SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 48

Chương 48: Bị Trêu Đùa

 

Đêm hôm đó, vì câu hứa hẹn bất ngờ của Thẩm Hoài Tự, Lâm Hướng Vãn lại mất ngủ.

Thẩm Hoài Tự rốt cuộc là có ý gì?

Là hắn muốn như vậy sao?

Thế thì vì sao hắn không nói?

Nhưng Thẩm Hoài Tự lại dịu dàng như thế, hơn nữa ngoại trừ lần đầu tiên say rượu loạn tính, đây là lần đầu tiên hắn hôn cậu trong trạng thái tỉnh táo.

Lâm Hướng Vãn còn chưa đủ can đảm để hỏi thẳng hắn, cho nên rạng sáng hai giờ, Lâm Hướng Vãn không nhịn được gửi tin nhắn cho Tiền Minh.

Lâm Hướng Vãn: 【 Bảo bối, khi nào cậu đóng máy tớ đi đón cậu nha. 】

Về mối quan hệ của cậu và Thẩm Hoài Tự, dường như chỉ có Tiền Minh có thể chia sẻ.


Ngày hôm sau, Lâm Hướng Vãn không nằm ngoài dự đoán ngủ đến gần trưa.

Chuyện đầu tiên khi thức dậy là xem điện thoại, Tiền Minh đã trả lời cậu lúc 6 giờ sáng.

Tiền Minh: 【 Tớ thứ Ba tuần sau đóng máy lạp! Ok! ^_^】

Lâm Hướng Vãn hồi đáp một chữ OK, sau đó liền rời giường.

Thẩm Hoài Tự đã đi làm, 0129 đang huýt sáo nhỏ làm bữa sáng cho cậu.

Lâm Hướng Vãn dựa vào cửa phòng bếp, rất hứng thú hỏi: “Vui vẻ như vậy, Thẩm Hoài Tự lại thăng cấp cho cậu à?”

Từ lần gặp nguy cơ bị thay thế lần trước, tần suất nâng cấp chương trình của 0129 đã tăng lên mỗi tháng một lần, có nghĩa là xác suất nó bị thay thế lại nhỏ đi một phần.

Cho nên mỗi lần cập nhật chương trình xong, 0129 đều siêu cấp hưng phấn.

Nhưng hôm nay, 0129 thần bí hề hề nói: “Cậu đi thư phòng xem thử, nói không chừng còn vui hơn tôi.”

“Thư phòng làm sao?” Lâm Hướng Vãn tò mò đi về phía thư phòng, đẩy cửa ra vừa thấy.

Trên tường bên trong phòng, cư nhiên treo bức 《 Bóng Tối Trước Bình Minh 》 của giáo sư Vương Hoa Mân.

Lâm Hướng Vãn kinh hỉ vô cùng, chạy ra hỏi 0129: “Bức tranh này sao lại ở thư phòng?”

0129 cười hì hì nói: “Sáng sớm có người đưa tới, nói là đấu giá từ thiện ngày hôm qua, Thẩm tiên sinh cố ý mua được tặng cho cậu.”

Lâm Hướng Vãn chậm rãi chớp mắt, gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Tự.

Thẩm Hoài Tự đang họp, điện thoại rung lên, mấy vị tổng giám rất có kinh nghiệm tạm dừng báo cáo.

Thẩm Hoài Tự hắng giọng: “Nghỉ ngơi năm phút.”

Các vị tổng giám nhìn nhau: “……”

Nghi ngờ ông chủ đang yêu đương nhưng hình như không có chứng cứ!

Thẩm Hoài Tự nghe điện thoại: “Tỉnh rồi sao, ăn sáng chưa?”

“Chưa ăn đâu, có chuyện muốn hỏi anh.” Lâm Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề, “Bức tranh trong thư phòng là anh mua về sao?”

“Ừm.”

Trong lòng Lâm Hướng Vãn chảy qua một dòng nước ấm, lại hỏi: “Khi nào vậy? Sao tôi không biết.”

