Chương 53: Thẩm Thúc Thúc Ghen Rồi!
Giản Thư Diệc bị cấm túc ở nhà, hắn từng thấy Thẩm Đình Ý tới tìm phụ thân hắn.
Lần trước ở nhà ăn ngẫu nhiên gặp được, Giản Thư Diệc vốn là phản cảm, sau lại Thẩm Đình Ý nhiều lần cố tình chế tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp được, càng là làm hắn tâm sinh nghi hoặc.
Giản Thư Diệc nghe lén hai người đối thoại, biết được Thẩm Đình Ý cư nhiên mặt dày vô sỉ muốn cùng hắn liên hôn, Giản Thư Diệc không muốn tham dự cuộc đấu đá nội bộ quan trường của phụ thân, càng không muốn trở thành vật hy sinh cho sự leo lên quyền lợi.
Trước kia, Giản Nghiệp Khải sẽ buộc hắn cùng một ít thiếu gia nhà giàu hào môn gặp mặt, nhưng khi đó hắn ở nước ngoài, Giản Nghiệp Khải cho dù muốn quản hắn, cũng là trời cao hoàng đế xa.
Giản Thư Diệc đột nhiên hoài nghi, lần này Giản Nghiệp Khải thống khoái như vậy làm hắn về nước, đồng ý cho hắn mở phòng vẽ tranh, có lẽ từ lúc bắt đầu chính là đã lên kế hoạch tốt.
Trước hết lừa hắn trở về, lại khống chế tự do của hắn, buộc hắn cùng những cái gọi là đối tác hợp tác thương nghiệp kia kết hôn.
Giản Thư Diệc không phải không làm loạn qua, nhưng hắn làm sao đấu lại Giản Nghiệp Khải.
Hắn không thể ngồi chờ chết, biện pháp duy nhất chính là tìm kiếm trợ giúp bên ngoài, vì thế hắn nghĩ tới Lâm Hướng Vãn.
Sau đó nửa tháng, Giản Thư Diệc ngoan ngoãn nghe lời, Giản Nghiệp Khải làm hắn tham gia hoạt động gì liền tham gia, dẫn hắn đi gặp ai hắn liền đi, thậm chí chủ động cùng đối phương chào hỏi, Giản Nghiệp Khải lúc này mới đối với hắn thả lỏng cảnh giác.
Sau này, Giản Nghiệp Khải cho phép hắn dùng di động, thấy hắn cũng không có làm ra chuyện gì, tin tưởng hắn là thật sự nghĩ thông suốt.
Ngày hôm qua, Giản Thư Diệc nói hắn không tính toán mở phòng làm việc nữa, nhưng bên trong còn có một ít họa cần xử lý.
Giản Nghiệp Khải lúc này mới đồng ý hắn ra cửa, nhưng như cũ bị sáu cái bảo tiêu nhìn chằm chằm.
Giản Thư Diệc cùng Lâm Hướng Vãn hẹn ở nhà ăn gần phòng vẽ tranh kia, Lâm Hướng Vãn rất sớm liền đến, chọn cái vị trí kín đáo ngồi xuống.
Buổi sáng khách nhân tương đối ít, Lâm Hướng Vãn tiến vào sau, khắp nơi tìm con mèo gọi là “Dâu tây Hùng” kia, nhưng “Meo meo” nửa ngày đều không có mèo ra tới.
Quầy tiếp tân chỉ có một cái phục vụ sinh đang bận rộn trước máy pha cà phê, Lâm Hướng Vãn đi qua hỏi: “Chào cô, xin hỏi Dâu tây Hùng đi nơi nào a?”
Phục vụ sinh xoay người, dường như không nghe hiểu: “Cái gì Hùng? Trong tiệm chúng tôi không có Hùng nha!”
Lâm Hướng Vãn lúc này mới phát hiện, hóa ra phục vụ sinh đã thay đổi, cậu nhíu mày hỏi: “Phục vụ sinh trước kia không làm nữa sao? Trước kia trong tiệm các cô có một con mèo, cô gặp qua sao?”
