SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 39

Chương 39: Kết Thúc Không Mấy Tốt Đẹp

 

Ngày hôm sau, lúc Lâm Hướng Vãn tỉnh lại, Thẩm Hoài Tự đã rời giường.

Phát hiện mình nằm trên chiếc giường xa lạ, đầu óc Lâm Hướng Vãn “Ong” một tiếng nổ tung.

Vừa cử động nhẹ, khắp người dường như bị xoa nát, những cơn đau nhức râm ran tác động lên thần kinh cậu, ký ức về đêm qua như bão táp ập đến.

Thẩm Hoài Tự say rượu, cậu chỉ đồng ý giúp Thẩm Hoài Tự tắm rửa, tại sao lại phát triển thành hai người cùng tắm?!

Cuối cùng làm sao lại hôn nhau? Rồi còn ở trong chiếc bồn tắm chật chội như vậy……

Nhớ tới những hình ảnh không thể miêu tả đó, cổ họng Lâm Hướng Vãn phát nghẹn, gương mặt đến mang tai nháy mắt đỏ bừng.

Cậu một phen túm chăn nhét đầu vào.

Chết tiệt, muốn chết, cậu và Thẩm Hoài Tự đã làm cái gì???!!!

Lâm Hướng Vãn đang hối hận muốn chết, giây tiếp theo, cửa phòng ngủ mở ra.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, dần dần tới gần mép giường, Thẩm Hoài Tự vươn tay kéo chăn nhưng không hề nhúc nhích, dừng một giây trầm giọng hỏi: “Là tính toán tự mình buồn chết sao?”

Lâm Hướng Vãn không thèm để ý đến hắn, nhưng cũng không buông chăn, sau đó liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.

Lâm Hướng Vãn giận càng sâu, đột nhiên vén chăn lên, nửa chống người tức giận nói: “Anh cười cái gì??”

Thẩm Hoài Tự nhướng mày, tầm mắt từ mặt Lâm Hướng Vãn dao động xuống trước ngực.

Lâm Hướng Vãn cúi đầu nhìn, mới phát hiện trước ngực chi chít vết đỏ tím xanh, liền tức tối bại hoại nằm trở lại.

Mép giường lún xuống, Thẩm Hoài Tự một tay chống bên mặt cậu, ôn nhu nói: “Không cười cậu, tôi làm bữa sáng, cậu có muốn dậy ăn một chút không?”

“Không ăn.” Lâm Hướng Vãn rất tức giận, thuộc loại nhất thời không dỗ nổi, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất: “Anh chính là cố ý bắt nạt tôi, đêm qua cũng vậy, bây giờ cũng vậy!”

Thẩm Hoài Tự hơi giật mình, trầm mặc một hồi lâu mới vươn tay phải, thật cẩn thận sờ tóc Lâm Hướng Vãn, giọng nói có chút khàn khàn: “Thực xin lỗi.”

Lâm Hướng Vãn nhắm mắt, nghe vậy nhíu mày lại.

“Thực xin lỗi” là có ý gì?

Là thừa nhận hắn vì men rượu mới bắt nạt mình đúng không?

Cho nên sáng sớm làm bữa sáng cũng là vì bồi tội đi?

Trái tim Lâm Hướng Vãn giống như bị cái gì đó đâm xuyên, một trận chua xót cùng sưng tấy tràn ngập, tiếp theo dâng lên đến hốc mắt.

Nước mắt “bá” một cái rơi xuống.

Thẩm Hoài Tự đột nhiên dừng lại, lòng trầm xuống, hắn không hề dự đoán được mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Kỳ thật đêm qua lúc sau Lâm Hướng Vãn cũng đã khóc, nhưng là vì nước mắt mất kiểm soát.

Bây giờ cậu tỉnh táo, lại vẫn khóc, là hối hận vì kết thúc của đêm qua sao? Cho dù mình sáng sớm tỉnh lại làm bữa sáng cho cậu, muốn dỗ người dậy ăn một chút, cũng vẫn là không có cách nào tiếp nhận sao?

Thẩm Hoài Tự đột nhiên thấy mất mát, cồn đêm qua chỉ là ngòi nổ, cảm xúc trong lòng là thật, tâm tư muốn thân cận với cậu cũng là thật.

