SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 49

Chương 49: Anh Đang Yêu Đương Sao?

 

Ngày đó, Thẩm Hoài Tự chỉ nói Thẩm Đình Ý ngoại tình, chẳng lẽ việc Giản Thư Diệc không xuất hiện trong khoảng thời gian này có liên quan đến chuyện này?

Nếu thật là như vậy, vậy chứng tỏ lần trước ở nhà ăn ngẫu nhiên gặp được Giản Thư Diệc, Thẩm Đình Ý đã động tâm tư xấu.

Tra nam, quả thực là vô khổng bất nhập (len lỏi mọi nơi) khó lòng phòng bị!!

Lâm Hướng Vãn tức khắc ảo não đến cực điểm, lúc ấy hắn nên chạy ra ngoài mắng Thẩm Đình Ý một trận, đỡ phải người này đi khắp nơi tai họa người khác.

Như vậy một hồi, Lâm Hướng Vãn căn bản không có tâm tư đi học nữa.

Cậu trước gọi điện thoại xin nghỉ với Tôn Truyện, sau đó trực tiếp lái xe hướng ra ngoại ô.

Chuyến bay của Tiền Minh còn hơn một giờ nữa, Lâm Hướng Vãn nghĩ nghĩ, quyết định hỏi lại Thẩm Hoài Tự, lần trước hắn nói đang điều tra Thẩm Đình Ý, nói không chừng biết chút gì.

Lâm Hướng Vãn gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Tự, là Thư ký Dương nghe máy.

Thẩm Hoài Tự gần đây rất bận, thời gian hai người gặp mặt không nhiều lắm, có khi Lâm Hướng Vãn ngủ rồi Thẩm Hoài Tự còn chưa về nhà.

Thư ký Dương nhĩ linh (thính nhạy) thận trọng, khi Thẩm Hoài Tự không tiện, chỉ cần là điện thoại của tiểu thiếu gia hắn nhất định sẽ nghe, sợ cậu có tình huống khẩn cấp.

Chẳng qua Lâm Hướng Vãn căn bản không ý thức được vấn đề này, đại bộ phận thời gian đều sẽ không chủ động tìm Thẩm Hoài Tự.

Rất nhiều lần, hành trình hơi chút không tiện, Thẩm Hoài Tự đều phải hỏi một câu: “Tiểu Vãn có tìm tôi không?”

Mỗi lần Thư ký Dương đều xấu hổ lắc đầu: “Không có ạ.”

Như là chính mình phạm sai lầm, Thư ký Dương chột dạ trả lời: “... Không có.”

Hôm nay, Tập đoàn Thẩm thị đang triệu khai hội nghị cấp cao. Trước đó Mạnh Khoan phụ trách khối bất động sản, trong đó mấy phương án dự án Thẩm Hoài Tự rất không vừa lòng, toàn bộ hội nghị hiện trường không khí nóng nảy, tổng giám chịu trách nhiệm bị mắng đến không dám thở mạnh, người khác cũng trong lòng run sợ.

Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Hướng Vãn, Thư ký Dương phảng phất thấy được một tia sáng cứu vớt mọi người.

“Lâm tiên sinh?” Thư ký Dương liều chết cố ý ở trong phòng hội nghị tĩnh mịch tiếp điện thoại, “Thẩm tiên sinh đang họp, ngài chờ một lát tôi đưa điện thoại cho hắn?”

Lâm Hướng Vãn “À” một tiếng: “Kỳ thật cũng không có gì việc, nếu hắn bận thì thôi.”

Thư ký Dương thầm nghĩ, tiểu tổ tông ngài ngàn vạn đừng thôi, lúc này mọi người đều chờ ngài cứu mạng đó!

Quả nhiên, Thẩm Hoài Tự nghe được động tĩnh sau, duỗi tay ý bảo: “Tạm dừng năm phút.”

Người ở đây lau một phen mồ hôi, trộm hoãn khẩu khí.

Thư ký Dương vội vàng đưa điện thoại qua.

