SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 33

Chương 33: Về Nước Bắt Người

 

Chuyện đi phòng làm việc của Giản Thư Diệc, Lâm Hướng Vãn quyết định trước tiên không nói với Thẩm Hoài Tự.

Dù sao trời cao hoàng đế xa, Thẩm Hoài Tự muốn quản cũng quản không được.

Phòng làm việc trang hoàng gần xong, Lâm Hướng Vãn mỗi ngày đến đây hỗ trợ, cứ như vậy vui vẻ trôi qua gần một tuần.

Giá vẽ và thuốc màu không có chỗ để, mang về Phong Hòa Loan cũng không thực tế, cho nên tạm thời cất giữ ở chỗ Giản Thư Diệc.

Bất quá, một chuyện khác lại không thuận lợi như tưởng tượng.

Trước đó Giản Thư Diệc nói dẫn Lâm Hướng Vãn đi học khóa của giáo sư Tôn, đối phương nể mặt Giản gia nên đồng ý, nhưng cũng chỉ đồng ý cho cậu học khóa đại chúng.

Chính là loại thỉnh thoảng về trường học học một lần.

Kiểu dạy của giáo sư Tôn này, không khác mấy so với ân sư Vương Hoa Mân của hắn.

Giáo sư Vương là họa sĩ hạng nhất quốc gia, tranh của ông ấy đấu giá đều từ hàng chục triệu trở lên, nhiều năm như vậy cũng chỉ nhận chưa đến năm học trò, Tôn Truyện là đệ tử đóng cửa đắc ý nhất của ông, ngoại trừ đảm nhận các vị trí quan trọng trong giới mỹ thuật, cũng là Phó giáo sư của Học viện Mỹ thuật Giang Đô.

Tuy không thể nhận được sự chỉ dẫn tận tay của giáo sư Tôn, Lâm Hướng Vãn cũng cảm thấy rất hài lòng.

Có thể bước vào phòng học mỹ viện, dù chỉ là sinh viên dự thính, cũng xem như là tròn được giấc mơ đời trước.

Lâm Hướng Vãn đi sớm về trễ để làm sự nghiệp, Thẩm Hoài Tự cũng không có ở nhà, 0129 đều sắp thất nghiệp rồi.

Quỹ đạo vận động mỗi ngày đều thiếu một vạn bước, thực đơn ba bữa một ngày cũng tỉnh đi.

Mỹ, 22 giờ. Xe riêng đang đi về phía nơi ở của Thẩm Hoài Tự.

Mấy ngày nay hắn đều ở tại căn hộ tạm thời trên tầng cao nhất tổng bộ, cuối cùng xử lý xong chuyện tổng bộ, vì ngày mai có hoạt động, mới dành chút thời gian về tư nhân nơi ở một chuyến.

Trên đường trở về, Thẩm Hoài Tự nhớ tới số liệu hậu trường của 0129 đã vài ngày không xem.

Cũng không biết là tạo thành thói quen từ khi nào, mà khi hắn mở hệ thống số liệu ra, sắc mặt vốn đã mệt mỏi đột nhiên âm trầm xuống.

Dương bí thư đang báo cáo hành trình ngày mai.

Buổi sáng cần ký kết ý định hợp tác với một công ty xuất nhập khẩu, buổi chiều là diễn đàn triển vọng ngành công nghệ cao do chính phủ địa phương tổ chức, buổi tối có một buổi triển lãm tranh đấu giá từ thiện, nghe nói rất nhiều đại gia thương nghiệp đều sẽ tham dự, là một cơ hội giao lưu rất tốt.

Dương bí thư đưa tập tranh đấu giá cho Thẩm Hoài Tự, nói: “Nếu thuận lợi, ngày mốt là có thể về nước.”

“Triển lãm tranh?” Thẩm Hoài Tự tùy ý lật lật, hỏi, “Của ai?”

Dương bí thư nói: “Giáo sư Vương Hoa Mân, Hoa kiều Mỹ tịch, hình như là người quen cũ với lão gia tử.”

Thẩm Hoài Tự nhắm mắt không nói, ném tập tranh cho Dương bí thư, dường như không quá hứng thú.

Dương bí thư đột nhiên thấy không ổn, thăm dò hỏi: “Thẩm tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Thẩm Hoài Tự đưa máy tính bảng cho hắn, họp cả ngày, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Trước đây tôi bảo cậu phái người theo dõi, mấy ngày nay tình hình thế nào?”

Dương bí thư đối với loại câu hỏi không hoàn chỉnh này đã sinh ra phản xạ có điều kiện, không cần nói rõ cũng biết, khẳng định là vị tiểu thiếu gia trong nhà.

