SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 40

Chương 40: Quẹt Cạn Thẻ Của Anh

 

Sự trầm mặc kéo dài.

Lâm Hướng Vãn hơi mở mắt, lén lút nhìn phản ứng của Tiền Minh.

Hắn chỉ ngồi bất động với vẻ mặt nhàn nhạt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi nói ra, cảm giác xấu hổ dường như không còn nhiều như vậy, Lâm Hướng Vãn buông tay xuống hỏi: “Cậu có phải cảm thấy tôi điên rồi không?”

“Tôi thấy rất bình thường.” Tiền Minh cuối cùng cũng lên tiếng, còn nghiêm trang giải thích: “Tuy rằng tôi chỉ gặp qua lão công kia của cậu một lần, nhưng tôi thấy anh ta thật sự rất đẹp trai, so với người trước kia…… đẹp trai hơn quá nhiều, chứng minh thẩm mỹ của cậu cuối cùng cũng bình thường rồi.”

Lâm Hướng Vãn: “……” Bạn tốt chính là thích nói lời thật đấy.

“Cho nên, trong lòng cậu tôi chính là đồ háo sắc phải không!” Lâm Hướng Vãn chu môi: “Thấy trai đẹp là đi không nổi, mặc kệ anh ta là lão đàn ông trung niên tập thể 10 tuổi.”

Tiền Minh cảm thấy ngữ khí ghét bỏ của cậu có chút ngạo kiều: “Háo sắc thì sao, háo sắc lại không phải là khuyết điểm gì.”

Sau khi thẳng thắn với Tiền Minh, màn sương mù cảm xúc do câu “Thực xin lỗi” thiếu đòn của Thẩm Hoài Tự gây ra, dần dần tiêu tan.

Tâm trạng tốt lên, khẩu vị cũng theo đó khôi phục.

Lâm Hướng Vãn ăn no, đặt đũa xuống lại uống ngụm trà giải ngấy.

Bỗng nhiên, Tiền Minh thốt ra một vấn đề: “Hai người ngày đó làm rất nhiều lần?”

Lâm Hướng Vãn phun ra một ngụm trà: “……” Giữa bạn tốt với nhau thật đúng là không có gì giấu diếm a?!

Cái này có thể hỏi trực tiếp sao?!

Nề hà Tiền Minh căn bản không hề ngượng ngùng, còn vẻ mặt chân thành chờ cậu trả lời.

Lâm Hướng Vãn đột nhiên đầu óc nóng lên, nếu Thẩm Hoài Tự rút súng vô tình, trừ lời xin lỗi không có một câu tử tế, thì cậu cũng không cần thiết giữ mặt mũi cho lão đàn ông này.

Thế là Lâm Hướng Vãn chu môi nói: “Chỉ một lần thôi.”

Tiền Minh trừng lớn mắt, nửa tin nửa ngờ: “Thật hả?”

“Đúng vậy, dù sao cũng là lão đàn ông nhịn không nổi đêm, đối với công phu trên giường của hắn cũng không thể yêu cầu quá cao, đúng không?”

Tiền Minh há miệng, vừa muốn nói gì, kết quả tầm mắt đột nhiên từ mặt Lâm Hướng Vãn dao động xuống phía sau, dừng một giây sau đồng tử hơi giật mình.

Lâm Hướng Vãn không hiểu sao, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Gặp ma?”

Nói rồi liền quay đầu nhìn qua.

Mẹ kiếp!

Thật đúng là gặp ma?!!

Thẩm Hoài Tự đang trò chuyện gì đó với một hàng người trung niên mặc trang phục chỉnh tề, chậm rãi tiến về phía bên này của bọn họ, tầm mắt như có như không dừng lại trên người Lâm Hướng Vãn.

Trong khoảnh khắc cậu quay đầu, ánh mắt hai người va chạm nhau trong không trung.

Không phải!

0129 không phải nói Thẩm Hoài Tự ngày mai mới về sao? Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?

Bất quá không kịp suy nghĩ, đoàn người đã đi ngang qua ghế sô pha của Lâm Hướng Vãn, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ bước vào phòng bao ở cuối hành lang.

Lâm Hướng Vãn theo bản năng né tránh tầm mắt, cảm giác vừa rồi một trận gió lạnh lướt qua: “……”

Lão đàn ông hẳn là không nghe thấy?!

Khoảnh khắc cửa phòng bao đóng lại, ánh mắt nặng nề của Thẩm Hoài Tự lướt qua Lâm Hướng Vãn, nề hà tiểu thiếu gia coi hắn là không khí, căn bản không ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Tiền Minh hoàn hồn hỏi: “Người vừa rồi, là lão công của cậu phải không?”

“Giả, hiệp nghị……” Lâm Hướng Vãn chột dạ nói: “Hắn hẳn là không nghe thấy lời tôi vừa nói chứ?”

