SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 57

Chương 57: Bạn trai nhỏ của ông chủ?!

 

Sự đảo ngược này thật sự đến quá đột ngột, khiến mấy cô thư ký nhỏ không kịp nói lời cảm tạ, Thẩm Hoài Tự đã xách theo hộp đóng gói tinh xảo kia vào thang máy.

Thư ký Dương thật sự là lau một phen mồ hôi thay cho họ.

Hắn thầm nghĩ, nếu như bọn họ biết, hôm nay thuần túy là do bà chủ thích ăn dâu tây đã cứu các nàng một mạng, phỏng chừng cằm đều phải rớt xuống.


Trên đường về nhà, Thẩm Hoài Tự hiếm hoi có tâm trạng vui vẻ gửi một tin nhắn thoại cho Lâm Hướng Vãn.

Thẩm Hoài Tự: “Tối nay mấy giờ tan học? Anh qua đón em nhé?”

Nói đến cũng khéo, bản thảo tranh tuyên truyền mấy ngày nay rốt cuộc đã vẽ xong.

Sau khi Lâm Hướng Vãn xác nhận không thành vấn đề với bên đài truyền hình, là có thể giao bản thảo.

Cho nên hai ngày sau, Tôn Truyện cho cậu nghỉ, còn trêu chọc cậu: “Khoảng thời gian này ngày nào cũng bắt con ngâm mình ở gallery, Thẩm tiên sinh sẽ không trách ta áp bức con đi?”

Lâm Hướng Vãn đang thu thập bút vẽ, duỗi người nói: “Anh ấy còn là cuồng công việc hơn cả con, làm gì có thời gian quản con.”

Kết quả vừa dứt lời, WeChat đã tới.

Thẩm Hoài Tự đã công khai quan hệ, Lâm Hướng Vãn cũng sẽ không cố tình giấu giếm, trực tiếp nhấn mở tin nhắn thoại.

Kết quả vừa nói xong với Tôn Truyện, đã bị vả mặt.

Tôn Truyện gần đây đang chuẩn bị triển lãm tranh cá nhân, khoảng thời gian này càng là trực tiếp ngủ lại phòng làm việc.

Ông “Tấm tắc” hai tiếng, nhướng mày cười nói: “Còn nói mặc kệ, thế này là sắp giết đến tận phòng làm việc của ta rồi, nhanh chóng trở về đi.”

Lâm Hướng Vãn hắc hắc cười hai tiếng: “Vâng, cảm ơn sư phụ, vậy con đi trước đây.”

Gallery gần vịnh Phong Hòa hơn công ty một chút, Thẩm Hoài Tự chạy tới đón cậu thì còn phải đi vòng nửa Giang Đô, hơn nữa Lâm Hướng Vãn tự lái xe tới.

Mấy ngày nay mỗi ngày vẽ hơn mười tiếng đồng hồ, tay đau dữ dội, cậu lười đánh chữ, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Thẩm Hoài Tự cơ hồ là nhấc máy ngay lập tức: “Tan học rồi?”

Giọng nói Lâm Hướng Vãn có chút mệt mỏi: “Anh ơi, anh không cần tới đón em đâu, em tự lái xe về là được rồi.”

Từ lần trước đổi giọng gọi “Ca ca” (anh ơi) sau, Thẩm Hoài Tự như bị mở ra cái chốt kỳ quái nào đó, phàm là lần nào Lâm Hướng Vãn không cẩn thận gọi sai thành “Thẩm thúc thúc”, Thẩm Hoài Tự liền phải trừng phạt cậu.

Đến nỗi phạt như thế nào, cũng chỉ có hai người họ rõ ràng.

Ngày hôm sau, Lâm Hướng Vãn cũng chỉ có thể dùng phấn nền che dấu vết trên cổ, hoặc là mặc áo cao cổ ra cửa.

Cho nên, chuyện gọi “Ca ca” này, thuần túy là phản ứng ứng kích sau hình phạt của Thẩm Hoài Tự.

Sự thật chứng minh, một sự kiện làm nhiều liền sẽ hình thành thói quen, cho nên hiện tại Lâm Hướng Vãn trên cơ bản đã thoát mẫn (hết ngại) với “Ca ca”.

Thẩm Hoài Tự đối với điều này phi thường vừa lòng, sủng nịnh cười nói: “Được, vậy trên đường chú ý an toàn.”


Lâm Hướng Vãn về nhà sớm hơn Thẩm Hoài Tự nửa giờ.

Cậu đi tắm trước, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình thoải mái từ phòng tắm đi ra, tóc cũng lười sấy, trực tiếp ôm máy tính bảng đi thư phòng.

