Chương 59: Bố Cục
Tâm tư này của Giản Thư Diệc chưa bao giờ phơi bày ra trước mặt người khác.
Chẳng sợ lần trước cầu xin Lâm Hướng Vãn cứu hắn, cũng chỉ nói là giả vờ mà thôi, không phải là thật.
Hắn biết hoàn cảnh gia đình tồi tệ của mình không nên kéo Lâm Hướng Vãn vào vòng xoáy này, nhưng tận đáy lòng lại cực độ khao khát.
Vạn nhất thì sao.
Tiểu Vãn là người tốt như vậy, cậu ấy thiện lương, nhiệt tình, dám yêu dám hận, trên gương mặt non nớt kia có sự trương dương (công khai) cũng có nét nghịch ngợm, Giản Thư Diệc đã luân hãm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giản Thư Diệc thích Lâm Hướng Vãn.
Thẩm Hoài Tự nói sai rồi, thông minh ở đâu phải là Giản Thư Diệc, rõ ràng là Thẩm Hoài Tự – người chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Trong không khí tràn ngập áp lực, Giản Thư Diệc không cách nào trả lời là hay không phải.
Bởi vì từ lúc hắn đồng ý gặp Thẩm Hoài Tự, hắn đã thua rồi.
Lâm Hướng Vãn đã đáp ứng sẽ cứu hắn, nhưng làm sao hắn nhẫn tâm nhìn cậu gặp phải hoàn cảnh gian nan như thế, chẳng sợ bọn họ không có đăng ký kết hôn, Giản Thư Diệc đều không có tư cách để nói:
Đúng vậy, tôi thích Tiểu Vãn, tôi muốn cùng anh cạnh tranh công bằng.
Giản Thư Diệc giờ phút này rốt cuộc đã hiểu mục đích Thẩm Hoài Tự tìm hắn.
Điểm sáng duy nhất trong mắt hắn cũng dần dần ảm đạm xuống, hắn ngừng một chút mới nói: “Anh biết khi nào, Tiểu Vãn có biết không?”
Thẩm Hoài Tự buông ly cà phê, thần sắc đạm nhiên nói: “Không có, cậu ấy không cần biết.”
“Ừm, cậu ấy không cần……” Giản Thư Diệc lẩm bẩm, “Ngày đó tôi đi tìm cậu ấy, nhất định làm cậu ấy khó xử đi.”
Đã đáp ứng Lâm Hướng Vãn, Thẩm Hoài Tự tự nhiên nói được thì làm được.
Chẳng qua chuyện này, cần thiết dựa theo kế hoạch của hắn để chấp hành: “Tiểu Vãn rất thiện lương, cậu ấy không muốn lừa dối tôi, cũng không muốn trơ mắt nhìn cậu lâm vào khốn đốn, cho nên tôi đáp ứng giúp cậu ấy, cũng là giúp cậu.”
Giản Thư Diệc ngước mắt, kinh ngạc: “Có ý gì? Anh sẽ giúp tôi?”
Thẩm Hoài Tự nói: “Đúng vậy, Khoa học kỹ thuật Phục và Tòa thị chính Giang Đô có mấy hạng mục hợp tác lớn, cha cậu cần chiến tích, tôi cũng cần nắm lấy lợi thế của Tập đoàn Thẩm thị, cho nên dưới mối quan hệ vi diệu này, chúng ta có thể diễn một vở kịch trước mặt cha cậu.”
Thẩm Hoài Tự đối với tính toán của Giản Thư Diệc rõ như lòng bàn tay, Giản Thư Diệc muốn thoát khỏi sự khống chế của Giản Nghiệp Khải, tìm Lâm Hướng Vãn cũng không phải vạn toàn chi sách, rốt cuộc Lâm gia ở Giang Đô đã xuống dốc, căn bản không có chút lực ảnh hưởng nào.
Sở dĩ hắn tìm Lâm Hướng Vãn, là bởi vì hắn ở Giang Đô căn bản không có nhân mạch có thể tin cậy.