“Không chắc a, bất quá giọng cậu không tính nhỏ.” Tiền Minh có chút lo lắng, bất quá nghĩ lại liền hỏi: “Người lớn tuổi sẽ bị nghễnh ngãng sao?”

Lâm Hướng Vãn: “……” Thật là một câu hỏi hay.

Lâm Hướng Vãn không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm Hoài Tự ở đây, nhưng nghĩ lại, nhà hàng là 0129 giới thiệu, cậu lập tức tìm kiếm trên bản đồ.

Quả nhiên, nơi này chỉ cách Xem Phục Khoa Kỹ một km.

“Thôi, mặc kệ hắn.” Lâm Hướng Vãn từ bỏ giãy giụa: “Nghe thấy thì nghe thấy, dù sao tôi cũng không nói dối.”

Vừa vặn nhân viên phục vụ đến thêm trà, chuyện này mới coi như lật sang trang.

Hai người lại trò chuyện về kế hoạch tiếp theo, Tiền Minh nghỉ ngơi ba ngày sau lại phải vào đoàn, hắn nói lần này nhận là phim của sao hạng S, đạo diễn và biên kịch đều vô cùng lợi hại, hắn còn giành được vai nam thứ.

Lâm Hướng Vãn rất mừng cho hắn, so sánh một chút, mình quả thực là bậc thầy nằm yên ở công sở, mỗi lần gặp Tiền Minh, luôn có thể tạo ra một chút kích thích đối với sự nghiệp của mình.

Lâm Hướng Vãn giơ nắm tay thề: “Dựa vào đàn ông không bằng dựa vào chính mình! Tôi cũng phải nỗ lực mới được.”

“Đúng thế!” Tiền Minh liều mạng gật đầu tỏ vẻ tán thành, lại đưa ra cho cậu một vài đề nghị khả thi: “Đúng rồi, cậu có muốn cân nhắc vẽ tranh phát sóng trực tiếp không? Trước đây tôi có xem một blogger, anh ta phát sóng trực tiếp làm tranh sơn thủy phi di, một tháng liền tăng 10 vạn fan, tôi thấy cậu cũng có thể làm.”

Nói thật, Lâm Hướng Vãn thật sự có ý tưởng này.

Lần dị ứng đó, cậu bị Thẩm Hoài Tự nhốt trong thư phòng, thật sự muốn buồn chết, tuy rằng vẽ tranh là một loại hưởng thụ, nhưng nếu có thể tương tác trực tuyến với các cư dân mạng, dường như cũng rất tốt.

Hơn nữa tài khoản của cậu đã tăng lên hơn 100 vạn fan, bản thân cũng coi như có nền tảng fan hâm mộ.

Lâm Hướng Vãn có chút hưng phấn, nhưng nghĩ đến chuyện phát sóng trực tiếp còn phải thương lượng với Thẩm Hoài Tự, chút hưng phấn này lại nháy mắt bị dập tắt.

Bởi vì cậu tạm thời còn không muốn để ý đến lão đàn ông Thẩm Hoài Tự này.

Trò chuyện xong, Tiền Minh nhận được điện thoại của người đại diện, hai người đành phải ai về nhà nấy.

Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cậu tò mò hỏi: “Đúng rồi, cậu nói cậu là nam thứ, vậy nam chính là ai?”

Tiền Minh ngây người, vốn tưởng rằng chuyện này Lâm Hướng Vãn sẽ không để ý, không ngờ trước khi chia tay, cậu vẫn nhớ hỏi.

Nuốt xuống cổ họng, Tiền Minh ấp úng nói: “Lâm Trăn.”

Lâm Hướng Vãn khựng lại, có một loại dự cảm không tốt lắm.

Tiền Minh đang gấp thời gian nên bắt taxi đi trước rồi.

Lâm Hướng Vãn ăn quá no, muốn đi bộ một chút rồi mới về, Tiền Minh dặn dò cậu cẩn thận.

Lâm Hướng Vãn lang thang vô định gần khu thương mại, trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện Lâm Trăn.

Kể từ lần trước gặp nhau ở nhà cũ Thẩm gia, rất ít nghe được tin tức của Lâm Trăn.

Cha mẹ Lâm thỉnh thoảng gọi điện cho cậu, cũng biết tình cảm hai anh em không tốt, cũng sẽ không chủ động nhắc đến.

Nhưng quả thật có gặp Thẩm Đình Ý một lần, hắn bên cạnh mang theo một nam sinh viên, hành vi ôm eo sờ mông trước mặt người ngoài, vừa nhìn quan hệ liền không đơn giản.

