SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 58

Chương 58: Giản Thư Diệc Thích Lâm Hướng Vãn

 

Đêm đó, Lâm Hướng Vãn đã ăn được dâu tây do Thẩm Hoài Tự tự tay rửa, tự tay đút, đương nhiên cũng vì thế phải trả một cái giá nhỏ nhoi nào đó.

Ví dụ như Thẩm Hoài Tự nói, cái ôm của cậu buổi tối kia, tay lại bắt đầu âm ỉ làm đau.

Lâm Hướng Vãn chỉ đành lon ton chạy đi tìm tuýp thuốc mỡ lần trước bác sĩ Đàm đưa, kiên nhẫn mát xa cho Thẩm Hoài Tự.

Khó khăn lắm mới mát xa xong, cậu đang định trở về phòng ngủ, Thẩm Hoài Tự tắm rửa xong đi ra lại nói vừa rồi hình như bị nước vào, lo lắng chip sẽ bị hỏng, hơn nữa vị trí căn ngón tay lại có chút ửng đỏ.

Lâm Hướng Vãn lo lắng giống lần trước như vậy bị nhiễm trùng, chỉ đành cấp thiết cầu cứu bác sĩ Đàm.

Khuya khoắt, bác sĩ Đàm phế đi sức chín trâu hai hổ mới dỗ được bạn trai nhỏ về, hai người đang lúc ngươi nồng ta nồng thì nhận được cuộc gọi liên hoàn đòi mạng từ Lâm Hướng Vãn.

Nói thật, điện thoại hội chẩn khẩn cấp của khoa ngoại tim cũng bất quá như thế.

Đàm Chiêu cưỡng chế cơn giận tiếp điện thoại, rốt cuộc đối với Thẩm Hoài Tự có thể trực tiếp mắng, nhưng nếu mắng cục cưng trong lòng của Thẩm Hoài Tự, thì cái tên biến thái Thẩm Hoài Tự này nhất định sẽ muốn mạng hắn.

Điện thoại kết nối, Đàm Chiêu nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Tiểu Vãn của chúng ta giờ này tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Trong lòng nghĩ là, tốt nhất cậu có đại sự quan thiên mệnh.

Lâm Hướng Vãn đầu tiên là: “Xin lỗi nha bác sĩ Đàm.”

Tiếp theo trong giọng nói tràn đầy lo lắng: “Ngón tay máy móc hình như bị nước vào, anh ấy nói có chút khó chịu, tôi dựa theo phương pháp anh cho lần trước mát xa, nhưng hình như không có tác dụng ạ!”

Đàm Chiêu thiếu chút nữa không tức đến ngất đi: “……”

Hắn nhẫn nhịn cơn giận nói: “Tiểu Vãn à, em đưa điện thoại cho Thẩm Hoài Tự, tôi hỏi một chút tình huống cụ thể.”

Lâm Hướng Vãn vội vàng đưa điện thoại cho người nào đó đang dựa ngồi trên sô pha.

Thẩm Hoài Tự tiếp nhận điện thoại, giọng nói lạnh nhạt không chút gợn sóng: “Alo.”

Đàm Chiêu hỏi: “Anh không mở loa ngoài chứ?”

Thẩm Hoài Tự nhíu mày: “Không có.”

Rất tốt.

Có thể mắng.

Đàm Chiêu hắng giọng, cười lạnh nói: “Thẩm Hoài Tự anh có biết xấu hổ hay không? Ngón tay kia của anh là vật liệu gì chính anh không rõ sao? Tổng thể chip kỹ thuật tối cao cấp toàn cầu trải qua mấy chục công đoạn xử lý, đừng nói tắm rửa một cái, chính là lặn xuống đến dưới biển sâu 30 mét cũng không thể vào nước được hảo không?! Cái loại cớ này anh cũng có thể tìm ra lừa gạt tiểu lão công đơn thuần đáng yêu của anh, sau đó nửa đêm tới quấy rầy tôi! Thẩm Hoài Tự anh có phải chính là không thể nhìn tôi sống yên ổn? Anh cứ việc nói thẳng đi rốt cuộc anh có mục đích gì?! Anh tốt nhất thành thật khai báo, nếu không tôi sẽ xé nát vẻ ngoài dối trá của anh ngay trước mặt tiểu lão công của anh, làm cậu ấy hoàn toàn chán ghét anh!”

Sau khi Đàm Chiêu phát tiết một trận, thiếu chút nữa thở không nổi.

