SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 46

Chương 46: Bái Sư

 

Chờ Lâm Hướng Vãn ra ngoài ăn bữa sáng, Thẩm Hoài Tự đã về thư phòng làm việc.

0129 hôm nay đặc biệt vui vẻ, rốt cuộc hai vị chủ nhân đã rất lâu không cùng nhau ở nhà lâu như vậy.

Chờ Lâm Hướng Vãn cơm nước xong, chuông cửa vang lên.

0129 đi mở cửa, bốn người đàn ông xa lạ bước vào, mang theo một dãy quần áo chỉnh tề.

Lâm Hướng Vãn vẻ mặt kinh ngạc: “Làm gì vậy?”

Vị cầm đầu, cung kính nói: “Chúng tôi là nhà thiết kế lễ phục và nhà tạo mẫu, Thẩm tiên sinh ủy thác chúng tôi đến đây làm tạo hình cho ngài.”

Lúc này, Thẩm Hoài Tự vừa vặn từ thư phòng bước ra, mấy người cùng Thẩm Hoài Tự chào hỏi.

Hắn đi về phía ghế sô pha phòng khách, vẫy tay với Lâm Hướng Vãn: “Lại đây, xem thử có thích hợp không.”

Kể từ đêm phát sóng trực tiếp 0129 theo dõi các fan "đẩy thuyền" (khái CP), nó hai ngày nay đều có chút hưng phấn, hai người tùy tiện tương tác một chút, trên màn hình điện tử trước ngực nó đều sẽ xuất hiện bong bóng tình yêu.

Giá treo điện thoại đã được đẩy đến trung tâm phòng khách, bên trên treo năm bộ lễ phục được thiết kế riêng, kiểu dáng và phong cách đều là loại hình cậu thích.

Lâm Hướng Vãn vẻ mặt ngây ngốc, ngoan ngoãn đi qua, ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Tự.

Trong đầu suy nghĩ một chuyện.

Ta đã được đo kích cỡ lúc nào?

Thẩm Hoài Tự làm bộ không hiểu sự nghi hoặc của cậu, chỉ nói: “Thử một chút, nếu không thích hợp, bảo bọn họ sửa ngay lập tức.”

Lâm Hướng Vãn đành phải đứng dậy, từng bộ từng bộ mang vào phòng để quần áo thử, sau đó ra phòng khách cho Thẩm Hoài Tự xem qua.

Số đo vừa vặn như được đo ni đóng giày, mỗi chi tiết thiết kế đều toát ra sự cắt may tinh tế hoàn hảo tuyệt đối, ngay cả nơ hay cà vạt đi kèm cũng được phối hợp tỉ mỉ.

Mỗi bộ đều hoàn hảo thể hiện vòng eo thon mảnh, thẳng tắp cùng khí chất tự phụ của Lâm Hướng Vãn.

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự chứa ý cười không ngớt, Lâm Hướng Vãn bị hắn nhìn đến trong lòng run sợ, không biết lão đàn ông lại muốn làm chuyện gì.

“Chọn một bộ buổi chiều mặc đi tham gia triển lãm tranh.” Thẩm Hoài Tự nhìn như đang hỏi ý kiến Lâm Hướng Vãn, trên thực tế lại nhìn chằm chằm bộ cậu thử cuối cùng, bộ áo khoác dài màu xanh nhạt chủ đạo, phối hợp hoa văn ẩn nói, “Bộ trên người em này, đặc biệt hợp khí chất của em.”

Nhà thiết kế có mặt ở đó rất có nhãn lực, phụ họa nói: “Lâm tiên sinh mặc bộ lễ phục này, quả thực như là vương tử cao quý trong thế giới cổ tích, khí chất tuyệt vời.”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Hôm nay là ngày gì mà nịnh bợ có thể thăng chức tăng lương sao?

Bất quá Thẩm Hoài Tự nếu thích bộ này, cậu cũng không có ý kiến: “Vậy bộ này đi.”

Thẩm Hoài Tự hài lòng gật gật đầu.

Tiếp theo là nhà tạo mẫu lên sân khấu. Lâm Hướng Vãn thiên sinh lệ chất, không cần trang điểm quá đậm, nhưng mái tóc dài nửa buộc của cậu đã lâu không được cắt tỉa, ngày thường đều được buộc lên, lười biếng lại tùy ý.

