SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 64

Chương 64: Mâu Thuẫn Nội Bộ

 

Thư ký Dương áy náy muốn chết, chưa từng có một khoảnh khắc nào, hắn tình nguyện nhìn thấy cậu chủ nhỏ ngạo kiều làm loạn, dù là vô cớ gây rối cũng được, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng hiểu chuyện đến làm người đau lòng trước mắt.

Sau khi Thư ký Dương rời khỏi, Lâm Hướng Vãn không nói một lời ngồi trên sô pha.

0129 vừa gấp vừa tức, nhưng hắn lại gấp cái gì cũng không giúp được, cũng không biết Thẩm tiên sinh vì cái gì lại muốn làm như vậy.

Cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, 0129 mới nhớ tới, Lâm Hướng Vãn một giờ sau nên xuất phát đi sân bay.

0129 lo lắng hỏi: “Tiểu Vãn, cậu như vậy có thể đi công tác sao? Tôi rất lo lắng cậu.”

Lâm Hướng Vãn dường như đã xây dựng một tấm chắn tự bảo hộ trong sự đả kích, từ khoảnh khắc ký tên kia, hắn liền vô cùng bình tĩnh.

“Không sao, tôi đã đồng ý với sư phụ là sẽ đi.” Lâm Hướng Vãn đứng dậy hướng thư phòng đi, “Hành lý của tôi thu thập xong chưa?”

0129 nói: “Thu thập xong rồi, cậu đi thành phố A, tôi chuẩn bị cho cậu đều là quần áo đương quý (mùa này), cậu buổi sáng ra cửa còn hơi bị cảm, thuốc cũng mang theo để phòng ngừa vạn nhất.”

0129 lải nhải, như là sợ sau khi im lặng, Lâm Hướng Vãn lại lâm vào cảm xúc thống khổ.

Nhưng Lâm Hướng Vãn chỉ là nhàn nhạt mà nói: “Cảm ơn anh 0129.”

Nói xong hắn đi trước thư phòng.

Phóng nhãn nhìn lại (nhìn khắp nơi), thư phòng trước kia trống trải sạch sẽ, giờ phút này hơn một nửa chỗ đều bị Lâm Hướng Vãn chiếm, tranh vẽ trong phòng đã nhiều đến không có chỗ treo.

Trước kia Thẩm Hoài Tự còn nói, phải tìm cho hắn một nơi để chứa tranh, hiện tại xem ra cũng không cần nhắc lại.

Lâm Hướng Vãn đem tranh toàn bộ sửa sang lại xong, cuối cùng đứng trước bức họa chuẩn bị tặng cho Thẩm Hoài Tự kia, hắn thậm chí đều cảm thấy chính mình giống như một thằng ngốc tự mình đa tình.

Thật là buồn cười.

Hắn gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà, làm đối phương trực tiếp đến trong nhà đem tranh dọn đi gallery của sư phụ.

May mắn còn có một người sư phụ, không đến mức làm mình chật vật đến không có chỗ để đi.

Phòng live stream cũng bị Lâm Hướng Vãn tháo dỡ, dấu vết về hắn trong thư phòng, bị hắn tự tay từng chút hủy diệt.

Công ty chuyển nhà tới rất nhanh, 0129 căn bản ngăn không được.

Hắn lén gọi cho Thẩm Hoài Tự mấy cuộc điện thoại, đối phương vẫn luôn không nghe, hắn chỉ đành cùng Thư ký Dương thật thời bá báo (báo cáo ngay lập tức) thảm trạng trong nhà.

Cuối cùng, 0129 trơ mắt nhìn bọn họ đem tranh toàn bộ dọn đi.

Thu thập xong họa tác, Lâm Hướng Vãn đem quần áo và đồ dùng sinh hoạt trong phòng ngủ chính dọn về phòng cho khách.

Hiệp nghị còn có hai tháng đến kỳ, về nguyên tắc hắn còn không thể rời khỏi Loan Phong Hòa, cho nên cho dù có thương tâm sinh khí đến mấy, cũng muốn kiên trì đến ngày hảo tụ hảo tán (gặp nhau vui vẻ, chia ly êm đẹp) kia.