“Ừm……” Thẩm Hoài Tự cố ý kéo dài âm điệu, “Ngày hôm qua, lúc người nào đó ghen tức giận.”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Thẩm Hoài Tự không đùa cậu, nói: “Đặt ở phòng vẽ tranh của em, thúc giục em cùng thầy Tôn học tập cho tốt, sớm ngày trở thành đại sư trong ngành.”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Ách, cái này quả thực còn khó hơn cậu thi lên thạc sĩ.

“Chú Thẩm, anh nên đi làm cho tốt, đừng suốt ngày lo chuyện riêng!” Lâm Hướng Vãn học theo dặn dò hắn, sau đó liền cúp điện thoại.

Bất quá Thẩm Hoài Tự vẫn là gửi WeChat cho cậu.

Thẩm Hoài Tự: 【 Cảm ơn Lâm thái thái đốc thúc, ngoài ra, gửi lịch phát sóng trực tiếp và đi học một tuần tiếp theo cho tôi. 】

Lâm Hướng Vãn ngoài mặt không thừa nhận, trong lòng không biết vui đến mức nào.

Cậu hồi: 【 Anh muốn cái này làm gì? 】

Thẩm Hoài Tự: 【 Xem xem có thể không trong trăm công ngàn việc của Lâm thái thái, lại sắp xếp một chuyến đi hẹn hò. 】

Tiếp theo, lại gửi một cái ảnh động dùng chân dung của Lâm Hướng Vãn, trên đầu đội một hàng chữ nhỏ “Chờ mong ing”.

Lâm Hướng Vãn tự dưng bật cười, hơn nữa trái tim cũng bị trêu chọc một chút.

Thẩm Hoài Tự nói “Lại”, cho nên hôm qua bồi cậu đi xem triển lãm tranh, trong mắt Thẩm Hoài Tự thật là hẹn hò a!

Bởi vì lén xác nhận chuyện này, mấy ngày tiếp theo, tâm trạng Lâm Hướng Vãn đều đặc biệt tốt.

Lúc phát sóng trực tiếp, tương tác với các fan cũng trở nên nhiều, ngẫu nhiên còn sẽ hồi dỗi một chút một số anti-fan cố ý tới gây rối.

Ngoài ra, Lâm Hướng Vãn mỗi ngày đều phải đi gallery của giáo sư Tôn Truyện học tập.

Tuy rằng đã bái sư phụ, nhưng Tôn Truyện đi Học viện Mỹ thuật Giang Đô đi học, Lâm Hướng Vãn vẫn sẽ đi theo qua.

Tối nay 6-8 giờ là buổi giảng bài một lần một tuần của Tôn Truyện, Lâm Hướng Vãn cả ngày đều ở gallery, vì thế trực tiếp đi nhờ xe Tôn Truyện đến trường.

Thẩm Hoài Tự mấy ngày nay đang đi công tác ở nơi khác, Lâm Hướng Vãn nghĩ nghĩ, vẫn là gửi tin nhắn thông báo cho hắn.

Lâm Hướng Vãn: 【 Tôi hôm nay đi nhờ xe sư phụ tôi đi trường học đi học, có phải là rất chăm chỉ không? 】

Không lâu sau, Thẩm Hoài Tự hồi đáp cậu: 【 Ừm, nhưng không thể mỗi lần đều đi nhờ xe, xe trong gara nhà tự em chọn, chìa khóa bảo 0129 lấy cho em. 】

Kỳ thật trước đó, Thẩm Hoài Tự đã đề nghị mua xe cho cậu, nhưng Lâm Hướng Vãn ngại phiền toái, hơn nữa khoảng thời gian này ra ngoài đi học hoặc ngẫu nhiên đi bên ngoài vẽ vật thực, đều là tài xế của Thẩm Hoài Tự đưa đón.

