SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 60

Chương 60: Bệnh Tình Nguy Kịch

 

Nửa giờ sau, Bentley thuận lợi lái vào bệnh viện, Thẩm Hoài Tự trực tiếp lên tầng cao nhất, nơi có phòng bệnh VIP.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tam tỷ đệ Thẩm gia cùng một đám con cháu trai cháu gái đều chạy đến trong vòng nửa giờ.

Lão gia tử mới từ phòng cấp cứu ra, được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người trước mắt vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Người cầm quyền gia tộc hào môn nguy kịch, vốn dĩ là tin tức vô cùng mẫn cảm, hơn nữa mọi người Thẩm gia khẩn cấp đến bệnh viện, các trang đầu tin tức lớn cùng truyền thông tự nhiên sẽ không bỏ qua bất luận dấu vết nào.

Thẩm Hoài Tự đã phái người tăng cường an ninh, bên truyền thông cũng an bài người chuẩn bị, tạm thời không có gì tiếng gió truyền ra.

Mà bên bệnh viện, tình huống thì không khác mấy so với trong tưởng tượng, một đám người mơ ước di chúc của lão gia tử, bắt đầu trình diễn tiết mục khóc trời thưởng đất.

Thẩm Dận Nhu khóc thảm nhất, ý tứ công khai lẫn ngấm ngầm là, thân thể lão gia tử vẫn luôn khá tốt, từ khi Thẩm Hoài Tự từ nước ngoài trở về, làm loạn Thẩm thị tập đoàn đến chướng khí mù mịt, lão gia tử liền bắt đầu ốm đau không ngừng.

Thẩm Dận Nhu khóc nức nở: “Lão gia tử nhớ nhà thì vạn sự hưng, nhưng lão tứ ngươi cố tình không thuận ý ông ấy, vậy ta liền muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”

Phòng nghỉ lớn ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, người Thẩm gia đứng đứng ngồi ngồi, không khí ngưng trọng áp lực, nhân tâm sắc mặt khác nhau, nhưng đều là bôn (chạy) tới vì một mục đích.

Thẩm Hoài Tự ngồi ở trên sô pha đơn, hai tay chống đầu gối, thần sắc ngưng trọng hướng trong phòng bệnh nhìn lại.

Cách một ô cửa kính trong suốt rất nhỏ kia, Thẩm lão gia tử nằm trên giường, trên người cắm đầy lớn lớn bé bé ống dẫn, người ngày thường một thân uy nghiêm, giờ phút này suy yếu đáng thương giống như một con mèo bệnh cô độc.

Thần sắc Thẩm Hoài Tự hơi đổi, ngữ khí dị thường bình tĩnh nói: “Tình huống của ba còn chưa tới lúc chị nói lời này, nhị tỷ có phải quá nóng vội?”

Thẩm Dận Nhu phẫn nộ nói: “Thẩm Hoài Tự tôi nói cho cậu biết, ba mà có mệnh hệ gì, Thẩm gia từ trên xuống dưới đều sẽ không bỏ qua cậu! Đại ca đại tẩu lúc trước là như thế nào bị cậu hại chết, chúng ta sẽ không quên, ba cũng sẽ không quên!”

Thẩm Dận Nhu biết chuyện này là cái gai trong lòng Thẩm Hoài Tự, đã từng cho rằng người dễ dàng đoán biết nhất, từ sau khi về nước, hoàn toàn thay đổi dạng, Thẩm Dận Nhu cũng muốn thử xem, chuyện năm đó ở đáy lòng hắn, rốt cuộc còn có mấy phần hổ thẹn.

Nhưng mà, Thẩm Hoài Tự chỉ là hơi hơi nhíu mày, biểu cảm trên mặt như cũ lạnh băng âm ngoan, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Thẩm Đình Ý đang đứng ở nơi xa.

Thẩm Đình Ý đại khái cũng cảm nhận được ánh mắt Thẩm Hoài Tự, ngay sau đó nhìn thẳng hắn, lạnh lùng hô một tiếng: “Tiểu thúc.”

Thẩm Hoài Tự biết rõ cố hỏi: “Sao không dẫn Lâm Trăn lại đây?”

Thẩm Đình Ý kỳ thật cũng muốn biết, Thẩm Hoài Tự rốt cuộc sẽ trả lời Thẩm Dận Nhu lên án như thế nào.

