SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 61

Chương 61: Trị Liệu Tâm Lý

 

Phòng tư vấn tâm lý của Phó Tiểu Du.

Phó bác sĩ vừa tiếp đón xong một vị bệnh nhân, quầy lễ tân liền báo tin Thẩm tiên sinh đã đến.

Một cố vấn tâm lý thâm niên như Phó bác sĩ, việc thăm khám đều yêu cầu phải hẹn trước, mặc kệ anh là tổng tài hay đại lão bản, không hẹn trước thì phải chờ thông báo.

Thẩm Hoài Tự đến thăm đột xuất, đại khái cũng ôm ý tưởng có thể gặp thì gặp, không gặp được thì đi.

Lần trước hắn thất hẹn đột xuất, Phó bác sĩ kỳ thật rất lo lắng trạng thái của hắn, không nghĩ tới hôm nay lại chủ động tới.

Phó bác sĩ nói với lễ tân: “Mời Thẩm tiên sinh vào đi.”

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói ôn nhu hơi khàn của Phó bác sĩ nói: “Mời vào.”

Thẩm Hoài Tự đẩy cửa đi vào, vô luận trạng thái tốt hay xấu, hắn đều mang lại cho người ta một cảm giác cao lãnh quý khí (lạnh lùng cao ngạo và quý phái), nhưng cũng không ảnh hưởng bất luận một bệnh nhân nào đối với sự kính sợ trời sinh dành cho bác sĩ: “Phó bác sĩ thật sự xin lỗi, đến thăm đột xuất làm phiền cô.”

Phó bác sĩ là một nữ bác sĩ trẻ đẹp, nụ cười đặc biệt có sức cuốn hút, lần đầu tiên nghe được Thẩm Hoài Tự xin lỗi thành tâm như vậy, cố ý trêu chọc nói: “Thẩm tiên sinh rất có tự mình hiểu lấy, vị bác sĩ chủ trị là tôi đây hẳn nên vui vẻ mới phải chứ?”

Thẩm Hoài Tự móc điện thoại ra đặt ở quầy chứa đồ, quen đường cũ đi đến sô pha phòng khám bệnh, lịch sự trả lời: “Gặp được Phó bác sĩ là may mắn của tôi.”

Có thể nói đùa, xem ra trạng thái không tồi.

Phó bác sĩ hỏi: “Thế nào, hiện tại còn sẽ xuất hiện những ảo giác kia sao?”

Thẩm Hoài Tự nửa nằm trên sô pha, xoa xoa giữa mày, bắt đầu tự mình thả lỏng: “Ngẫu nhiên sẽ, nhưng tần suất và độ rõ ràng của hình ảnh hạ thấp, số liệu dao động phản ứng thần kinh cũng được kiểm soát.”

Phó bác sĩ ngồi ở trên sô pha độc lập bên cạnh, vừa cùng Thẩm Hoài Tự nói chuyện phiếm, vừa quan sát vi biểu tình của hắn.

Phó bác sĩ cười cười, rất là vui mừng: “Xem ra quá trình hồi phục không tồi, để tôi đoán xem, là vì người nào đâu?”

Thẩm Hoài Tự nhắm mắt nằm trên sô pha, khóe miệng không tự giác cong lên: “Nguyện nghe chi tiết.”

Phó bác sĩ nói: “Lúc Thẩm tiên sinh vừa rồi đặt điện thoại xuống, cố ý nhìn thoáng qua tin nhắn, hẳn là động tác thói quen của người hay nhận tin nhắn, tôi đoán bên cạnh Thẩm tiên sinh gần đây xuất hiện một người quan trọng, cũng là người có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.”

Thẩm Hoài Tự khẽ cười thành tiếng: “Phó bác sĩ không đi làm cảnh sát phục vụ nhân dân thì thật đáng tiếc.”

Phó bác sĩ nhẹ nhàng lắc chuông reo, làm như suy tư: “Nếu lương cảnh sát cao hơn thì tôi có thể suy xét.”

Tiếp theo lại nói: “Là một người như thế nào vậy? Có giống người trong giấc mơ của anh không?”

Thẩm Hoài Tự dường như lại trở về cái giấc mơ kia.

