Chương 37: Cầu An Ủi, Cầu Ôm Một Cái
Lâm Hướng Vãn bị Thẩm Hoài Tự nhốt trong nhà suốt ba ngày.
Lý do là mẩn đỏ dị ứng lông mèo của cậu chưa hoàn toàn biến mất.
Lâm Hướng Vãn: “……” Một cái lý do vô cùng cạn lời nhưng căn bản không có cách nào phản bác?!
Lâm Hướng Vãn lúc mới đầu còn rất tức giận: “Anh không cho tôi ra ngoài, làm sao tôi vẽ tranh?”
“Trước kia cậu chẳng phải đều vẽ trong nhà sao?” Thẩm Hoài Tự nhàn nhạt ngước mắt nhìn cậu.
Lâm Hướng Vãn trợn mắt: “Quốc họa và tranh minh họa có thể giống nhau sao? Quốc họa cần chuẩn bị bàn vẽ, màu vẽ và cọ vẽ, anh nghĩ phòng ngủ của tôi còn có chỗ dư để bày mấy thứ đó à?”
Thẩm Hoài Tự đang xem email trên máy tính bảng, làm như thuận miệng nói: “Vậy thì vào thư phòng vẽ.”
Lâm Hướng Vãn sững sờ một lúc, sau đó bỗng nhiên bật cười, híp mắt trêu chọc nói: “Thẩm thúc thúc, anh sợ là đã quên Ước pháp tam chương rồi?”
Lúc trước, khi bắt Lâm Hướng Vãn giữ khoảng cách với hắn, Thẩm Hoài Tự lãnh đạm vô tình lắm cơ.
Sao bây giờ lại chủ động mời cậu vào thư phòng?
Thẩm Hoài Tự nhíu mày: “……”
Lâm Hướng Vãn thấy vẻ mặt hắn như đang chịu thiệt, không nhịn được bật cười.
Kết quả, Thẩm Hoài Tự liền trong tiếng cười không có ý tốt đó, dùng giọng nói trầm thấp ổn trọng nói: “À, cậu không nói tôi suýt quên, có người rõ ràng nhớ rõ Ước pháp tam chương, vậy mà vẫn nhân lúc say rượu sờ tôi, hôn tôi, cũng không biết có phải là cố ý hay không……”
Nói xong, còn ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Hướng Vãn một cái.
Lâm Hướng Vãn tức khắc cười không nổi: “……” Lão đàn ông tật xấu miệng độc không hề thay đổi chút nào!!!
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói rồi! Tôi không phải cố ý, bảo anh đừng để bụng!!”
Thẩm Hoài Tự biểu cảm nghiêm túc, đứng đắn nói: “Ồ, vậy làm sao bây giờ? Tôi đã để vào trong lòng rồi.”
Lâm Hướng Vãn: “……” Tốt lắm, giải thưởng cãi lý đệ nhất trao cho anh đấy.
Cuối cùng Lâm Hướng Vãn nhịn xuống không kéo hắn vào danh sách đen, dù sao thì trưa hôm đó, Thẩm Hoài Tự đã sai 0129 dọn dẹp gian phòng bên trong thư phòng, nhường cho cậu làm phòng vẽ tranh.
Xét thấy hắn lương tâm chưa mòn, Lâm Hướng Vãn quyết định tạm thời không so đo với hắn.
Dụng cụ vẽ tranh là Dương bí thư đến phòng làm việc của Giản Thư Diệc dọn về.
Giản Thư Diệc bị bố ép đi tham gia hai hoạt động thương mại cấp cao, nên hai người đã mấy ngày không gặp mặt.
Dương bí thư vốn dĩ không thấy có gì bất thường, nhưng lúc đi, hắn vô tình thấy một cuốn tạp chí trên bàn lễ tân.
Thế là lắm lời hỏi một câu: “Tên ông chủ các cậu là gì?”
Cô bé lễ tân là người tạm thời đến giúp, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết ạ, anh tìm ông chủ có chuyện gì sao?”
Dương bí thư khẽ cười nói: “Không có gì, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Lâm Hướng Vãn là lần đầu tiên bước vào phòng trong của thư phòng, không chỉ cậu, ngay cả 0129 ngày thường cũng rất ít khi vào, dù sao đây thuộc về không gian riêng tư tuyệt đối của Thẩm Hoài Tự.
Sau khi bước vào, Lâm Hướng Vãn mới phát hiện phòng trong cũng lớn gần bằng phòng ngoài, nhưng toàn bộ phòng trong, ngoài một bức tường là giá sách từ sàn đến trần, lại chỉ có một thiết bị rất lớn đặt sát tường.
