TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 89

Ba tháng sau, Cảnh Nặc nằm trong khoang dưỡng thai nhân tạo.

Chỉ cần ngủ một giấc, đứa bé có thể chào đời. Công nghệ cao như vậy đương nhiên chỉ giới thượng lưu mới có thể dùng tới, nhưng nó quả thực đã giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng Cảnh Nặc.

Tỉnh giấc, người đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Cố Thừa Nghiên. Anh có vẻ đã thức canh rất lâu, quầng mắt thâm đen, râu ria lún phún, thấy Cảnh Nặc mở mắt liền vội vàng tiến tới nắm lấy tay hắn.

“Nặc Nặc, em sao rồi? Trong người có chỗ nào không khỏe không?” Giọng anh khàn đặc vì không nói chuyện suốt hai ngày.

Cảnh Nặc chớp chớp mắt chậm rãi, giơ tay sờ lên má anh, hỏi: “Qua mấy ngày rồi?”

Cố Thừa Nghiên vội vã áp tay hắn vào mặt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay hắn: “Hai ngày rồi, em ngủ say như c.h.ế.t ấy.”

“Em bé đâu?”

“Ở lồng ấp.”

Cảnh Nặc thoáng lo lắng: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không sao, không sao cả.” Cố Thừa Nghiên cúi xuống hôn lên trán hắn, liên tục trấn an: “So với những đứa trẻ bình thường thì con vẫn ra đời sớm hơn một chút, hơi nhỏ con, nhưng rất khỏe mạnh. Bác sĩ nói cứ nằm lồng ấp chăm sóc thêm vài hôm là ổn.”

Cảnh Nặc yên tâm.

“Em muốn gặp con không? Anh bế con vào nhé.”

Cảnh Nặc vội vàng ngăn lại: “Không phải bảo phải ở lồng ấp sao...”

“Không sao, sáng nay bác sĩ bảo đã đỡ nhiều rồi, bế ra ngoài một lát không sao cả. Chờ anh nhé, Nặc Nặc.”

Cố Thừa Nghiên bế đứa bé vào. Vừa thấy anh xuất hiện ở cửa, Cảnh Nặc đã vươn cổ nhìn theo.

Cố Thừa Nghiên nâng niu báu vật, bế đứa con của hai người, ngồi xuống mép giường. Anh nhìn con, rồi lại nhìn Cảnh Nặc, ánh mắt chứa chan tình yêu như muốn hóa thành hình khối.

“Nhìn này, con của chúng ta.”

Đứa bé nhỏ xíu.

Bọc trong tã mà còn chưa dài bằng nửa cánh tay Cố Thừa Nghiên.

Cảnh Nặc vô thức sờ lên bụng mình. Khoang dưỡng thai quá đỗi tiện lợi với người mang thai, đến giờ hắn vẫn chưa có cảm giác thật sự về việc mình vừa sinh con.

Nhưng tiểu gia hỏa trước mắt đây, đích thực đã xuất hiện, là con của hắn.

“Nó nhỏ quá, rõ ràng bụng em cũng lớn lên rất nhiều, sao con lại nhỏ như thế này? Mọi thứ lớn đi đâu hết rồi?” Cảnh Nặc nhìn con không chớp mắt, vừa lo lắng vừa yêu thương.

Cố Thừa Nghiên cười hiền: “Trẻ con thay đổi từng ngày, vài hôm nữa là lớn thôi.”

Anh muốn đặt con vào tay Cảnh Nặc, để hắn ôm thử một lát.

Nhưng Cảnh Nặc lại phản xạ có điều kiện mà né tránh.

Ánh mắt hắn lóe lên, kiên quyết không ôm.

Cố Thừa Nghiên không ép buộc, chỉ nghĩ là Cảnh Nặc chưa quen, trêu chọc: “Ở trong bụng em sáu tháng trời, sao giờ em còn xa lạ với con thế?”