Hiện giờ xem ra, dường như bị hắn làm cho có chút tồi tệ, hơn nữa, lời xin lỗi vừa rồi có lẽ còn chưa đủ thành ý.

Suy nghĩ rất lâu, Thẩm Hoài Tự rất trịnh trọng nghiêm túc, biểu cảm nghiêm nghị, thái độ cực kỳ thành khẩn lại lần nữa xin lỗi.

“Tiểu Vãn, chuyện tối qua thực xin lỗi, nếu làm cậu cảm thấy khó chịu, cậu mắng tôi đánh tôi đều được, chỉ là đừng khóc, được không?”

Lâm Hướng Vãn vừa nghe, tâm trạng ủy khuất vốn có càng tan vỡ, cậu trực tiếp cầm lấy gối đầu ném về phía Thẩm Hoài Tự: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cút đi!!!”

Tên đàn ông thối, ai muốn anh xin lỗi?!

Ai thèm mắng anh đánh anh?!

Thẩm Hoài Tự lặng lẽ thừa nhận tất cả, đây đều là điều hắn nên chịu.

Sau đó, trước khi Lâm Hướng Vãn mất kiểm soát, Thẩm Hoài Tự xoay người rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, phòng ngủ truyền đến tiếng “Phanh”, như tiếng thủy tinh vỡ tan.

Thẩm Hoài Tự vuốt tóc, có chút không biết phải ứng phó thế nào.

Lúc này, Dương bí thư gọi điện thoại tới, nói xe đang chờ dưới lầu.

Hôm nay là ngày giỗ của Ngô Thiến Nhiên, năm đó Ngô gia cũng là nhà giàu có tiếng ở Chiết Giang, sau khi Ngô Thiến Nhiên qua đời, Ngô gia khăng khăng muốn chôn cất bà về quê.

Những năm đầu Thẩm Hoài Tự mới ra nước ngoài, Thẩm Bang Quốc thực hiện chế tài kinh tế đối với hắn, còn phái người giám sát mọi hành tung của hắn, ngày giỗ Ngô Thiến Nhiên, hắn không có cách nào về nước cúng viếng.

Sau này, Thẩm Bang Quốc thấy Thẩm Hoài Tự trừ việc học tập gần như không có bất cứ giao tiếp xã hội nào, dần dần nới lỏng giám sát, Thẩm Hoài Tự cũng tích góp được chút tiền, liền lén về nước đi Chiết Giang, ngồi cả đêm trước mộ Ngô Thiến Nhiên, sau đó đêm hôm sau lại vội vàng chạy về.

Lại đến sau này, Thẩm Hoài Tự sáng lập Xem Phục Khoa Kỹ, quyền thế địa vị ngày càng tăng cao, Thẩm Bang Quốc bắt đầu coi trọng hắn, nhưng vẫn tâm tồn kiêng kỵ.

Cho đến khi Xem Phục Khoa Kỹ niêm yết, bố cục thương mại trải rộng trong và ngoài nước, Thẩm Hoài Tự trở về nước một cách cao điệu, còn thiết lập quan hệ hợp tác chiến lược chặt chẽ với chính phủ.

Từ đó về sau, nhân sinh của Thẩm Hoài Tự không còn bị bất cứ ai khống chế.

Thời gian chảy ngược, khiến hắn nhìn rõ vô số người và sự việc, hắn cho rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng sự xuất hiện của Lâm Hướng Vãn là ngoại lệ.

Hắn tự xưng là bình tĩnh lý trí, kể từ khi bị đưa vào cổng lớn Thẩm gia, đã định trước đời này của hắn sẽ không thái bình mỹ mãn.

Năm đó Ngô Thiến Nhiên đã cho hắn một tia sáng, sau khi bà qua đời, hắn cho rằng cuộc đời này bất quá chỉ có thế.

Nhưng thời gian chảy ngược, lại đến một lần nhân sinh lại xảy ra sự biến hóa long trời lở đất như thế.

Thẩm Hoài Tự thật ra cũng không khá hơn Lâm Hướng Vãn là bao, Lâm Hướng Vãn cần thời gian để tiếp nhận, mà hắn càng cần thời gian để xác nhận.

Xác nhận người từng khiến hắn hoài nghi, rối rắm, năm lần bảy lượt vì thế phá vỡ nguyên tắc, có phải là nhà tù tiếp theo giam hãm hắn, hay cũng có lẽ, hắn cam nguyện trầm luân đến tận đây.