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự ngước lên trong khoảnh khắc, ánh mắt âm trầm nháy mắt sáng sủa rất nhiều, ngữ khí cũng từ nghiêm khắc trách móc nặng nề trở nên ôn nhu hiền lành: “Sao vậy?”

Lâm Hướng Vãn tâm trạng phức tạp, hỏi: “Anh lần trước nói anh đang điều tra Thẩm Đình Ý, hắn ngoại tình, anh có biết đối tượng là ai không?”

Thẩm Hoài Tự sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lâm Hướng Vãn nhanh như vậy đã biết chuyện này.

Khoảng thời gian trước, Thẩm Hoài Tự thu phục mấy cổ đông cũ của Tập đoàn Thẩm thị, cái này làm cho địa vị và danh vọng của hắn trong Tập đoàn Thẩm thị có biến hóa vi diệu.

Tập đoàn trên dưới đều đồn đãi, chủ tịch rất nhanh liền phải về hưu, chính thức giao quyền cho thiếu gia thứ tư nhà họ Thẩm là Thẩm Hoài Tự.

Tuy rằng vị thiếu gia thứ tư trẻ tuổi này điệu thấp không hay lộ diện, nhưng người trong tập đoàn đều biết là vị tổng tài vô cùng trẻ tuổi, tuy rằng nói thân thể có tàn tật, nhưng vẻ ngoài và khí chất vô cùng xuất chúng.

Hôm nay, Thẩm Hoài Tự là lần đầu tiên lấy thân phận Phó Tổng Giám Đốc chấp hành tham dự hội nghị tổng bộ. Tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị thì bận rộn đến mức muốn phát điên.

Duy độc bên cạnh văn phòng tổng tài, Thẩm Đình Ý đang kiễng chân bắt chéo chơi game.

Bí thư Phương của tổng tài đi vào, đặt tài liệu lên bàn làm việc của hắn, cũng nhắc nhở: “Tiểu Thẩm tổng, sắp đến giờ họp rồi, ngài có cần trước tiên làm quen một chút tài liệu hội nghị không?”

Thẩm Đình Ý ở Tập đoàn Thẩm thị là Phó Tổng Giám Đốc trên danh nghĩa, chủ quản khối thiết bị máy móc này, hắn không phụ trách nghiệp vụ cụ thể, nhưng mỗi quý phải cùng hội đồng quản trị làm báo cáo công tác, tài liệu báo cáo dĩ vãng đều là do tổng giám bộ phận cấp dưới hợp quy tắc sẵn, chia cho hắn trước một ngày hội nghị, hắn chỉ cần ở hội nghị đọc theo sách vở là được.

Có vấn đề, tổng giám bộ phận phía dưới sẽ thay hắn giải quyết.

Nhưng lần này, Thư ký Dương cố ý nhắc nhở bí thư trưởng tổng tài, công tác báo cáo lần này Thẩm tiên sinh rất coi trọng, hy vọng các tổng giám chức năng cấp cao nghiêm túc đối đãi.

Bí thư trưởng Phương lúc này mới đến nhắc nhở Thẩm Đình Ý.

Ai ngờ Thẩm Đình Ý trực tiếp mắng: “Mày mẹ nó một cái bí thư nho nhỏ, là đang dạy tao làm việc sao?”

Bí thư trưởng Phương nơm nớp lo sợ nói: “Thực xin lỗi Tiểu Thẩm tổng, là Thẩm tổng……”

“Ai mẹ nó là Tiểu Thẩm tổng?” Thẩm Đình Ý trực tiếp ném tài liệu trên bàn về phía bí thư trưởng Phương, giận dữ mắng, “Thằng ăn cháo đá bát (ăn cây táo rào cây sung), cút đi!”

Bí thư trưởng Phương chịu đựng sự nhục nhã, ngồi xổm xuống nhặt tài liệu lên, không rên một tiếng rời đi.

Thẩm Đình Ý mắng thì mắng, nhưng trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ một chuyện, tiểu thúc đã từng hữu cầu tất ứng với hắn, không biết từ lúc nào, đã thay đổi.

