GIẢ THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH SAU KHI THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ

Chương 28

“Xem ra mẹ đã không nhìn lầm.” Bà lẩm bẩm nói.

Tôi không thể nghe ra được bà đang giữ thái độ gì đối với sự thật kinh thiên động địa này.

Bà nói mấy ngày nay Giang Mộc đến nhà liên tục.

Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, trước mặt người lớn thì không thể che giấu những suy nghĩ trong lòng.

Mẹ tôi nói nhìn dáng vẻ của Giang Mộc, cảm tình này đối với tôi chắc chắn không phải là chuyện một sớm một chiều.

Cách nói này càng khiến tôi cảm thấy khó tin hơn.

Trước đây ở nhà họ Giang, thái độ anh ta đối với tôi thế nào, đã làm những chuyện gì, đều rõ như ban ngày.

“Lúc đó con vẫn là em họ, con hãy thử đặt mình vào vị trí đó mà suy nghĩ, nếu con có một tình cảm khó nói, vượt ngoài tình thân với em họ của mình, con sẽ thể hiện ra sao?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này, lập tức xìu xuống.

“Tuy các con đã qua tuổi mười tám, nhưng dù sao vẫn còn là học sinh, có những chuyện không dễ chấp nhận như người lớn chúng ta đâu.”

Lời của mẹ tôi lại là một góc độ mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Nhưng tôi vẫn có chút kháng cự với việc chủ động liên lạc với Giang Mộc.

Cho đến một đêm khuya, Giang Miểu Miểu gọi điện thoại đến.

Tuy chúng tôi không liên lạc nhiều, nhưng cậu ấy luôn giữ giọng điệu trầm tĩnh, nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói cậu ấy gấp gáp và lo lắng đến thế.

“Anh Tiểu Bạch, bố mẹ bắt em phải đi du học với một người lạ mà em không quen...”

Giọng cậu ấy rõ ràng mang theo tiếng khóc.

Sau khi tôi hỏi kỹ mới biết, hóa ra bố mẹ nhà họ Giang muốn kết thân với một gia tộc tập đoàn năng lượng địa phương.

Khi còn ở nhà họ Giang, tôi đã từng gặp đứa con cùng tuổi với chúng tôi của gia đình đó trong một bữa tiệc.

Đó là con út khi bố mẹ họ đã lớn tuổi, trên cậu ta còn có một người chị đã đi lấy chồng từ lâu, không cần tiếp xúc sâu cũng biết cậu ta là loại người gì.

Giang Miểu Miểu nói cậu ấy đã hẹn với bạn bè sẽ học cùng một thành phố.

Cậu ấy đã nhận được thư trúng tuyển của trường mình yêu thích, nhưng bố mẹ nhất quyết bắt cậu ấy phải ra nước ngoài.

Tôi không biết những người như vợ chồng nhà họ Giang, rốt cuộc được coi là loại bố mẹ gì.

Ngay cả con cái cũng là công cụ để họ tùy ý sắp đặt nhằm đạt được thành công.

Giang Miểu Miểu có lẽ cũng không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ ruột của mình lại đối xử với cậu ấy như vậy.

Đặt điện thoại xuống, lần đầu tiên tôi cảm thấy hơi m.ô.n.g lung.

Ban đầu, tôi luôn nghĩ đó là vấn đề của bản thân, khiến vợ chồng nhà họ Giang không hài lòng đủ điều.

Nhưng bây giờ tôi mới dần nhìn rõ.

Hóa ra bố mẹ trên đời không nhất thiết phải yêu thương con cái mình vô điều kiện.

Chuyện này thực sự phụ thuộc vào vận may.

Tôi suy nghĩ mấy ngày, nhưng không định nói chuyện này với bố mẹ mình.

Tình cảm của họ dành cho Giang Miểu Miểu thậm chí còn sâu đậm hơn cả dành cho tôi, dù sao đó mới là đứa trẻ đã sống cùng họ hơn mười năm.

Việc nhà họ Giang nhận lại Giang Miểu Miểu, nói một cách khách quan, bố mẹ tôi không thể can thiệp vào cuộc đời cậu ấy nữa.

Hơn nữa, với vấn đề như vậy, bố mẹ tôi cũng sẽ không có cách giải quyết tốt.

Biết chuyện cũng chỉ thêm lo lắng suông.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi mở WeChat của Giang Mộc.

 

 

back top