Thẩm Hoài Tự thay một bộ vest đen, đêm qua tay trái ngâm trong bồn tắm quá lâu, da thịt tái nhợt bất thường và nhăn nheo, toàn bộ bàn tay đều sưng lên một chút, chip gần đây cũng thường xuyên nhắc nhở áp suất âm quá tải.

Gần đây việc cần xử lý quá nhiều, chậm trễ việc tái khám, Thẩm Hoài Tự đã nhận được rất nhiều tin nhắn đòi mạng của Tần Chiêu.

Trước khi rời nhà, Thẩm Hoài Tự dặn dò 0129, lát nữa mang bữa sáng vào cho Lâm Hướng Vãn, rồi chăm sóc tốt cho cậu ấy mấy ngày nay.

Những lời này vốn nên hắn tự mình nói với Lâm Hướng Vãn, nhưng tiểu thiếu gia còn đang giận dỗi, Thẩm Hoài Tự chỉ có thể tạm hoãn một chút.

0129 không hiểu lắm, rõ ràng đêm qua hai người ngủ trên cùng một giường, quan hệ hẳn nên tiến thêm một bước mới đúng, sao sáng sớm lại cãi nhau.

Cho đến khi Thẩm Hoài Tự rời đi, nó làm theo lời dặn mang bữa sáng đến phòng ngủ chính, nhìn thấy dấu vết trên người Lâm Hướng Vãn, khoảnh khắc đó nó mới bừng tỉnh đại ngộ.

Lại nhìn vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Ồ rống, tình hình chiến đấu đêm qua đủ kịch liệt!!

Lâm Hướng Vãn thấy là 0129 đi vào, tâm trạng cũng bình phục chút, nửa người dưới cậu đau nhức khó chịu, cũng không có gì khẩu vị, uống mấy ngụm cháo xong, liền về phòng ngủ của mình.

Lâm Hướng Vãn nằm trên giường hai ngày mới hoàn toàn hồi phục.

Kỳ thật Thẩm Hoài Tự đã rất tiết chế, hơn nữa tính toán thực sự thì cũng chỉ có một lần, sau đó là Lâm Hướng Vãn khóc lóc mắng hắn đau, Thẩm Hoài Tự mới giành lại chút lý trí ít ỏi còn sót lại, ôm cậu đi tắm dưới vòi sen rồi nghỉ ngơi.

Sau khi rời giường, Lâm Hướng Vãn đi rửa mặt đánh răng trong phòng vệ sinh, ngẩng đầu nhìn lên, dấu vết tím xanh trên ngực cậu thình lình có thể thấy được qua chiếc áo ngủ rộng thùng thình của mình trong gương.

Lâm Hướng Vãn hít một hơi: “……”

Thẩm Hoài Tự là chó sao mà cắn mạnh thế!!!

Đều không cần cởi quần áo xem, những chỗ khác trên người, phỏng chừng cũng không có chỗ nào tốt!

Lâm Hướng Vãn dùng sức đánh răng, thầm mắng trong lòng, Thẩm Hoài Tự cái lão đàn ông này, không chỉ men rượu còn tinh trùng thượng não, quả thực không phải người!

Rửa mặt đánh răng xong, Lâm Hướng Vãn thay một chiếc áo len cao cổ, miễn cưỡng che đi vết đỏ trên cổ, tỉ lệ dáng người cậu cực tốt, bất kể phối đồ thế nào đều trông tự phụ quý khí.

Lại tỉ mỉ chỉnh sửa tóc, buộc nửa đầu, lúc này mới tinh thần hơn một chút.

Hai ngày nay không ăn bao nhiêu, 0129 thấy trạng thái cậu khá hơn không ít, làm một bữa sáng dinh dưỡng phong phú, Lâm Hướng Vãn ăn không ít.

0129 nhanh chóng báo cáo tình hình cho Thẩm Hoài Tự.

Lâm Hướng Vãn thấy màn hình điện tử trước ngực nó nhấp nháy, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

0129 dừng một chút, híp mắt cười nói: “Thẩm tiên sinh hẳn là ngày mai sẽ trở về rồi.”

Lâm Hướng Vãn tạm thời không muốn nghe cái tên này, hầm hừ: “Ai quản hắn khi nào trở về, không trở lại tốt nhất.”