Giản Nghiệp Khải cũng nói, ông ta muốn làm chết ai, bất quá chỉ là một giây sự tình.
Nhưng Thẩm gia không giống nhau, Thẩm Hoài Tự là người ông ta khâm điểm, nếu Thẩm Hoài Tự nguyện ý giúp hắn, chuyện này liền giải quyết dễ dàng.
Giản Thư Diệc không có lý do gì không đồng ý, bất quá hắn ngước mắt nhìn về phía Thẩm Hoài Tự khi, như cũ có một tia nghi hoặc: “Anh vì cái gì nguyện ý giúp tôi? Cha tôi khả năng sẽ yêu cầu chúng ta kết hôn, chuyện này anh không thể gạt được ông ấy.”
Thẩm Hoài Tự câu môi cười: “Tôi là ở giúp Tiểu Vãn, đến nỗi vấn đề cậu nói không cần lo lắng, tôi tự nhiên có biện pháp, chẳng qua ở một số trường hợp thương mại, yêu cầu Giản thiếu gia phối hợp diễn tốt vở kịch này.”
Tư thái Thẩm Hoài Tự thả lỏng, một tay tùy ý đặt ở bên cạnh sô pha, giơ tay nhấc chân chi gian, phảng phất chỉ là cùng hắn nói về một chuyện rất thông thường.
Nhưng đối Giản Thư Diệc mà nói, vô luận là Giản Nghiệp Khải hay là Thẩm Hoài Tự, quyết định mà bọn họ bày mưu lập kế định ra, lại đủ để ảnh hưởng cả đời mình.
Đây có lẽ chính là, sự khác nhau giữa người với người.
Cho nên, Tiểu Vãn hẳn là cũng không có lý do gì không thích Thẩm Hoài Tự đi.
Nếu đã như vậy, Giản Thư Diệc càng không có lý do gì cự tuyệt, hắn chậm rãi đứng dậy, thở phào một hơi nói: “Thẩm tiên sinh, vậy phiền toái anh.”
Thẩm Hoài Tự cũng đi theo đứng dậy, gật gật đầu: “Tôi hy vọng chuyện này, trừ bỏ cậu và tôi ra, sẽ không có người thứ ba biết.”
Giản Thư Diệc gật đầu: “Đương nhiên, Tiểu Vãn cũng sẽ không biết.”
Rời khỏi nhà hàng, Thẩm Hoài Tự nhận được điện thoại từ nhà cũ.
Thẩm Bang Quốc gần đây thân thể càng thêm không tốt, ăn uống cũng bắt đầu giảm bớt, thỉnh thoảng còn xuất hiện tình huống ký ức hỗn loạn.
Bác sĩ gia đình cũng đã sớm kiến nghị ông nhập viện điều trị, tránh cho tình huống đột phát, nhưng lão gia tử vẫn luôn không đồng ý, sáng nay lão gia tử bỗng nhiên hôn mê mất đi ý thức, đã khẩn cấp đưa đi bệnh viện.
Xe Bentley vốn là hướng về phía công ty, Thẩm Hoài Tự trực tiếp bảo Thư ký Dương quay đầu đi bệnh viện.
Trên đường đi, Thẩm Hoài Tự trước tiên gọi điện thoại cho Đàm Chiêu.
Bác sĩ Tôn chủ trị của Thẩm lão gia tử là phó viện trưởng bệnh viện, thời trẻ từng chịu ơn lão gia tử, trạng thái thân thể Thẩm lão gia tử cũng vẫn luôn do ông ta điều trị, bất luận kẻ nào cũng không thể từ trong miệng ông ta có được chút tin tức mấu chốt nào.
Thẩm Hoài Tự muốn thu hoạch một ít tin tức, chỉ có thể thông qua Đàm Chiêu hỗ trợ.