Đóng lại cửa phòng ngủ chính khoảnh khắc kia, Lâm Hướng Vãn vẫn là vỡ òa khóc.

Hạnh phúc dường như đã từng thăm hắn, nhưng tất cả này lại giống như một giấc mơ.

Tỉnh mộng, mọi thứ đều trở về nguyên dạng.

Lúc này, Tôn Truyện gọi điện thoại tới, hỏi hắn chuẩn bị đi sân bay chưa, có cần đi đón hắn không.

Lâm Hướng Vãn hít sâu một hơi, cường trang trấn định nói: “Sư phụ, không cần tới đón con, con tự mình gọi taxi đi sân bay, lát nữa gặp.”

Tôn Truyện không nghe ra sự khác thường của hắn, cười nói: “Lát nữa gặp.”

Trước khi rời đi, Lâm Hướng Vãn vỗ vỗ cái đầu tròn vo của 0129, nói: “Phiền phức anh nói cho Thẩm Hoài Tự, sau khi hiệp nghị đến kỳ, tôi sẽ xin ly hôn, hắn yêu cùng ai liên hôn thì cùng người đó liên hôn, tôi không để bụng cũng không quan tâm.”

Nói xong, Lâm Hướng Vãn chịu đựng nước mắt hốc mắt xoay người rời đi.


Sân bay.

Một chuyến bay đi thành phố A phá tan đường băng ngưỡng nhằm (hướng tới) phía không trung.

Lâm Hướng Vãn từ cửa sổ trong suốt nhìn xuống, kiến trúc cao lầu, phố xá phồn hoa trên mặt đất dần dần thu nhỏ lại, dưới vũ trụ mênh mông sao trời, cuối cùng bất quá là một hạt bụi bặm.

Lâm Hướng Vãn đột nhiên cười một chút, dường như tất cả ở khoảnh khắc này đều trở nên không quan trọng.

Lâm Hướng Vãn móc điện thoại ra, đem tất cả phương thức liên hệ của Thẩm Hoài Tự xóa bỏ, kéo đen.

Thật mạch lưu loát (dứt khoát).


Thư ký Dương dựa theo yêu cầu của Thẩm Hoài Tự, sau khi ký xong hiệp nghị bổ sung, đem một phần văn kiện quan trọng khác giao cho đội ngũ luật sư tư nhân của Thẩm Hoài Tự.

Luật sư Phương nhìn thấy tư liệu khoảnh khắc kia, có chút kinh ngạc: “Đây là di chúc của Thẩm tiên sinh?”

Thư ký Dương trả lời: “Đúng vậy.”

Luật sư Thẩm mở tư liệu vừa xem, càng là khiếp sợ không thôi: “Xác định là di chúc mới nhất của Thẩm tiên sinh sao?”

Thư ký Dương gật đầu: “Xác nhận không thể nghi ngờ.”

Luật sư Phương đầy mặt dấu chấm hỏi, nhưng vẫn là lựa chọn tôn trọng ý nguyện của đương sự, hắn tiếp nhận tư liệu nói: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý, xử lý xong sẽ an bài Thẩm tiên sinh ký tên tại chỗ.”

Thư ký Dương nói: “Vất vả.”

Tiếp theo, hắn lại mã bất đình đề (không ngừng nghỉ) lái xe, đi trước hiện trường tiệc tối diễn đàn sản nghiệp người máy mô phỏng và trí tuệ nhân tạo lần thứ nhất thành phố Giang Đô.

Buổi chiều diễn đàn, Khoa học kỹ thuật Phục cùng Tập đoàn Thẩm thị đạt được ký hợp đồng hợp tác 5 năm với chính phủ, tất cả đều đang dựa theo kế hoạch của Thẩm Hoài Tự tiến hành.

Duy độc nội viện nổi lửa.

Giản Thư Diệc buổi chiều chỉ lộ cái mặt, là lời hứa Thẩm Hoài Tự đối với Giản Nghiệp Khải.

Mà truyền thông bát quái rất nhanh liền bắt giữ được hình ảnh hai người ở bên nhau, tin tức trên mạng che trời lấp đất mà đến, cũng là đã câu thông tốt với truyền thông trước đó.