Nụ cười 0129 cứng đờ: “……” Âm thầm đổ mồ hôi thay Thẩm tiên sinh.

Ăn sáng xong, Lâm Hướng Vãn đi thư phòng, mấy ngày không động bút, vẽ tranh cũng không còn trạng thái.

Hơn nữa chạm cảnh sinh tình, trong đầu lại hiện ra chuyện đêm đó Thẩm Hoài Tự đã làm với cậu, cây bút trên tay liền không tự giác thêm lực.

Chờ cậu phản ứng lại, mới phát hiện hình người trên giấy vẽ lại là hình dáng của Thẩm Hoài Tự.

Sau đó cậu càng tức giận, đơn giản ném cọ vẽ, gỡ bức họa này từ bàn vẽ xuống vò thành một cục ném vào thùng rác.

Đang buồn bực, điện thoại vang lên.

Lâm Hướng Vãn nhìn thấy, là điện thoại của Tiền Minh.

Tiền Minh vào đoàn một tháng, trong lúc đó hai người mãi đến không liên lạc nhiều, bọn họ trước kia ước định, mỗi lần Tiền Minh đóng máy về Giang Đô hai người đều sẽ tìm cơ hội tụ tập.

Lâm Hướng Vãn bắt điện thoại, ngữ khí ủy khuất muốn chết: “Bảo, cuối cùng cậu cũng về rồi.”

Tiền Minh không hổ là bạn tốt của Lâm Hướng Vãn, hắn vừa mở miệng liền nghe ra không ổn: “Cậu làm sao vậy?”

Lâm Hướng Vãn hít hít mũi, cậu có một bụng lời muốn nói, về chuyện vẽ tranh, về chuyện Giản Thư Diệc, đương nhiên còn có chuyện cái tên đàn ông thối Thẩm Hoài Tự: “Gặp mặt nói đi.”

“Được.” Tiền Minh nghĩ nghĩ: “Lần trước có người giới thiệu cho tôi một quán món ăn Hồ Nam, gần đây cậu không phải thích ăn cay sao? Muốn đi không?”

Lâm Hướng Vãn nhất thời nghẹn lời, chuyện thích ăn cay kỳ thật là thói quen kiếp trước của cậu, hơn nữa cậu cũng không cố ý biểu hiện ra ngoài, không ngờ chi tiết này lại bị Tiền Minh âm thầm chú ý tới.

So sánh như vậy, Lâm Hướng Vãn đối với Thẩm Hoài Tự lại càng tức giận hơn.

Chẳng qua, bây giờ cậu làm sao có thể ăn cay, trừ phi không muốn sống.

Lâm Hướng Vãn lắc đầu: “Hôm khác đi, gần đây tôi sửa thích ăn món ăn Quảng Đông.”

Tiền Minh: “……” Từ lần trước xoài đổi dâu tây đến món Hồ Nam rồi lại đến món Quảng Đông, cậu thay đổi quá nhanh?!

Nhà hàng Việt là 0129 giới thiệu, nghe nói xếp hạng thứ nhất ở Giang Đô.

Lâm Hướng Vãn chia sẻ định vị cho Tiền Minh xong, khoác một chiếc áo gió chuẩn bị ra cửa, còn cố ý nói với 0129: “Tôi đi hẹn hò với bạn bè, tối sẽ về khuya, cũng có khả năng không về, ngươi…… đừng quá nhớ tôi.”

0129 mơ hồ nghe ra một tia cảm giác dỗi hờn, cười dỗ tiểu thiếu gia: “Chơi vui vẻ nha, chú ý an toàn!”

Bỗng nhiên, 0129 lại bồi thêm một câu: “Đúng rồi, tay phải Thẩm tiên sinh nên đi tái khám nhanh một chút, cậu không phải đã thêm WeChat của anh ấy sao, có thể nhắc nhở anh ấy một chút không?”

Dù sao, gìn giữ hạnh phúc mỹ mãn của cuộc sống phu phu bọn họ, cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ không thể chối từ của 0129 nha!

Nhắc đến tay của Thẩm Hoài Tự, kỳ thật đêm đó Lâm Hướng Vãn rất muốn nhìn kỹ một chút, dù sao đây là lần duy nhất hắn cởi bao tay trước mặt cậu.

Không đúng, không chỉ là lần đầu tiên rời bao tay, cũng là lần đầu tiên cởi quần áo.