Nhưng mà bên kia, Thẩm Hoài Tự chỉ là cười khẽ một tiếng: “Professor Wilson gần đây ra một bản báo cáo phân tích số liệu dị thường, nghe nói cùng đề tài chính của anh rất có quan hệ, cho nên cái gì nên nói cái gì không nên nói, anh nghĩ kỹ rồi lại mở miệng.”

Ngữ khí mang mười phần ý uy hiếp.

Tiếp theo, Thẩm Hoài Tự mở loa ngoài điện thoại, nói với Đàm Chiêu: “Được rồi, anh nói đi.”

Đàm Chiêu: “……”

Giết người phạm pháp sao? Thật sự muốn giết a a a!!!!

“Tiểu Vãn à……” Đàm Chiêu nuốt xuống cơn khuất nhục lớn nhất đời này, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Tình huống của cậu ấy vẫn là rất nghiêm trọng, đặc biệt là buổi tối ngủ, bởi vì cơ bắp ngón tay thả lỏng, tế bào thần kinh ở vào trạng thái năng lực kém, yêu cầu nhất định kích thích bên ngoài, cảm biến mới có thể tiếp thu được tín hiệu thần kinh nguyên, cho nên tôi kiến nghị, buổi tối em tốt nhất chính là dùng lòng bàn tay nắm lấy ngón tay cậu ấy, như vậy có trợ giúp tế bào thần kinh cậu ấy khôi phục.”

Tuy rằng những danh từ này Lâm Hướng Vãn nghe qua rất nhiều lần, nhưng tổ hợp ở bên nhau, cậu liền cảm giác như đang nghe thiên thư (sách trời) vậy: “Vậy phải nắm bao lâu ạ? Lực độ các thứ có yêu cầu gì không?”

“Ách……” Đàm Chiêu ngừng một chút, đầu óc chuyển cực nhanh, lập tức liền nắm bắt được âm mưu của người đàn ông xảo trá âm hiểm Thẩm Hoài Tự này, hắn chỉ đành bị buộc trở thành đồng lõa, “Bên này kiến nghị là cả một đêm, như vậy hiệu quả tốt nhất.”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng là bác sĩ, bác sĩ hẳn là sẽ không tùy tiện hạ lời dặn của thầy thuốc đi?

Lại nhìn Thẩm Hoài Tự một cái, hắn đang hơi nhíu mày xoa cổ tay, Lâm Hướng Vãn cảm thấy tình huống xác thật rất nghiêm trọng.

Lâm Hướng Vãn vội vàng nói: “Vâng bác sĩ Đàm, tôi sẽ làm theo lời anh nói, cảm ơn anh.”

Cúp điện thoại, Thẩm Hoài Tự lúc này mới lộ ra đôi mắt ôn hòa đầy vẻ xin lỗi, nói: “Kỳ thật cũng không có Đàm Chiêu nói nghiêm trọng như vậy, anh tự mình……”

“Không được!” Lâm Hướng Vãn một phen túm lấy tay Thẩm Hoài Tự, ngữ khí nghiêm túc nói, “Lần trước anh cũng nói không có việc gì, cuối cùng không phải làm đến phát sốt nhập viện, lần này anh cần thiết nghe bác sĩ Đàm, em mấy ngày nay sẽ ngủ cùng anh, sẽ không để tình huống của anh trở nên tệ hơn.”

Thẩm Hoài Tự cũng không biết học được ở đâu, vô cùng áy náy rũ mắt nói: “Vậy cảm ơn Tiểu Vãn của chúng ta.”

Lâm Hướng Vãn nhếch miệng cười với hắn: “Không cần cảm tạ $\land\smile\land$”


Nửa đêm hôm đó, đại khái qua đi hơn ba giờ, Đàm Chiêu gửi cho Thẩm Hoài Tự hai tin nhắn.

Đàm Chiêu: 【 Cảm ơn tôi đi đồ đàn ông âm hiểm xảo trá!! 】

Đàm Chiêu: 【 Sói Xám ăn được Cừu Con chưa? Ba giờ hẳn là đủ rồi đi? [ xem náo nhiệt.JPG]】

Lâm Hướng Vãn đã nằm trong lòng ngực Thẩm Hoài Tự ngủ rồi, Thẩm Hoài Tự cúi đầu hôn trán cậu một cái, một tay đánh chữ trả lời Đàm Chiêu.