Phục vụ sinh cười cười: “Tôi không biết, tôi mới đến nửa tháng, chưa thấy qua con mèo nào.”
Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên có chút hối hận, lúc ấy đi quá vội vàng, sau lại cũng vẫn luôn quên trở về nhìn xem, sớm biết Dâu tây Hùng sẽ không thấy, lúc ấy liền nên cùng ông chủ thương lượng một chút, tìm cho nó một gia đình nhận nuôi tốt bụng.
Lâm Hướng Vãn đang ảo não, phía sau truyền đến một giọng nói đã lâu.
“Tiểu Vãn.”
Lâm Hướng Vãn xoay người, Giản Thư Diệc mang theo khẩu trang, điệu thấp từ cửa hông đi vào.
Lâm Hướng Vãn triều hắn phất tay: “Thư Diệc! Ở đây.”
Giản Thư Diệc đi đến trước mặt cậu mới hái khẩu trang xuống, Lâm Hướng Vãn khó có thể tin nhìn hắn: “Cậu sao lại gầy nhiều như vậy a, cậu trong khoảng thời gian này làm sao vậy?”
Giản Thư Diệc rũ mắt chớp chớp, hốc mắt tức khắc lóe nước mắt.
Lâm Hướng Vãn đau lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Thư Diệc sửng sốt, như là bắt được một cây cây bèo cứu mạng: “Tiểu Vãn, tớ thật sự không có cách nào, cậu có thể giúp tớ sao?”
Lâm Hướng Vãn kéo hắn ngồi xuống, vội vàng hỏi: “Có phải hay không cùng Thẩm Đình Ý có quan hệ? Hắn có phải hay không dây dưa cậu?”
Giản Thư Diệc thút thít nói: “Ba tớ không nói cho tớ, nhưng tớ đoán đại khái đúng vậy, công việc của ba tớ gặp khó khăn, gần đây mang tớ đi gặp vài thiếu gia thế gia, ông ấy muốn tìm hào môn có thực lực liên hôn, tớ không biết ông ấy cùng Thẩm Đình Ý nói thế nào, nhưng mặc kệ là ai, kết quả đều là giống nhau.”
Nếu không phải Giản Thư Diệc tự mình nói, Lâm Hướng Vãn quả thực cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Hào môn chính thương liên hôn là chuyện rất thường thấy, lúc trước Thẩm Đình Ý cùng Lâm Trăn liên hôn, nhà họ Thẩm cũng là nhìn trúng sự nâng đỡ mạnh mẽ cùng chính sách duy trì của chính phủ đối với thiết bị lớn truyền thống, mà nhà họ Lâm cũng muốn bám một cây đại thụ bù đắp sự thiếu hụt mấy năm nay.
Liên hôn mạnh mẽ cũng tốt, báo đoàn sưởi ấm (tụ tập lại để sưởi ấm) cũng thế, những điều này vốn không có gì đáng trách, nhưng điều kiện tiên quyết là cần hai bên đồng ý.
Nhưng đường đường phó thị trưởng, cư nhiên vì con đường làm quan của chính mình, bán đứng hôn nhân cùng hạnh phúc của con trai ruột, làm hắn cùng một cái tra nam ngoại tình thành tính liên hôn.
Đây là cái gì cái chó má liên hôn? Rõ ràng là sự lợi dụng không hề nhân tính!
Lâm Hướng Vãn giữa mày nhíu thành một đoàn, thấp giọng giận dữ nói: “Thẩm Đình Ý là người nào ba cậu không biết sao? Huống hồ hắn hiện tại đã kết hôn!”
Giản Thư Diệc hai tay lau mặt, cả người suy sụp không chịu nổi: “Chỉ cần bọn họ muốn, điều này căn bản không phải vấn đề.”