Đàm Chiêu đi một chuyến khu nằm viện, dựa vào bản lĩnh “thông thiên” của hắn, đương nhiên càng có rất nhiều kỹ năng tán gái của hắn, nhanh chóng từ biểu cảm và lời nói của y tá biết được một ít tình huống.
Từ thời gian cấp cứu và tần suất y tá ra vào xem, tình huống không tính quá nghiêm trọng, nhưng cũng không nói trước được sẽ có tình huống đột phát.
Những người khác của Thẩm gia cũng tạm thời chưa đuổi tới, ngoài phòng bệnh VIP chỉ có quản gia cùng mấy cận vệ canh gác.
Cúp điện thoại, Thẩm Hoài Tự gọi điện thoại cho Lâm Hướng Vãn. Kỳ thật, sau khi nói chuyện với Giản Thư Diệc xong, Thẩm Hoài Tự rất ít có loại cảm giác này.
Tựa như một trái tim treo ở giữa không trung, biết rõ kết quả cuối cùng nhất định là khả khống, nhưng chính là không thể hiểu được có loại cảm giác không yên ổn.
Ở khoảnh khắc nghe được giọng nói Lâm Hướng Vãn, Thẩm Hoài Tự mới ý thức được, nguyên lai nơi phát ra mọi cảm xúc của hắn, đều là bởi vì Lâm Hướng Vãn.
“Sao giờ này lại gọi điện thoại cho em?” Lâm Hướng Vãn hiếu kỳ nói, “Công ty không bận à?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Thẩm Hoài Tự như là được đến sự an ủi nào đó: “Không tính quá bận, gọi điện thoại là muốn hỏi em đang làm gì, có phải đang vẽ tranh cho anh không?”
“Trăm Miêu Đồ” cho Vân Gia rốt cuộc xong bản thảo, Lâm Hướng Vãn đang lấy ra bức tranh trước đó vẫn luôn vẽ, bị Thẩm Hoài Tự vừa hỏi như vậy, tức khắc ngước mắt nhìn xung quanh, xem Thẩm Hoài Tự có phải đã lắp đặt camera giám sát trong thư phòng không.
“Anh gọi điện thoại chỉ để hỏi cái này?” Lâm Hướng Vãn cố ý tránh né đề tài này, “Công việc không nghiêm túc sẽ không bị thông báo phê bình sao?”
Thẩm Hoài Tự cười khẽ một tiếng: “Công ty tôi làm chủ, không ai dám thông báo tôi.”
“Nga……” Lâm Hướng Vãn nhướng mày, “Vậy anh thật là lợi hại đó.”
Thẩm Hoài Tự không nói khoác, nghĩ tới cái gì, nói: “Mấy ngày nay anh có chút việc, buổi tối không nhất định có thể về nhà, em tự mình chăm sóc tốt bản thân.”
Lâm Hướng Vãn trong lòng bỗng nhiên trống rỗng: “Muốn đi công tác sao? Buổi sáng anh không có thu thập hành lý mà?”
“Không phải đi công tác.” Thẩm Hoài Tự không nghĩ làm cậu lo lắng, càng không muốn đem cậu liên lụy tiến vào vòng xoáy đấu đá nội bộ Thẩm gia, chỉ là an ủi cậu, “Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại, sau khi trở về, anh có cái này muốn tặng cho em.”
Lâm Hướng Vãn hơi hơi ngừng một giây, nói: “…… Được.”
Kỳ thật, cậu cũng không phải hoàn toàn đoán không được.
Chuyện Thẩm gia tuy rằng vẫn chưa dựa theo kịch bản cũ tiến hành, nhưng hết thảy Thẩm Hoài Tự làm sau khi về nước, Lâm Hướng Vãn đều có dự cảm mãnh liệt, hắn chính là muốn đoạt lấy quyền khống chế gia tộc Thẩm thị.
Nhưng điều Lâm Hướng Vãn vẫn luôn không rõ là, đời này Thẩm Hoài Tự, vì sao lại thay đổi lớn như vậy?
