GIẢ THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH SAU KHI THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ

Chương 1

Tôi cũng không biết tại sao Giang Mộc lại không thích tôi.

Có lẽ là vì tôi căn bản không có cái gen ưu tú thiên bẩm của người nhà họ Giang.

Bố mẹ Giang Mộc đều làm việc ở nước ngoài.

Hôn nhân trên danh nghĩa đã chết.

Để con trai có một môi trường sống ổn định và khỏe mạnh, năm tôi sáu tuổi, Giang Mộc bảy tuổi đã được gửi đến nhà chúng tôi.

Tôi quả thật không thông minh lắm.

Hồi nhỏ bị anh ta lừa ăn cả bột giặt, còn nhất quyết đòi đi theo anh ta như cái đuôi.

Lớn lên, thành tích học tập của tôi cũng bết bát.

Giang Mộc thì sớm đã bỏ xa mọi người. Anh ta là con cưng thực sự trong số bạn bè, người thân nhà họ Giang.

Đứa con nhà người ta mà người lớn hay nhắc đến.

Còn tôi, khiến gia đình phải tốn một khoản phí không nhỏ để "chạy trường", cố gắng lắm mới vào được cùng trường với Giang Mộc.

Sau khi trưởng thành, tôi dần không quấn lấy Giang Mộc nữa.

Dù có ngốc có đần đến mấy, ở độ tuổi này cũng sẽ có chút lòng tự trọng.

Tôi không biết anh ta tìm được manh mối từ đâu.

Ban đầu, trong nhà bỗng dưng xuất hiện rất nhiều đồ lòng vịt.

Thường ngày nhà tôi không ăn những thứ này, bố mẹ cũng không cho chúng tôi ăn uống lung tung ở ngoài.

Hóa ra Giang Mộc và bố tôi đã âm thầm điều tra chuyện này, còn tôi thì luôn bị giấu kín.

Cho đến khi bố mẹ ruột của tôi dẫn thiên kim thật đến nhận người thân, tôi mới hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Có vẻ như ông trời thực sự ưu ái anh ta, để cho thằng em họ ngu ngốc chẳng làm nên trò trống gì là tôi đây, tự động cuốn gói đi càng xa càng tốt.

Bố mẹ ruột của tôi họ Chu, là người cùng làng.

Sau khi kết hôn, họ cùng đến thành phố B lập nghiệp và ổn định cuộc sống.

Họ mở một quán nhỏ bán đồ lòng vịt kho theo phong vị tỉnh A.

Vị trí địa lý còn gần trung tâm thành phố hơn biệt thự ngoại ô của nhà họ Giang một chút.

Một căn nhà "cũ nát điển hình", may mắn là nhà riêng của họ.

Bố mẹ tôi thức khuya dậy sớm làm lụng, nuôi con gái đi học.

Không ngờ sự việc ôm nhầm con này lại xảy ra.

Con gái phút chốc biến thành con trai.

Lại còn là một đứa con trai chẳng ra sao.

Lòng tôi trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Đặc biệt là khi bước vào nhà, tôi thấy trên bức tường nổi bật nhất ở phòng khách dán đầy bằng khen.

Học sinh giỏi cấp thành phố.

Giải Nhì cuộc thi Toán học toàn quốc.

Quán quân cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp THCS...

Thật sự còn khiến người ta hoa mắt hơn cả bức tường danh dự trong phòng ngủ của Giang Mộc.

"Hoàn cảnh nhà mình, chắc chắn không bằng nhà họ Giang."

Mẹ thấy tôi có vẻ buồn bã, bà cẩn thận mở lời.

"Con cứ ở phòng này trước, thiếu gì thì nói với mẹ..."

Bố tôi vừa hút thuốc vừa nói: "Nếu con chê nhỏ, có thể đổi sang phòng của bố mẹ."

Tôi nhớ lúc rời nhà họ Giang, Giang Miểu Miểu đã nhìn bố mẹ nuôi bằng ánh mắt đầy lưu luyến.

Mặc dù hoàn cảnh hai nhà cách nhau cả vạn dặm.

Nhưng có thể thấy Giang Miểu Miểu sống trong nhà này khá hạnh phúc.

Trò đùa của số phận này khiến cả tôi và Giang Miểu Miểu đều có chút bàng hoàng.

Tôi gượng cười.

Từ chối đề nghị đổi phòng.

"Bố mẹ, có thể nhận lại bố mẹ, con đã rất vui rồi. Đợi con đi làm, nhất định sẽ đổi cho nhà mình một căn nhà lớn hơn."

Sau khi tắm xong, tôi nằm trên chiếc giường đơn được nới rộng trong phòng.

Chăn đệm và gối đều mới tinh.

Đã được giặt và phơi, mang theo mùi thơm thoang thoảng của nắng, khiến người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

Đúng lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ.

Điện thoại bỗng nhiên hiện lên một thông báo thêm bạn bè.

Lục Thủy?

Chắc là Giang Miểu Miểu.

Tôi đồng ý, đối phương nhanh chóng gửi một tin nhắn.

Lục Thủy: [Anh?]

Lục Thủy: "Em gọi như vậy, anh không để ý chứ? Hình như anh lớn hơn em một tiếng đồng hồ."

Tôi: [Không sao.]

Lục Thủy: "Em không ngủ được, hơi nhớ bố mẹ, ý em là... bố mẹ anh."

Tôi: [Anh... cũng có chút.]

Lục Thủy: "Cổ tay mẹ có bệnh, quanh năm rửa vịt nên anh nhớ dặn mẹ uống thuốc đúng giờ..."

Tôi: "Ừm... Nếu em không ngủ được, có thể ăn chút sô cô la anh giấu trong tủ đầu giường."

Đó là thói quen từ trước đến nay của tôi, lén ăn sô cô la trong chăn vào buổi tối.

Việc này luôn bị Giang Mộc khinh thường.

Lục Thủy: "Phòng anh?"

Tôi: "Ừ, ngay tủ đầu giường gần cửa sổ ấy."

Lục Thủy: "Em không ngủ ở phòng anh, anh Giang Mộc không cho."

 

 

back top