Lời này không giả, Lâm Trăn phỏng chừng cũng có dự cảm Thẩm Đình Ý sẽ vứt bỏ hắn, cho nên mới sẽ tìm Thẩm Hoài Tự hợp tác.
Lâm Hướng Vãn tức giận hai mắt bắn hỏa tinh, một chưởng chụp ở trên bàn: “Nào có người cha như vậy? Biết rõ đó là hố lửa còn muốn đẩy cậu vào!”
Lâm Hướng Vãn căn bản không để ý chính mình mắng chính là cha ruột Giản Thư Diệc, thuần túy là bày tỏ sự khiển trách mãnh liệt đối với loại hành vi này.
Giản Thư Diệc bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho nên cậu có thể giúp tớ sao? Tiểu Vãn, tớ đã không còn ai có thể tin.”
Lâm Hướng Vãn sống hai đời, ghét nhất loại chuyện khinh người quá đáng này.
“Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu.” Ánh mắt Lâm Hướng Vãn kiên định nói, “Kia tiếp theo cậu có tính toán gì không? Lén lút lại xuất ngoại sao?”
Giản Thư Diệc lắc lắc đầu: “Vô dụng, tớ đi nơi nào ba tớ đều có biện pháp tìm được tớ.”
Lâm Hướng Vãn nhíu mày: “Kia làm sao bây giờ a?”
Giản Thư Diệc hướng bên cạnh Lâm Hướng Vãn nhích lại gần, mím môi do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm kéo tay Lâm Hướng Vãn.
Lâm Hướng Vãn kinh hãi: “…… Làm sao vậy?”
Giản Thư Diệc cắn môi, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhìn qua vô tội lại đáng thương: “Tiểu Vãn, cậu nguyện ý cùng tớ yêu đương sao?”
!!!
Lâm Hướng Vãn ít nhất ngây ngẩn cả người năm giây!
Cậu hoài nghi chính mình nghe lầm, thẳng đến Giản Thư Diệc lại mở miệng giải thích nói: “Tớ là nói, làm bộ yêu đương, nếu ba tớ lại bức tớ đi cùng những người đó gặp mặt, tớ liền nói tớ có người yêu thích, như vậy ít nhất có thể kéo dài một trận.”
Lâm Hướng Vãn đại khái là nghe hiểu, nhưng cậu vẫn là có chút ngốc: “Như vậy được không? Ba cậu có thể hay không tìm người đem tớ diệt khẩu?”
Nói giỡn, kia chính là phó thị trưởng Giang Đô thị, lại không phải gia đình bình thường gì.
Giản Thư Diệc biết mình mang đến phiền toái cho cậu, áy náy khó xử, thân hình vốn đã gầy gò càng hiện chán nản, hắn hồng mắt nói: “Tớ cũng không biết, nhưng tớ không có biện pháp……”
Lâm Hướng Vãn nhìn Giản Thư Diệc, có như vậy trong nháy mắt, cậu cảm thấy Giản Thư Diệc cùng chính mình kỳ thật rất giống.
Bọn họ thiện lương nhiệt tình, tức thời thân hãm khốn cảnh cũng không chịu thua không nhận mệnh.
Đi vào thế giới này khi, cậu cũng từng mê mang không biết làm sao, mà khi hết thảy nước lũ nhằm phía đê đập, cho dù tường vây yếu ớt, như cũ có quyết tâm đối kháng khốn cảnh.
Giản Thư Diệc làm sao không phải, hắn biết đây nhất định không phải biện pháp tốt nhất, cũng vô pháp xác nhận sẽ mang đến hậu quả gì.
Nhưng hắn ít nhất không có từ bỏ chính mình, hắn tin cậy Lâm Hướng Vãn, cho nên nghĩa vô phản cố tới tìm cậu.
Lâm Hướng Vãn giống như tìm không thấy lý do cự tuyệt.
Nhưng cậu lại nghĩ tới Thẩm Hoài Tự, tuy rằng bọn họ chi gian chỉ là hôn nhân hiệp nghị, thời hạn có hiệu lực cũng chỉ có một năm.