Có lẽ là từ lúc hắn muốn mượn một ngàn vạn bắt đầu, lại hoặc là từ lúc tặng cho hắn quà cưới.

Chiếc du thuyền độc nhất vô nhị kia, hắn cho là Thẩm Hoài Tự thỏa mãn nguyện vọng của hắn, nhưng trên thực tế, đó là cảnh cáo đối với hắn.

Năm Thẩm Hoài Tự mười tuổi bước vào nhà họ Thẩm, buổi họp báo rầm rộ công bố thân phận hắn, chính là được tổ chức trên du thuyền.

Mà chỉ có Thẩm Đình Ý tận mắt nhìn thấy, ngày đó pháo hoa ồn ào tan hết sau, Thẩm Hoài Tự bị lão gia tử Thẩm đích thân đẩy xuống du thuyền.

Thẩm Đình Ý cho rằng, sẽ không có người biết hắn là người duy nhất phát hiện chuyện này, cũng sẽ không có người biết hắn liền đứng ở boong tàu lầu 3 của du thuyền, lạnh lùng nhìn Thẩm Hoài Tự đầy mặt hoảng sợ bất lực giãy giụa trong biển.

Đến nỗi sau này, Thẩm Hoài Tự được ai cứu lên bờ, Thẩm Đình Ý đã không nhớ được, hắn cũng không quan tâm.

Nhưng thẳng đến khi hắn nhận được chiếc du thuyền mà Thẩm Hoài Tự tặng cho hắn, liên tưởng đến những chuyện gần đây xảy ra, Thẩm Đình Ý mới hoàn toàn ý thức được, Thẩm Hoài Tự đang dùng phương thức này cảnh cáo hắn.

Hắn biết hết thảy, hơn nữa vẫn luôn không có quên.

Từ đó về sau, Thẩm Đình Ý căn bản không dám lại chủ động tìm Thẩm Hoài Tự, hắn không thể rút dây động rừng, cũng không thể để Thẩm Hoài Tự nhìn ra hắn đã cảnh giác.

Muốn lật đổ hắn, chỉ có thể trước từ trong tay lão gia tử giành lại thực quyền, không ngờ Mạnh Khoan cái tên nhị hóa kia, trời cho cơ hội cư nhiên không có nắm chắc được, lão gia tử không những không bị tỷ đệ hai người tiễn đi, cư nhiên còn được Lâm Hướng Vãn cứu.

Sau khi kết hôn với Lâm Trăn, Thẩm Đình Ý càng cảm thấy quyết định lúc trước là sai, sớm biết Lâm Hướng Vãn có thể hống lão gia tử vui vẻ, lúc trước ở hắn dai dẳng bám lấy, liền nên đại phát từ bi muốn hắn.

Sau đó, Thẩm Đình Ý cũng cố tình đi tiếp cận Lâm Hướng Vãn, nhưng dường như cậu cũng thay đổi thành người khác, đối với thiện ý của hắn biểu hiện ra dị thường phản cảm bài xích.

Thẩm Đình Ý vốn đã phiền, Lâm Trăn còn vẫn luôn gây phiền toái cho hắn, trước mặt lão gia tử thậm chí giống như một người vô năng trong suốt.

Bất quá lần trước ở nhà ăn ngẫu nhiên gặp được Giản Thư Diệc, trong mắt Thẩm Đình Ý, quả thực chính là trời cao đưa cho hắn quân át chủ bài tốt nhất.

Xem Khoa học kỹ thuật Phục giờ đang ở thời điểm nguy cơ, chỉ cần hắn trước bắt được dự án đầu tư của chính phủ, Thẩm lão thái gia liền không có khả năng đem quyền lực Tập đoàn Thẩm thị giao cho Thẩm Hoài Tự.

Trên mặt Thẩm Đình Ý hiện lên một nụ cười âm trầm.

Vì thế, năm phút trước khi hội nghị bắt đầu, Thẩm Đình Ý gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Tự, nói mình thân thể không khỏe, không có cách nào tham dự hội nghị hôm nay.