Mấy ngày nay quá bận, bức tranh đã hứa vẽ cho Vân Gia Miêu Lạc Viên cũng vẫn luôn không có thời gian động tới, vừa vặn vài ngày sau là kỷ niệm năm thành lập Vân Gia, Lâm Hướng Vãn muốn cố gắng hoàn thành trước đó.

Lâm Hướng Vãn quyết định vẽ một bộ “Trăm Miêu Đồ”.

Để tái hiện sinh động đặc điểm của mỗi con mèo, Lâm Hướng Vãn theo dõi tài khoản Vân Gia, trên đó có ghi lại sinh hoạt hằng ngày của các bé mèo.

Cậu vừa mới chuẩn bị bắt đầu vẽ, cửa thư phòng đã bị đẩy ra.

Sắc mặt Thẩm Hoài Tự hơi hiện mệt mỏi, nhưng đáy mắt lại mang theo chút vui sướng, hắn đứng ở cửa hai tay giấu sau lưng, lẳng lặng nhìn Lâm Hướng Vãn.

Lâm Hướng Vãn không rõ nguyên do, một tay chống cằm, chớp chớp mắt: “Anh ơi anh về rồi! Sao không đi vào?”

Thẩm Hoài Tự lúc này mới vươn một tay, móc ra một hộp quà tinh xảo, giơ lên giữa không trung nhẹ nhàng lắc lắc, cười hỏi: “Dâu tây và bánh kem dâu tây em yêu thích nhất, muốn ăn không?”

Mắt Lâm Hướng Vãn sáng ngời: “Muốn!”

Thẩm Hoài Tự lúc này mới sải bước chân dài đi vào, đem hộp quà đặt ở trên bàn làm việc, giơ tay ngoéo một cái, ý bảo Lâm Hướng Vãn qua đó.

Có đồ ăn đương nhiên phải làm một đứa trẻ ngoan nghe lời.

Lâm Hướng Vãn chân trần ngồi khoanh chân ở trên sô pha, lười mang dép, trực tiếp đứng dậy từ đầu sô pha này đi đến đầu gần bàn làm việc kia.

Khoảng cách Thẩm Hoài Tự đại khái hai mét, Lâm Hướng Vãn nhướng mày nói: “Anh tiếp lấy em.”

Không chờ Thẩm Hoài Tự gật đầu, cậu trực tiếp nhảy qua.

Thẩm Hoài Tự theo bản năng dang hai tay đỡ lấy mông Lâm Hướng Vãn, Lâm Hướng Vãn dùng cả hai tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Hoài Tự.

Lâm Hướng Vãn cứ như vậy lấy một cái tư thế bạch tuộc ôm Thẩm Hoài Tự đầy ắp.

Lâm Hướng Vãn tuy rằng rất nhẹ, nhưng đột nhiên nhảy qua, Thẩm Hoài Tự vẫn là run lên một chút.

Hơn nữa tay trái đột nhiên dùng sức, bộ cảm biến của ngón tay máy móc tiếp thu được tín hiệu dị thường, phát ra tiếng báo động “tích tích tích”.

Lâm Hướng Vãn sợ nhảy dựng, cho rằng làm bị thương tay trái, sợ tới mức cậu vội vàng muốn từ trên người Thẩm Hoài Tự xuống.

“Làm sao vậy? Sẽ không làm bị thương tay anh chứ?” Lâm Hướng Vãn khẩn trương nói.

Thẩm Hoài Tự không buông tay, ôm người chặt hơn một chút: “Không có việc gì, chỉ chút trọng lượng của em, còn không đến mức làm gãy nó.”

Ôm ở tư thế này, tầm mắt hai người mới cơ bản ngang hàng, Lâm Hướng Vãn nhíu mày: “Anh còn nghĩ làm gãy nó? Vì sao lại muốn làm gãy nó?”

Thẩm Hoài Tự nhướng mày cười khẽ: “Một lúc nào đó, có lẽ sẽ có loại nguy hiểm này, bất quá không phải hiện tại.”

Lâm Hướng Vãn quả thực bị Thẩm Hoài Tự chọc tức chết rồi, mạnh mẽ từ trên người hắn xuống.

Vì chân trần, cậu trực tiếp giẫm lên mu bàn chân Thẩm Hoài Tự, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc tình huống như thế nào sẽ tồn tại nguy hiểm làm gãy a? Anh đừng dọa em!”

