SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 62

Chương 62: Hiểu Lầm

 

Vào lúc ban đêm, Lâm Hướng Vãn rốt cuộc hoàn thành món quà dành cho Thẩm Hoài Tự.

Bức họa tác này được tỉ mỉ tạo hình mấy tháng, Lâm Hướng Vãn buông bút xuống khoảnh khắc kia, mới rốt cuộc lộ ra nụ cười vừa lòng.

Nhìn lại, kỳ thật quá trình sáng tác bức họa này không tính thuận lợi, nhưng Lâm Hướng Vãn rõ ràng nhớ rõ, là từ lần thứ hai hắn say rượu hôn Thẩm Hoài Tự lần đó mà bắt đầu động bút.

Dường như cũng là từ khi đó bắt đầu, sinh ra tình cảm không giống nhau đối với Thẩm Hoài Tự.

Lâm Hướng Vãn nghĩ nghĩ cảm thấy còn rất hưng phấn, cứ coi như là kỷ niệm nụ hôn đầu tiên của hai người đi?

Không đúng.

Đây khẳng định là nụ hôn đầu tiên của cậu không sai, nhưng Thẩm Hoài Tự có phải nụ hôn đầu tiên không, kia ai biết được?

Hắn là một lão đàn ông 30 tuổi, nụ hôn đầu tiên còn ở thì hẳn là cũng không thể nào nói nổi?

Huống hồ sau này khi tỉnh táo, mỗi lần Thẩm Hoài Tự hôn cậu nhìn qua đều đặc biệt có kinh nghiệm, cho nên hẳn là cũng không phải nụ hôn đầu tiên?

Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Vãn lại cảm thấy không quá sung sướng.

Cậu quyết định chờ Thẩm Hoài Tự lần này bận xong, nhất định phải giáp mặt hỏi hắn, nếu kia không phải nụ hôn đầu tiên của Thẩm Hoài Tự, Lâm Hướng Vãn quyết định ba ngày không cho hắn hôn, làm hắn hối hận đi thôi.

Nghĩ như vậy, Lâm Hướng Vãn đem bức họa tác vĩ đại này cẩn thận dùng màng bọc che lại, tính toán cấp Thẩm Hoài Tự một kinh hỉ.

Bất quá, hắn vẫn là nhịn không được muốn khoe khoang một phen.

Thế là hắn chụp một bức viễn cảnh (toàn cảnh), làm mờ nội dung họa tác một chút, phát lên Weibo.

@Tiểu Lâm Đồng Học: Món quà bí ẩn cho người nào đó, chờ mong công bố [sắc sắc]

Tiếp theo, hắn lại đem bức “Trăm Miêu Đồ” cho Vân Gia mấy ngày hôm trước cùng với một bức đặc tả (cận cảnh) Dâu Tây Hùng chụp ảnh, phát lên Weibo.

@Tiểu Lâm Đồng Học: Gần đây sản lượng (số lượng tranh) có chút cao, đã mệt nằm liệt [cầu ôm một cái].

Lâm Hướng Vãn thoát khỏi Weibo, lại gửi cho Thẩm Hoài Tự mấy cái tin nhắn.

Nói đúng ra, là hắn rảnh rỗi không có việc gì dùng chân dung của mình chế tác biểu tình gói (sticker) mèo con.

Lâm Hướng Vãn: [tiểu lâm mèo mèo ta có trăm triệu điểm điểm nhớ anh.JPG]

Lâm Hướng Vãn: [tiểu lâm mèo mèo gọi anh từ phương xa.JPG]

Lâm Hướng Vãn: [tiểu lâm mèo mèo ta có quà tặng anh nga còn không mau hôn ta một chút.JPG]

Lâm Hướng Vãn: [tiểu lâm mèo mèo Thẩm phu nhân gọi Thẩm tiên sinh.JPG]

……

Tốt, nửa giờ đi qua, một chút động tĩnh đều không có, thuộc về là tiểu lâm mèo mèo diễn nửa giờ kịch một vai.