Đã như vậy còn tới tìm cậu tiếp cận, gặp Giản Thư Diệc ngoài cửa cũng mặt dày thò lên.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, Thẩm Đình Ý đại khái đã chán ghét Lâm Trăn.

Lâm Hướng Vãn phỏng đoán, Lâm Trăn có thể nhận được vai nam chính, không phải là Thẩm Đình Ý cố ý cho hắn vào đoàn phim, còn chính mình thì sung sướng phong lưu bên ngoài sao?

Vậy Thẩm Đình Ý chẳng phải có cơ hội quấy rối Giản Thư Diệc?

Nếu Lâm Trăn biết chuyện này, nói không chừng lại sẽ gây chuyện ở đoàn phim.

Mà Tiền Minh lại là nam thứ, không thể thiếu sẽ có cảnh diễn phối hợp với Lâm Trăn, dựa theo phong cách tiểu trà xanh, hắn nhất định sẽ nghĩ cách ghê tởm Tiền Minh, thậm chí gài bẫy hắn.

Lâm Hướng Vãn càng nghĩ càng thấy có lý, tức khắc liền có chút nổi trận lôi đình.

Hay cho hai người, hai vợ chồng chó này tình cảm bất hòa, quay đầu lại lại mỗi người tai họa một người bạn của cậu.

Lâm Hướng Vãn tuyệt đối không cho phép loại tình huống này xảy ra.

Thế là lập tức gửi tin nhắn cho Giản Thư Diệc, hỏi hắn kế hoạch tiếp theo.

Lần trước bị Thẩm Hoài Tự đưa đi khỏi nhà hàng, Lâm Hướng Vãn và Giản Thư Diệc vẫn luôn không liên lạc, mấy ngày nay Giản Thư Diệc cũng không tìm cậu, cậu nghĩ, vừa lúc hỏi xem phòng làm việc làm ăn thế nào rồi.

Vô tình, Lâm Hướng Vãn đi đến cửa một cửa hàng xa xỉ, nhân tiện đang chờ tin nhắn của Giản Thư Diệc, cậu liền bước vào đi dạo.

Trong tiệm chủ yếu bán nam trang và phụ kiện, phong cách cũng rất hợp với Lâm Hướng Vãn, hơn nữa nhân viên tư vấn đặc biệt biết cách khen ngợi, lát thì nói chưa từng thấy làn da nào đẹp như vậy, lát thì khen dáng người cậu quả thực là tỉ lệ vàng, chưa được vài phút liền giúp cậu phối hợp xong mấy bộ.

Thử xong, Lâm Hướng Vãn cảm thấy quả thật rất thích, cậu bảo nhân viên tư vấn gói tất cả lại.

Khoảng thời gian này cậu tiết kiệm được không ít tiền, coi như tự thưởng cho mình.

Vừa vặn, Giản Thư Diệc gửi tin nhắn trả lời: 【Tiểu Vãn, xin lỗi mấy ngày nay bị ba tôi nhốt ở nhà, di động cũng bị thu rồi.】

Lâm Hướng Vãn một trận cảm thán, sao những người đàn ông trung niên này cứ động một chút liền thích nhốt người?

Bọn họ chẳng lẽ không biết đây là vi phạm pháp luật sao?

Những lời này cậu cũng muốn gửi cho Thẩm Hoài Tự, ba ngày không cho cậu ra cửa, chút mẩn đỏ nhỏ xíu do dị ứng trên chân, không lấy kính lúp căn bản không nhìn thấy, hắn nhất định phải làm chuyện bé xé ra to, cậu cũng chịu thua.

Lâm Hướng Vãn trả lời: 【Vậy cậu bây giờ tự do chưa? Phòng làm việc thế nào rồi? Lần trước tôi đi rồi cũng xảy ra một chút chuyện, vẫn chưa kịp hỏi cậu.】

Giản Thư Diệc: 【Phòng làm việc gần như xong rồi, còn chút tranh chưa dọn vào…… Bất quá có lẽ tạm thời không có cách nào khai trương.】

Lâm Hướng Vãn hỏi hắn: 【Vì sao?】

Giản Thư Diệc gửi một biểu tượng ủy khuất: 【Ba tôi phải giới thiệu đối tượng kết hôn cho tôi, tôi không muốn, ông ấy liền giam tôi lại, tôi bây giờ nghi ngờ, lúc trước ông ấy đồng ý cho tôi về nước kỳ thật đã sớm có kế hoạch rồi……】

Lâm Hướng Vãn không rõ nguyên do: 【Ba cậu không phải Phó thị trưởng Giang Đô sao? Cậu không muốn thì, ông ấy cũng không thể ép cậu đi chứ?】

Làm nhân viên chính phủ giữ địa vị cao, giác ngộ chính trị này khiến người ta lo lắng a!

Lâm Hướng Vãn đi dạo đến khu phụ kiện.

