Tôi: "Hả? Vậy em ngủ ở đâu?"
Lục Thủy: "Phòng trong cùng tầng của bố mẹ anh ấy."
Phản ứng đầu tiên của tôi là Giang Mộc bắt nạt cô ấy, tôi bật dậy khỏi giường như cá chép hóa rồng.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không phải.
Nhà họ Giang có ba tầng.
Căn phòng Giang Miểu Miểu ngủ là phòng ngủ tốt nhất trong cả căn nhà.
Tôi và Giang Mộc luôn ở tầng một, phòng cạnh nhau.
Sau khi lên cấp ba, tôi đã nhiều lần cố gắng chuyển lên tầng ba.
Nhưng lần nào Giang Mộc cũng nói tôi rảnh rỗi, nên căn phòng đó vẫn trống cho đến tận bây giờ.
Xem ra, Giang Mộc hoàn toàn chấp nhận việc gia đình thay đổi một thành viên mới.
Ngay cả một người không thích con gái như tôi cũng phải thừa nhận.
Giang Miểu Miểu thuộc kiểu tính cách dễ thương, học giỏi, thông minh, chăm chỉ và hiểu chuyện.
Kiểu tính cách này, không cần nói cũng biết ở trường cô ấy sẽ được bạn bè vây quanh.
Không giống tôi.
Mãi mãi cô đơn lẻ bóng, vừa nhát vừa lười lại còn ngày nào cũng bị mắng là đồ ngốc.
Người duy nhất có thể coi là bạn trong những năm qua là bạn thân Tần Việt.
Lần đầu tiên gặp cậu ấy là trong bữa tiệc sinh nhật Giang Mộc, anh ta mời một nhóm bạn.
Tần Việt là người duy nhất trong đám bạn chủ động nói chuyện với tôi.
Hôm đó có rất nhiều họ hàng đến, biệt thự nhà họ Giang vô cùng náo nhiệt.
Sau khi cắt bánh kem, tôi cầm một miếng bánh rốn vào góc tường ngồi ăn.
Tần Việt thấy vậy, cầm một tờ giấy ăn đưa cho tôi.
"Cậu là Giang Bạch à?" Tần Việt vừa nói vừa nở nụ cười thân thiện.
Cậu ấy là ủy viên học tập trong lớp Giang Mộc, thành tích hai người ngang nhau.
Hôm đó chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.
Tần Việt hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng khó gần như Giang Mộc.
Sau lần đó.
Tôi luôn nhận được quà từ Tần Việt.
Tất nhiên tôi cũng tặng lại cậu ấy những món quà đắt tiền hơn.
Lần nào cậu ấy cũng vui vẻ nhận, còn cười nói, thật không uổng công kết bạn với tôi.
Mỗi lần cậu ấy nói vậy, lòng tôi đều vui không tả xiết.
Chỉ là tôi chưa bao giờ nói với cậu ấy rằng tôi thích cậu ấy.
Một mặt là tôi thực sự nhát gan không dám nói, mặt khác là tôi thực sự sợ mất đi người bạn duy nhất này.
Giang Mộc rất phản đối việc tôi qua lại với Tần Việt.
Anh ta nói Tần Việt là người có nhiều mưu tính, làm người không hề thành thật.
Đặc biệt là sau khi anh ta phát hiện ra tôi thầm thích Tần Việt.
Cứ có cơ hội, Giang Mộc lại tìm mọi cách nói xấu Tần Việt trước mặt tôi.
Lần nào cũng với giọng điệu giáo huấn.
Thái độ này của anh ta, theo tôi thấy, không có gì là lạ.
Không ưa tôi, đương nhiên cả bạn bè của tôi cũng không ưa.
Có lẽ vì tôi sống dưới sự áp bức của anh ta từ nhỏ, da mặt tôi đủ dày.
Lời anh ta nói có khó nghe đến mấy, cách đối phó của tôi là coi như gió thoảng qua tai.
Cho đến kỳ nghỉ hè, tôi làm hộ chiếu chuẩn bị cùng Tần Việt đi Maldives chơi.
Lần đó không biết Giang Mộc dùng cách gì, trực tiếp hủy chuyến bay của tôi.
Cuối cùng chỉ có thể nhìn Tần Việt khoe ảnh biển trên mạng xã hội với những người bạn đi cùng.
Tôi khóc lóc tìm bố mẹ phân xử, nhưng Giang Mộc đã nhanh chân nói trước.
Anh ta nói những năm qua tôi chưa bao giờ đi ra ngoài một mình, lần đầu tiên đi xa như vậy lại còn là ra nước ngoài thì quá không đáng tin.
Bố mẹ đều cảm thấy Giang Mộc nói rất có lý, chỉ có thể quay lại an ủi tôi.
Lần đó tôi thực sự tức điên người, nhưng vẫn không làm gì được anh ta.
Tôi đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với Tần Việt, rồi cùng cậu ấy đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tức c.h.ế.t cái tên khốn Giang Mộc kia.
Lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực thì xương xẩu.
Vô tình nghe thấy bạn thân nhận xét về mình như vậy với Giang Mộc.
Tôi cảm thấy tất cả những hành động của mình trong mấy năm qua thật nực cười, giống như một con hề nhảy nhót.
Cái gì cũng phải nghĩ theo hướng tích cực.
Một tên cặn bã giả tạo như Tần Việt không đáng để tôi đau lòng.
Giờ đây, mọi người và mọi việc ở nhà họ Giang đều không còn liên quan đến tôi nửa xu.
Tôi họ Chu, về sau có làm trò cười hay xấu hổ đến mấy.
Cũng không lọt vào mắt Giang Mộc.
Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi cũng cảm thấy vui vẻ một chút.
Vui quá, tôi ngủ thiếp đi.
Nhưng ngày hôm sau quay lại trường học.
Thực tế lại tát tôi một cú thật đau.