Moore ôm bụng cười nghiêng ngả.
“A ha ha ha ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
“Không phải chứ? Cậu ta thật sự nói với anh, ‘cho dù anh có được thân thể tôi, cũng không chiếm được trái tim tôi’ sao? Ha ha ha ha, ôi chịu không nổi!”
Moore ôm bụng, cười đến co quắp, nước mắt chảy ròng ròng.
Nhìn Cố Thừa Nghiên đang bị đả kích đến thảm hại, Moore không thốt nên lời an ủi nào, chỉ lo cười hả hê.
Cố Thừa Nghiên trước kia nói gì cơ chứ?
Cả cái giọng "Tiểu Beta yêu anh nhất của anh" nữa chứ!
Hừ! Nhìn xem, nhìn xem! Kẻ hay khoe khoang tình cảm thì c.h.ế.t nhanh. Thảm hơn nữa, anh ta còn chưa hề có được tình yêu!
Moore đắc ý thầm nghĩ: May mà ngày thường mình không khoe khoang.
“Không phải, chỉ một câu đó mà có thể làm anh đau lòng đến mức này sao? Nếu anh chịu khó xem vài tập Tuyệt Vọng Omega thì đã không ra nông nỗi này... Ôi, tôi đã sớm bảo nên cấm cái bộ phim truyền hình rác rưởi này đi, phim mà mấy cô nàng tiểu thụ chọn xem thì làm gì có cái gì tốt đẹp, toàn là thứ phá hoại hạnh phúc gia đình thôi!”
Moore giả vờ thương xót an ủi Cố Thừa Nghiên: “Anh đừng để tâm quá. Có lẽ cậu ta chỉ xem phim nhiều quá, chứ không thật sự muốn đ.â.m d.a.o vào tim anh đâu.”
“Không được thì anh cứ bắt chước một đoạn nào đó trong Tuyệt Vọng Omega ấy. Trong đó, sau khi cặp đôi cãi nhau ầm ĩ, mặc cho Alpha tổng tài giải thích thế nào, tiểu Omega cũng chỉ biết gào lên ‘Tôi không nghe! Tôi không nghe!’ Thế là tổng tài Alpha sẽ ‘đông’ một cái đẩy Omega vào tường cưỡng hôn, hoặc ‘bá’ một cái xé toạc quần áo Omega rồi bắt đầu một trận ‘làm’ tưng bừng. Xong xuôi thì hai người lại hòa.”
“Mấy cô Omega đó thích mấy tình tiết này lắm, cứ đến đoạn đó là tỉ suất người xem lại tăng vọt. Tôi còn nghi ngờ họ sẽ cắt riêng ra, đêm nằm trong chăn lén xem đi xem lại, rồi tự tiêu khiển... Hèn chi mấy năm nay hiện tượng dậy thì sớm ở cộng đồng Omega càng ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn là lỗi của phim ảnh!”
Cố Thừa Nghiên đờ đẫn nhìn anh ta, hỏi: “Sau khi cãi nhau, ngài đẩy Hoàng hậu vào tường cưỡng hôn, đè lên giường ‘làm’ tưng bừng thì kết cục là gì?”
Moore: “...”
Anh ta trông như sắp tức điên đến mức dậm chân: “Chuyện riêng tư thế này sao tôi có thể kể cho cậu nghe?”
“Đúng thế, dù anh không nói... tôi cũng có thể đoán được kết quả qua vết bàn tay đỏ tươi, ẩm ướt trên mặt ngài vào ngày hôm sau.” Cố Thừa Nghiên nhìn anh ta một cách hờ hững, trên mặt viết rõ “Thằng ngu mới tin lời bốc phét của ngài”.
Moore: “...”
Cố Thừa Nghiên lại trở nên nặng nề, tim đau từng cơn.