Cảnh Nặc im lặng nhìn đứa bé, thầm nghĩ, tốt nhất là không nên tạo dựng tình cảm với nó.

Hắn chợt nhớ ra một chuyện: “Nó... Giới tính của con là gì?”

Cố Thừa Nghiên đáp: “Vẫn chưa biết. Con hơi nhỏ, chưa phân hóa rõ ràng, bác sĩ nói phải vài tháng nữa mới biết được.”

Cảnh Nặc khẽ “À” một tiếng.

Cố Thừa Nghiên một tay ôm con, một tay ôm lấy Cảnh Nặc, lòng dâng trào cảm xúc, toàn thân chìm trong hạnh phúc. Anh không kìm được hôn lên trán hắn: “Nặc Nặc ngoan của anh, anh yêu em...”

“Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Cảnh Nặc thầm nghĩ, mãi mãi là bao xa?

Alpha và Beta thì không thể đi được xa.

Hắn không muốn trở thành người bị động chấp nhận hay bị bỏ rơi.

Nơi này không thuộc về hắn.

Ta phải rời đi.

________________________________________

Cảnh Nặc nghỉ ngơi vài ngày, cơ thể dần phục hồi. Hắn nhìn đứa bé nhỏ trong lồng ấp, nghĩ vẩn vơ rằng, hình như con đã lớn hơn hai hôm trước rất nhiều.

Sau này con sẽ là giới tính gì nhỉ? Là Alpha giống Cố Thừa Nghiên, hay Beta như mình?

Liệu Cố Thừa Nghiên có coi trọng Alpha hơn Beta không? Dù sao đây có lẽ là đứa con duy nhất của anh, dù là Beta chắc anh cũng không quá coi thường đâu.

Con vẫn chưa có tên.

Cảnh Nặc nhìn chằm chằm đứa bé đang nhíu mày trong lồng ấp. Nó quá bé bỏng, hoàn toàn không thể hình dung ra sau này lớn lên sẽ trông như thế nào.

Cho đến giờ Cảnh Nặc vẫn không có cảm giác thật sự rằng đây là con mình sinh ra. Hắn, một Beta, đã sinh ra một tiểu tử bé xíu, nhăn nheo, mà cha kia của nó lại là Cố Thừa Nghiên.

Khi Cố Thừa Nghiên bước vào, anh thấy Cảnh Nặc đang ngây người nhìn đứa bé trong lồng ấp.

Lòng anh trào dâng một dòng nước ấm. Anh bước tới ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Nặc, cùng hắn ngắm nhìn con yêu của họ.

Con yêu của họ.

Cố Thừa Nghiên nhẩm đi nhẩm lại ba từ này trong đầu. Ba mươi năm cuộc đời, chưa có chuyện gì mang lại cho anh cảm xúc dạt dào và xúc động như vậy.

Cảnh Nặc hỏi: “Hình như con sắp được ra khỏi lồng ấp rồi phải không?”

Cố Thừa Nghiên đáp: “Đúng vậy, bác sĩ nói khoảng hai ngày nữa là được.”

Anh tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng và dịu dàng này, hình dung ra cuộc sống sau này với Cảnh Nặc. Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng một ngày nắng đẹp, anh và Cảnh Nặc mỗi người nắm một bàn tay con, dạo bước trong công viên.

À, còn lâu lắm, ít nhất con phải biết đi.

Vậy khi con biết đi, nó sẽ chạy đến ôm Cảnh Nặc trước hay mình trước đây?

Anh mải mê vẽ nên vô vàn khoảnh khắc tươi đẹp của tương lai, những khoảnh khắc chỉ thuộc về gia đình ba người họ, khiến anh thực sự cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Đúng lúc này, Cảnh Nặc nhìn đứa con chưa có tên lần cuối, như đã hạ quyết tâm nào đó, đột ngột quay đầu nhìn Cố Thừa Nghiên.