Nhưng đêm đó phòng tắm tối tăm, cậu căn bản không thấy rõ, chỉ mơ hồ nhớ rõ cảm giác lạnh băng, thỉnh thoảng còn lóe hồng quang mỏng manh.

Đương nhiên cũng không có cơ hội xem, bởi vì con cáo già Thẩm Hoài Tự kia quá cường thế, tay trái vẫn luôn giữ ở gáy cậu, căn bản không cho mình có bất cứ đường sống né tránh nào.

Cho đến khi cuối cùng song song mất kiểm soát, liền càng không có tinh lực suy nghĩ chuyện này.

Thấy Lâm Hướng Vãn thất thần, 0129 lại hỏi: “Tiểu Vãn? Được chứ?”

Lâm Hướng Vãn tức giận nói: “Tôi bây giờ liền xóa đen hắn, ngươi tự mình nói với hắn đi!”

Nói xong, trước mặt 0129 thực hiện một dây chuyền thao tác xóa bỏ và kéo đen Thẩm Hoài Tự, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Lông mày 0129 nhăn thành hai vệt đen: “……” Xong rồi! Sao lại có cảm giác lợn lành thành lợn què thế này?!

Nhà hàng nằm ở khu thương mại phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, ít người, cảnh quan đẹp, xung quanh hoặc là công ty tài chính hoặc là công ty khoa học kỹ thuật, nói chung đều là giới tinh anh.

Kể từ lần trước bị chụp lên hot search ở quán bar, Lâm Hướng Vãn liền không đi ăn ở những nơi đông người nữa.

Tuy rằng cậu đối với chuyện lên hot search không quá để tâm, nhưng bị người lấy ra bịa đặt thì rất phiền.

Nhắc đến chuyện này, Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên ý thức được, Lâm Trăn dường như một thời gian khá dài không tìm cậu gây phiền toái, khó trách gần đây yên tĩnh không ít.

Lâm Hướng Vãn cố ý chọn một ghế sô pha dài dựa cửa sổ, gọi món xong, thiếu hứng thú co lại trên sô pha.

Tiền Minh thấy trạng thái cậu không tốt lắm, có chút lo lắng: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Lâm Hướng Vãn kể ra từng chút một chuyện cậu quen Phương Hạo, rồi thông qua Phương Hạo quen Giản Thư Diệc, rồi chuẩn bị cùng Giản Thư Diệc mở phòng làm việc.

Thấy Tiền Minh nhíu mày không nói, Lâm Hướng Vãn dừng một chút, ý thức được điều gì đó liền có chút bồn chồn: “Bảo, tôi quen bạn mới, cậu sẽ giận sao?”

Kỳ thật, trước khi đến cậu đã có nỗi lo lắng này.

Tình bạn và tình yêu khác nhau, nhưng một lúc nào đó lại tương tự, ví dụ như thẳng thắn thành khẩn, trung thành, chân thành.

Lâm Hướng Vãn không biết Tiền Minh có giận không, nhưng cậu nhất thiết phải thẳng thắn kể ra những chuyện này.

Cũng như câu “Thực xin lỗi” của Thẩm Hoài Tự sáng nay, Thẩm Hoài Tự không lừa cậu, đủ thẳng thắn, nhưng điều cậu muốn nghe căn bản không phải “Thực xin lỗi”.

Tinh thần Lâm Hướng Vãn bay bổng, bỗng nhiên bị tiếng cười của Tiền Minh kéo lại.

Tiền Minh cong môi: “Nói thật tôi quả thật có chút mất mát nhỏ, bất quá tôi lại cảm thấy, điều này rất bình thường mà, tôi quanh năm ở đoàn phim quay phim, cậu bận rộn vẽ tranh kiếm tiền, chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, lúc rảnh rỗi có thể hẹn mặt ăn cơm uống rượu, quan hệ chúng ta chẳng lẽ sẽ vì cậu quen bạn mới mà trở nên nhạt nhẽo sao?”

Lâm Hướng Vãn nói: “Đương nhiên sẽ không!”

“Thế chẳng phải là, nếu không ảnh hưởng tình cảm của chúng ta, tôi vì sao phải giận chứ?” Tiền Minh cười nói.

Một phen lời nói của Tiền Minh, làm Lâm Hướng Vãn cảm động đến thiếu chút nữa lại khóc.