Lâm Hướng Vãn ngáp một cái, lẩm bẩm lầm bầm nhắc mãi Thẩm Hoài Tự lão đàn ông không lương tâm, lão đàn ông trong lòng chỉ có công việc không có lão bà lúc sau, cư nhiên cứ như vậy ôm điện thoại ở thư phòng ngủ rồi.


Ngày hôm sau, 0129 tới quét tước vệ sinh mới phát hiện hắn nằm hình chữ X trên sô pha thư phòng, trong phòng tuy rằng là hệ thống nhiệt độ ổn định, nhưng cứ như vậy ngủ, vẫn là có khả năng bị cảm, 0129 chạy nhanh gọi hắn dậy.

Lâm Hướng Vãn mở mắt ra liền đánh một cái hắt xì.

Từ khi bị Lâm Hướng Vãn dạy dỗ (hướng dẫn) sau, biểu cảm 0129 không biết phong phú hơn bao nhiêu.

Giờ phút này lộ ra ba phần vô ngữ bảy phần ảo não thần sắc: “Cậu chủ nhỏ cậu đừng làm loạn, Thẩm tiên sinh đã biết sẽ không mắng cậu, chỉ sẽ mắng tôi không chiếu cố tốt cho cậu.”

Lâm Hướng Vãn hít hít cái mũi, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Không sao, tôi thân thể tốt mà, nói nữa Thẩm tiên sinh nhà anh đã bị công việc đoạt xá (chiếm lấy), căn bản không thèm đếm xỉa tới tôi.”

Điểm này 0129 thì tin tưởng, nhưng hắn vẫn là chạy nhanh đi nhà bếp chuẩn bị nấu canh gừng: “Cậu đi trước rửa mặt đánh răng một chút, hôm nay không phải phải về nhà mẹ đẻ sao, bị cảm thì làm sao đi được?”

Từ lần trước dọn về phòng ngủ chính lúc sau, Lâm Hướng Vãn liền lười dọn về phòng cho khách, dù sao tất cả đồ dùng phòng ngủ chính đều có, thậm chí Thẩm Hoài Tự đều nhường ra một nửa vị trí tủ quần áo cho hắn.

Rửa mặt đánh răng xong, ăn xong bữa sáng uống trà gừng, giọng nói hơi chút tốt hơn, nhưng là giọng mũi vẫn rất nặng.

0129 tìm chút thuốc trị cảm, Lâm Hướng Vãn không thích uống thuốc, trực tiếp cự tuyệt quan ái tri kỷ của 0129.

Lâm Hướng Vãn thay một bộ áo hoodie màu trắng phối quần jean, tóc cũng chải ngoan ngoãn dịu ngoan, mang theo quà sinh nhật cho Lâm mẹ đi ra cửa.

Suy xét đến buổi chiều cùng Thư ký Dương có hẹn, Lâm Hướng Vãn quyết định lái xe đi.

Nhớ rõ lần trước lái một chiếc Ferrari 911 đi trường học, bị hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu) của Thẩm Đình Ý cười nhạo một phen, Lâm Hướng Vãn liền cảm thấy bực bội, cho nên hắn cố ý chọn một chiếc xe Thẩm Đình Ý chưa từng mượn.


Lâu rồi không về Lâm gia, Lâm Hướng Vãn vẫn có chút xa lạ.

Xe ô tô lái vào đại môn biệt thự Lâm gia, quản gia cùng mấy người làm vườn chưa từng thấy qua chiếc siêu xe này, sôi nổi đầu tới ánh mắt tò mò.

Cho đến khi Lâm Hướng Vãn đỗ xe xong, chào hỏi với quản gia, đối phương mới phản ứng lại, là cậu chủ nhỏ về nhà, thế là chạy nhanh lên nghênh đón.

Lâm Hướng Vãn cầm hộp quà, đi theo quản gia đi vào trong phòng.