Chẳng qua lần này không có hiện trường tai nạn xe cộ máu chảy đầm đìa, hắn vội vã đi tham gia lễ tốt nghiệp, Ngô Thiến Nhiên vẫn mặc một bộ lễ phục tinh xảo, kín đáo, dưới gió nhẹ chiếc khăn lụa màu xanh đậm kia phá lệ bắt mắt.

Từ xa nhìn qua, Thẩm Hoài Tự cảm thấy người đứng dưới tàng cây đã biến thành Ngọc Tương Nhi.

Thẩm Hoài Tự nỗ lực đi theo, nhưng cuối cùng thân ảnh kia càng ngày càng xa, nơi xa dường như có một người đàn ông đang chờ cô, người đàn ông lại nói gì đó với cô.

Thẩm Hoài Tự cảm thấy kỳ quái, vô luận thân ảnh kia là Ngô Thiến Nhiên hay là Ngọc Tương Nhi, Thẩm Hoài Tự đều nghe được một trận tiếng khóc bi thương.

Nhưng lễ tốt nghiệp vẫn đang tiếp tục, Thẩm Hoài Tự căn bản vô pháp thoát ly sự khống chế của loại cảnh tượng này.

Bỗng nhiên, Thẩm Hoài Tự nỗ lực thoát khỏi hạn chế của cảnh tượng, dường như có người đang nói cho hắn, không cần vây ở vụ tai nạn xe cộ 12 năm trước kia, hãy tưởng tượng thời điểm mình hạnh phúc nhất, sau đó lại đi xem người kia rốt cuộc là ai.

Ngực Thẩm Hoài Tự bị đè đến khó thở, tay trái muốn đi đấm ngực, giơ tay lên lại phát hiện ngón tay hoàn hảo không hề tổn hao.

Hắn kinh ngạc giơ tay lên trước mắt cẩn thận quan sát một phen, vì sao tay không bị thương nhưng vẫn đau chứ?

Không đúng, hình như có người đã nói qua tay đau là cần nắm lại để ngủ, là ai vậy? Rốt cuộc là ai nói?

Người dưới tàng cây kia dường như muốn đi, Thẩm Hoài Tự rất sốt ruột, hắn muốn xem rõ ràng người đàn ông kia rốt cuộc là ai, hắn cần thiết làm chính mình thoát ly khốn cảnh (hoàn cảnh khó khăn), cảm thụ hạnh phúc.

Hạnh phúc.

Đúng vậy.

Trên thế giới này người duy nhất có thể cho hắn hạnh phúc là Lâm Hướng Vãn.

Chuông gió đang vang lên, hắn thấy được Lâm Hướng Vãn chạy hướng hắn, hắn nỗ lực mở rộng hai tay đi nghênh đón.

Nhưng Tiểu Vãn dường như chạy không nổi, Thẩm Hoài Tự hô to một tiếng: “Tiểu Vãn! Em chờ anh!”

Thẩm Hoài Tự không quản được những thứ khác, hướng về phía Lâm Hướng Vãn chạy qua đi, giống như phương hướng tiếng chuông gió vang lên.

Thẩm Hoài Tự chạy đã lâu, nhưng Tiểu Vãn dường như càng ngày càng xa.

Hắn vừa nhấc mắt, người đàn ông dưới tàng cây kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thẳng hắn.

Thẩm Hoài Tự đột nhiên cả kinh!

Người đàn ông kia cư nhiên có một khuôn mặt gần như giống hệt Thẩm Đình Ý, mà người phụ nữ đang khóc thút thít bên cạnh người đàn ông, không phải Ngọc Tương Nhi, mà là Ngô Thiến Nhiên.

Không đúng, kia không phải Thẩm Đình Ý, cũng không phải Thẩm Dận Tắc, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?

Đầu Thẩm Hoài Tự rất váng.

Cho đến khi chuông gió lại lần nữa bị gió thổi vang, Thẩm Hoài Tự vừa quay đầu lại, Tiểu Vãn cũng không thấy.

Thẩm Hoài Tự đột nhiên kinh kêu một tiếng: “Tiểu Vãn! Em ở nơi nào!!!”

……

“Rất tốt, chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi điều chỉnh hô hấp……” Giọng nói ôn nhu của Phó bác sĩ vang lên bên tai, “Hít vào…… Thở ra…… Hít vào…… Thở ra……”

Đồng tử vẩn đục dần dần thanh minh (sáng rõ), Thẩm Hoài Tự mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển, tay trái nắm chặt dây chuông mà Phó bác sĩ đang cầm.