Sự ủy khuất chịu từ chỗ Thẩm Hoài Tự, lại vì sự săn sóc cẩn thận và thông tình đạt lý của Tiền Minh, trở nên không còn khó chịu đến vậy.

Lâm Hướng Vãn hận không thể lập tức tiến lên cho hắn một cái ôm thật lớn.

Nề hà hiện tại nửa người dưới cậu thuộc về đang mang bệnh đi ra ngoài, một chút động tác lớn cũng không thể làm, chỉ có thể kéo tay Tiền Minh, hung hăng gật đầu: “Mặc kệ tôi có bao nhiêu bạn bè, cậu trước sau vẫn là người đặc biệt nhất nhất nhất, tôi bảo đảm!”

Tiền Minh cười nói: “Tôi cũng vậy!”

Bất quá, Tiền Minh vẫn liếc mắt một cái nhìn ra vấn đề: “Hôm nay tâm trạng cậu không tốt, là có chuyện khác đúng không?”

Lâm Hướng Vãn vừa mới cầm muỗng lên, chuẩn bị uống một ngụm cháo thuyền chài: “……” Bạn tốt chính là tâm linh tương thông như vậy sao?

Bất quá cậu không phủ nhận.

Tiền Minh hiểu rõ, lại đoán: “Có liên quan đến vị lão công hiệp nghị của cậu?”

Lâm Hướng Vãn suýt nữa sặc: “……” Không hổ là người đặc biệt có quan hệ tốt nhất, mắt thật độc!

Nhớ tới vị lão công hiệp nghị kia, cũng có một điểm giống nhau, đó chính là miệng độc.

Lâm Hướng Vãn buông muỗng, uống ngụm trà áp bớt sự kinh hãi, ngửa đầu khi cổ áo lộ ra một chút cổ, vết đỏ ẩn hiện.

Tiền Minh hơi giật mình, dường như đã hiểu ra, nhưng vẫn ghé sát lại bàn, hạ giọng hỏi: “Hai người phát triển đến trình độ nào rồi? Hắn hôn cậu?”

“……” Lâm Hướng Vãn đột nhiên nuốt một ngụm, “Làm sao cậu biết được?”

Tiền Minh nhướng mày, giơ tay chỉ vào cổ mình: “Rõ ràng như vậy.”

Có lẽ, quan hệ của Lâm Hướng Vãn và Thẩm Hoài Tự, ngay từ đầu đã giấu không được Tiền Minh.

Không chỉ là vì Tiền Minh quan sát tinh tế, còn vì Lâm Hướng Vãn từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hoài Tự, đã mơ hồ ý thức được một vấn đề.

Lời nói dối bịa đặt làm trời làm đất với cha mẹ lúc trước, có lẽ thật sự muốn ứng nghiệm, một ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng kia, lại là cớ và lý do hoàn mỹ đến nhường nào.

Nhưng ngay từ đầu, Lâm Hướng Vãn cũng không nghĩ muốn phát triển với Thẩm Hoài Tự đến trình độ nào.

Cậu thậm chí từng nghĩ, Thẩm Hoài Tự dù sao cũng là nhân vật phản diện, làm một pháo hôi có kết cục bi thảm, biện pháp viết lại kết cục, dường như trừ việc ôm chặt đùi đại lão phản diện, cũng không có cách nào khác.

Nói không chừng sau khi trợ giúp phản diện nghịch tập, cậu còn có thể đạt được tự do, làm không tốt cũng có thể trở về thế giới ban đầu.

Mọi thứ chỉ dẫn đều rất rõ ràng, Lâm Hướng Vãn không có lý do từ chối.

Nhưng vì sao lại phát triển thành tình huống hiện tại này, Lâm Hướng Vãn cũng nghĩ không thông.

Thẩm Hoài Tự từng bước dụ dỗ cậu, hoặc ôn nhu hoặc cường thế, cậu căn bản không chống đỡ nổi, đầu óc nóng lên liền……

Lâm Hướng Vãn thở dài, hai tay chống lên bàn, lòng bàn tay vùi toàn bộ mặt vào, giọng nói tựa khóc tựa cười nói: “Không chỉ hôn, còn ngủ……”

Âm thanh nghèn nghẹn, giống như cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra một mảng gợn sóng.

back top