Giản Thư Diệc lại lần nữa xuất hiện, chính là hiện trường tiệc tối.

Lúc này đã là tiệc tối tư nhân trận thứ hai, Thẩm Hoài Tự đã uống có chút hôn mê.

Giản Nghiệp Khải mang theo Giản Thư Diệc tới, Thẩm Hoài Tự cùng Giản Thư Diệc biểu diễn tích thủy bất lậu (hoàn mỹ, không chút sơ hở).

Tới gần kết thúc, Giản Nghiệp Khải làm Giản Thư Diệc đưa Thẩm Hoài Tự về nhà, mục đích này không cần nói cũng biết.

Giản Thư Diệc không có biểu cảm gì nói: “Đã biết.”

Chờ Giản Nghiệp Khải rời đi, Thư ký Dương vừa lúc đuổi tới, Thẩm Hoài Tự đang nằm liệt ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giản Thư Diệc rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đối với Thư ký Dương nói: “Tôi giúp anh đem Thẩm tiên sinh đưa về trên xe, sau đó tôi lại tự mình rời đi.”

Thư ký Dương nói: “Vậy làm phiền Giản thiếu gia.”

Thư ký Dương vốn dĩ muốn cùng Thẩm Hoài Tự nói chuyện Lâm Hướng Vãn, nhưng xét thấy Giản Thư Diệc cũng ở, chỉ đành chịu đựng không mở miệng.

Giản Thư Diệc biết nhãn tuyến (tay mắt) của Giản Nghiệp Khải còn ở hiện trường giám thị hắn, chỉ đành diễn trò làm nguyên bộ, duỗi tay đi đỡ Thẩm Hoài Tự.

Thẩm Hoài Tự uống xong rượu, cảm nhận được hơi thở xa lạ tới gần, đột nhiên ngước mắt lộ ra ánh mắt hung ác cảnh giác.

Sợ đến mức tay Giản Thư Diệc dừng giữa không trung, không dám tới gần.

Thẩm Hoài Tự lảo đảo một chút, lúc này mới thấy rõ người trước mắt, cường chống đứng dậy nói: “Cảm ơn, tôi tự mình có thể.”

Thư ký Dương bất đắc dĩ thở dài, không biết Thẩm tiên sinh về nhà sau có thể hay không nổi điên.

Thẩm Hoài Tự hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ tay áo đính nút tay áo ngọc bích Lâm Hướng Vãn tặng, áo khoác tây trang tùy ý đáp ở khuỷu tay, tư thái tùy ý tiêu sái hướng cửa thang máy đi.

Cho đến khi Giản Thư Diệc cùng đi vào, cửa thang máy đóng lại khoảnh khắc kia, camera ẩn nấp trong nơi tối tăm mới kết thúc công việc.

Đến bãi đỗ xe VIP sau, ánh mắt Thẩm Hoài Tự bỗng nhiên trở nên thanh minh thâm thúy, hắn đối với Giản Thư Diệc nói: “Thư ký Dương sẽ đưa cậu đi khách sạn, mấy ngày nay ủy khuất Giản thiếu gia ở khách sạn chờ không cần ra cửa.”

Về việc làm thế nào để diễn kịch trước mặt Giản Nghiệp Khải, cùng với tất cả an bài kế tiếp, đều được viết rõ ràng trong hiệp ước, Giản Thư Diệc gật gật đầu: “Đã biết, cảm ơn Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Hoài Tự lên chiếc xe Thư ký Dương tới, hai người một trước một sau điệu thấp từ một lối ra an toàn khác rời đi.

Mấy ngày nay Thẩm lão gia tử tỉnh vài lần, nhưng người vẫn là không thanh tỉnh (tỉnh táo).

Thẩm Hoài Tự đi thăm vài lần, Thẩm Đình Ý đi càng thường xuyên, Thẩm Dận Nhu lần trước náo loạn qua sau, không biết là nghĩ thông suốt hay là kết quả khuyên bảo của Mạnh Danh Chiếu, mấy ngày nay ngược lại không có xuất hiện.

Mấy ngày nay, Thẩm Hoài Tự tổng cộng cũng mới ngủ mấy giờ, càng đừng nói xem điện thoại di động.