Lâm Hướng Vãn nghĩ nghĩ, cảm thấy Thẩm Hoài Tự nói cũng có lý, vạn nhất ngày nào đó liền có tình huống khẩn cấp đâu.

Vì thế cậu nói: 【 Tốt, cảm ơn chú Thẩm, quả quýt nhỏ béo vui vẻ tặng hoa hoa cho anh.JPG】

Thẩm Hoài Tự: 【 Đổi một cái biểu cảm, không phải cái này, nghĩ kỹ rồi gửi. 】

Lâm Hướng Vãn sửng sốt, cảm thấy Thẩm Hoài Tự gần đây không biết từ đâu học được những hành vi ấu trĩ này, nhưng xét thấy hắn từ ngày đó sau biểu hiện không tồi, Lâm Hướng Vãn cũng không phải không thể hơi chút lấy lòng hắn một chút.

Lâm Hướng Vãn: 【 Thu hồi một tin nhắn. 】

Lâm Hướng Vãn: 【 Quả quýt nhỏ béo vui vẻ điên cuồng hôn anh.JPG】

Đèn xanh đèn đỏ đếm ngược còn có mười giây, điện thoại không có động tĩnh.

Lâm Hướng Vãn cầm điện thoại thấp thỏm không yên, nghĩ thầm cái biểu cảm này nên sẽ không quá mức đi? Chú Thẩm tuổi này có thể sẽ không chịu nổi trò đùa này?

Vừa định có nên thu hồi đổi cái càng ổn trọng một chút không, điện thoại vang lên, là một đoạn giọng nói.

Lâm Hướng Vãn vốn định chuyển văn tự, kết quả đèn đỏ biến xanh, giáo sư Tôn Truyện đạp chân ga xuống, tay Lâm Hướng Vãn run lên trực tiếp click mở giọng nói phát ra loa ngoài.

Vì thế, trong xe yên tĩnh truyền đến giọng nói trầm thấp ám muội của Thẩm Hoài Tự: “Nhìn không rõ, là hôn bằng lưỡi sao? Trở về nhớ rõ tiếp tế tôi……”

Đầu Lâm Hướng Vãn “Ong” một tiếng, xấu hổ hận không thể nhảy xe.

Cậu luống cuống tay chân tắt màn hình điện thoại, vành tai đỏ giống ráng đỏ chân trời.

Tôn Truyện ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, nhướng mày cười nói: “Chơi rất ghê nha.”

Lâm Hướng Vãn hai tay che mặt, xấu hổ muốn chết: “Sư phụ, thầy đừng chê cười con……”

Cái này hay rồi, càng nói cười càng lợi hại.

Lâm Hướng Vãn muốn chết: “Sư phụ……”

“Thôi không đùa em.” Tôn Truyện cố gắng điều chỉnh biểu cảm, nói, “Tình thú nhỏ của người trẻ tuổi, tôi hiểu tôi hiểu.”

Vào trường học, còn hơn mười phút nữa mới đến giờ học, Tôn Truyện nói muốn đến lầu học viện tìm viện trưởng nói chuyện một chút, bảo Lâm Hướng Vãn đi trước phòng học, giúp ông phát bài tập tuần trước xuống.

Lâm Hướng Vãn xuống xe ở khu dạy học, vừa mới chuẩn bị đi vào, kết quả phía sau truyền đến một trận huýt sáo châm chọc.

Lâm Hướng Vãn quay đầu lại, bốn học sinh ăn mặc lập dị đang hai tay cắm túi, đứng ở kia nhìn cậu.

Lâm Hướng Vãn không phản ứng bọn họ, đang định xoay người đi vào, bị một nam sinh cao ráo cool ngầu trong đó gọi lại: “Cậu cũng là học lớp thầy Tôn à?”

Lâm Hướng Vãn dừng bước chân, nghi hoặc nhìn hắn gật gật đầu.

“Tôi nhớ rõ cậu, cậu tên là Lâm Hướng Vãn.” Nam sinh cười đi tới, “Lần trước lớp thầy Tôn tôi liền gặp qua cậu, cậu là học sinh duy nhất không phải trường chúng tôi.”