Cố Thừa Nghiên tưởng hắn muốn nói gì, cúi đầu nhìn lại, làm tư thế lắng nghe, khóe môi vẫn còn nở nụ cười.

Cảnh Nặc nhìn anh thật sâu, trong mắt dường như không có bất cứ cảm xúc gì. Giọng nói hắn khản đặc, khẽ khàng mở lời:

“Đứa bé này tôi để lại cho anh, có thể thả tôi đi không?”

Cố Thừa Nghiên sững sờ, như thể nghe nhầm, thậm chí quên cả thở.

Không khí đông cứng lại, sự tĩnh lặng sau đó bị phá vỡ bởi giọng nói đầy kinh ngạc của Cố Thừa Nghiên.

“Cái gì?”

Cảnh Nặc cúi đầu, nhắc lại lần nữa. Lần này giọng hắn hơi lớn hơn: “Đứa bé này tôi để lại cho anh, anh có thể thả tôi đi không?”

Cố Thừa Nghiên đột ngột đứng dậy, lùi về phía sau một bước, không thể tin được nhìn Cảnh Nặc.

Anh cố tìm kiếm một chút do dự hay ngần ngại trong câu nói vừa rồi của hắn.

Nhưng không có.

Mắt Cố Thừa Nghiên chớp liên hồi, đảo quanh vô định, chẳng tìm được điểm dừng nào.

Môi anh run rẩy, mở khép mãi, cuối cùng chỉ bật ra một tiếng cười gượng, hỏi: “Nặc Nặc, em đùa anh đấy à? Trò đùa này không vui đâu, Nặc Nặc...”

Cười được nửa chừng thì khóe miệng anh cứng lại, đôi mắt đen đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Nặc, muốn nhận được một câu phủ nhận.

Khi Cảnh Nặc ngẩng đầu nhìn anh, hắn lại thấy được một tia tuyệt vọng từ người đối diện.

Nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: “Tôi không đùa.”

Nghe thấy câu này, trong mắt Cố Thừa Nghiên xẹt qua một vết nứt vỡ. Cơ thể anh run rẩy thấy rõ: “Tại sao? Nặc Nặc, tại sao em phải đi? Chúng ta không phải vẫn đang rất tốt sao? Chúng ta... Thật ra anh đang...” đang chuẩn bị một màn cầu hôn long trọng, chẳng phải chúng ta sắp kết hôn rồi sao?

Cảnh Nặc khẽ nói: “Không hề tốt đẹp.”

“Gì cơ?”

Giọng Cảnh Nặc rất nhẹ, nhưng lại bướng bỉnh đánh tan ảo tưởng của anh: “Không hề tốt đẹp, Cố Thừa Nghiên. Giữa chúng ta chưa từng tốt đẹp.”

Giọng Cố Thừa Nghiên run rẩy: “Ý em là gì?”

Bị ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu đốt, Cảnh Nặc cúi đầu, đan chặt các ngón tay, lầm bầm: “Như thế là sai, Cố Thừa Nghiên. Alpha không thể ở bên Beta, Alpha làm sao có thể ở bên Beta chứ?”

Cố Thừa Nghiên như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói: “Em lo lắng chuyện này ư? Có là gì đâu? Alpha và Beta đương nhiên có thể ở bên nhau, chỉ cần yêu nhau thì có gì không...”

“Nhưng tôi không yêu anh.” Đây là một tiếng thở dài nhẹ nhàng, xuyên qua lời nói lớn tiếng của Cố Thừa Nghiên, ngay lập tức đập tan mọi nỗ lực lý lẽ của anh.

Anh đứng đờ ra tại chỗ.

Cảnh Nặc hơi bối rối nhìn Cố Thừa Nghiên: “Giữa chúng ta ngay từ đầu chỉ là một giao dịch mà, nó thay đổi thành... cái mà anh nghĩ từ khi nào vậy?”

