
SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT
Lâm Hướng Vãn xuyên không thành cậu ấm "chuyên làm màu" (tác tinh) trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết hào môn. Dựa vào sự nuông chiều của bố mẹ hào môn, cậu ta tranh giành vai nam chính (công) với cậu ấm thật, đến đoàn phim thì giành vai, đánh đạo diễn với cậu ấm thật, chịu sự châm biếm, tẩy chay từ dư luận, rồi bị vai chính công lợi dụng để đối phó với đại lão phản diện. Cuối cùng, đại lão vô tội bỏ mạng, còn cậu ta cũng chết thảm.
Lâm Hướng Vãn: “.......”
Đầu óc mà không dùng được thì quyên đi cho rồi?!
Thời điểm cậu xuyên tới chính là lúc nguyên chủ đang làm màu tranh giành vai nam chính công.
Cậu ấm thật "trà xanh" nói: “Tiểu Vãn, tớ biết bố mẹ thương cậu, nhưng cậu có thể đừng tranh giành Thẩm Đình Ý với tớ nữa không?”
Nhớ tới vị phản diện đại lão bí ẩn có vết sẹo trong sách, Lâm Hướng Vãn chợt nảy ra ý kiến: “Xin lỗi, nhưng người tôi thích tên là Thẩm Hoài Tự.”
Cậu ấm thật: “......”
Ai ngờ ba ngày sau, vị đại phản diện âm ngoan lạnh lùng trong truyền thuyết kia, Thẩm Hoài Tự, lại đột nhiên về nước!
Hắn trực tiếp đưa cho Lâm Hướng Vãn một bản thỏa thuận kết hôn.
Đối mặt với người đàn ông lớn tuổi, đẹp trai, phong độ, trưởng thành và điềm đạm trước mắt, Lâm Hướng Vãn nhíu mày: “Chú à, chú là ai thế?”
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Thẩm Hoài Tự toát ra từng đợt hàn ý: “Cậu không phải thích tôi à?”
Đồng tử Lâm Hướng Vãn co rút: “......”
Muốn mạng à, phản diện cũng thức tỉnh?!
Sau khi trọng sinh, Thẩm Hoài Tự mới phát hiện mình là một đại lão phản diện trong sách.
Tỉnh lại sau cái chết, đó là năm hắn thành công danh toại chuẩn bị về nước.
Biết được kẻ đầu sỏ gây tội đã lớn tiếng tuyên bố thích hắn, Thẩm Hoài Tự nắm chặt tay.
Đã vậy, cứ giữ người này lại bên cạnh, xem cậu ta giở trò gì.
Nhưng sau khi kết hôn, Thẩm Hoài Tự phát hiện cậu ấm nhỏ này không đúng lắm.
Tiến đoàn phim đánh đạo diễn, tưởng rằng tính cách cậu ta ương ngạnh, kết quả lại là từ chối quy tắc ngầm;
Ghét bỏ cậu ấm thật như ghét chó, tưởng rằng cậu ta tâm địa ác độc, quay đầu lại dịu dàng săn sóc mèo hoang;
Lợi dụng lúc hắn say rượu hôn hắn, sờ hắn, tưởng rằng cậu ta dùng mỹ nhân kế, kết quả lại vụng về chăm sóc hắn cả đêm.
Thẩm Hoài Tự nhìn người đang trong lòng mình, chìm vào suy tư.
Sau này, Lâm Hướng Vãn cũng phát hiện đại lão phản diện không đúng lắm.
Đoạn phim ngắn bị phong sát lại được chiếu bình thường?
Tình cờ gặp mèo hoang, lại bị Thẩm Hoài Tự ôm chặt vào lòng, giọng trầm thấp nói: “Dị ứng lông mèo rồi mà còn ham chơi như vậy??”
Giây tiếp theo, hắn lại dịu dàng bôi thuốc chống dị ứng cho cậu.
Làm trái thỏa thuận, tùy tiện vào thư phòng, vào phòng ngủ, còn hôn còn sờ, Thẩm Hoài Tự không những không phạt cậu, mà còn tự tay thay đồ ngủ, ôm cậu ngủ cả đêm.
Lâm Hướng Vãn: “......”
Hiểu rồi! Đao ôn nhu! Đao nào cũng chí mạng!
Lâm Hướng Vãn không thể không bỏ trốn trong đêm, chỉ để lại một câu: “Lão già, tôi chịu hết nổi ông rồi! Cái thứ cố chấp, cổ hủ, không biết lãng mạn này thì vứt đi! Tôi muốn ly hôn với ông!!”
Thẩm Hoài Tự ngàn dặm truy thê, dồn cậu vào góc giường trong phòng khách sạn, giọng điệu ôn nhu: “Bảo bối, em muốn làm loạn thế nào cũng được, duy chỉ có ly hôn là không thể!”
Lâm Hướng Vãn bị ép đến thở không nổi: “Vì sao?”
Bàn tay rộng lớn của Thẩm Hoài Tự vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cậu, hổn hển nói: “Bởi vì lý do ly hôn em đưa ra không có căn cứ......”
Ba ngày sau, Lâm Hướng Vãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, toàn thân đau nhức khóc không ra nước mắt: “Lão già, ông có cần phải thù dai đến thế không!!!”
- 1
- 2