Lâm Hướng Vãn cười khẽ một tiếng, nói đùa: “Vậy cậu quan sát rất cẩn thận, lớp đại trà tổng cộng có hơn 60 người mà.”

Nam sinh nhếch đuôi lông mày, lấy điện thoại ra đưa mã QR qua: “Tôi tên là Dương Hâm, kết bạn đi?”

Lâm Hướng Vãn sửng sốt, cảm thấy có chút không thể hiểu được.

Bạn bè phía sau Dương Hâm ồn ào nói: “Kết bạn thôi mà, Dương ca bọn tôi là chủ tịch hội học sinh đó, sau này ở trường học bảo cậu ấy che chở cậu.”

Kỳ thật kết bạn cũng không sao, nhưng thái độ của những người này làm Lâm Hướng Vãn không quá thoải mái.

Cậu không cần bất luận kẻ nào che chở, huống hồ, đây là ở trường học.

Lâm Hướng Vãn nhìn mắt điện thoại, nhàn nhạt nói: “Ngại quá, đến giờ vào học rồi.”

Nói xong xoay người hướng khu dạy học đi.

Đại khái là lần đầu tiên bị cự tuyệt, sắc mặt Dương Hâm tức khắc trầm xuống, ánh mắt chuyển hướng chiếc xe vừa biến mất.

Hắn nhận ra đó là xe của Tôn Truyện, Lâm Hướng Vãn cư nhiên từ trên xe đại ma đầu xuống, hiển nhiên không bình thường.


Chuyện này Lâm Hướng Vãn vốn dĩ không để ở trong lòng, nhưng cậu thật sự cảm nhận được ác ý của Dương Hâm, là ở buổi học tuần thứ hai.

Hôm đó, cũng là ngày Tiền Minh về Giang Đô.

Lâm Hướng Vãn tính toán tan học xong vừa vặn đi sân bay đón người, vì thế định lái xe đi trường học đi học.

Nhớ tới lần trước tự mình chuốc lấy khổ, bị Thẩm Hoài Tự kịch bản biểu cảm hôn bằng lưỡi sự kiện, Lâm Hướng Vãn liền mặt đỏ tim đập.

Cậu vừa định gọi người, 0129 đã đem chìa khóa xe đều mang ra, cái gì Lamborghini, Bugatti, Rolls-Royce, Maserati, Porsche cái gì cần có đều có.

Lâm Hướng Vãn trợn mắt há hốc mồm: “……”

Tôi chỉ là muốn một chiếc xe để đi lại, cậu cho tôi đến cả triển lãm siêu xe?

0129 cười hì hì nói: “Gara Thẩm tiên sinh có mười mấy chiếc xe, trước kia thiếu gia Tiểu Thẩm thường xuyên tới mượn, bất quá Thẩm tiên sinh về nước sau, liền không thế nào cho hắn mượn.”

“Thiếu gia Tiểu Thẩm?” Lâm Hướng Vãn hỏi, “Thẩm Đình Ý sao?”

0129 gật đầu: “Đúng rồi, Thẩm tiên sinh trước kia đối với hắn cơ hồ là hữu cầu tất ứng.”

Nhắc đến, Thẩm Hoài Tự lần trước nói hắn đang điều tra Thẩm Đình Ý, cũng không biết rốt cuộc điều tra đến thế nào.

Hắn thì không để ý, nhưng là hắn tổng cảm thấy chuyện Lâm Trăn tìm tới Thẩm Hoài Tự, không đơn giản như vậy.

Hơn nữa cốt truyện phát triển đến bây giờ, Lâm Hướng Vãn tổng cảm thấy bỏ qua cái gì, nhưng cậu một chốc một lát cũng không có manh mối, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Lâm Hướng Vãn tính toán chờ tối nhìn thấy Tiền Minh, hỏi một chút hắn Lâm Trăn vì sao chưa đi đến đoàn phim.

