
GIẢ THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH SAU KHI THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ
Tôi là một thiếu gia giả ngốc nghếch.
Năm tôi mười tám tuổi.
Anh họ Giang Mộc đã dẫn thiên kim thật về nhà.
Cả nhà mừng rơi nước mắt.
Chỉ có tôi là cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.
Tôi đặt cái đầu vịt đang gặm dở xuống.
Việc ôm nhầm con đã là quá hoang đường rồi, vậy mà bệnh viện còn có thể nhầm lẫn cả giới tính sao?
Tôi định đi tìm thằng bạn thầm thích để tâm sự.
Nhưng lại vô tình nghe thấy cậu ta than phiền với anh họ tôi:
"Cái thằng em họ giả mạo của anh thật sự quá kinh tởm, nói thích tôi..."
Từng lời như kim đâm vào tim, tôi uể oải đi xuống lầu.
"Cậu... cứ thế mà đi à?" Giang Mộc đuổi theo, chất vấn tôi.
Tôi quay lưng về phía anh ta.
Không muốn đối diện với ánh mắt coi thường như nhìn rác rưởi kia.
Tôi khẽ lầm bầm:
"Trong nhà này, người ghét tôi nhất, không phải là anh sao?"