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự nặng nề nhìn cậu một cái, cảm thấy có đôi khi quá đơn thuần cũng không phải chuyện tốt, đành phải quát hạ chóp mũi cậu: “Đồ ngốc, trêu em thôi, đừng lo lắng, có muốn ăn bánh kem không?”

Lâm Hướng Vãn lúc này mới nhớ lại, cậu là bị bánh kem câu dẫn lại đây, đương nhiên gật đầu: “Ăn chứ, bất quá em đang vẽ tranh, không rảnh tay, anh đút em nha?”

Rất tốt, hoàn toàn là bày ra cái giá tiểu thiếu gia.

Thẩm Hoài Tự ôm Lâm Hướng Vãn về trên sô pha, xoa xoa tóc cậu, sắc mặt nguyên bản còn treo tươi cười nháy mắt nghiêm túc lên: “Sao không sấy khô?”

Lâm Hướng Vãn không phải rất để ý, đẩy hắn đi lấy bánh kem: “Ai nha, không có quan hệ, em thường xuyên không thổi tóc, lát nữa tự mình khô, nhanh lên em muốn ăn!”

Thẩm Hoài Tự nâng cằm cậu lên, ánh mắt mang theo ý uy hiếp: “Gần đây không quản em, nên không nghe lời?”

Khoảng thời gian này hai người mỗi người bận rộn, đừng nói gì thân mật tiếp xúc, gặp mặt đều là xa xỉ.

Bị Thẩm Hoài Tự cảnh cáo, Lâm Hướng Vãn tức khắc cảm giác sau cổ cùng đôi môi đều ẩn ẩn phát trướng, đành phải ngoan ngoãn xin tha: “Em sai rồi anh ơi, em lập tức đi sấy.”

Nói xong, không đợi Thẩm Hoài Tự hôn lên, đã nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.

Thẩm Hoài Tự nhìn bóng dáng cậu chạy trối chết, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Sợ hôn như vậy, vậy nếu đổi thành cái khác thì sao?”

Thẩm Hoài Tự kỳ thật có chút ảo não, lần trước kia hắn là rượu sau xúc động, sau này cũng vẫn luôn không có hảo hảo nói rõ ràng.

Tuy rằng hiện tại quan hệ hai người nhìn qua cũng thực hòa hợp, ngẫu nhiên ôm cùng hôn môi, cũng đều ở trong phạm vi Lâm Hướng Vãn có thể tiếp thu tiến hành, nhưng tựa hồ chỉ cần thử tiến về phía trước một bước, Lâm Hướng Vãn liền sẽ lập tức lùi bước.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của Thẩm Hoài Tự, duy độc chuyện này, hắn giống như tìm không thấy biện pháp phá giải.

Thẩm Hoài Tự hít sâu một hơi, đem hộp quà mở ra.

Bánh kem dâu tây là một khối rất nhỏ xinh, chỉ đủ một người ăn, vừa nhìn chính là loại đặt làm từ tiệm bánh ngọt cao cấp xa xỉ.

Một hộp dâu tây tổng cộng chín viên, mỗi một viên đều lại lớn lại đầy đặn, dùng màng bảo vệ tinh xảo đóng gói, bày biện trong hộp giống như tác phẩm nghệ thuật.

Thẩm Hoài Tự vừa định mở ra, Thư ký Dương liền gọi điện tới, nhắc nhở hắn năm phút sau hội nghị vượt quốc bắt đầu.

Thẩm Hoài Tự đi đến trước bàn làm việc, mở máy tính, đăng nhập hệ thống hội nghị, nhân viên tham gia bên tổng bộ đều đã vào hội nghị trực tuyến.

Thư ký Dương thấy Thẩm Hoài Tự lên mạng sau, lập tức tiến hành chuẩn bị công tác, 8 giờ đúng hội nghị đúng giờ bắt đầu.

Trong màn hình xuất hiện hình ảnh nửa người tuấn lãnh đẹp trai của Thẩm Hoài Tự, hắn tư thái lười biếng dựa ngồi ở ghế làm việc, tùy tay lật xem tài liệu hạng mục.

Các vị tổng giám tham gia hạng mục khác hơi hiện kinh ngạc, ngày thường Tổng tài tựa hồ luôn là biểu cảm nghiêm túc không chút cẩu thả, sao hôm nay lại có loại ảo giác bị ép tăng ca.

Quả nhiên, Thẩm Hoài Tự chỉ ngắn gọn mở lời: “Đại thể hạng mục tôi đều rõ ràng, hôm nay hội nghị báo cáo phòng chống rủi ro là được, mỗi người khống chế nói xong trong vòng ba phút.”