Bỗng nhiên, Lâm Hướng Vãn bị thu hút ánh mắt bởi một đôi khuy măng sét ngọc bích, nhân viên tư vấn lập tức lấy ra muốn cậu thử đeo.

Lâm Hướng Vãn lắc đầu, trực tiếp bảo đóng gói.

Rất lâu sau, Giản Thư Diệc mới trả lời: 【Nói ra thì rất dài, về sau gặp lại tôi nói với cậu nhé, nếu đến lúc đó hy vọng cậu giúp tôi, Tiểu Vãn, cậu sẽ giúp tôi chứ?】

Lâm Hướng Vãn chính là vì lo lắng, mới cố ý muốn nhắc nhở hắn cẩn thận Thẩm Đình Ý âm mưu quấy rối hắn, không ngờ hoàn cảnh Giản Thư Diệc còn gian nan hơn cậu tưởng.

Lâm Hướng Vãn hồi đáp: 【Đương nhiên, chúng ta là bạn bè mà!】

Sau đó liền vẫn luôn không nhận được tin nhắn của Giản Thư Diệc, Lâm Hướng Vãn phỏng đoán điện thoại hắn có lẽ cũng bị hạn chế, đành phải quyết định đi bước nào hay bước đó.

Quần áo cũng đã chọn xong, Lâm Hướng Vãn đi đến quầy thanh toán.

Nhân viên tư vấn quét xong sản phẩm, nói: “Thưa ngài, tổng cộng hai mươi vạn linh 5000 bảy (205,700), xin hỏi ngài thanh toán bằng cách nào?”

“Alipay đi.” Lâm Hướng Vãn móc di động ra, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Mình làm sao lại quên một chuyện rồi!

Thẩm Hoài Tự không phải đã cho mình một tấm thẻ phụ (phó tạp) sao?

Lâm Hướng Vãn nghĩ thầm, dù sao thẻ này cũng không phải nhận không, là Thẩm Hoài Tự dùng tấm thẻ này cầu mình đi gặp ông nội Thẩm gia.

Nói cách khác, tấm thẻ này là Thẩm Hoài Tự cầu mình lấy.

Vậy mình vì sao không dùng?

Cậu không chỉ phải dùng, còn muốn dùng mạnh tay, thế là lại hỏi nhân viên tư vấn: “Chỗ các cô thứ gì đắt nhất?”

Nhân viên tư vấn sững sờ một chút, chỉ vào một chiếc đồng hồ đính đầy kim cương trên quầy hàng: “Cái này là mẫu giới hạn vừa về gần đây của chúng tôi, là từ tay nhà thiết kế hàng đầu, toàn cầu tổng cộng cũng chỉ có mười chiếc thôi ạ.”

Lâm Hướng Vãn nhướng mày: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên tư vấn cười nói: “15 triệu.”

Lâm Hướng Vãn khựng lại một giây…….

Ngay lúc nhân viên tư vấn tưởng rằng cậu sẽ nói thôi, Lâm Hướng Vãn cong môi, lông mày hơi nhướng, ra vẻ ngạo kiều nói: “Gói lại đi, tôi muốn.”

Biểu cảm nhân viên tư vấn từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ như điên: “……” Trời ơi! Anh ấy gặp được Thần Tài thật rồi!!!

Lâm Hướng Vãn thu hồi di động, từ trong ví móc ra tấm thẻ đen nghịch thiên kia, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Quẹt thẻ đi!”

Mười phút sau, Lâm Hướng Vãn xách theo hai hộp quà cao cấp tinh xảo, mặt đầy ý cười bước ra khỏi cửa hàng.

Quần áo trong tiệm sẽ được nhân viên sắp xếp đưa đến tận cửa, cậu lấy chính là chiếc đồng hồ giá trị ngàn vạn kia và đôi khuy măng sét ngọc bích kia.

Cửa hàng trưởng và nhân viên tư vấn nghe tin đã tới, tiễn đưa suốt dọc đường, hận không thể tự mình đưa vị Bồ Tát sống này về nhà.

Thẩm Hoài Tự vẫn còn đang ăn cơm cùng mấy cổ đông ở nhà hàng Việt kia, di động bỗng nhiên vang lên một tiếng.

Hắn mở ra xem, là một tin nhắn trừ tiền từ ngân hàng.

[ Kính gửi người dùng thẻ Black Card, tài khoản của ngài vào lúc XX giờ XX phút ngày XX tháng X năm XXXX đã tiêu dùng số tiền 15,205,700.00 nguyên tại Gian hàng số 272 Trung tâm thương mại Hoành Long Giang Đô. ]

Thẩm Hoài Tự sững sờ, ngay sau đó nhướng mày.

Tiểu thiếu gia đây là đang thị uy với hắn sao?

back top