Sau sự kiện dị ứng lần trước, Thẩm Hoài Tự bảo hắn phái người theo dõi Lâm Hướng Vãn, với tiền đề đảm bảo an toàn, không cần xâm phạm riêng tư.

“Gần đây không có chuyện gì đặc biệt.” Dương bí thư hồi tưởng lại quỹ đạo hành trình gửi về từ trong nước, nói kết luận trước.

Tiếp theo lại nói: “Mỗi ngày từ trong nhà xuất phát trực tiếp đến Học viện Mỹ thuật Giang Đô, trưa sẽ đi một khu thương mại, bên đó có rất nhiều phòng tranh và phòng vẽ tranh linh tinh, ở lại cả buổi chiều, tối ăn cơm xong ở khu thương mại liền taxi về nhà.”

Hành trình rất cố định, quả thật không có tình huống đặc biệt.

“Không đặc biệt sao?” Thẩm Hoài Tự không hoàn toàn đồng tình với quan điểm này, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ, “Ba bữa một ngày đều không ở nhà ăn, đồ ăn bên ngoài ngon đến vậy sao? Còn nữa, cậu ấy ăn một mình hay cùng người khác? Cùng ai quan hệ tốt đến mức liên tục bảy ngày muốn dính lấy nhau?”

Dương bí thư bị hỏi đến á khẩu không trả lời được: “……” Không phải nói không cho xâm phạm riêng tư người ta sao, chuyện làm gì cùng ai ăn cơm, ít nhiều cũng tính là riêng tư chứ?

“Tôi sẽ nhanh chóng phái người điều tra rõ.” Dương bí thư cam chịu cái nỗi đau không nên chịu này, nhưng vẫn thề sống chết vì lão bản mà phục vụ, “Bên 0129 tôi cũng sẽ nhanh chóng……”

“Không cần.” Lời còn chưa dứt đã bị ngắt lời, Thẩm Hoài Tự một lần nữa nhắm mắt, hai tay theo thói quen đan vào nhau, ngón cái lại bắt đầu vô ý thức vuốt ve kẽ ngón tay trái, “Đặt vé máy bay về nước tối mai, cái kia ai……”

“Triển lãm tranh của giáo sư Vương Hoa Mân.” Dương bí thư nhắc nhở hắn.

Thẩm Hoài Tự ngữ khí nhàn nhạt: “Không tham gia nữa.”

Dương bí thư khựng lại, ngay sau đó sắc mặt không đổi nói: “Vâng, rõ rồi.”

Lâm Hướng Vãn tuần này trải qua vô cùng phong phú, việc bố trí tăng ca thêm giờ ở phòng làm việc cuối cùng cũng có thể nghiệm thu.

Lần đầu tiên Lâm Hướng Vãn đến, việc trang hoàng giai đoạn đầu và bố trí cơ bản đều đã hoàn thành, còn lại một số chi tiết, cần Giản Thư Diệc xác nhận tại hiện trường.

Lâm Hướng Vãn khâm phục hiệu suất làm việc của Giản Thư Diệc, tuy cậu ấy nhìn qua cũng cỡ tuổi mình, nhưng người này làm việc, quả thực quên ăn quên ngủ.

Nhiều lần là cậu đói chịu không nổi, vừa nhìn đồng hồ, đã lỡ bữa 2 tiếng đồng hồ.

Lâm Hướng Vãn làm “đối tác” vô danh chỉ có thể cố gắng hết sức ở khâu hậu cần.

Phòng làm việc nằm ở khu thương mại trung tâm Giang Đô, cũng là nơi tập trung khu nghệ thuật.

Lâm Hướng Vãn đi trước nhà hàng gọi món, kết quả Giản Thư Diệc nói sư phụ đến điều chỉnh hệ thống nhiệt độ ổn định, tạm thời không đi được, bảo cậu đóng gói về phòng làm việc ăn.

Lâm Hướng Vãn đành phải gọi phục vụ đóng gói, trong lúc ngồi rảnh, có thứ gì đó chạm chạm vào chân cậu.

Lâm Hướng Vãn cúi đầu nhìn, là một con mèo nhỏ lem luốc, đang ngửa đầu lén lút nhìn cậu.

“Dễ thương quá.” Lâm Hướng Vãn kỳ thật rất thích mèo, nhưng vì thể chất đặc biệt của mình, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chạm vào mèo, bỗng nhiên bị một con mèo làm nũng, cậu còn có chút thụ sủng nhược kinh. Cậu hỏi phục vụ: “Mèo con tên gì?”