Nhưng rốt cuộc hiện tại bọn họ hiện tại vẫn là quan hệ hợp pháp, Thẩm Hoài Tự nếu là biết cậu vì giúp Giản Thư Diệc làm quyết định này, có thể hay không sinh khí a?
Không đúng!
Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên nhớ tới lời Tiền Minh nói với cậu khoảng thời gian trước.
Hắn không phải vừa vặn muốn thử Thẩm Hoài Tự có thích hắn hay không sao?
Đây không phải cơ hội tốt trời cho sao?!
Giản Thư Diệc thấy cậu không nói lời nào, cho rằng cậu khó có thể mở miệng cự tuyệt, tức khắc lâm vào tự trách thật sâu: “Thực xin lỗi Tiểu Vãn, tớ biết chuyện này làm khó cậu, nếu thật sự không được, vậy coi như tớ không……”
Không chờ Giản Thư Diệc nói xong, Lâm Hướng Vãn hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”
Giản Thư Diệc vốn dĩ không ôm hy vọng, lúc này đến phiên hắn đầy mặt kinh ngạc: “Tiểu Vãn…… Cậu nói là thật sao?”
Lâm Hướng Vãn gật đầu: “Ừm, tớ sẽ không để Thẩm Đình Ý cái tra nam này thực hiện được!”
Giản Thư Diệc ẩn nhẫn một giây, theo sau cảm xúc mất khống chế khóc ra tới.
Hắn không kìm lòng được nhào qua đi ôm lấy Lâm Hướng Vãn.
Giống một con mèo nhỏ bị thương, được người cứu trợ sau được đến sự quan tâm đã lâu, muốn truy tìm vị chúa cứu thế thuộc về chính mình.
Lâm Hướng Vãn không hề chuẩn bị, cả người bị đâm thiếu chút nữa mất đi trọng tâm, sau này lui một bước, hai tay theo bản năng đi bắt cánh tay Giản Thư Diệc.
Lâm Hướng Vãn ngực ẩn ẩn làm đau: “……”
Cũng không cần từ diễn thành thật nha!
Cậu có loại dự cảm, mặc kệ Thẩm Hoài Tự có thích hắn hay không, nhưng phàm là cái nam nhân bình thường, nhìn đến cảnh tượng trước mắt này, cũng sẽ phẫn nộ đi?!
Giây tiếp theo, người đàn ông trong dự cảm liền từ trên trời giáng xuống!
Liền ở cậu đang chuẩn bị buông ra Giản Thư Diệc khi, vừa ngẩng mắt, cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Thẩm Hoài Tự một thân tây trang rộng rãi, thẳng đứng, tay trái mang bao tay màu đen còn nắm tay nắm cửa.
!!!
Lâm Hướng Vãn theo bản năng đẩy ra Giản Thư Diệc, trong hoảng loạn thiếu chút nữa đem người đẩy ngã, lại vội vàng đi giữ chặt hắn.
Tóm lại nhìn qua chính là hai người lôi kéo không rõ trạng thái.
Lâm Hướng Vãn: “……”
Cảm giác chính mình còn có thể giải thích một chút.
Giản Thư Diệc phát hiện Lâm Hướng Vãn khác thường, theo tầm mắt cậu xem qua đi, liền nhìn đến một cái nam nhân cao lãnh anh tuấn, ánh mắt âm trầm thẳng tắp nhìn Lâm Hướng Vãn.
Giản Thư Diệc giống như có chút ấn tượng, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Lâm Hướng Vãn vừa muốn nói gì, Thẩm Hoài Tự lập tức đã đi tới.
“Không giới thiệu một chút sao?” Ngữ khí Thẩm Hoài Tự lãnh đạm lại không mất lễ tiết, nhìn về phía Lâm Hướng Vãn khi, đôi mắt thâm trầm ảm đạm cất giấu một loại cảm xúc không nói rõ được.