Anh không dám cẩn thận hồi tưởng lại từng chút, từng chút một trong suốt thời gian qua với Cảnh Nặc. Anh sợ rằng khi nghĩ lại, những ký ức mà anh cho là tốt đẹp, thực chất đều xen lẫn nỗi sợ hãi, sự không tình nguyện, và sự chịu đựng nhẫn nhịn của Cảnh Nặc.
Nhưng dù anh không muốn nghĩ, từng chi tiết nhỏ nhặt trong quá khứ vẫn như tên b.ắ.n ào ạt hiện lên trước mắt.
Mỗi chi tiết đều là một lời kết tội anh.
Cố Thừa Nghiên khản giọng nói: “Tôi nhớ ra một chuyện.”
Moore ra vẻ chăm chú lắng nghe: “Chuyện buồn nào nữa đây?”
Cố Thừa Nghiên ngước mắt: “...”
Moore cười vô tâm vô phế: “Nói mau cho tôi vui vẻ. Anh đã xem bao nhiêu trò hề của tôi rồi.”
Cố Thừa Nghiên cúi đầu, cả người như một con ch.ó chiến bại phế tích, kể lại một chuyện cũ: “Cậu ấy... lần đầu tiên về nhà theo tôi, tôi cho Fran đi cùng. Lúc đó thật ra tôi đã không còn nghi ngờ gì cậu ấy, để Fran đi cùng cũng là để bảo vệ. Khi cậu ấy trở về, tôi xem lại toàn bộ băng ghi hình cả ngày.”
Moore: “Chà, anh cũng thật biến thái.”
Cố Thừa Nghiên mặc kệ anh ta, tự mình tiếp tục: “Lúc đó cậu ấy cố gượng cười trước mặt cha mình, ban đầu chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Sau này có lẽ thật sự tủi thân quá, cậu ấy òa khóc trong lòng cha.”
“Cha cậu ấy tưởng cậu ấy chịu khổ ở Đại Tinh Cầu, khuyên cậu ấy đừng làm nữa. Cậu ấy vừa khóc vừa nói: Thật ra cũng không có gì, chỉ là ông chủ quá ngu ngốc...”
Cố Thừa Nghiên lẩm bẩm lặp lại: “Ông chủ quá ngu ngốc, quá ngu ngốc... ha.”
Moore rụt rè hỏi: “Ông chủ mà cậu ấy nói chắc không phải...?”
Cố Thừa Nghiên tự giễu cười: “Giờ tôi mới hiểu, ông chủ ngu ngốc mà cậu ấy nói chính là tôi.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ cậu ấy nói Bickers, dù sao cậu ấy cũng chịu không ít khổ sở từ hắn. Lúc đó tôi còn nghĩ, giờ cậu ấy đi theo tôi, tôi nhất định không để cậu ấy chịu khổ. Tôi thậm chí còn bất mãn vì cậu ấy tâm sự với cha mà không nói hết nỗi ấm ức với tôi. Thật nực cười, người khiến cậu ấy ấm ức nhất chính là tôi.”
“Không có món đồ nào tôi cho cậu ấy là cậu ấy thích, là cậu ấy muốn. Không có một món nào. Ban đầu cậu ấy còn khao khát tiền bạc một chút, nhưng sau này tiền đủ dùng rồi, cậu ấy cũng không còn thèm muốn tiền tôi nữa.”
Cố Thừa Nghiên xoa mặt, hít một hơi sâu, cố kiềm chế cảm xúc, cuối cùng vẫn phải che mắt lại, giấu đi thần sắc.
Dù vậy, Moore cũng có thể hình dung được khuôn mặt dưới bàn tay đó đang đau đớn đến nhường nào.
“Từ đầu đến cuối, cậu ấy chỉ coi tôi là một ông chủ khó hầu hạ, và giờ cậu ấy không muốn hầu hạ nữa. Tôi muốn kết hôn, muốn cùng cậu ấy sống đến già, nhưng cậu ấy lại chỉ muốn nghỉ việc đen tối này. Ngay cả khi tôi bày tấm chân tình trước mặt, tôi cũng không giữ được cậu ấy. Ngay từ đầu, chuyện này đã không có một chút hấp dẫn nào với cậu ấy.”