Thẩm Hoài Tự: 【 Không biến thái như anh. 】

Đàm Chiêu: 【 Thẩm Hoài Tự, anh sẽ phải trả giá đắt vì hành vi hôm nay của mình!!!!! 】


Sáng hôm sau, hai người hiếm hoi cùng lúc tỉnh lại.

Lâm Hướng Vãn giống như mèo con dính người, gối một tay Thẩm Hoài Tự cuộn tròn trong lòng ngực hắn.

Tay trái Thẩm Hoài Tự thì đặt ở bên hông Lâm Hướng Vãn, hai người lấy một tư thế thân mật khăng khít ôm nhau.

Lâm Hướng Vãn chậm rãi mở mắt ra, lông mi mê mang hơi hơi rung động, nhưng cho dù là tư thái này, khuôn mặt nghiêng kia cũng có thể nói là kinh diễm.

Tay Thẩm Hoài Tự đặt ở bên hông cậu chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng nắm lấy cằm Lâm Hướng Vãn, không kìm được hôn xuống.

Tối hôm qua không có hôn, bởi vì Lâm Hướng Vãn toàn bộ đầu óc đều là muốn chăm sóc tay hắn, chẳng sợ Thẩm Hoài Tự ám chỉ minh kỳ (gợi ý rõ ràng) nhiều lần đều bị tiểu thiếu gia vô tình cự tuyệt.

Lý do chính là: “Thẩm Hoài Tự tay anh còn muốn không?”

Lúc này đầu óc còn chưa chuyển qua, miệng đã bị một đôi môi ấm áp lấp kín, phát ra một tiếng hừ kêu dính nhớp.

Môi lưỡi Thẩm Hoài Tự dần dần tham nhập sâu hơn, hô hấp Lâm Hướng Vãn trở nên dồn dập hỗn loạn.

Trong giây lát lấy lại tinh thần, Lâm Hướng Vãn tức khắc mở to hai mắt, trong hoảng loạn không cẩn thận cắn lưỡi Thẩm Hoài Tự.

Giữa mày Thẩm Hoài Tự nhẹ nhàng nhăn lại rồi lui ra.

“Sáng sớm anh làm gì.” Lâm Hướng Vãn cắn người còn đúng lý hợp tình, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại đi bắt tay hắn, “Tay anh thế nào, tối hôm qua có bị đè ép không?”

Thẩm Hoài Tự quát hạ chóp mũi cậu: “Hôn em, không có.”

Má Lâm Hướng Vãn cùng vành tai đỏ bừng, không biết là bị hôn hay là bị lời này làm cho chấn động, Thẩm Hoài Tự khi nào học được đánh thẳng cầu (nói thẳng) ?!

Lâm Hướng Vãn ngượng ngùng chớp chớp mắt: “Vậy anh buông em ra, muốn rời giường! Bức tranh tối qua em còn chưa vẽ xong, lễ kỷ niệm Vân Gia sắp tới, em phải đẩy nhanh tốc độ kỳ!”

Cậu vừa định xoay người xuống giường, đã bị Thẩm Hoài Tự chặn ngang đè ép trở về.

Thẩm Hoài Tự lộ ra một chút không vui: “Cho fan vẽ, cho đài truyền hình vẽ, cho mèo vẽ…… Khi nào có thể vẽ cho anh?”

Lâm Hướng Vãn đột nhiên kinh hãi, cho rằng Thẩm Hoài Tự có phải đã phát hiện cái gì, ánh mắt né tránh nói: “Anh muốn vẽ làm gì?”

Thẩm Hoài Tự nhướng mày: “Người khác muốn làm gì thì anh cũng muốn làm vậy, treo ở thư phòng cũng được, treo ở văn phòng cũng được, em muốn cho anh treo nơi nào, anh liền treo nơi đó.”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Anh thật sự rất biết chọn địa điểm.

“Có cho không?” Thẩm Hoài Tự nhân tiện ở bên hông cậu nhéo một phen.

Không đau nhưng lại rất ngứa, Lâm Hướng Vãn vội vàng gật đầu nhận thua: “Vẽ…… Vẽ, anh đừng làm loạn, lại không có nói không cho!”

Thẩm Hoài Tự lúc này mới vừa lòng thả cậu rời giường, nói: “Cứ rửa mặt đánh răng ở chỗ này, đừng đi về phòng.”