Lâm ba đang ngồi trên sô pha xem báo chí, hai cha con liếc nhau sau, Lâm Hướng Vãn ngoan ngoãn kêu người: “Ba, con đã trở về.”

“Ừm.” Lâm ba nhẹ nhàng gật đầu, hai cha con lâu rồi không gặp, hơn nữa chỉ cần không đề cập tới mâu thuẫn với Lâm Trăn, cũng xem như phụ từ tử hiếu (cha hiền con thảo), “Khoảng thời gian này ở bận cái gì? Có thể nuôi sống chính mình không? Ở bên ngoài sống không tốt thì chạy nhanh về nhà, đừng cậy mạnh.”

Lâm Hướng Vãn đi qua đem hộp quà đặt trên bàn trà, nói đùa nói: “Ngài yên tâm đi, có thể nuôi sống chính mình, còn có tiền mua quà cho mẹ con.”

“Để ta xem là ai đang nói về ta nha!” Lâm mẹ đang từ lầu hai xuống dưới, mặc sườn xám lễ phục hoa lệ, một thân châu quang bảo khí (trang sức lộng lẫy), vô cùng ung dung hoa quý.

Lâm Hướng Vãn liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm mẹ, cười đi qua cho đối phương một cái ôm thật lớn: “Để con xem là vị tiên nữ nào hạ phàm, quả thực muốn lóa mù mắt con rồi!”

“Đứa ngốc, ở bên ngoài học được hống người (dỗ dành) nga!” Lâm mẹ sủng nịch sờ sờ gương mặt Lâm Hướng Vãn, “Xem ra Tiểu Vãn là thật sự trưởng thành.”

Hơn nửa năm nay Lâm Hướng Vãn dựa vào chính mình lang bạt bên ngoài, tuy rằng mỗi lần đều nói mình sống tốt, làm cho bọn họ không cần lo lắng.

Nhưng làm cha mẹ nào sẽ không lo lắng cho con cái mình, Lâm mẹ kéo cánh tay Lâm Hướng Vãn đi về phía phòng khách.

Bỗng nhiên nghe được trên cầu thang có động tĩnh, Lâm Hướng Vãn quay đầu lại.

Lâm Trăn mặc một thân hưu nhàn giản lược tới, cả người gầy đi không ít.

Lâm Hướng Vãn nghĩ Thẩm Đình Ý gần đây đang cùng hắn náo loạn ly hôn, nội tâm hơi hơi xúc động.

Lâm Hướng Vãn nghĩ tới nhiệm vụ, mở miệng chào hỏi trước: “Anh về nhà khi nào?”

Nói không chừng hai người bát tự không hợp, tiểu tâm tư mẫn cảm của Lâm Trăn lại cảm thấy bị mạo phạm, ẩn nhẫn giận dữ: “Mày có ý tứ gì? Tao về nhà cần phải thông báo trước cho mày sao?”

Biểu cảm Lâm mẹ hơi giật mình, có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của Lâm Trăn.

Khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ, Lâm mẹ không nghĩ làm cho không thoải mái, giải thích hộ Lâm Hướng Vãn: “Tiểu Vãn không phải cái ý tứ kia, nó chính là quan tâm con thôi.”

Lâm Hướng Vãn đã sớm chán ghét loại tình huynh đệ plastic này, cũng không quen hắn, chớp đôi mắt to vô tội: “Anh có phải quá nhạy cảm, Thẩm Đình Ý muốn cùng anh ly hôn, cùng tôi thì không quan hệ, sao anh có thể trút giận lên người tôi chứ?”

Lâm Trăn bị chọc đến chỗ đau, nắm chặt nắm tay nhíu mày muốn phát tác, lại bị giọng nói nghiêm khắc của Lâm ba quát dừng.