Trước đó nhìn từ phòng ngoài, nó bị một tấm vải nhung màu đen che lại, sau khi vào, Lâm Hướng Vãn mới phát hiện thì ra đó là một cây đàn dương cầm ba chân.
Lâm Hướng Vãn hoàn toàn ngây người, cậu nghi hoặc nhìn về phía 0129: “Thẩm Hoài Tự biết chơi dương cầm sao?”
0129 lắc đầu: “Không biết, dù sao tôi chưa từng thấy anh ấy mở ra, hơn nữa tay trái anh ấy bị thương, cho dù có biết đàn thì chắc cũng là chuyện từ rất lâu trước đây rồi.”
Lâm Hướng Vãn nghĩ nghĩ, cảm thấy 0129 nói cũng có lý.
Chính là nếu tay bị thương không thể chơi dương cầm, Thẩm Hoài Tự vì sao còn muốn đặt dương cầm ở trong nhà? Lại còn cố ý ngăn cách thư phòng thành phòng trong.
Lâm Hướng Vãn nghĩ, cây dương cầm này hẳn là rất quan trọng đối với hắn đi? Sẽ là người quan trọng nào đó tặng sao? Hay có ý nghĩa đặc biệt nào khác?
Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên cảm thấy, cậu dường như một chút cũng không hiểu Thẩm Hoài Tự.
Tay trái hắn bị thương như thế nào, vì sao lại luôn đeo bao tay da màu đen, chuỗi vòng tay Bồ Đề màu tím đen kia có ý nghĩa đặc biệt gì, cùng với cây dương cầm bị phủ bụi nhiều năm trước mắt này……
Còn có điều Lâm Hướng Vãn luôn cảm thấy, quan hệ giữa Thẩm Hoài Tự và Thẩm lão gia tử rất vi diệu.
Lão gia tử nghiêm khắc hà khắc với hắn, hắn đối với lão gia tử tôn kính nhưng lạnh nhạt.
Hai người dường như ngầm hiểu mà đóng vai nhân vật của riêng mình, nhưng lại độc thiếu thốn tình cảm cha con.
Suy nghĩ của Lâm Hướng Vãn có chút hỗn loạn, vô ý thức vươn tay, vừa định chạm vào dương cầm, bị 0129 kéo lại.
“Khoan đã!!” 0129 nhắc nhở cậu, “Thẩm tiên sinh nói không được đụng vào cái này, cậu đừng để bị anh ấy mắng.”
Lâm Hướng Vãn lấy lại tinh thần ngay lập tức, Thẩm Hoài Tự có thể cho cậu vào thư phòng đã là cực hạn rồi, vẫn là không nên chọc hắn.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Hướng Vãn ban ngày gần như đều trải qua trong thư phòng.
Thẩm Hoài Tự mỗi ngày đều rất bận, lần trước về nhà cũ bị lão gia tử mắng té tát một trận xong, Thẩm Dận Nhu (chị gái thứ hai của Thẩm Hoài Tự) quả nhiên đã thực hiện hành động.
Sau khi Xem Phục Khoa Kỹ niêm yết, nghiệp vụ trong nước bắt đầu phát triển toàn diện, nhưng chính vì thế, một số công ty khoa học kỹ thuật đang thịnh trong nước lập tức cảm nhận được mối đe dọa.
Đặc biệt là lần trước về nước, Phó Thị trưởng Giang Đô dẫn đội ra sân bay đón, còn lên tin tức trên trang web chính phủ, đây là một tín hiệu quan trọng về sự hợp tác phát triển giữa chính phủ và Xem Phục Khoa Kỹ.
Mà địa vị của Thẩm Hoài Tự trong tập đoàn Thẩm thị ngày càng tăng cao, lợi dụng sự kiện lão gia tử bị hại, đã trực tiếp khiến Mạnh Khoan tạm thời bị đình chỉ chức vụ.
Thẩm Dận Nhu năm lần bảy lượt ám chỉ hắn, vẫn không thể làm chuyện này êm xuôi, ngay cả lão gia tử lên tiếng, Thẩm Hoài Tự vẫn xử lý việc công theo phép công.
Từ đó về sau, ba anh em Thẩm gia coi như chính thức xé rách mặt.
Trước đó một thời gian, trụ sở chính của Xem Phục Khoa Kỹ lâm vào tin tức gian lận tài chính, Thẩm Hoài Tự tuy rằng phản hồi trụ sở để xử lý, nhưng vẫn gây ảnh hưởng không nhỏ trong ngành công nghiệp trong và ngoài nước.
Thẩm Dận Nhu mượn cơ hội mở rộng dư luận, lén lút tìm người thông khí với người quen bên chính phủ, vì thế tin tức liền truyền tới tổ đánh giá đầu tư dự án của chính phủ.