Thẩm Hoài Tự không nói gì, phảng phất sớm có đoán trước, cuối cùng dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt.

Tranh chấp quyền thế nhà họ Thẩm ngầm mãnh liệt, các tổng giám bộ phận Tập đoàn Thẩm thị mỗi người cảm thấy bất an, hiện giờ tình thế nhìn như sáng tỏ, nhưng chỉ cần chủ tịch còn chưa thoái vị, còn chưa chắc chắn hoa rơi vào tay ai.

Con rể thứ hai nhà họ Thẩm tuy rằng bị hoàn toàn loại trừ, nhưng nhà nhị phòng còn có một trưởng tử Mạnh Danh Chiếu, hắn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đảm nhiệm Tổng Giám Đốc Bộ Sự Nghiệp Xuất Khẩu trong tập đoàn, Thẩm Dận Nhu hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào hắn.

Hôm nay hội nghị hắn cũng tham dự, thấy Thẩm Hoài Tự gọi điện thoại ngữ khí rất không tầm thường, ngồi đối diện dặn dò bí thư bên người cái gì sau, bí thư nhỏ giọng rời khỏi hội trường.


Đầu điện thoại kia, Lâm Hướng Vãn kiên nhẫn chờ Thẩm Hoài Tự trả lời.

Thẩm Hoài Tự biết Thẩm Đình Ý vẫn luôn âm thầm có động tác, chỉ là không nghĩ tới, sự kiện như vậy nhanh như vậy truyền tới tai Lâm Hướng Vãn.

Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, Thẩm Đình Ý cư nhiên dám mạo hiểm lớn như vậy, lén đi tìm Giản Nghiệp Khải.

Thẩm Hoài Tự không muốn liên lụy Lâm Hướng Vãn vào, tính tình yêu ghét rõ ràng của tiểu thiếu gia, nếu đã biết, khẳng định sẽ rút dây động rừng, hơn nữa chuyện này còn chưa đến mức không thể vãn hồi.

Nhưng trước khi áp dụng hành động, hắn muốn trước xác nhận một chuyện khác.

Suy nghĩ một hồi lâu, Thẩm Hoài Tự trầm giọng nói: “Không biết.”

Lâm Hướng Vãn có chút ngoài ý muốn, nhưng cậu hiện tại cũng không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, nếu Thẩm Hoài Tự nơi này không có tin tức hữu dụng gì, cậu vẫn là chờ Tiền Minh trở về, hỏi thăm một chút tình huống Lâm Trăn rồi làm tính toán đi.

Lâm Hướng Vãn nói: “Được rồi, vậy tôi không quấy rầy anh.”

“Ừm.” Thẩm Hoài Tự dặn dò cậu, “Lái xe cẩn thận, buổi tối về nhà sớm một chút.”

Lâm Hướng Vãn nói: “Tôi cố gắng.”


Lúc ở sân bay chờ Tiền Minh, Lâm Hướng Vãn lại gọi điện thoại cho mẹ Lâm.

Từ sau khi rời nhà, Lâm Hướng Vãn cơ bản không về nhà họ Lâm, rốt cuộc quan hệ với Lâm Trăn bày ra ở đó, Lâm Hướng Vãn không muốn làm ba mẹ Lâm khó xử.

Nhưng kỳ thật mẹ Lâm vẫn luôn nhớ thương cậu, rất nhiều lần đều gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu có rảnh trở về ăn bữa cơm.

Lâm Trăn không ở nhà thời điểm, cậu trở về một hai lần, quan hệ với ba mẹ Lâm cũng hòa hoãn không ít.

Ba Lâm còn khen cậu gần đây hiểu chuyện không ít, nhưng giữa những dòng chữ vẫn là hy vọng cậu có thể cùng Lâm Trăn ở chung tốt, rốt cuộc đối nội đối ngoại, bọn họ trước sau là anh em.

Sau này, Lâm Hướng Vãn bắt đầu vẽ tranh phát sóng trực tiếp sau, cũng bận rộn lên, gần nhất hai tháng đều không có trở về.