“Được rồi! Vừa trở về liền cãi nhau, hôm nay ngày mấy không biết sao?” Lâm ba hái kính viễn thị, đứng dậy hướng thư phòng đi, “Tiểu Vãn con bồi mẹ con tâm sự, Tiểu Trăn con cùng ta tới thư phòng.”

Huynh đệ plastic chú định chỉ có thể 1v1, Lâm Hướng Vãn vui vẻ tự tại, dâng lên quà cho Lâm mẹ: “Mẹ, đây là quà sinh nhật cho mẹ, hy vọng mẹ thích.”

Đại khái là từ nhỏ đến lớn, Lâm Hướng Vãn cũng chưa hiểu chuyện như vậy, Lâm mẹ vừa tháo quà vừa lệ nóng doanh tròng, kích động không biết nói cái gì cho phải.

Quà là Lâm Hướng Vãn dùng tiền kiếm được từ việc nhận phác thảo của chính mình mua.

Là một bộ vòng cổ trân châu Tahiti màu xanh khổng tước, hạt trân châu viên viên mềm no đủ, tản ra sắc quang cực quang lóa mắt.

Hốc mắt Lâm mẹ ướt át, cảm động rất nhiều hơn nữa còn kinh ngạc rất nhiều: “Bộ vòng cổ trân châu này đã được trưng bày ở buổi đấu giá một tháng trước, ta nhớ rõ giá khởi điểm là 100 vạn, sao lại ở chỗ con……”

Môi mắt Lâm Hướng Vãn cong cong: “Con chụp được, hiện tại nó là của mẹ rồi!”

Từ khi đáp ứng về nhà ăn sinh nhật Lâm mẹ, Lâm Hướng Vãn vẫn luôn suy nghĩ tặng quà sinh nhật gì, sau này ngẫu nhiên lướt đến buổi đấu giá này, vừa nhìn đã trúng ý bộ vòng cổ trân châu này.

Thế là hắn liền ủy thác Thẩm Hoài Tự giúp hắn đấu giá xuống.

Trong đó còn có một tiểu nhạc đệm.

Cậu chủ nhỏ ngạo kiều nói, đây là món quà sinh nhật đầu tiên hắn tặng cho Lâm mẹ, muốn tự mình trả tiền, nhất định phải ký cái gì phân kỳ trả nợ 200 vạn với Thẩm Hoài Tự, còn nói cái gì việc nào ra việc đó, anh em ruột còn minh tính sổ sách cơ mà.

Thẩm Hoài Tự ngay trong đêm liền dùng hành động thực tế dạy hắn cái gì gọi là “một mã về không được một mã”, thẻ đen cho cậu không phải để trưng bày, phân kỳ trả nợ loại từ ngữ mới mẻ này hắn càng là nghe không hiểu.

Tóm lại vì món quà sinh nhật này, Lâm Hướng Vãn chính là trả giá đại giới “thảm thống”.

Hiện tại nhớ tới, Lâm Hướng Vãn còn cảm thấy trên mặt nóng rát.

Lâm mẹ thấy bộ dáng chột dạ của cậu, tức khắc nhíu nhíu mày.

Nhớ tới khoảng thời gian trước, trên mạng đưa tin những tin tức về sinh viên vì tiền mà làm tiểu tam cho người ta, Lâm mẹ đại kinh thất sắc, thấp giọng hỏi hắn: “Tiểu Vãn, con nơi nào ra nhiều tiền như vậy? Con nên không phải là học người ta không làm việc đàng hoàng, cùng một số kẻ có tiền lui tới đi?”

Lâm Hướng Vãn dừng lại: “……”

Thẩm Hoài Tự xác thật rất có tiền……

Hơn nữa bọn họ xác thật cũng đang kết giao……

Hắn nghĩ đến Lâm mẹ đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời nghẹn lời.

Cái này, sắc mặt Lâm mẹ càng không tốt.