Thì ra là bị thôi miên.

Phó bác sĩ đưa cho hắn một cái khăn lông, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Lần này rất tốt, anh đã nói rất nhiều, xem ra cái ‘Tiểu Vãn’ này chính là người ảnh hưởng anh.”

Thẩm Hoài Tự rốt cuộc từ trong giấc mơ tỉnh lại, hắn bình tĩnh hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, cậu ấy là người yêu của tôi.”

Phó bác sĩ gật đầu, cười nói: “Có thể mang Thẩm tiên sinh đi ra vũng lầy (khó khăn), nhất định là một người rất tốt rất tốt đi?”

Thẩm Hoài Tự “Ừm” một tiếng, cảm thấy còn chưa đủ, hắn gấp không chờ nổi muốn công khai đoạn quan hệ này với toàn thế giới: “Là một người rất thiện lương, rất đáng yêu, cũng rất cần được cưng chiều, Phó bác sĩ, chờ tôi hoàn toàn khỏe, tôi nhất định dẫn cậu ấy tới gặp cô.”

“Tôi tin tưởng ngày này rất nhanh sẽ đến, mong chờ ngày chúng ta lấy thân phận bạn bè gặp mặt.” Phó bác sĩ đứng dậy, duỗi tay về phía hắn, “Bất quá trước đó, hy vọng anh vẫn là cần đúng hẹn tới phúc tra, cảnh trong mơ hôm nay tôi tin tưởng anh sẽ có được đáp án mình muốn, xử lý tốt những chuyện này, có vấn đề tùy thời tìm tôi.”

Thẩm Hoài Tự đưa khăn lông trả lại, ánh mắt đã từ hỗn độn trở nên thâm thúy kiên định: “Tôi sẽ.”


Rời khỏi phòng tư vấn tâm lý, Thẩm Hoài Tự trực tiếp trở về công ty.

Hắn rốt cuộc biết cội nguồn của vấn đề này là ở nơi nào.

Người đàn ông xa lạ trong giấc mơ, khuôn mặt gần như giống hệt Thẩm Đình Ý kia, cặp mắt lạnh băng, chẳng sợ chỉ thấy qua ảnh chụp, hắn cũng có thể liếc mắt một cái phân biệt ra.

Thẩm Hoài Tự vừa đến công ty, điện thoại Thư ký Dương liền tới rồi.

Không chờ Thư ký Dương mở miệng, Thẩm Hoài Tự nói thẳng: “Người ngày đó đón Thẩm Đình Ý từ bệnh viện đi, là tổng giám đốc Triệu Thuấn Quốc của Quân Hào.”

Thư ký Dương dừng lại: “……. Đúng vậy, Thẩm tiên sinh, sao ngài lại biết được? Còn có một chuyện càng quan trọng hơn……”

Không chờ hắn nói xong, giọng nói Thẩm Hoài Tự âm trầm nói: “Thẩm Đình Ý cùng Triệu Thuấn Quốc lớn lên giống hệt nhau.”

Thư ký Dương kinh ngạc thốt lên: “Thẩm tiên sinh, ngài thật là thần!”

Cho đến lúc này, Thẩm Hoài Tự mới rốt cuộc chứng thực cảnh tượng trong giấc mơ kia nguyên lai là thật sự.

Thẩm Đình Ý cùng Triệu Thuấn Quốc chi gian nhất định có quan hệ huyết thống nào đó, nếu không bọn họ không có khả năng lớn lên giống nhau đến thế.

Mặc dù là tin tức kinh ngạc như thế, Thẩm Hoài Tự như cũ bình tĩnh trầm ổn, hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới phán đoán kế tiếp của hắn.

“Tìm người 24 giờ nhìn chằm chằm Thẩm Đình Ý.” Thẩm Hoài Tự nói, “Mặt khác, điều tra rõ chi tiết của Triệu Thuấn Quốc, cùng với quan hệ giữa hắn và đại tẩu của tôi.”

Thư ký Dương: “Minh bạch.”

Thư ký Dương vừa định rời đi, lại phát hiện trên mày Thẩm Hoài Tự mạo ra mồ hôi tinh tế, mu bàn tay nổi gân xanh, cả người lộ ra áp suất cực thấp, phảng phất đã trải qua một hồi vận động thể năng cao.