Nhà tạo mẫu tỉ mỉ cắt tỉa cho cậu, màu tóc cũng được làm cố định lại một chút, cuối cùng vẫn nửa buộc lên, mỗi sợi tóc đều toát ra vẻ quý khí và tinh xảo.

Sau khi mọi thứ hoàn thành, nhà thiết kế và nhà tạo mẫu liền rời đi.

Lâm Hướng Vãn nhịn cả buổi sáng, lúc này không có người khác, cậu một thân lễ phục hoa lệ cùng tạo hình đứng trước mặt Thẩm Hoài Tự.

Híp mắt hỏi: “Hai vấn đề, thứ nhất, anh không phải nói anh có chuyện quan trọng, sao không thấy anh đổi lễ phục?”

Lâm Hướng Vãn dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Thẩm Hoài Tự dựa ngồi trên sô pha, đôi chân dài lười biếng duỗi ra, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Thứ hai đâu?”

Lâm Hướng Vãn: “Anh trả lời trước cái thứ nhất.”

Thẩm Hoài Tự nhẹ giọng cười cười: “Thứ nhất, tôi mặc cái gì quyết định bởi em mặc cái gì, dù sao cũng là có đôi có cặp, lễ phục tốt nhất cũng là, cho nên lát nữa em phải giúp tôi chọn quần áo.”

Lâm Hướng Vãn sửng sốt: “……”

Lão đàn ông này là có ý gì? Là cố ý muốn cùng mình thấu đối tử sao?

Chờ đã!!

Cái này giống như không chỉ là chuyện thấu đối tử, lời ngầm của Thẩm Hoài Tự, chẳng lẽ là chuẩn bị công khai quan hệ của hai người sao?

Hành vi gần đây của Thẩm Hoài Tự quá kỳ quái, Lâm Hướng Vãn hoàn toàn không hiểu.

Không đợi cậu tiêu hóa tin tức này, Thẩm Hoài Tự nhướng mày hỏi: “Còn một cái đâu?”

Lâm Hướng Vãn đơn giản trực tiếp hỏi: “Tôi không nhớ rõ bọn họ có đo kích cỡ cho tôi? Nhưng những quần áo này cùng đo ni đóng giày không có gì khác nhau, anh không giải thích một chút sao?”

Thẩm Hoài Tự đổi tư thế ngồi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Lâm Hướng Vãn ngồi lại đây.

Lâm Hướng Vãn không chút do dự ngồi qua, cậu liền chờ xem cáo già giải thích thế nào, tổng không thể là lén lút lấy quần áo sẵn có trong tủ đồ của cậu đi đo chứ?

Sau đó giây tiếp theo, Thẩm Hoài Tự không hề báo trước vươn tay nắm lấy eo Lâm Hướng Vãn, kéo cậu lại gần một chút, tiếng nói trầm thấp thì thầm bên tai cậu: “Lần trước ở trên giường tôi dùng tay đo qua, sẽ không sai.”

Oành một tiếng.

Đầu óc Lâm Hướng Vãn như bị cái gì đó nổ tung!

Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, tim Lâm Hướng Vãn ít nhất ngưng trệ ba giây.

Ngay sau đó, Thẩm Hoài Tự lại nói: “Sao thế? Không tin sao? Muốn tôi biểu thị lại một lần nữa?”

Lâm Hướng Vãn trực tiếp bật dậy khỏi sô pha!

Thẩm Hoài Tự đang nói cái gì lời lẽ hổ lang vậy?!

“Thẩm Hoài Tự!” Gương mặt Lâm Hướng Vãn đến bên tai đã sớm đỏ bừng, giống như một con mèo bị chọc tức dựng lông, “Anh làm sao có thể...... làm sao có thể nói loại lời này a!!!”

Đuôi lông mày Thẩm Hoài Tự khẽ nhếch lên, ra vẻ nghiêm túc suy tư: “Chỉ có thể làm không thể nói sao?”

Lâm Hướng Vãn: “......”

A a a a!!

Lão đàn ông anh cố ý chính là phải không?!!

Lâm Hướng Vãn tức giận chuẩn bị xoay người đi thư phòng, kết quả bị Thẩm Hoài Tự xách theo đi phòng để quần áo của phòng ngủ chính, lấy danh nghĩa: “Em vừa rồi đồng ý giúp tôi chọn quần áo.”