Cảnh tượng Thẩm Hoài Tự năm đó quỳ gối trước mộ cha mẹ hắn, khóc không thành tiếng sám hối còn rõ ràng trước mắt, đây cũng là nguyên nhân những năm đó, Thẩm Hoài Tự đem tất cả áy náy đối với cha mẹ, toàn bộ bồi thường trên người hắn.

Thẩm Đình Ý chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, Thẩm Hoài Tự sẽ về nước cùng bọn họ tranh đoạt gia nghiệp Thẩm gia.

Rốt cuộc Thẩm Bang Quốc đối với cái chết của Thẩm Dận Tắc trước nay liền không có tiêu tan (quên đi) được, chỉ cần có cây kim này tồn tại, Thẩm Hoài Tự liền không có khả năng thành công.

Chính là từ khi nào bắt đầu, thái độ Thẩm Hoài Tự đối với hắn đã xảy ra biến hóa?

Thẩm Đình Ý ở vài lần đối kháng ngầm sau, dần dần phản ứng lại.

Đại khái là từ lúc hắn cùng Thẩm Hoài Tự muốn một ngàn vạn, vốn dĩ tính toán một bên lấy lòng Lâm Hướng Vãn một bên nắm chặt Lâm Trăn, cuối cùng bị Thẩm Hoài Tự cảnh cáo, lấy 5% cổ phần ra nói chuyện, Thẩm Hoài Tự cũng đã có kế hoạch tranh đoạt gia nghiệp Thẩm gia.

Thẩm Đình Ý càng nghĩ càng giận, rõ ràng hắn đang chuẩn bị ly hôn cùng Lâm Trăn, trường hợp hôm nay, sao có thể làm Lâm Trăn xuất hiện.

Tuy rằng Thẩm Hoài Tự không có nắm giữ thực quyền, nhưng địa vị của Khoa học kỹ thuật Phục trong khối đầu tư của chính phủ không thể khinh thường.

Thẩm Đình Ý chỉ đành nhịn xuống cơn giận trong lòng, thừa nhận nói: “Tiểu thúc, anh không cần nhắc lại cô ấy, cháu cùng Lâm Trăn tình cảm bất hòa, đã ủy thác luật sư chuẩn bị thủ tục ly hôn.”

Thẩm Hoài Tự lạnh lùng nói: “Lâm gia rốt cuộc cũng không phải nhân gia bình thường, quyết định cậu làm cũng phải bận tâm quan hệ hai nhà, chuyện này chờ lão gia tử tỉnh lại rồi nói.”

Thẩm Đình Ý mày nhăn lại nhưng không lên tiếng, chỉ là yên lặng lấy ra di động.


Ngay sau đó, bác sĩ Tôn chủ trị của lão gia tử đẩy cửa tiến vào.

Tất cả mọi người đứng dậy, chờ bác sĩ Tôn công bố tình huống bệnh nhân cho người nhà.

Ánh mắt bác sĩ Tôn tuần tra một vòng, nhìn Thẩm Hoài Tự một cái sau, trong ánh mắt toát ra sự biến hóa vi diệu, bất quá cuối cùng hắn chỉ là gật đầu, đi đến vị trí trung gian.

Bác sĩ Tôn nói: “Lão gia tử là chảy máu não rất nhỏ, bất quá cũng may can thiệp kịp thời, trước mắt đã thoát ly nguy hiểm, 48 giờ kế tiếp rất mấu chốt, cho nên hy vọng các vị người nhà tận lực không cần quấy rầy đến bệnh nhân nghỉ ngơi.”

Thẩm Đình Ý mở miệng hỏi trước: “Bác sĩ, vậy ông nội của cháu khi nào có thể tỉnh lại?”

Bác sĩ Tôn đối với vị tiểu thiếu gia Thẩm gia này ấn tượng không tính quá tốt, nhíu mày trả lời: “Khó mà nói, tình huống lạc quan thì, trong vòng 24 giờ cũng là có khả năng.”

Thẩm Dận Nhu cũng thấu lại đây, vừa rồi còn khóc trời đoạt đất, lúc này lại cầm khăn tay tơ lụa lau nước mắt, một bộ dáng bị thiên đại ủy khuất.

Nàng nức nở nói: “Bác sĩ Tôn, bệnh tình lão gia tử ông là biết đến, ông hôm nay liền cho một lời chắc chắn, ông ấy rốt cuộc có thể vượt qua lần nguy hiểm này không? Chúng ta cũng còn có cái chuẩn bị.”