Hai người cũng không có minh xác ở chung một phòng, nhưng từ lần đầu tiên sau, trong phòng vệ sinh phòng ngủ chính liền nhiều thêm một bộ đồ dùng tẩy rửa, vẫn luôn chuẩn bị cho cậu.


Hai người ăn xong bữa sáng sau, Lâm Hướng Vãn nhận được điện thoại Tôn Truyện, nói ông mấy ngày nay có tình huống khẩn cấp cần đi công tác, bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Lâm Hướng Vãn vừa vặn thừa dịp hai ngày này vẽ xong “Trăm Miêu Đồ”.

Thẩm Hoài Tự sau bữa sáng liền ra cửa, hôm nay hắn hẹn Giản Thư Diệc gặp mặt.

Thẩm Hoài Tự một thân trang phục thường ngày điệu thấp, xuất hiện ở một nhà hàng Pháp cao cấp.

Ghế dài dựa cửa sổ, Giản Thư Diệc đã chờ đã lâu, nhìn từ xa, là một bóng dáng cô độc đơn bạc.

Sau khi gặp mặt Lâm Hướng Vãn, Giản Thư Diệc vẫn luôn chờ cơ hội ngả bài với Giản Nghiệp Khải.

Cho đến ngày hôm qua, Giản Nghiệp Khải đột nhiên hỏi hắn: “Con cùng Thẩm tổng Thẩm Hoài Tự của Khoa học kỹ thuật Phục có quen biết?”

Giản Thư Diệc cho rằng chuyện ngày đó bị bảo tiêu phát hiện, cẩn thận thăm dò nói: “Sao vậy ạ?”

Nhưng Giản Nghiệp Khải tựa hồ không tính toán vòng vo với hắn, trực tiếp sảng khoái nói: “Thẩm Hoài Tự tuy rằng làm việc tàn nhẫn đa mưu túc trí, nhưng luận nhân phẩm phẩm tính, vẫn là có chỗ đáng khen, so với Thẩm Đình Ý, ta càng hy vọng con cùng hắn thành lập quan hệ hôn nhân, cho nên nếu con quen biết hắn nói, vậy càng bớt việc.”

Giản Thư Diệc cảm thấy thật buồn cười, trong mắt thị trưởng Giản được vạn người kính ngưỡng, cái gọi là con trai như hắn, chỉ là quân cờ trên con đường thăng chức quan trường của ông ta, hôn nhân của hắn, hạnh phúc của hắn, quan hệ nhân mạch của hắn, hết thảy có liên quan đến hắn đều có thể bị lợi dụng.

Giản Thư Diệc chưa bao giờ nghĩ tới, bước ngoặt của chuyện này sẽ là Thẩm Hoài Tự.

Giản Thư Diệc cười tự giễu: “Ba, con quen biết anh ấy, bớt việc là chuyện gì? Trong mắt ba, quen biết liền có thể bớt đi tất cả các bước cần thiết trước khi kết hôn sao? Ba có phải đã quên, trước khi kết hôn còn có quen biết, hiểu nhau, yêu nhau không, nếu con nói con đã yêu đương, ba cũng muốn bức con kết hôn với anh ấy sao?”

Ánh mắt Giản Nghiệp Khải thâm thúy lạnh lẽo âm trầm, biểu cảm nghiêm túc làm người không giận tự uy: “Yêu đương? Con quên thân phận của mình sao? Con cùng ai yêu đương ta đều có biện pháp làm đối phương sống không bằng chết, con là người thông minh, đừng nói lời hồ đồ, làm chuyện hồ đồ.”

Giản Thư Diệc cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ bừng một mảnh, cả người đều đang phát run: “Con rõ ràng là tốt rồi, đừng làm những chuyện giãy giụa vô ích, làm tốt chuyện con nên làm.”

Giản Thư Diệc nhớ tới cuộc nói chuyện với Giản Nghiệp Khải kia, đến bây giờ còn cả người phát run.

Thẩm Hoài Tự ở cửa đứng một hồi, thẳng đến phục vụ sinh đi lên hỏi hắn có hẹn không, hắn mới gật đầu, lập tức đi về phía trước.

Điện thoại là Thư ký Dương đánh, Thẩm Hoài Tự biết Giản Thư Diệc nhất định sẽ đồng ý.

Từ việc hắn đi tìm Lâm Hướng Vãn liền có thể nhìn ra được, hắn đã cùng đường.