Lâm Hướng Vãn: “......”

Là chính anh nói đó! Tôi đồng ý khi nào hả! Đừng có đụng sứ (ăn vạ)!!

Lâm Hướng Vãn thề, nếu không phải nhìn ở cái vé mời triển lãm tranh, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị cáo già sai khiến!!

Cuối cùng, cậu vẫn giúp Thẩm Hoài Tự chọn một bộ tây trang hoa văn ẩn màu đen trầm, phối hợp đôi khuy măng sét ngọc bích kia, cùng phong cách bộ của mình hoàn mỹ phù hợp.

Thẩm Hoài Tự tỏ vẻ rất hài lòng.

Lão đàn ông khác không nói, dáng người và nhan sắc thật sự không thể bắt bẻ.

Đặc biệt là đôi mắt hạnh kia, đôi mắt sâu thẳm luôn vô tình toát ra sức hấp dẫn trưởng thành độc quyền của Thẩm Hoài Tự.

Lâm Hướng Vãn nhịn không được nhìn thêm hai mắt.

Cũng khó trách cậu lúc trước sắc lệnh trí hôn, bị ánh mắt này nhìn hai giây, hẳn là không ai sẽ không luân hãm đi.

Đương nhiên, người bình thường cũng không có dũng khí đối diện với Thẩm Hoài Tự vượt quá hai giây trở lên.

Nghĩ đến việc mình ở chỗ Thẩm Hoài Tự, cũng coi như là có được cái gì đó độc nhất vô nhị, Lâm Hướng Vãn miễn cưỡng tha thứ Thẩm Hoài Tự những thao tác kỳ quái vừa rồi.


Buổi chiều, Thư ký Dương đúng giờ đến đón hai người xuất phát đi trước triển lãm tranh.

Triển lãm tranh được tổ chức ở nhà triển lãm nghệ thuật lớn nhất Giang Đô, hiện trường đến rất nhiều người trong giới và người yêu thích nghệ thuật. Thẩm Hoài Tự cầm vé mời khách quý riêng, trực tiếp đi vào từ hậu trường triển lãm.

Tầng một là khu triển lãm công khai, tranh triển lãm ở tầng hai đều là tác phẩm đỉnh cấp của Vương Hoa Mân, chỉ có khách quý được mời riêng mới có thể đi vào.

Hai người trước tiên ở tầng một thưởng thức, vừa đi vào liền có mấy vị lão tổng quen biết đến chào hỏi với Thẩm Hoài Tự, Thẩm Hoài Tự cũng chỉ là khách khí giơ tay, ý bảo mình hiện tại không tiện.

Loại triển lãm tranh và tiệc tối cấp bậc này, kỳ thật đều là cơ hội và con đường trao đổi danh lợi.

Chỉ cần bọn họ nguyện ý, một cuộc nói chuyện mười phút hoặc là thời gian thưởng thức một bức tranh, đều có thể thúc đẩy hợp tác dự án hàng ngàn vạn thậm chí hơn trăm triệu.

Thẩm Hoài Tự là khách quý đặc biệt được mời lần này, tự nhiên là đối tượng kết giao mà rất nhiều người mộ danh mà đến.

Lâm Hướng Vãn dừng một chút, nói: “Kỳ thật tôi có thể tự mình xem, anh nếu bận thì không cần bồi tôi.”

Rốt cuộc Thẩm Hoài Tự nói, hôm nay có chuyện rất quan trọng, không có lập tức đi tìm giáo sư Vương Hoa Mân, nói không chừng là đã hẹn với vị đại lão thương nghiệp nào đó.

Kết quả Thẩm Hoài Tự chỉ nghiêng mắt liếc cậu một cái, khẽ cau mày, ngữ điệu âm dương quái khí nói: “Sao thế? Bạn bè kia của em cũng muốn tới? Tôi ở chỗ này không tiện?”

Lâm Hướng Vãn: “......”

Thật sự có chút bó tay rồi.

Thôi, lười quản, anh thích đi theo thì đi theo đi.

Thẩm Hoài Tự hôm nay hoàn toàn không có ý định nói chuyện công việc, chỉ là lẳng lặng đi theo phía sau Lâm Hướng Vãn, ngẫu nhiên cùng cậu thảo luận một chút chỗ tuyệt vời của tác phẩm.