Thẩm Hoài Tự tuy rằng đối với ngôn luận của bác sĩ Tôn cũng còn nghi vấn, Thẩm Dận Nhu phải làm cái chú chim đầu đàn này, hắn vốn không có lý do ngăn trở, nhưng hắn rốt cuộc muốn bận tâm Mạnh Danh Chiếu.

Mạnh Danh Chiếu mắt thấy kéo không được mẫu thân, chỉ đành đối Thẩm Hoài Tự đầu tới ánh mắt cầu cứu.

Thẩm Hoài Tự lúc này mới đứng dậy đối bác sĩ Tôn nói: “Vậy làm phiền bác sĩ Tôn, chi phí cùng tài nguyên không cần lo lắng, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực bảo đảm lão gia tử khang phục, ngài có cái gì cố kỵ hoặc là lo lắng, cứ việc mở miệng.”

Bác sĩ Tôn gật đầu: “Thẩm tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định tận 200% nỗ lực……”

Nói xong, bác sĩ Tôn hướng tới những người khác nhìn thoáng qua, ý bảo nói: “Nhưng mà, hy vọng người nhà cũng cần phải phối hợp, trong quá trình điều trị, lão gia tử không thể gặp bất luận cái gì kích thích, cho nên……”

Thẩm Hoài Tự hiểu rõ, đối Thẩm Dận Nhu nói: “Nhị tỷ, chị nghe được đi?”

Thẩm Dận Nhu thấy những người khác trầm mặc không nói, ngay cả con trai ruột cũng kéo nàng không cho nàng nói thêm lời nào, đành phải trút hết giận lên người Mạnh Danh Chiếu.

“Nghịch tử! Mày có phải đã quên mày họ gì không! Mày quên cha mày là như thế nào bị người làm hại sao?” Thẩm Dận Nhu lại bắt đầu khóc nức nở, “Tao thật là bạch sinh bạch dưỡng (vô ích sinh ra nuôi dưỡng) mày!”

Mạnh Danh Chiếu thấp giọng nói: “Mẹ! Mẹ muốn cãi muốn nháo cũng phải phân trường hợp chứ, ông ngoại còn ở bên trong nằm, mẹ nhất định phải hôm nay nháo sao?!”

Thẩm Dận Nhu không biết bị cái gì kích thích, lại đem đầu mâu nhắm ngay nhà lão tam: “Lão tam mày là người câm sao? Lão gia tử không thích mày, các người liền tính toán hèn nhát cả đời? Các người liền chút tiền đồ này? Cả đời cam nguyện xem sắc mặt người sao?”

Thẩm Dận Giác vốn là ôn hòa nhu nhược, giờ phút này một lòng một dạ liền lo lắng thân thể lão gia tử, bỗng nhiên bị làm thương sử (dùng làm công cụ), tự nhiên cũng nuốt không trôi khẩu khí này.

Thẩm Dận Giác nhịn một hơi, ngăn cản chồng và con đang muốn giúp nàng hết giận, hắng giọng nói: “Nhị tỷ, lời này chị nói có ý tứ gì? Ba sao lại không thích chúng tôi? Chị lúc này nói lời này, là muốn châm ngòi cái gì?”

Thẩm Dận Nhu cười lạnh nói: “Đều là sinh ra từ một ổ, ai lại chê cười ai? Tôi cũng không tin các người không có chút tâm tư này! Nhiều năm như vậy chị còn không có nhìn minh bạch sao? Chị sẽ không thật cho rằng, tương lai có thể dựa hắn tới che chở cả nhà các người đi? Thật là chê cười lớn nhất!”

“Hắn” trong miệng Thẩm Dận Nhu không cần nói cũng biết, tự nhiên chỉ chính là Thẩm Hoài Tự.

Thẩm Dận Giác mạnh mẽ ổn định tâm tình, không cùng Thẩm Dận Nhu đã hoàn toàn không còn thể diện so đo: “Nhị tỷ, ba còn đang hôn mê, có chuyện gì về nhà đóng cửa lại nói, không cần ở bệnh viện cãi nhau được không?”