Người phục vụ nói: “Nó là mèo hoang, tên là Dâu Tây Gấu, là một bé gái.”

Lâm Hướng Vãn tò mò nói: “Tại sao lại gọi là Dâu Tây Gấu?”

Người phục vụ giải thích: “Nó hẳn là đi lạc, một năm trước bị ông chủ phát hiện ăn vụng dâu tây trong bếp, làm cho mũi đều dính nước dâu tây, cho nên ông chủ liền gọi nó là Dâu Tây Gấu. Ông chủ vốn dĩ muốn giữ nó lại trong tiệm, bất quá nó mỗi lần đến ăn một chút gì rồi lại chạy đi.”

“Vậy sao?” Lâm Hướng Vãn nhịn không được ngồi xổm xuống, vô duyên vô cớ có loại xúc động muốn đưa tay, “Khéo quá, tôi cũng thích ăn dâu tây.”

“Thật sao? Khó trách nó lại thích cậu đến vậy, xem ra hai người rất có duyên đấy.” Người phục vụ cười cười, “Cậu thích nó thì có thể xoa nó nha, nó rất ngoan, dễ xoa lắm.”

Lâm Hướng Vãn càng thêm rung động.

Chỉ xoa một chút chắc không sao đâu nhỉ? Xoa xong lập tức đi rửa tay?

Khi nghĩ như vậy, bàn tay trắng nõn không yên phận kia đã vươn ra.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cậu sắp chạm vào Dâu Tây Gấu, cả người cậu bị một lực lượng mạnh mẽ nhấc bổng lên.

Lâm Hướng Vãn hầu như hai chân rời khỏi mặt đất, đâm thẳng vào lòng Thẩm Hoài Tự.

Cậu còn chưa kịp nhìn rõ mặt người, chỉ dựa vào một mùi hương quen thuộc nhàn nhạt mà nhận ra đối phương là ai.

“Thẩm thúc thúc? Anh về nước khi nào……”

“Làm gì? Không muốn sống nữa à!”

Hai người hầu như đồng thời mở miệng.

Lâm Hướng Vãn còn chưa đứng vững, Thẩm Hoài Tự siết chặt cậu trong lòng, khi rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt vẫn giữ được sự nghiêm túc và căng thẳng vừa rồi.

Lâm Hướng Vãn bị bắt ngửa đầu, khoảnh khắc hai người đối diện, dòng nước ấm nhảy nhót vô duyên trong lòng đột nhiên như bị đóng băng, bỗng chốc không còn sót lại chút gì.

“Anh làm gì mà hung dữ thế!”

Không biết tại sao, Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên sinh ra một chút uất ức, theo bản năng muốn đẩy Thẩm Hoài Tự ra.

Nhưng lực tay đối phương quá mạnh mẽ, cú đẩy kia của cậu, giống như việc Dâu Tây Gấu cọ vào chân hắn vừa rồi, rơi vào mắt Thẩm Hoài Tự lại như là đang làm nũng.

Thẩm Hoài Tự ngây người, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp, cứ như vậy nhìn chằm chằm Lâm Hướng Vãn.

Lâm Hướng Vãn cắn môi dời mắt, hốc mắt hồng lên.

Thẩm Hoài Tự lúc này mới ý thức được điều gì, cánh tay hơi thả lỏng một chút, để Lâm Hướng Vãn đứng vững.

Thoát khỏi sự kiểm soát, Lâm Hướng Vãn lập tức đẩy hắn ra, lùi lại một bước.

Trái tim Thẩm Hoài Tự như bị cái gì cào qua, lý trí vừa rồi đánh mất giờ phút này mới hoàn toàn trở lại vị trí.

“0129 nói cậu ra ngoài không mang thuốc.” Thẩm Hoài Tự cố gắng làm giọng nói bình tĩnh trở lại, thấy đối phương rũ mắt không để ý đến hắn, lại đi về phía trước một bước, ngữ khí ôn nhu giải thích, “Dị ứng lông mèo mà còn ham chơi như vậy?”

Lâm Hướng Vãn vốn dĩ đã đói, lại gặp phải một trận kinh hãi như vậy, cái tính tiểu thiếu gia này cùng với sự uất ức trước đó bùng phát hết ra.

“Anh dựa vào đâu mà quản tôi!” Lâm Hướng Vãn hốc mắt đỏ hoe, hai tay siết chặt rũ bên người, “Anh có phải quên rồi không, giữa chúng ta căn bản……”

“Tiểu Vãn……” Thẩm Hoài Tự nhẹ giọng ngắt lời cậu.