Những lời này khiến Cố Thừa Nghiên nghẹn lời.

Anh lắp bắp: “Giao dịch?”

“Chúng ta còn ký hợp đồng mà.” Cảnh Nặc nhắc nhở anh.

“Không...” Cố Thừa Nghiên muốn phản bác, nhưng chợt nhận ra đó là sự thật. Anh cố biện hộ cho mình: “Không phải thế, Nặc Nặc. Thật ra từ rất lâu rồi...”

Từ rất lâu, anh đã thay đổi tâm tư. Kể từ lúc anh không còn nghi ngờ Cảnh Nặc nữa, giao dịch giữa họ đã không còn tồn tại.

Anh vẫn luôn... đối xử với Cảnh Nặc bằng thái độ của một người yêu. Anh cứ nghĩ, họ đều như nhau...

Ánh mắt bối rối của Cảnh Nặc lại khiến Cố Thừa Nghiên không thở nổi, càng không thể nói ra lời.

Chuyện này thì liên quan gì đến Cảnh Nặc chứ?

Đến giờ phút này Cố Thừa Nghiên mới nhận ra, tất cả chỉ là sự chuyển biến đơn phương từ phía anh. Anh nghĩ mình không nói, Cảnh Nặc cũng có thể cảm nhận được. Nhưng trên thực tế, anh không nói, Cảnh Nặc chỉ cho rằng mối quan hệ của họ vẫn như lúc ban đầu.

Anh không nói, làm sao Cảnh Nặc biết được chứ?

“Nhưng mà,” n.g.ự.c Cố Thừa Nghiên chua xót, anh không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ em không thích anh một chút nào sao?”

“Beta làm sao thích Alpha được?” Cảnh Nặc lẩm bẩm tự nói, như đang hỏi Cố Thừa Nghiên, lại như đang hỏi chính mình.

“Tôi vẫn luôn thích Omega mà.”

“Cái gì?!” Cố Thừa Nghiên nhíu chặt mày, hoàn toàn không thể tin: “Em, thích Omega?”

Sao có thể?!

Cố Thừa Nghiên chợt nhớ lại trước đây Hunt đã nói đầy ẩn ý rằng anh hãy yên tâm, Hunt không thể là tình địch của anh. Vậy ý của Hunt lúc đó là, Cảnh Nặc thích Omega, căn bản sẽ không rung động với Alpha như anh, nên anh cứ "yên tâm"?

“Không thể nào, Nặc Nặc.” Cố Thừa Nghiên như nghe thấy một câu chuyện cười nực cười, từng bước tiến lại gần Cảnh Nặc, hai tay chống vào tay vịn ghế bên cạnh hắn, cúi người đối diện. Mắt anh đỏ ngầu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nặc Nặc, cơ thể không nói dối đâu, em đã có phản ứng với anh, đúng không? Không, Cảnh Nặc, trên thực tế, mọi phản ứng của em đều là do anh mang lại! Em chỉ có phản ứng với mình anh thôi!”

Cảnh Nặc nhìn anh, trong mắt không có cảm xúc, nếu phải nói, có lẽ là một chút buồn bã.

“Nhưng mà Cố Thừa Nghiên,” hắn nhẹ nhàng nói, “có ham muốn là đối với anh, nhưng rung động trái tim thì không phải...”

Đầu óc Cố Thừa Nghiên vang lên ong ong, trống rỗng.

Anh ngồi bật dậy, môi mấp máy, nửa ngày không thốt nên lời. Mỗi lần hít thở, đều giống như lưỡi d.a.o sắc bén cứa mạnh vào lục phủ ngũ tạng.

Hay ho thật, một câu “có ham muốn là đối với anh, nhưng rung động trái tim thì không phải.”

Cố Thừa Nghiên ngồi dậy, quay người đi tới đi lui trong phòng.