Vì lần hội báo này chuẩn bị ước chừng 50 trang PPT các vị tổng giám: “……”

Cảm nhận sâu sắc tâm trạng muốn tan làm của Tổng tài!!

Vì thế, tám hạng mục nguyên bản kế hoạch ba giờ để hoàn thành hội báo, trực tiếp bị áp súc đến trong vòng nửa giờ.

Hội nghị bắt đầu sau, Thẩm Hoài Tự đeo tai nghe không nói một lời.


Lâm Hướng Vãn sấy khô tóc trở lại thư phòng, cậu không biết Thẩm Hoài Tự đang họp, đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống trên bàn, hơi nghiêng về phía trước: “Em sấy khô rồi, anh muốn kiểm tra không?”

Không nghĩ tới Thẩm Hoài Tự đứng thẳng người hơi nghiêng về phía trước, cánh tay dài duỗi ra, thật sự liền đi kiểm tra tóc Lâm Hướng Vãn có khô hay không.

Mái tóc khó khăn lắm mới sấy được kiểu tóc đẹp trai, tức khắc bị xoa đến rối tung, Lâm Hướng Vãn nhíu mày, sau đó cầm bánh kem ngồi trở lại trên sô pha.

Cậu nhàn nhã múc một muỗng bỏ vào trong miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn “Ăn ngon đến quả thực muốn ngất đi rồi”.

Cũng không biết có phải vị giác kích thích linh cảm hay không, Lâm Hướng Vãn tức khắc đối với “Trăm Miêu Đồ” có nhận thức mới, cậu nhanh chóng cầm lấy bút bắt đầu sáng tác.

Hai mươi phút sau, bản phác thảo của Lâm Hướng Vãn lưu loát hoàn thành.

Bánh kem dâu tây đã ăn xong, cậu ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy hộp dâu tây trên bàn.

Vì lười nhấc người đứng dậy, Lâm Hướng Vãn trực tiếp nhõng nhẽo lên.

Mà lúc này, hội nghị của Thẩm Hoài Tự tiến vào kết thúc, dựa theo lệ thường trước kia, Thẩm Hoài Tự phải tiến hành nhận xét và chỉ thị.

Hắn vừa mới mở microphone hội nghị, hắng giọng chuẩn bị nói chuyện.

Một giọng nói trong trẻo hoạt bát lại mang chút nhõng nhẽo, bị hoàn toàn thu vào microphone.

“Ca ca, em muốn ăn dâu tây, anh đút em nha?”

Âm thanh này tựa như một đạo sét đánh rơi xuống lòng Thẩm Hoài Tự, cũng lọt vào thiết bị thông tin của trận hội nghị trực tuyến này.

Trong màn hình máy tính, mọi người nín thở, ngay cả Thư ký Dương đang khống chế hậu trường hội nghị cũng đột nhiên im tiếng, căn bản không biết có nên cắt đứt tín hiệu bên ông chủ hay không.

Ngón tay Thẩm Hoài Tự vê tờ báo cáo giấy hơi ngừng, trên mặt nguyên bản nghiêm túc lạnh lùng tức khắc nhếch lên một nụ cười nhạt.

Hắn nhìn về phía Lâm Hướng Vãn, ngữ khí ôn hòa có kiên nhẫn: “Ngoan, em chờ anh một chút.”

Tiếp theo, ánh mắt Thẩm Hoài Tự trở lại màn hình, hắng giọng, lời ít mà ý nhiều nói: “Tan họp.”

Nói xong, Thẩm Hoài Tự “Bang” một tiếng khép lại máy tính. Thân hình biến mất khỏi màn hình chính phòng họp.

Mà bên kia đại dương, trong phòng hội nghị tổng bộ Khoa học kỹ thuật Phục, màn hình chính phòng họp nháy mắt tối đen.

Tất cả mọi người cho rằng bị hacker xâm nhập.

Cho đến khi có người phản ứng lại.

“Trời ạ! Vừa rồi ông chủ có phải đã nói từ ‘Ngoan’ không?!”

“Trong nhà ông chủ có một người đàn ông đúng không? Tôi không nghe lầm chứ? Gọi hắn là ‘Ca ca’?”

“Ông chủ đây là đang yêu sao?!!!”

“Cho nên ông chủ bỏ qua mấy cái hạng mục trăm triệu, là vì đi rửa dâu tây cho bạn trai nhỏ?!”

“Sống cả đời tôi cư nhiên có thể nhìn thấy cái mặt băng sơn của Tổng tài cười!”

“Hắn chiều người yêu quá! Hắn yêu người yêu quá! Hảo hảo ship (khái) ^_^

back top