Lúc này rảnh rỗi xuống dưới, hắn lấy ra điện thoại vừa thấy, Lâm Hướng Vãn cho hắn gửi không ít tin nhắn.

Có chia sẻ “Trăm Miêu Đồ” cùng hắn, cũng có chia sẻ hình ảnh hài hước phòng live stream Vân Gia cho hắn, còn nói chờ hắn trở về, muốn tặng hắn quà.

Cuối cùng là tin nhắn gửi ngày hôm qua, mấy cái sticker dùng chính chân dung của hắn làm.

Thẩm Hoài Tự nhìn không tự giác nở nụ cười, thuần thục hữu (thành thạo) nhấn bảo tồn (lưu).

Cái giờ này, tiểu bằng hữu hẳn là ngủ rồi, nhưng hắn một khắc đều chờ không được, muốn lập tức nghe được giọng nói của hắn.

Thẩm Hoài Tự bấm số Lâm Hướng Vãn.

Kết quả đối diện truyền đến một giọng máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi là số không có, xin quý khách kiểm tra lại rồi bấm.”

Thẩm Hoài Tự uống xong rượu, phản ứng chậm một nhịp.

Hắn tưởng điện thoại xảy ra vấn đề, mở WeChat phát một tin nhắn qua.

Thẩm Hoài Tự: 【 Ngủ rồi sao? 】

Kết quả khung đối thoại trực tiếp bắn ra “Tin tức đã gửi đi, nhưng bị đối phương cự thu (từ chối nhận).”

Ban đêm lạnh lẽo hơi lộ ra, nhưng Thẩm Hoài Tự lại bực bội khó nhịn.

Thẩm Hoài Tự mơ hồ nhận thấy sự không thích hợp, giơ tay kéo cà vạt ra, cởi hai cúc áo sơ mi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm giao diện WeChat.

Ngay sau đó, hắn gọi điện thoại cho Thư ký Dương.

Không chờ đối phương mở miệng, Thẩm Hoài Tự trực tiếp hỏi: “Tiểu Vãn đi nơi nào? Vì sao điện thoại tôi gọi không thông, phát WeChat cũng hiển thị cự thu?”

Thư ký Dương mặc niệm một tiếng “Nên đến tóm lại là phải đến”, thấp giọng nói: “Thẩm tiên sinh, ngài đừng có gấp, Lâm tiên sinh đi công tác, lúc này hẳn là ở trên máy bay.”

“Khi nào đi công tác? Sao không nói với tôi?” Thẩm Hoài Tự nhíu mày, nhìn như say nhưng kỳ thật ý nghĩ rõ ràng, “Còn có, điện thoại không phải tắt máy, nhắc nhở không có số, WeChat không phải gọi không thông, là cự thu.”

Thư ký Dương thật cẩn thận trả lời: “Đi công tác tôi cũng là hôm qua mới biết, tôi cho rằng hắn sẽ tự mình nói với ngài, xin lỗi.”

Tầm mắt sau này nhìn lướt qua ghế sau, Thư ký Dương tiếp tục thẳng thắn nói: “Hôm nay buổi sáng hắn trở về Lâm gia, buổi chiều ký hiệp nghị bổ sung thời điểm, liền có chút không thích hợp, tôi suy đoán có khả năng ở Lâm gia đã xảy ra chuyện gì.”

Thẩm Hoài Tự vừa nghe Lâm gia liền nghĩ tới Lâm Trăn, trước kia vẫn luôn không hợp với Lâm Hướng Vãn, lần trước Lâm Hướng Vãn còn vì Lâm Trăn ghen, không biết lần này trở về lại tao ngộ cái gì.

Mấy ngày không có mát xa (xoa bóp), tay trái lại bắt đầu ẩn ẩn làm đau, Thẩm Hoài Tự xoa xoa giữa mày: “Đi tra.”

“Minh bạch.” Thư ký Dương dừng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Điện thoại không có số và WeChat cự thu…… Đại khái là bị kéo đen.”

Thẩm Hoài Tự càng thêm ngực buồn bực bội, công đạo (dặn dò) tài xế: “Lái nhanh lên.”