Hôm nay chủ động gọi điện thoại về, ba Lâm lại rất vui vẻ, càng làm hắn không tưởng được là, Lâm Hướng Vãn cư nhiên chủ động quan tâm tình hình gần đây của Lâm Trăn.

Bất quá, nhắc đến Lâm Trăn, ba mẹ Lâm gần đây buồn phiền lắm.

Nghĩ trong điện thoại một câu nói không rõ, vừa vặn cuối tháng là sinh nhật 50 tuổi của mẹ Lâm, ba Lâm liền nói, bảo Lâm Hướng Vãn lúc đó nhất định phải về nhà một chuyến.

Lâm Hướng Vãn nói tốt, vừa cúp điện thoại, loa phát thanh sân bay liền vang lên, chuyến bay của Tiền Minh đã đến, Lâm Hướng Vãn ở cửa thông đạo VIP chờ Tiền Minh.

Bởi vì quay bộ chính kịch này, hơn nữa nhân vật thâm tình nam thứ của Tiền Minh thu hút một lượng lớn fan, công ty cố ý công bố hành trình đóng máy của hắn, fan đón cơ ở cửa ra vào giơ bảng đèn và băng rôn hò hét.

Tiền Minh không mang trợ lý, hơn nữa hắn là người siêu cấp I (Introvert - hướng nội), đối mặt với sự nhiệt tình của fan, hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào, cuối cùng vẫn là Lâm Hướng Vãn mang hắn từ thông đạo VIP đi.

Lên xe sau, Tiền Minh tháo khẩu trang: “May mắn có cậu, bằng không tớ cũng không biết làm sao ra ngoài, những fan đó thật là đáng sợ.”

Lâm Hướng Vãn cười cười: “Cái tật sợ xã hội này của cậu nên sửa đi, ít ra sắp là hồng nhân giới giải trí rồi, loại trường hợp này phải thói quen.”

Tiền Minh vẻ mặt kháng cự: “Tớ vẫn là thành thành thật thật quay phim đi, không thích hợp làm idol.”

Bất quá nói đến hồng, Tiền Minh hưng phấn nói: “Cậu đừng nói tớ, tớ xem phát sóng trực tiếp của cậu ngược lại làm càng ngày càng tốt, Lâm thái thái nhỏ mới là đại hồng nhân giới nghệ thuật.”

Hai người lẫn nhau thổi cầu vồng thí (nịnh hót) sau, Lâm Hướng Vãn khởi động chiếc xe, chạy về phía nội thành.

Hai người vẫn là hẹn ở quán cà phê lần trước, Lâm Hướng Vãn phải lái xe, liền gọi chút đồ uống và đồ ngọt.

Tiền Minh hỏi: “Tiểu Vãn, cậu có phải có việc muốn nói với tớ không?”

Lâm Hướng Vãn nhướng mày: “Ừm, cái gì cũng không gạt được cậu a.”

“Cậu rạng sáng 2 giờ gửi tin nhắn, tớ dù có trì độn cũng đoán ra rồi lạp.” Tiền Minh cười nói, “Tớ đoán xem a, có liên quan đến vị Thẩm tiên sinh nào đó phải không?”

Lâm Hướng Vãn hơi giật mình, sau đó theo bản năng sờ sờ cổ, sợ mấy ngày hôm trước lão đàn ông ở trên cổ cậu làm dấu vết không tiêu sạch, hỏi: “…… Cậu làm sao đoán được?”

Người phục vụ vừa vặn tới đưa đồ ăn, Lâm Hướng Vãn chột dạ ưỡn thẳng lưng, giả vờ trấn định.

Tiền Minh đẩy nước ép dâu tây đến trước mặt cậu, nhếch khóe môi cười: “Đừng sờ, trên cổ không có, tớ gài cậu một chút cậu liền bị lừa, xem ra người đang lâm vào tình yêu, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, chỉ số thông minh đều bằng không.”

Lâm Hướng Vãn vừa mới uống một ngụm nước dâu tây, nghe được hai chữ “Tình yêu” thiếu chút nữa không phun ra!

back top