Điều duy nhất cậu có thể liên tưởng đến, chính là sự thay đổi thái độ của Thẩm Hoài Tự đối với Thẩm Đình Ý, giữa hai bên này, có lẽ có liên hệ nào đó.
Nhưng liên hệ trong đó là cái gì, Lâm Hướng Vãn như cũ không có manh mối.
Cuộc điện thoại hôm nay quá đột nhiên, Lâm Hướng Vãn ý thức được có thể là Thẩm gia xảy ra chuyện gì, bất quá nếu Thẩm Hoài Tự không nghĩ nói, thì cậu đành phải làm bộ không biết tình.
Vừa vặn ngày mai chính là sinh nhật Lâm mẹ, trước đó cậu đã đáp ứng phải về cùng chúc mừng sinh nhật Lâm mẹ, tiện thể cũng thám thính một chút hướng đi gần đây của Thẩm Đình Ý từ miệng Lâm Trăn.
“Em biết rồi.” Lâm Hướng Vãn nhớ tới tay hắn còn chưa khỏi, trong lòng lo lắng không tên nổi lên, “Anh không được vì vội vàng mà bỏ mặc tay anh, có vấn đề nhất định phải nói với bác sĩ Đàm, nói với em cũng được, còn có, không có người giúp anh mát xa, chính anh cũng phải ấn nhiều một chút, không thể không để trong lòng, có nghe hay không?”
Lâm Hướng Vãn rất ít cằn nhằn trước mặt hắn, hôm nay đại khái là lần duy nhất cậu giống như một người lớn dặn dò Thẩm Hoài Tự.
Không biết từ khi nào bắt đầu, hai người bắt đầu giống như bạn lữ bình thường, thông qua loại quan tâm thông thường này để biểu đạt nỗi nhớ nhung cùng không nỡ.
Thẩm Hoài Tự nhịn xuống xúc động muốn ôm hắn hôn hắn, trầm giọng nói: “Được, anh biết rồi, cẩn tuân mệnh lệnh của Thẩm phu nhân.”
“Thẩm phu nhân” cái từ này thật mới mẻ, Thẩm Hoài Tự lần đầu tiên nói, Lâm Hướng Vãn lần đầu tiên nghe.
Lâm Hướng Vãn vốn dĩ còn có một bụng lời muốn nói, kết quả đều bị câu “Thẩm phu nhân” này nhấn nút xóa sạch.
Cho đến khi Thẩm Hoài Tự phát ra một tiếng cười khẽ đầy sủng nịnh: “Được rồi, có việc thì nhắn tin cho anh, nếu anh không kịp thời trả lời em, em cứ tìm Thư ký Dương.”
Tai Lâm Hướng Vãn đỏ bừng, đầu óc còn có chút ngơ ngác gật đầu: “Em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Thẩm Hoài Tự bắt đầu an bài chuyện tiếp theo, hắn hỏi Thư ký Dương: “Lần trước bảo anh điều tra Quân Hào Đầu Tư, có tiến triển chưa?”
Theo bệnh tình của lão gia tử, đấu đá nội bộ Thẩm gia đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Thẩm Hoài Tự muốn bắt được tỷ lệ cổ phần chiếm ưu thế tuyệt đối, đã không còn là vấn đề năng lực, mà là giữa hắn cùng lão gia tử, trước sau hoành cứng một cây gai.
Đó chính là con trai của Thẩm Dận Tắc, người con trai yêu thích nhất của Thẩm lão gia tử năm đó.
Chuyện 12 năm trước, nguyên bản không nên bị đề cập, nhưng Thẩm Hoài Tự sau khi về nước, vẫn luôn âm thầm điều tra vụ tai nạn xe cộ kia.
Cho đến gần đây, từ mấy hạng mục do Mạnh Danh Chiếu cung cấp có liên quan đến Thẩm Đình Ý mà phát hiện manh mối.