Giản Thư Diệc ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt nhìn dòng xe cộ không thôi ngoài cửa sổ, thần sắc ảm đạm thất sắc, thẳng đến giọng nói trầm thấp cao quý của Thẩm Hoài Tự vang lên, mới kéo suy nghĩ của hắn về hiện thực.

Thẩm Hoài Tự nói: “Giản thiếu gia, đợi lâu.”

Giản Thư Diệc vội đứng dậy, hít sâu một hơi nói: “Thẩm tiên sinh, mời ngồi. Anh không cần khách khí như vậy, gọi tôi là Thư Diệc đi, Tiểu Vãn cũng gọi tôi như vậy.”

Giữa mày Thẩm Hoài Tự khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc ngồi xuống đối diện.

Phục vụ sinh đi tới gọi món, Giản Thư Diệc kỳ thật không có khẩu vị, hắn nói: “Tôi muốn một ly Americano là được.”

Thẩm Hoài Tự gật đầu với phục vụ sinh: “Giống vị tiên sinh này, cảm ơn.”

Phục vụ sinh rời đi sau, Giản Thư Diệc mở miệng trước: “Thẩm tiên sinh, anh hẹn tôi tới, có phải cùng Tiểu Vãn có quan hệ, cậu ấy đã nói với anh cái gì đúng không?”

Thẩm Hoài Tự tư thái không tính đoan chính, lưng dựa vào trên sô pha, chân dài nhàn nhã duỗi thẳng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Có liên quan, nhưng cũng không hoàn toàn là, cậu ấy không nói những lời đó với tôi, tôi cũng sẽ tìm cậu.”

Giữa mày Giản Thư Diệc nhíu chặt, yết hầu lên xuống hoạt động: “Tôi đã biết, là ba tôi bảo anh tìm tôi đi.”

Thẩm Hoài Tự trầm mặc trong chốc lát.

Không đợi Giản Thư Diệc hỏi, Thẩm Hoài Tự đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi tìm cậu, xác thật cùng chuyện liên hôn có quan hệ.”

Khóe môi Giản Thư Diệc nhếch lên, đáy mắt lộ ra ánh mắt khinh thường: “Tôi không nghĩ tới anh cũng là loại người này.”

Lúc này, phục vụ sinh bưng lại đây hai ly cà phê.

Thẩm Hoài Tự bưng lên một ly trong đó, nhấp một ngụm, mới chậm rãi mở miệng: “Cậu hẳn là đoán được rồi, quan hệ của tôi cùng Tiểu Vãn.”

Hai tay Giản Thư Diệc gắt gao nâng ly cà phê, đầu vốn dĩ rũ xuống bỗng nhiên nâng lên, ánh mắt có chút khác thường nhìn Thẩm Hoài Tự: “Các người là người yêu sao? Ngày đó, anh cố ý khoe khoang đôi khuy măng sét kia đi, anh kỳ thật là ám chỉ tôi về quan hệ của các người.”

Thẩm Hoài Tự nhướng mày: “Cậu rất thông minh, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.”

Giản Thư Diệc nhấp nhấp môi dưới, trong đầu hồi ức ngày đó có hay không xem nhẹ chi tiết khác.

Bất quá Thẩm Hoài Tự không có cùng hắn đánh đố, trực tiếp sảng khoái nói: “Chúng tôi không phải người yêu, chúng tôi là quan hệ hôn nhân hợp pháp.”

Giữa mày Giản Thư Diệc còn nhíu chặt, tựa hồ còn đắm chìm trong hồi ức của chính mình.

Chờ hắn phản ứng lại Thẩm Hoài Tự đang nói cái gì lúc sau, cả người phụt một tiếng đứng lên, tay chống ở trên bàn nắm chặt thành quyền, đáy mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ lại không biết làm sao.

Thẩm Hoài Tự cứ như vậy nhìn hắn.

Mãi một lúc sau, Giản Thư Diệc mới từ loại tác động lớn lao này chậm rãi mở miệng: “Anh nói…… Các người là quan hệ gì?”

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự thanh lãnh, gằn từng chữ một nói: “Chúng tôi kết hôn, vào mười tháng trước.”

Giản Thư Diệc rốt cuộc chịu đựng không nổi, nằm liệt ngồi trở lại trên sô pha.

Nhưng mà điều làm hắn hoàn toàn sụp đổ, còn có câu tiếp theo của Thẩm Hoài Tự.

“Giản thiếu gia, cậu thích Tiểu Vãn, phải không?”

back top