“Nếu chúng ta bắt đầu bằng giao dịch, thì hãy kết thúc bằng giao dịch đi... Tôi biết anh rất khó có con, đứa bé này sẽ để lại cho anh,” Cảnh Nặc khi đã bướng bỉnh thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Nhưng nói ra những lời này cũng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng của hắn. “Tôi, tôi phải dùng đứa bé này để đổi lấy sự tự do của mình.”

“Em đừng hòng!” Trong cơn giận dữ, Cố Thừa Nghiên không hề chú ý đến câu "Tôi biết anh rất khó có con" của Cảnh Nặc. Mọi sự chú ý của anh đều dồn vào việc Cảnh Nặc muốn dùng con để đổi lấy tự do.

“Em đừng mơ tưởng! Anh không thể nào thả em đi! Cảnh Nặc, trừ phi anh chết! Nếu không anh không thể nào để em rời đi!”

“Em mơ cũng đừng nghĩ!!!”

Bộ dạng anh như giận dữ đến tột cùng, tức đến nổ phổi.

Ba tháng dịu dàng, chăm sóc vừa qua trong phút chốc tan thành mây khói. Cố Thừa Nghiên lại trở về dáng vẻ bạo ngược, dễ nổi giận ban đầu.

Nhưng Cảnh Nặc giờ không còn sợ anh chút nào nữa. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Nếu tôi khăng khăng phải đi, anh sẽ đánh gãy tay chân tôi để nhốt tôi lại sao?”

Cố Thừa Nghiên đột ngột quay đầu nhìn Cảnh Nặc.

Nếu là trước đây, anh có lẽ đã thốt ra lời tàn nhẫn đó, dù chỉ là để dọa Cảnh Nặc, để hắn ngoan ngoãn ở lại.

Nhưng giờ đây anh không thể nói được nữa.

Làm sao anh có thể lại nói ra những lời hỗn xược đó với Cảnh Nặc.

Anh chợt nhận ra, lần trước Cảnh Nặc bỏ đi, chắc chắn không chỉ vì câu “đánh gãy chân nhốt lại” của anh, mà là sự tích tụ lâu dài của vô số sự uy hiếp, áp bức mà hắn phải chịu đựng khi ở bên anh. Cuối cùng, câu nói đó chỉ là giọt nước làm tràn ly, khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm đến tính mạng.

Hunt nói không sai, Cảnh Nặc giỏi nhẫn nhịn. Hắn đã luôn nhẫn nhịn, thậm chí không để Cố Thừa Nghiên nhận ra một chút nào.

Rốt cuộc là hắn không để mình nhận ra, hay là mình trì độn đến mức này cơ chứ?

Sự im lặng của Cố Thừa Nghiên khiến Cảnh Nặc càng tin vào suy nghĩ của mình. Hắn buồn bã nghĩ, cứ tưởng Cố Thừa Nghiên đã trở nên dễ nói chuyện hơn.

Nếu anh không đồng ý, thật sự muốn nhốt hắn lại thì phải làm sao?

Cảnh Nặc vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng cướp được một câu mà hắn tự cho là có sát thương lớn nhất từ bộ phim truyền hình mình đã xem.

Hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, bình thản nhưng dứt khoát nói với Cố Thừa Nghiên –

“Cố Thừa Nghiên, cho dù anh có được thân thể tôi, cũng không chiếm được trái tim tôi đâu.”

Nói xong, mặt Cảnh Nặc nóng bừng, hắn mím môi, cảm thấy hơi xấu hổ một cách khó hiểu.

Nhưng Cố Thừa Nghiên nghe xong câu này, như bị đánh sập hoàn toàn, đứng không vững, cả khuôn mặt đều đầy rẫy sự tan vỡ.

Anh loạng choạng lùi lại vài bước, quay người chạy vội ra khỏi phòng.

Bóng lưng anh trông thật sự như đang chạy trốn.

 

 

 

back top