Dưới áp lực, chính phủ buộc phải tạm dừng tiến độ ký hợp đồng hợp tác dự án với Xem Phục Khoa Kỹ.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hoài Tự bận tối mặt tối mày, không phải họp thì là trên bàn tiệc xã giao, số rượu Thẩm Hoài Tự uống trong mấy ngày này đại khái còn nhiều hơn cả một năm cộng lại.
Nhưng người của tổ dự án vẫn không chịu nhả ra, nói rằng còn phải quan sát thêm một thời gian, dù sao chuyện dư luận tiêu cực này, không ai có thể đoán trước sẽ phát triển thành hình dạng gì.
Bất quá, một chủ nhiệm Vương phụ trách đánh giá rủi ro của tổ dự án, bỗng nhiên nói với Thẩm Hoài Tự một câu: “Thẩm tổng, tôi thật sự không hiểu nổi, tổ tôn tam đại các vị sao lại còn không cùng lập trường, điều này đối với tập đoàn Thẩm thị mà nói là trăm hại không một lợi đi?”
Chén rượu trong tay Thẩm Hoài Tự khựng lại, nháy mắt hiểu ra ý trong lời nói của ông ta.
Người ta đang âm thầm nhắc nhở mình, Thẩm Đình Ý (chị gái thứ ba của Thẩm Hoài Tự) cũng âm thầm tham gia vào.
Thẩm Hoài Tự không trả lời, chỉ cong môi, chạm ly với đối phương: “Chủ nhiệm Vương, tôi làm, ngài cứ tự nhiên.”
Tối hôm đó, Thẩm Hoài Tự kết thúc xã giao chưa đến 10 giờ.
Dương bí thư đưa Thẩm Hoài Tự về nhà khi Lâm Hướng Vãn vẫn còn đang vẽ tranh trong thư phòng.
Dương bí thư giao người cho 0129: “Hai ngày này, tay Thẩm tiên sinh có chút khó chịu, có thể là do lâu rồi không tái khám, hơn nữa mệt mỏi dẫn đến, buổi tối nếu không thoải mái, cậu nhớ xoa bóp cho anh ấy một chút.”
0129 gật đầu nói tốt, Dương bí thư đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, ngày mai là đến ngày rồi.” Dương bí thư nói, “Cậu cũng nhớ nhắc nhở anh ấy.”
0129 hiểu rõ trong lòng về ngày này: “Yên tâm, sẽ không quên, năm nào cũng nhớ.”
Dương bí thư lúc này mới rời đi.
Lâm Hướng Vãn mấy ngày nay đang luyện tập hình người họa, vẽ mấy tấm đều không hài lòng, tấm hôm nay cảm giác rất tốt, vì thế quên ăn quên ngủ vẽ đến bây giờ.
Ngay cả Thẩm Hoài Tự vào thư phòng cũng không phát hiện, còn tưởng là 0129 đưa bữa ăn khuya cho mình.
“Tôi đã nói là không ăn mà!” Lâm Hướng Vãn ngồi trên ghế, một tay nâng khay màu, một tay cầm bút phác họa trên giấy vẽ, nói đùa như thể nói, “Ngày nào cũng ăn như vậy, thật sự thành con heo biểu tượng cảm xúc của Thẩm thúc thúc mất.”
“Heo.”
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng, còn lược có vài phần ý cười.
Lâm Hướng Vãn theo bản năng quay đầu lại, bị bộ dạng Thẩm Hoài Tự làm cho sợ hãi.
Cả người hắn gần như không đứng vững nổi, dựa vào mép cửa, cà vạt đã bị kéo lỏng, nút áo cũng cởi hai chiếc, vạt áo sơ mi lộ ra một chút từ thắt lưng.
Mái tóc ngày thường không chút cẩu thả cũng tùy ý rũ trên trán, gương mặt hiện lên sự tái nhợt bất thường, ánh mắt so với ngày thường càng thêm u ám lạnh băng.
Hắn cứ như vậy rũ mi rũ mắt nhìn Lâm Hướng Vãn.
Lâm Hướng Vãn nhanh chóng đứng dậy, đặt khay màu lên bàn, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Hoài Tự.
Mùi rượu rất nồng, Lâm Hướng Vãn nhíu mày hỏi: “Sao anh uống nhiều rượu đến vậy?”
Thẩm Hoài Tự dùng hơi thở “Ừm” một tiếng, rồi không nói gì nữa, vẫn cứ như vậy nhìn cậu.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, xem ra là say rồi.
“Tôi đi gọi 0129 nấu chút canh giải rượu cho anh.” Lâm Hướng Vãn vừa định đi ra ngoài, Thẩm Hoài Tự lại một phen giữ chặt cậu.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay, Lâm Hướng Vãn cúi đầu nhìn, Thẩm Hoài Tự đang dùng tay trái kéo cậu lại.