Phòng triển lãm tầng một rất lớn, có hơn 50 tác phẩm, hai người mất hơn một giờ mới dạo xong.

Thẩm Hoài Tự hỏi: “Muốn đi tầng hai không?”

Lâm Hướng Vãn đương nhiên: “Muốn!”

Phòng triển lãm tầng hai rất riêng tư, phải ra khỏi nhà triển lãm từ lối đi chuyên dụng đi vào.

Hai người vừa đi theo nhân viên công tác lên lầu, liền nghe được một tiếng cười đĩnh đạc ổn trọng: “Tiểu Thẩm đến rồi sao?”

Người nói chuyện là một vị đại sư mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đang ở trước tấm bình phong trong gian cách tầng hai vẽ tranh, đứng bên cạnh ông hỗ trợ điều mực chính là đệ tử quan môn đắc ý nhất của ông, Tôn Truyện.

“Giáo sư Vương.” Thẩm Hoài Tự hiếm khi cười sảng khoái như vậy, “Làm ngài chờ lâu.”

Giây tiếp theo, Thẩm Hoài Tự trực tiếp duỗi tay dắt lấy Lâm Hướng Vãn.

Thậm chí không hề thương lượng, động tác vô cùng tự nhiên ấm áp, như là động tác thói quen đã lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Lâm Hướng Vãn đột nhiên sững sờ: “......”

Trái tim như bị theo đó nắm lấy, có chút không biết hô hấp.

Thẩm Hoài Tự dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, nhẹ nhàng cười, cứ như vậy nắm cậu quang minh chính đại đi đến trước mặt giáo sư Vương.

Thẩm Hoài Tự ôm vai Lâm Hướng Vãn, ngữ khí cưng chiều giải thích: “Tiểu bằng hữu nhà tôi ở tầng một nhìn tranh của ngài liền đi không nổi, chậm trễ một lát.”

Nói xong, rũ mắt cùng Lâm Hướng Vãn giới thiệu: “Vị này chính là giáo sư Vương Hoa Mân mà em sùng bái đã lâu, vị bên cạnh là đồ đệ của giáo sư Vương, thầy Tôn Truyện của Học viện Mỹ thuật Giang Đô, em đã học lớp của thầy ấy.”

Từ khoảnh khắc lòng bàn tay bị Thẩm Hoài Tự nắm lấy, Lâm Hướng Vãn liền thất thần, lập tức lòng bàn tay bị nhẹ nhàng nhéo một cái, mới hoàn hồn, kích động run giọng nói: “Chào giáo sư Vương, chào thầy Tôn.”

Giáo sư Vương mang kính dày nặng, đặt bút ngước mắt nhìn về phía Lâm Hướng Vãn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc từ ái: “Xem ra, vị tiểu bằng hữu này chính là vị mà lần trước cậu đã hết lời đề cử với tôi?”

Thẩm Hoài Tự gật gật đầu nói: “Không có cách nào, tiểu bằng hữu quá thích tranh của ngài, nếu tôi không dẫn cậu ấy đến bái phỏng ngài, cậu ấy sẽ giận dỗi với tôi.”

Không ngờ Tôn Truyện lại cười lên tiếng trước: “Không nhìn ra a, Thẩm tổng cũng có lúc bị người đo ni đóng giày, tiểu bằng hữu tên là gì? Em đã học lớp của tôi sao?”

Lâm Hướng Vãn không rảnh lo lý giải tâm tư giấu giếm trong lời nói của Thẩm Hoài Tự, nhanh chóng giải thích: “Thầy Tôn, em tên là Lâm Hướng Vãn, là do Serene giới thiệu, học lớp đại trà của thầy, có lẽ thầy không có ấn tượng.”

Tôn Truyện nghĩ nghĩ: “Em nói vậy tôi nhớ ra rồi, là Serene giới thiệu, tôi nhớ rõ, bất quá lúc đi học tôi không quá chú ý.”

Thẩm Hoài Tự nhẹ nhàng đẩy Lâm Hướng Vãn tiến lên một bước, khiêm tốn nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh giới thiệu: “Tiểu Lâm đồng học nhà tôi có rất nhiều fan trên mạng, tranh của cậu ấy rất nhiều người thích, không biết có cơ hội này không, có thể được hai vị đại sư chỉ đạo một chút.”

Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên quay đầu lại: “!!!”

Thẩm Hoài Tự đang làm gì?

Hắn đây là đang thay mình bái sư sao?!

Nhưng hắn rõ ràng nói với mình chỉ là dẫn cậu đến xem triển lãm tranh, tiện đường bái phỏng hai vị đại sư.

Lâm Hướng Vãn căn bản không dám tưởng tượng, nếu có thể bái chẳng sợ là thầy Tôn Truyện làm thầy, đó là chuyện điên cuồng đến cỡ nào.

Giáo sư Vương thấy Lâm Hướng Vãn ngây ngốc, một câu cũng không nói nên lời, buông bút mời bọn họ qua phòng trà bên trong ngồi xuống trò chuyện.

Thẩm Hoài Tự vẫn luôn nắm cậu, thấy tiểu thiếu gia hồn đều bay mất, nói đùa bên tai cậu: “Sao thế? Không muốn bái sư sao?”

Lâm Hướng Vãn vừa kinh ngạc cũng vừa mừng rỡ, lúc thì lắc đầu lúc thì gật đầu: “Nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý! Nhưng anh chưa nói hôm nay đến là bái sư a?”

Thẩm Hoài Tự nhướng mày: “Tôi hình như đã nói với em, hôm nay có chuyện vô cùng quan trọng, cái này cũng chưa tính sao?”

Lâm Hướng Vãn bừng tỉnh, chớp chớp mắt, khó có thể tin: “Thì ra chuyện quan trọng, là chuyện này sao?”

Thẩm Hoài Tự cong môi, không bày tỏ ý kiến, sau đó nắm tay Lâm Hướng Vãn càng chặt hơn.

Quá trình sau đó, quả thực giống như đang nằm mơ.

Lâm Hướng Vãn như là đi nhầm vào một buổi phỏng vấn chiêu sinh, người phỏng vấn là đại lão cấp viện sĩ, mà cậu chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư.

Khó trách Thẩm Hoài Tự bảo cậu mang mấy bức tranh tốt một chút qua, nguyên lai là dùng để phỏng vấn.

Lâm Hướng Vãn cẩn thận mở triển lãm tranh của mình ra, khẩn trương lại chột dạ chờ đợi lời bình của hai vị giám khảo.

Giáo sư Vương thì không đưa ra ý kiến, chỉ hỏi chút chuyện học tập và sinh hoạt, Lâm Hướng Vãn trả lời từng cái, Tôn Truyện thì rất cẩn thận nghiên cứu một phen, lại rất có hứng thú với bức 《 Sai Vị Quay Lưng 》.

Hỏi Lâm Hướng Vãn bối cảnh và ý tưởng sáng tác bức tranh này, Tôn Truyện lâm vào suy tư ngắn ngủi, mày không khỏi nhíu lại.

Lâm Hướng Vãn càng thêm thấp thỏm.

Một lúc lâu, Tôn Truyện rốt cuộc giãn mày ra, trên mặt hiện lên một tầng ý cười: “Xem ra chúng ta xác thật là có chút duyên phận, tôi rất thích ý cảnh bức tranh này, tuy rằng bút pháp hơi hiện ngây ngô, tôi cảm thấy là một nhân tài đáng bồi dưỡng.”

Thái độ của Tôn Truyện đã vô cùng minh xác, giáo sư Vương gật gật đầu: “Cậu quyết định là được, đây chính là đồ đệ duy nhất của cậu, là đồ tôn thứ 5 của tôi, cậu phải dẫn dắt cho tốt.”

Tôn Truyện không nhận đồ đệ, trong giới sớm đã là bí mật công khai, hôm nay lại phá lệ nhận Lâm Hướng Vãn.

Thẩm Hoài Tự vẻ mặt chí tại tất đắc: “Vậy tiểu bằng hữu nhà chúng tôi nhờ cậy thầy Tôn.”

Nói xong, nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy Lâm Hướng Vãn, ôn nhu nói: “Còn không mau dâng trà cho sư phụ em.”

Lâm Hướng Vãn đột nhiên hoàn hồn, như là vừa làm một giấc mộng.

Cậu đứng dậy châm trà cho Tôn Truyện, kích động không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải tỏ lòng trung thành: “Sư phụ, con nhất định sẽ vẽ tranh thật tốt, tuyệt đối không làm sư phụ, sư công mất mặt!”