Nàng đem vòng cổ thả trở về, kéo tay Lâm Hướng Vãn tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Vãn a, tuy rằng Lâm gia chúng ta không tính là hào môn, nhưng chúng ta cũng không thiếu tiền, sao có thể để con ở bên ngoài chịu loại khổ này chứ a……”

Lâm Hướng Vãn có điểm ngốc.

Không phải, hợp đồng kết hôn với Thẩm Hoài Tự cũng không tính chịu khổ đi? Hơn nữa Thẩm Hoài Tự còn cho hắn quyền hạn cao nhất của thẻ đen……

Từ từ.

Lâm Hướng Vãn đột nhiên phản ứng lại, Lâm mẹ nói lui tới nên không phải là ý tứ bị kẻ có tiền “bao dưỡng” đi?

Lâm Hướng Vãn thiếu chút nữa ngất đi, hắn chạy nhanh giải thích: “Không phải mẹ, mẹ nên không cho rằng con bị người……”

Lâm Hướng Vãn hướng về phía thư phòng nhìn thoáng qua, hạ giọng nói: “Bao dưỡng đi?”

Lâm mẹ nhíu mày: “Không phải sao? Vậy con nơi nào ra nhiều tiền như vậy? Mẹ thấy con trước kia chụp cái màn kịch ngắn kia, thì có thể có bao nhiêu thù lao đóng phim chứ?”

Lâm Hướng Vãn xoa xoa giữa mày, không biết nên giải thích như thế nào, rốt cuộc quan hệ của hắn cùng Thẩm Hoài Tự hiện tại còn không thể công khai.

Lâm Hướng Vãn chỉ đành ổn định đối phương trước: “Mẹ, mẹ cũng đừng quản, tóm lại không phải mẹ tưởng như vậy, con không có bị người bao dưỡng, con có người mình thích.”

Lâm mẹ lập tức nhớ tới lời hắn đã từng nói, thật cẩn thận thử: “Trước đây con nói thích vị trưởng bối Thẩm gia kia, con nên không phải là nghiêm túc đi?”

Giữa mày Lâm Hướng Vãn khẽ nhúc nhích, “Ừm” một tiếng thừa nhận nói: “Đúng vậy, con là thích hắn, cho nên sẽ không làm mẹ nói loại chuyện này.”

Lâm mẹ nguyên tưởng rằng Lâm Trăn gả cho Thẩm Đình Ý, quan hệ hai nhà sẽ hướng phương hướng tốt hơn phát triển, không nghĩ tới Thẩm gia cư nhiên nuôi ra loại bại hoại này, không chỉ có hôn nội xuất quỹ còn muốn cùng Lâm Trăn ly hôn.

Khoảng thời gian này Lâm Trăn mỗi ngày ở nhà khóc, nếu không phải Thẩm lão gia tử nằm viện, Lâm gia là khẳng định muốn tới cửa thảo cái cách nói (đòi lại công bằng).

Hiện tại hay rồi, con trai út lại nói thích vị tiểu thúc tàn nhẫn độc ác kia của Thẩm gia, nghe nói sau khi về nước, vẫn luôn đang tranh đoạt địa vị người cầm quyền Thẩm gia.

Lâm mẹ khóc không ra nước mắt, đời trước là tạo cái nghiệp gì, hai đứa con trai đều cùng Thẩm gia nhấc lên quan hệ.

“Tiểu Vãn, con nghe ta nói.” Khuôn mặt tinh xảo của Lâm mẹ giờ phút này treo đầy khuôn mặt ưu sầu, “Vị tiểu thúc Thẩm gia kia, tính cách âm hiểm khó có thể nắm bắt, Thẩm lão gia tử ném hắn ra nước ngoài hắn đều có thể mang theo công ty niêm yết về nước, thủ đoạn nhất định tàn nhẫn vô tình, con căn bản không phải đối thủ của hắn, con nghe lời mẹ nói, ngàn vạn không được đi chọc hắn được không?”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Xác định đây không phải đang khen Thẩm Hoài Tự?

back top