Thư ký Dương từ túi công văn lấy ra một phần tư liệu, đưa qua: “Đã điều tra được một ít, nhưng có chút hạng mục thời gian khá xa xăm, còn cần chút thời gian.”
Thẩm Hoài Tự tiếp nhận tư liệu cẩn thận lật xem.
Thủ tục phê duyệt hạng mục hợp tác đầy đủ hết, sổ sách mua sắm tiêu thụ rõ ràng, ngay cả tư liệu thẩm kế cũng là hợp pháp hợp quy, từ vẻ ngoài không nhìn ra bất luận vấn đề gì.
Nhưng thường thường là loại tư liệu hoàn mỹ này, mới càng nói rõ vấn đề.
Thẩm Đình Ý đã qua tay nhiều hạng mục như vậy, đại bộ phận tư liệu trả lại trong giai đoạn lưu trữ sẽ bị bộ hồ sơ trả về, hoặc là tư liệu không đầy đủ, hoặc là lưu trình ký tên không phù hợp yêu cầu, cần bổ sung tài liệu giải thích.
Tuy rằng bộ hồ sơ mỗi lần nhận được hợp đồng hạng mục của Thẩm Đình Ý đều rất đau đầu, rốt cuộc lúc trước vẫn luôn tương truyền hắn là người thừa kế Thẩm lão gia tử khâm điểm, dám trả lại tư liệu của hắn thuần túy là tìm chết.
Nhưng cũng may Thẩm lão gia tử lúc trước định ra quy củ chết, vô luận chức vị cao bao nhiêu, chỉ cần qua tay hạng mục, nhất định phải dựa theo điều lệ chế độ làm hồ sơ đệ đơn.
Đây cũng là pháp tắc tuần hoàn của Tập đoàn Thẩm thị mấy chục năm nay, cũng đúng là như thế, nhiều năm như vậy Tập đoàn Thẩm thị sở hữu lợi nhuận tổn hao của hạng mục đều là minh sổ.
Thư ký Dương tiếp lời: “Nhưng mà chúng ta điều tra được tổng giám đốc Triệu Thuấn Quốc của Quân Hào Đầu Tư, ngầm xác thật đi rất gần với Tiểu Thẩm tổng.”
“Hơn nữa……” Thư ký Dương từ kính chiếu hậu nhìn mắt Thẩm Hoài Tự, hắng giọng thấp giọng nói, “Vị Triệu tổng này rất kỳ quái.”
Thẩm Hoài Tự tiếp tục lật trang sau, thấy được mấy tấm ảnh chụp giám sát, tức khắc minh bạch Thư ký Dương nói kỳ quái là có ý gì, “Ngày thường hắn đều nghiêm cẩn như vậy sao? Mặc kệ đi đến nơi nào đều mang mũ khẩu trang?”
Thư ký Dương lắc lắc đầu: “Dường như không phải, nhưng hắn xác thật rất điệu thấp, trên mạng dường như không có ảnh chụp công khai của hắn.”
Thẩm Hoài Tự khép lại văn kiện, trong đồng mắt hiện lên một tia âm lãnh thần sắc: “Thường thường nội dung không muốn công khai, mới là vấn đề mấu chốt, tiếp tục tra, tôi muốn xem vị Triệu tổng thần bí này, rốt cuộc trông như thế nào.”
Thư ký Dương gật đầu: “Minh bạch.”
“Mặt khác……” Âm điệu Thẩm Hoài Tự bỗng nhiên trở nên ôn hòa chút, “Nghĩ một phần hiệp nghị bổ sung, về công chứng tài sản trong suốt thời gian hôn nhân tồn tục của tôi và Tiểu Vãn.”
Thư ký Dương dừng lại, nghi hoặc nói: “Vâng Thẩm tiên sinh, nội dung cụ thể có yêu cầu gì không?”
Thẩm Hoài Tự trầm tư thật lâu sau, làm như đã hạ một quyết định trọng đại: “Về Hiệp nghị miễn trách nhiệm nợ nần tài sản.”