Chuyện Thẩm gia bác sĩ Tôn ít nhiều có nghe thấy, nhưng là không nghĩ tới ân oán hào môn thế nhưng vô tình như thế, lão gia tử này còn chưa bệnh tình nguy kịch liền ầm ĩ đến phòng bệnh, nếu thật sự…… Thì quả thực vô pháp tưởng tượng.

Bác sĩ Tôn lắc đầu âm thầm thở dài.

Liền ở hiện trường kề bên mất khống chế khi, giọng nói âm lãnh trầm ổn của Thẩm Hoài Tự vang lên.

“Chư vị, tôi biết đại gia có tâm tư gì, di chúc lão gia tử một ngày không công khai, chuyện này liền không có ngày an bình, các người muốn cái gì, chờ lão gia tử tỉnh tự mình nói với ông ấy, nhưng hiện tại nếu còn náo loạn, đó chính là cố ý không muốn làm lão gia tử tỉnh, lão gia tử thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm này các người có thể gánh sao?”

Tất cả mọi người cứng họng.

Ngay cả Thẩm Đình Ý ngày thường thích làm nổi bật đều không lên tiếng, chỉ là một mực cúi đầu nghịch di động.

Thẩm Dận Nhu đương nhiên biết Thẩm Hoài Tự là nhắm vào nàng, nhưng bị mọi người cô lập sau, nàng lập tức không có tự tin, chỉ đành che mặt trốn bên cạnh Mạnh Khoan nức nở.

Thẩm Hoài Tự kiên nhẫn khô kiệt, cũng lười lại phí thời gian ứng phó bọn họ, đứng dậy đưa bác sĩ Tôn đi ra ngoài.

Bệnh viện có đội ngũ y tế chuyên nghiệp cùng hộ công, quản gia bên người lão gia tử cũng vẫn luôn túc trực, Thẩm Hoài Tự lại phái thêm mấy bảo tiêu tin cậy 24 giờ trông coi, toàn phương vị bảo hộ an toàn lão gia tử.

Những người khác thấy thế, cũng sôi nổi đứng dậy.

Thang máy chuyên dụng VIP, hai đời người Thẩm gia cùng rời đi, thang máy rộng mở cũng có vẻ có chút chen chúc.

Đến lầu một, bọn tiểu bối sôi nổi đi ra thang máy, Thẩm Hoài Tự cùng hai vị tỷ tỷ và anh rể đồng loạt đi tới bãi đỗ xe ngầm.

Vừa mới mới cãi nhau xong, giữa nhau tự nhiên liền bỏ qua cả lời từ biệt khách sáo.

Thẩm Hoài Tự đứng bên cạnh xe Bentley, nhìn hai chiếc xe sang đã lái đi, trầm tư một lát.

Kỳ thật chuyến này, mục tiêu Thẩm Hoài Tự không phải Thẩm Dận Nhu, nhưng Thẩm Đình Ý quá cẩn thận, dĩ vãng người nhịn không được nhất là hắn, hôm nay lại một câu cũng không nói.

Thẩm Hoài Tự không khỏi hoài nghi, Thẩm Đình Ý có lẽ đã bắt đầu hành động.

Thư ký Dương thấy thế, mở cửa xe: “Thẩm tiên sinh, là trực tiếp về công ty sao?”

Thẩm Hoài Tự vừa mới chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Thẩm Đình Ý vì sao lại rời đi từ lầu một?”

Thư ký Dương sửng sốt, mơ hồ nhớ rõ Thẩm Đình Ý tới lúc, là lái xe đến gara ngầm.

Nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, tầng bãi đỗ xe VIP này trừ bọn họ căn bản không có xe khác.

Thư ký Dương lập tức phản ứng lại: “Là có người đón Tiểu Thẩm thiếu gia rời đi.”

Thẩm Hoài Tự thu hồi chân dài, đối Thư ký Dương nói: “Anh đi theo, cần phải thấy rõ ràng người gặp mặt cùng hắn là ai, nói không chừng con cá lớn chúng ta muốn câu lập tức liền phải trồi lên mặt nước.”

Thư ký Dương nói: “Vâng Thẩm tiên sinh, vậy ngài đâu? Tôi phái xe lại đây đón ngài về công ty sao?”

Thẩm Hoài Tự nhớ tới còn có một chuyện quan trọng, xoay người hướng thang máy đi trở về: “Đã lâu không gặp Phó bác sĩ, tôi lo lắng cô ấy thật sự muốn tới cửa bắt người.”

back top