Hắn căn bản không ý thức được những gì mình thốt ra là gì, chỉ muốn nhanh chóng trấn an đối phương: “Chúng ta về nhà rồi nói, được không?”

Khoảnh khắc ý thức được Thẩm Hoài Tự nói gì, Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên im bặt.

Thẩm Hoài Tự vừa rồi là gọi cậu “Tiểu Vãn” sao?

Nếu không nhớ lầm, đây là lần đầu tiên hắn gọi cậu như vậy phải không?

Hơn nữa còn trước mặt người ngoài?

Hơn nữa ngữ khí sao lại ôn nhu đến vậy?

Thẩm Hoài Tự cũng biết nói chuyện ôn nhu sao?

Một loạt dấu chấm hỏi bật ra trong đầu, Lâm Hướng Vãn căn bản không biết phải đáp lại thế nào.

Thẩm Hoài Tự cứ như vậy kiên nhẫn nhìn cậu.

Lúc này, người phục vụ phá vỡ cục diện ngượng ngùng này: “Tiên sinh, bữa tối của ngài đã đóng gói xong……”

Thẩm Hoài Tự nhìn thoáng qua, bốn túi đóng gói, rất rõ ràng không phải phần ăn của một người.

Hắn khẽ nhíu mày: “Cho ai?”

“Giản Thư Diệc……” Lâm Hướng Vãn theo bản năng mở miệng, lại đột nhiên nhớ ra, cậu hoàn toàn chưa nói chuyện này với Thẩm Hoài Tự, nhanh chóng bổ sung: “Một người bạn, cậu ấy mở một phòng làm việc, ngay phía trước thôi.”

Nói xong, Lâm Hướng Vãn còn giơ tay chỉ về hướng đó.

Vốn tưởng Thẩm Hoài Tự sẽ hỏi đến cùng, không ngờ hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu, ngược lại rất lịch sự hỏi người phục vụ: “Cửa hàng các cậu có thể giao đồ ăn không?”

Người phục vụ theo dõi toàn bộ cảnh vừa rồi, mặc dù hai người chỉ có vài động tác cộng thêm vài câu nói, nhưng cái đôi mắt nhỏ uất ức kia cùng cái biểu cảm cưng chiều kia, một người gọi thúc thúc một người gọi tên thân mật, quả thực chính là tiêu chuẩn xứng đôi cho trai trẻ hay dỗi được sủng ái và hệ cha tổng tài lớn tuổi rồi sao?

Diễn đến trước mặt rồi mà không ship nổi một cặp!!

Vì thế, người phục vụ cam tâm tình nguyện đảm đương NPC tình yêu của họ, nheo mắt cười tươi gật đầu điên cuồng: “Có thể.”

Thẩm Hoài Tự nói: “Vậy phiền cậu giúp tôi giao đến phòng làm việc phía trước kia.”

Người phục vụ cười đến đặc biệt vui vẻ: “Không thành vấn đề.”

Lâm Hướng Vãn cứ như vậy bị Thẩm Hoài Tự mang lên chiếc Bentley.

Dương bí thư ngồi ở ghế phụ, Lâm Hướng Vãn nhìn thấy hắn mới nhớ ra, ngoài tài xế và Dương bí thư, vừa rồi cùng Thẩm Hoài Tự xuất hiện ở nhà hàng, hình như còn có hai người mặc vest đen.

Cũng không biết biến mất từ khi nào.

Bất quá Lâm Hướng Vãn chưa kịp nghĩ đến những điều đó, Giản Thư Diệc liền gọi điện thoại tới, hỏi cậu có chuyện gì không, sao lại im hơi lặng tiếng đi rồi, còn nhờ người phục vụ nhà hàng giao đồ ăn qua.

Bên trong xe yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Lâm Hướng Vãn không cảm thấy bây giờ là lúc giải thích, đành phải trước tiên đuổi Giản Thư Diệc đi, nói mình không khỏe nên về nhà trước.

Thẩm Hoài Tự liền ngồi ngay bên cạnh Lâm Hướng Vãn, chân hai người rất gần, hầu như là dán ống quần.

Rõ ràng là chiếc xe siêu sang hàng đầu phiên bản kéo dài, nhưng lại ngồi ra cảm giác như đang chen chúc trên xe ba bánh.

Lâm Hướng Vãn theo bản năng muốn dịch chân ra một chút, kết quả Thẩm Hoài Tự trực tiếp cúi người nắm lấy mắt cá chân trái của cậu, nhấc chân cậu lên đặt trên đùi mình.

Đồng tử Lâm Hướng Vãn co lại, hoảng hốt thất thố kêu to một tiếng: “Anh làm gì?!”

back top