“Đồ nhi ngoan, ta thích.......” Tính cách Tôn Truyện rộng rãi tùy tính, cười trêu chọc nói, “Lại còn đẹp trai nữa, ha ha ha......”

Thẩm Hoài Tự châm trà cho giáo sư Vương: “Hôm nay bái sư lễ có chút vội vàng, chờ triển lãm tranh của giáo sư Vương kết thúc, chúng tôi nhất định dựa theo lễ nghi bổ túc.”

Giáo sư Vương nói: “Cậu hỏi cậu ấy một chút, lúc trước chính là sợ những phiền toái này, mới không muốn thu đồ đệ, cậu đừng làm cậu ấy sợ đến mức không dám thu.”

Tôn Truyện vội vàng uống trà bái sư của Lâm Hướng Vãn, nói: “Cái bái sư lễ này thành rồi, đừng cùng tôi chỉnh cái khác.”

Tất cả sở thích của Tôn Truyện Thư ký Dương đều đã điều tra rõ ràng, nhưng lời nên nói vẫn phải nói, còn việc ông ấy từ chối, đó lại là chuyện khác.


Chuyện bái sư coi như đã định, tầng hai cũng lục tục đến một ít khách quý, hai vị vội vàng chiêu đãi những người khác, Thẩm Hoài Tự thì mang theo Lâm Hướng Vãn ở tầng hai thưởng thức những tác phẩm giá trị ngàn vạn kia.

Nhưng tâm tư Lâm Hướng Vãn đã sớm bị chuyện bái sư quấy rầy.

Phía Đông Nam tầng hai, treo một bức tranh tên là 《 Bóng Tối Trước Bình Minh 》.

Ánh chiều tà thông qua kính trong suốt trên tầng cao nhất chiếu xuống một mảng quang ảnh, vừa lúc chiếu vào mặt biển trong bóng đêm, nhưng dưới sự đan xen của quang ảnh, sóng biển phảng phất được rót vào năng lượng sinh cơ, trào ra từng đợt sóng gió mãnh liệt.

Chính như tâm trạng giờ phút này của Lâm Hướng Vãn.

Thẩm Hoài Tự đang định đi hướng khác, Lâm Hướng Vãn một tay giữ chặt hắn, là tay trái, không cảm nhận được độ ấm của da thịt, lại nóng bỏng làm lồng ngực cậu chua xót khó nhịn.

“Thẩm Hoài Tự.” Lâm Hướng Vãn hầu như chưa bao giờ ở lúc bình tĩnh thẳng gọi tên hắn, cũng chưa bao giờ trắng trợn chất vấn hắn như vậy, “Anh vì cái gì phải đối tốt với tôi như vậy?”

Rõ ràng đây không liên quan chuyện của hắn, rõ ràng đây chỉ là ước mơ xa vời mà cậu đã từng thuận miệng nói ra, trong mắt cậu căn bản không thể thực hiện được.

Rõ ràng trong hiệp nghị của bọn họ không có những nội dung này.

Rõ ràng, giữa bọn họ, chỉ là kết hôn hiệp nghị.

Thẩm Hoài Tự dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cậu, nhưng lần trước nói xin lỗi xong cậu đã khóc thương tâm như vậy, Thẩm Hoài Tự sợ mình lại nói sai cái gì, chọc tiểu thiếu gia không vui.

Cân nhắc nửa ngày, Thẩm Hoài Tự cảm thấy giờ phút này vẫn là không nên cho cậu áp lực.

Lại nhịn một chút, chờ đến khi hắn giải quyết tất cả mọi chuyện, làm rõ những nghi hoặc vô pháp giải thích kia, đến lúc đó lại thẳng thắn tâm ý đi.

Vì thế, Thẩm Hoài Tự ra vẻ nhẹ nhàng liếc cậu một cái, giơ tay trái lên lắc lư trước mặt cậu: “Khoảng thời gian này em mát xa cho tôi, tôi cảm thấy phục hồi rất tốt, về sau còn muốn em mát xa cho tôi, cứ coi như đồng giá trao đổi, được không?”

Lâm Hướng Vãn sửng sốt, có ý tứ gì?

Thẩm Hoài Tự anh gọi cái này là đồng giá trao đổi sao?!

back top