Thư ký Dương lo lắng thân thể hắn gần đây tiêu hao quá mức nghiêm trọng: “Thẩm tiên sinh, ngài cần về nhà nghỉ ngơi một chút không?”

Thẩm Hoài Tự đang ở sửa sang lại văn kiện hợp đồng với Giản Thư Diệc, nói: “Không cần, tình huống bên lão gia tử thế nào cũng có khả năng, chúng ta cần thiết khởi động hạng mục hợp tác với chính phủ trước khi ông ấy tỉnh táo.”

“Còn có.” Thẩm Hoài Tự dừng một chút, hỏi Thư ký Dương, “Hiệp nghị bổ sung hôn nội lần trước nói, đã soạn xong chưa?”

Thư ký Dương gật đầu, từ túi tư liệu lấy ra đưa qua đi: “Xong rồi, ngài xem qua đi.”

Thẩm Hoài Tự tiếp nhận cẩn thận lật xem, xác nhận không có lầm lúc sau, ở tờ cuối cùng ký tên của mình, đưa trả lại: “Anh bớt chút thời gian về Loan Phong Hòa một chuyến, làm Tiểu Vãn ký.”

Thư ký Dương do dự một chút, có chút lo lắng: “Thẩm tiên sinh, nếu Lâm tiên sinh hiểu lầm ngài thì làm sao bây giờ?”

Phần hiệp nghị này, từ người ngoài mà xem, là một phần hiệp nghị công chứng miễn trách nhiệm tài sản hôn nội rất bình thường, nếu là trước khi hai người kết hôn tự nhiên là không có bất luận vấn đề gì.

Nhưng hiện tại quan hệ hai người, đã cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng.

Thư ký Dương tận mắt chứng kiến bọn họ từ quan hệ hợp tác đơn thuần đến hiểu nhau yêu nhau, nếu ở thời điểm này ký tên phần văn kiện này, cá tính Lâm tiên sinh kia, nói không chừng sẽ suy nghĩ miên man.

Nhưng Thẩm Hoài Tự lại không muốn đem Lâm Hướng Vãn cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lợi này, chỉ có thể thông qua phương thức này bảo hộ Lâm Hướng Vãn.

Nhưng tiểu tổ tông trong nhà chưa chắc có thể thông cảm khổ tâm của lão bản.

Đây mới là vấn đề Thư ký Dương lo lắng nhất.

Nhưng Thẩm Hoài Tự tựa hồ sớm có chuẩn bị, từ ngăn kéo lấy ra một phần hiệp nghị khác tự mình soạn thảo xong, nói: “Cho nên phần văn kiện phía dưới này, sau khi Tiểu Vãn ký tên hiệp nghị kia, đồng bộ làm công chứng.”

Thư ký Dương mở ra, trong nháy mắt nhìn rõ tiêu đề, cả người ngây ngẩn.

“Thẩm tiên sinh, xác định muốn như vậy sao?”

Thẩm Hoài Tự quyết tâm đã định: “Tôi tự mình khởi thảo, tự nhiên là kết quả đã suy nghĩ cặn kẽ.”

“Chính là……”

Thẩm Hoài Tự thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: “Đi làm đi.”

Thư ký Dương trong tay nhéo hai phần văn kiện nặng trĩu, thở dài một tiếng nói: “Minh bạch.”


Ba ngày sau, Khoa học kỹ thuật Phục chính thức khởi động đầu tư hạng mục treo biển hiệu đầu tiên ở thành phố Giang Đô.

Tại buổi lễ khởi động, Giản Nghiệp Khải an bài Giản Thư Diệc cùng đi Thẩm Hoài Tự cắt băng khánh thành, hoạt động hiện trường náo nhiệt phi phàm, các nhà truyền thông lớn tranh nhau đưa tin thịnh thế ngành sản xuất thanh thế to lớn này.

Cùng một ngày, bản thảo tranh tuyên truyền cho chuyên mục văn hóa du lịch thành phố Giang Đô của Lâm Hướng Vãn cũng được phê duyệt thông qua, hơn nữa chế tác thành video tuyên truyền chính thức, được phát ở các cơ quan truyền thông lớn cùng nền tảng video ngắn.