Trong ấn tượng, tay trái của Thẩm Hoài Tự giống như cây dương cầm bị phong ấn trong thư phòng, thuộc về khu vực cấm kỵ.
Lâm Hướng Vãn nháy mắt không biết phải làm sao, cũng không hiểu Thẩm Hoài Tự có ý gì: “Anh làm sao vậy?”
“Không muốn uống.” Thẩm Hoài Tự lắc đầu, ngữ khí có chút bực bội.
Lâm Hướng Vãn chậm rãi gật đầu: “Không uống thì đi ngủ?”
Thẩm Hoài Tự vẫn lắc đầu.
Lâm Hướng Vãn cười một cái, cậu chưa từng thấy Thẩm Hoài Tự bộ dạng này, có chút tính khí trẻ con, còn có chút đáng yêu.
“Vậy anh muốn thế nào?” Lâm Hướng Vãn nhẫn nại tính tình hỏi.
Lâm Hướng Vãn nghĩ thầm, hắn sẽ không lại giống lần trước, bắt mình hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo chứ?
Kết quả giây tiếp theo, Thẩm Hoài Tự trực tiếp cúi người ôm cậu vào lòng, hai tay ôm chặt lấy lưng cậu.
Lâm Hướng Vãn cả người không biết thở!
Đầu óc trống rỗng, cơ thể vì căng thẳng mà duy trì tư thế cứng đờ.
Bàn tay trái của Thẩm Hoài Tự nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lâm Hướng Vãn, cậu mới dần dần thả lỏng lại, nhưng hai tay thì không hề đáp lại, mà rũ xuống bên người, mặc cho Thẩm Hoài Tự ôm cậu.
Trong thư phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, một cái dồn dập như con nai con đang chạy loạn khắp nơi, một cái trầm ổn như đứa trẻ đang ngủ say.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Hoài Tự cuối cùng cũng buông lỏng cậu ra, nhưng hai tay vẫn còn ở eo Lâm Hướng Vãn.
Lâm Hướng Vãn ngước mắt, lúc này mới phát hiện cảm xúc trong mắt Thẩm Hoài Tự rất nặng, hoàn toàn không giống sự ổn trọng lạnh nhạt thường ngày của hắn.
Trái tim Lâm Hướng Vãn như bị cái gì lướt qua, lập tức chua xót khó chịu.
Từ trước đến nay, cậu đều không thể nhìn thấu Thẩm Hoài Tự, trong mắt cậu Thẩm Hoài Tự là người lý trí lớn hơn tình cảm, cách đối nhân xử thế bình tĩnh tự chủ, thậm chí dùng lãnh khốc vô tình để hình dung cũng không quá lời.
Lâm Hướng Vãn mím môi, thận trọng dò hỏi: “Hôm nay anh làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”
Không biết có phải cái ôm này có tác dụng không, cảm xúc Thẩm Hoài Tự hòa hoãn chút, ngữ khí ôn nhu “Ừm” một tiếng.
Lâm Hướng Vãn chớp chớp mắt, tiểu thiếu gia ngạo kiều vốn dĩ bỗng nhiên trở nên săn sóc hơn: “Muốn nói cho tôi nghe không? Tuy rằng tôi không nhất định có thể giúp anh giải quyết, nhưng có lẽ nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thẩm Hoài Tự nâng tay phải lên, dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt Lâm Hướng Vãn, cười một tiếng: “Không có gì, tôi không thể cứ coi cậu là thùng rác được.”
Chuyện công việc, chuyện đấu đá nội bộ của Thẩm gia, không cần thiết cho Lâm Hướng Vãn biết.
Lâm Hướng Vãn nhếch mày: “Xét việc anh cho tôi thẻ phụ và cho tôi vẽ tranh trong thư phòng, bổn thiếu gia miễn cưỡng làm thùng rác một lần cũng không phải không thể.”
Trước đây không thấy hắn là người biết ơn đáp nghĩa nha, Thẩm Hoài Tự cúi người tiến sát đến trước mặt cậu, vốn dĩ đã đứng gần, lần này gần như chạm vào nhau.
Lâm Hướng Vãn chớp chớp mắt, căng thẳng nói: “Làm gì?”
Khoang mũi Thẩm Hoài Tự phát ra tiếng hơi thở rất nhẹ, dùng giọng nói trầm thấp nói: “Vậy nếu tôi nói, bảo tiểu thiếu gia miễn cưỡng giúp tôi tắm rửa một cái thì sao? Cũng được chứ?”
Lâm Hướng Vãn tưởng mình nghe lầm: “……” Cậu nghi ngờ Thẩm Hoài Tự căn bản không hề say!!