Tình huống chính là tình huống như vậy, đối mặt một chuỗi chìa khóa siêu xe, Lâm Hướng Vãn rối rắm một hồi lâu, cuối cùng chọn chiếc Porsche 911 màu xanh lam tương đối kín đáo kia.

Đến khu dạy học Học viện Mỹ thuật sau, Lâm Hướng Vãn đỗ xe ở cửa.

Đang định lên lầu, kết quả lại gặp được nhóm người Dương Hâm kia.

Mấy người đang vây quanh bên cạnh xe cậu, cười đùa châm chọc: “Nhìn không ra a, lần trước đi nhờ siêu xe của thầy Tôn, hôm nay thăng cấp, ngay cả Porsche 911 đều lái được rồi?”

Lâm Hướng Vãn thật sự không thể lý giải, mấy người này rốt cuộc là nhàn rỗi đến mức nào, sao cứ như thuốc cao bôi trên da chó dính lấy mình.

Lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, Lâm Hướng Vãn phiền thấu, nhíu mày hỏi: “Liên quan gì đến cậu?”

Dương Hâm ngữ khí ngạo mạn, tự mình nói: “Chiếc xe này không phải của cậu đi?”

Lâm Hướng Vãn hơi giật mình, không biết lời này của hắn căn cứ là cái gì, cười lạnh nói: “Tôi nói lại lần nữa, liên quan gì đến cậu?”

Dương Hâm cười khẩy một tiếng, vẻ mặt khinh thường ngữ khí: “Xem ra rốt cuộc là bò giường thành công, mặt cũng thật dày a!”

Lâm Hướng Vãn theo bản năng nhíu mày.

Cậu chỉ cho là thứ này tiện miệng bịa chuyện trùng hợp.

Mà khi cậu đang chuẩn bị xoay người, những lời này lại làm cậu nhớ tới một tình tiết trong nguyên tác, nguyên chủ đã từng vì leo lên Thẩm Đình Ý, ý đồ bò giường nhưng cuối cùng thất bại.

Kết hợp với 0129 nói, Thẩm Đình Ý trước kia thường xuyên mượn xe Thẩm Hoài Tự lái.

Chẳng lẽ, Dương Hâm là đem chủ nhân chiếc xe này coi là Thẩm Đình Ý?!

Lâm Hướng Vãn bừng tỉnh đại ngộ, làm nửa ngày, nguyên lai Dương Hâm là vì Thẩm Đình Ý tới.

Nếu bọn họ nhất định phải gây chuyện, Lâm Hướng Vãn cũng không ngại phụng bồi rốt cuộc: “Sao thế, cậu là chó săn của Thẩm Đình Ý à? Bảo vệ hắn như vậy.”

Lâm Hướng Vãn nghiêng mắt nhìn mắt hai chiếc siêu xe đẹp trai bức người này, cong môi cười: “Hắn cho cậu bao nhiêu tiền trà nước a, có thể mua nổi hai chiếc Porsche 911 này sao?”

Dương Hâm bị nói móc, tức giận đến thổ huyết, nói, “Cậu đừng đắc ý quá sớm, Thẩm Đình Ý cũng chỉ là chơi chơi cậu, người hắn hiện tại muốn theo đuổi là ai cậu biết không? Là con trai độc nhất của Thị trưởng Giản, cậu cũng không còn mấy ngày tốt đẹp, tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong, Dương Hâm giận dữ rời đi.

Lâm Hướng Vãn sững sờ tại chỗ, rất lâu mới hoàn hồn hiểu được lời nói vừa rồi của Dương Hâm là có ý gì.

Con trai độc nhất của Thị trưởng Giản? Kia không phải Giản Thư Diệc sao?

Thẩm Đình Ý quả nhiên là nhắm vào Giản Thư Diệc!!

Nghĩ đến cốt truyện nguyên tác, đầu Lâm Hướng Vãn phảng phất bị nổ tung!

back top