Tên tác giả họa tác dựa theo yêu cầu, lạc khoản (ghi tên tác giả) vẫn là tên gốc (nguyên tác).

Lần phác thảo chính thức này xem như lần đầu tiên Lâm Hướng Vãn độc lập hoàn thành họa tác chính thức, Tôn Truyện cho một ít kiến nghị, nhưng thiết kế và kết cấu chỉnh thể đều là Lâm Hướng Vãn độc lập hoàn thành.

Cho nên lúc ấy khi câu thông lạc khoản tác giả, ý tứ của Tôn Truyện, đương nhiên là viết Lâm Hướng Vãn.

Nhưng Lâm Hướng Vãn cảm thấy đây là hạng mục sư phụ tiếp, hơn nữa là hợp tác với chính phủ, trực tiếp ghi tên hắn không thích hợp, hơn nữa hắn hiện tại còn không muốn bại lộ tên thật trong giới họa sĩ.

Đương nhiên Đài Phát thanh Văn hóa Du lịch khẳng định là hy vọng treo danh Tôn Truyện giáo sư, như vậy lực độ tuyên truyền cùng lực ảnh hưởng cũng sẽ lên một bậc.

Cuối cùng sau khi mấy bên thương lượng, cuối cùng tôn trọng quyết định của Lâm Hướng Vãn, treo là Tôn Truyện & đệ tử Tôn Truyện cùng sáng tác.

Tôn Truyện đối với cách làm này của đồ đệ là thật sự không hiểu: “Cậu nói xem, người ta bái danh sư, hận không thể mỗi ngày phơi lên mạng, cậu thì hay rồi, một không màng danh hai không cầu lợi, cậu nói nói xem, cậu muốn gì?”

Lâm Hướng Vãn ha ha cười cười: “Sư phụ, em chỉ muốn được an tâm (làm đến nơi đến chốn) đi theo sư phụ học vẽ thôi! Còn có thể muốn gì nữa? Tổng không thể là muốn sư phụ đẹp trai hơn chồng em được!”

Tôn Truyện: “……”

Có cảm giác tự mình chuốc lấy cực khổ.

“Đúng rồi!” Tôn Truyện nhớ tới gần đây nơi khác có một triển lãm tranh công ích, tổng phải dạy đồ đệ đi ra ngoài mở rộng tầm mắt, tiện thể khoe khoang một chút học trò đắc ý của mình, “Ngày mai đi cùng ta ra ngoài công cán tranh (làm việc về tranh).”

Lâm Hướng Vãn nhìn lịch ngày: “Ngày mai là sinh nhật mẹ em, em giữa trưa phải về nhà bồi bà chúc mừng sinh nhật.”

Tôn Truyện nói: “Không sao, tối mai bay, ta đã đặt xong vé máy bay gửi cho cậu rồi, nhớ rõ báo cáo với vị lão công ‘đẹp trai không chịu nổi’ kia của cậu một chút nga.”

Lâm Hướng Vãn lại ha ha hai tiếng: “Biết rồi sư phụ.”

Nhắc tới Thẩm Hoài Tự, Lâm Hướng Vãn hậu tri hậu giác (chậm chạp nhận ra), hắn đã ba ngày không có liên hệ với mình.

Trong lúc đó Thư ký Dương chủ động gọi điện thoại cho cậu, nói hai ngày này sẽ trở về tìm cậu ký một phần văn kiện.

Lâm Hướng Vãn cảm thấy thần kỳ, sao chuyện tốt đều đuổi đến cùng nhau, cậu hỏi: “Văn kiện gì vậy ạ? Ngày mai tôi phải về Lâm gia một chuyến, sinh nhật mẹ tôi, trước đó đã nói tốt là phải về bồi bà ăn bữa cơm.”

Thư ký Dương nghĩ nghĩ nói: “Vậy cậu chủ nhỏ, ngài ngày mai khi nào kết thúc, tôi đi đón ngài, về nhà chúng ta bàn lại.”

Lâm Hướng Vãn cười nói: “Thật trùng hợp, tối mai tôi muốn cùng sư phụ đi công tác, thời gian để lại cho anh chỉ có một giờ buổi chiều thôi nga.”

Một giờ.

Thư ký Dương hít sâu một hơi.

Hẳn là có thể dỗ được cậu chủ nhỏ chứ?!

back top