Lâm Hướng Vãn ổn ổn cảm xúc nói: “Vị này chính là bạn tốt của tôi Giản Thư Diệc, vị này chính là……”
Kỳ thật, Lâm Hướng Vãn bị ánh mắt Thẩm Hoài Tự xem đến đầu óc có chút đoản mạch, “Lão công hợp pháp của tôi” đều đã đến bên miệng, cậu bỗng nhiên liền thanh tỉnh.
Từ từ!
Bọn họ chi gian còn có hiệp ước đi?
Hiệp ước giấy trắng mực đen viết không thể trước mặt người ngoài công khai quan hệ hôn nhân đi?
Kia hắn không thừa nhận nói Thẩm Hoài Tự hẳn là không lý do sinh khí?
Đúng rồi! Giải thích như vậy mới hợp lý.
Vì thế, Lâm Hướng Vãn đem lời đến miệng nuốt trở vào, mặt mày hơi hơi gợi lên, ánh mắt thanh triệt vô tội nói: “Vị này chính là tổng tài Khoa học kỹ thuật Phục, Thẩm, Hoài, Tự, Thẩm tiên sinh……”
Sự giải thích còn chính thức hơn bách khoa nào đó, xưng hô còn tuyệt tình hơn “Thẩm thúc thúc”.
Giữa mày Thẩm Hoài Tự hơi nhíu, cùng ánh mắt Lâm Hướng Vãn vẻ mặt thanh triệt vô tội giao lưu một lát.
Thẩm Hoài Tự: Em chính là giới thiệu như vậy?
Lâm Hướng Vãn: Đúng vậy chúng ta không phải có hiệp ước trong người sao? Tôi nhưng không có vi phạm.
Thẩm Hoài Tự:……
Cuối cùng, vẫn là Giản Thư Diệc đánh vỡ không khí xấu hổ, hắn chợt tỉnh ngộ nhớ tới: “Tôi ở thư phòng của phụ thân tôi nhìn thấy qua Khoa học kỹ thuật Phục cùng chính phủ một ít văn kiện hạng mục hợp tác, nguyên lai ngài chính là Thẩm tổng Khoa học kỹ thuật Phục.”
Thẩm Hoài Tự lễ phép khẽ cười nói: “Không khéo, chính là kẻ hèn.”
Giản Thư Diệc ở trước mặt Lâm Hướng Vãn thất thố, trước mặt người ngoài vẫn là hành vi đoan trang thỏa đáng, hắn duỗi tay chào hỏi: “Thẩm tổng, cửu ngưỡng đại danh (ngưỡng mộ đã lâu).”
Thẩm Hoài Tự nâng mi, đốn một giây sau, duỗi tay hồi nắm: “Hạnh ngộ, Giản công tử.”
Đại khái là vật trang trí duy nhất toàn thân, khi Thẩm Hoài Tự giơ tay, đôi ngọc bích khuy áo kia phá lệ bắt mắt.
Ánh mắt Giản Thư Diệc chỉ đảo qua liếc mắt một cái, kết quả Thẩm Hoài Tự lại chủ động nâng lên tay.
Cũng không biết hắn hôm nay vì cái gì nhiều lời như vậy, cùng với nhân thiết lạnh lùng trầm ổn của hắn cực độ không hợp.
“Giản công tử đang xem cái này sao?” Thẩm Hoài Tự thong thả ung dung sửa sang lại khuy áo, trên mặt cư nhiên lộ ra vẻ kiêu ngạo ngày thường chưa bao giờ từng có, ngữ khí đều mang theo mùi trà (ý chỉ mỉa mai, trêu chọc), “Đôi ngọc bích khuy áo này, là Tiểu Vãn tặng, cậu cảm thấy ánh mắt hắn tốt không?”
Lâm Hướng Vãn trừng lớn hai mắt: “……”
Thẩm Hoài Tự anh bị cái gì yêu ma ám ảnh đi?!