Về đến nhà, Thẩm Hoài Tự đẩy cửa đi vào, ánh đèn trong phòng lờ mờ, một mảnh tĩnh mịch.

Thẩm Hoài Tự đứng ở huyền quan (sảnh ngoài), ánh mắt nhìn quét một vòng.

Mới mấy ngày không về nhà, phòng khách mạc danh (không hiểu được) có chút trống trải cảm giác, sách, thảm lông, quần áo thuộc về Lâm Hướng Vãn trên sô pha đều không thấy.

Thẩm Hoài Tự giày cũng chưa đổi, bước chân dồn dập trực tiếp hướng trong thư phòng đi.

Đẩy cửa đi vào, 0129 đang ở thư phòng quét tước vệ sinh.

Hắn dừng một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn: “Thẩm tiên sinh, ngài đã trở lại ạ?”

Thẩm Hoài Tự nhìn thư phòng rỗng tuếch, giọng nói lạnh băng hàn khí bức người: “Tranh đâu?”

Hai hàng lông mày 0129 nhăn lại, lãnh đạm nói: “Dọn đi rồi.”

Thẩm Hoài Tự không hỏi ai dọn đi, dọn đi nơi nào, sắc mặt âm trầm đi vào.

Tất cả đồ vật có liên quan đến Lâm Hướng Vãn đều bị quét sạch, chỉ còn lại bức 《 Bóng Tối Trước Bình Minh 》 Thẩm Hoài Tự chụp được kia.

Thẩm Hoài Tự đi đến ghế làm việc, chạm vào ngăn kéo bên trái, ngăn kéo không có đóng chặt, hẳn là bị người mở ra qua.

Trong lòng Thẩm Hoài Tự trầm xuống, có loại dự cảm bất hảo.

Kéo ngăn kéo ra vừa xem, phần tư liệu điều tra về Lâm Hướng Vãn kia vốn dĩ đặt ngược, trước mắt lại chỉnh tề thuận đặt ở dưới cùng.

Cho nên, Lâm Hướng Vãn đã nhìn thấy những tư liệu này.

Cho đến giờ phút này, Thẩm Hoài Tự mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Hắn đứng dậy hướng phòng ngủ đi, muốn cuối cùng nghiệm chứng một chuyện.

Kết quả 0129 trực tiếp nói cho hắn: “Đừng nhìn, đồ vật của Tiểu Vãn đều từ phòng ngủ chính dọn về phòng cho khách, tôi cũng ngăn không được.”

Bước chân Thẩm Hoài Tự tức khắc dừng lại, rất lâu sau mới mở miệng hỏi: “Tiểu Vãn rời đi trước nói gì?”

0129 lắp bắp nói: “Hắn nói, sau khi hiệp nghị đến kỳ, hắn sẽ xin ly hôn……”

Trái tim dường như bị búa tạ đánh trúng, trầm mặc rất lâu sau, Thẩm Hoài Tự hỏi: “Còn có đâu?”

0129 biết giấu không được, thở dài nói: “Nói…… Ngài yêu cùng ai liên hôn thì cùng người đó liên hôn, hắn không để bụng cũng không quan tâm.”

Sắc mặt Thẩm Hoài Tự là chưa từng có âm lãnh đáng sợ.

0129 đứng phe ai không cần phải nói, hắn mạo hiểm nguy cơ bị hoàn toàn đổi mới mà bất bình cho Lâm Hướng Vãn: “Tôi cảm thấy Tiểu Vãn khẳng định là hiểu lầm ngài, tôi khuyên hắn chờ ngài trở về nói chuyện cho tốt, nhưng là hắn hỏi lại tôi ‘ngài chưa từng có nói qua thích hắn’, Thẩm tiên sinh, ngài sẽ không thật sự chưa từng thổ lộ với Tiểu Vãn chứ?”

Từng câu chất vấn của 0129, dường như một cây vũ khí sắc bén, hoàn toàn đâm xuyên trái tim Thẩm Hoài Tự, ngũ tạng lục phủ đều đi theo co rút đau đớn.

Thẩm Hoài Tự thế nhưng á khẩu không trả lời được.

back top