Nói đến cuối cùng, giọng Cố Thừa Nghiên thậm chí còn lẫn cả tiếng nghẹn ngào.
Được rồi anh bạn, anh thảm lắm.
Moore đau lòng thay Cố Thừa Nghiên mà ai điếu cho mối tình đã... à không, mối tình chưa bao giờ bắt đầu của anh ta.
Tuy nhiên, anh ta chợt nhớ ra một chuyện khác: “Mặc dù vậy, tôi thấy cậu ta không quan tâm đến tiền cũng có nguyên nhân khác. Chắc anh biết chuyện cậu ta và Hi Lạc đi chơi cùng nhau, Hi Lạc đã dùng thẻ tiền riêng của tôi để tiêu xài điên cuồng chứ?”
Cố Thừa Nghiên nhìn anh ta, không hiểu hai chuyện này có liên hệ gì.
“Tiền riêng của anh được mấy đồng xu?”
Moore giận dữ: “Xin đừng coi thường kho quỹ riêng của một Hoàng đế! Hơn nữa tôi đã tiết kiệm được năm năm đấy!”
Anh ta tiếp tục: “Lúc đó tôi cứ thấy tin nhắn tiêu tiền nhảy liên tục, rồi đột nhiên có một khoản tiền lớn hơn một tỷ Tệ Ngân Hà được chuyển vào, nơi thanh toán là sòng bạc Ưu Tư Vegas, sau đó không lâu lại được chuyển hết ra ngoài, vào một tài khoản cá nhân mới mở.”
Moore hằn học nói: “Tôi đã kiểm tra! Chính là tiểu Beta nhà anh. Hi Lạc đã đưa hết hơn một tỷ kiếm được từ tiền riêng của tôi cho tiểu Beta nhà anh!”
Cố Thừa Nghiên nghe xong, chỉ lẩm bẩm: “Thảo nào...”
Bất cứ ai có hơn một tỷ cũng sẽ muốn nghỉ việc thôi.
Moore tính toán chi li: “Cho nên, Thượng tướng Cố, sau khi nghe xong chuyện này, anh không có cảm nghĩ gì sao?”
Cố Thừa Nghiên thở dài thườn thượt: “Xem ra cậu ấy dù rời xa tôi cũng sống rất tốt.”
“Đó có phải trọng điểm không?” Moore nghiến răng nghiến lợi nói với anh: “Trọng điểm là tiền của lão tử! Tiền riêng của lão tử! Nếu anh muốn làm cha nuôi cho cậu ta thì có phải nên thay cậu ta cho tôi một lời giải thích không?!”
Lúc này đầu óc Cố Thừa Nghiên còn khá hỗn độn, cứng đờ. Nếu là ngày thường, anh đã sớm châm chọc lại rồi, chẳng hạn như: “Tiền đó là vợ anh tự nguyện đưa ra, muốn đòi lại thì đi tìm vợ anh ấy. Tiền đã cho tiểu Beta nhà chúng tôi thì không có chuyện đòi lại. Có bản lĩnh thì anh bảo Hoàng hậu đừng đụng vào tiền nữa, anh dám thử không?” Rồi chọc cho Hoàng đế tức chết.
Nhưng lúc này, anh chỉ chất phác và mờ mịt nói với Moore: “Tôi... tôi cũng không còn tiền nữa. Lúc Cảnh Nặc rời đi lần trước, tôi sợ cậu ấy không có tiền để đãi ngộ bản thân, nên đã chuyển toàn bộ tiền của tôi cho cậu ấy rồi.”
“............”
Moore đờ đẫn nói: “Vậy là, tiểu Beta nhà anh, một mình, đã cuỗm đi tiền của cả hai Alpha chúng ta?”
Lời này lại gợi lên chuyện buồn của Cố Thừa Nghiên, anh đau khổ che mặt, thút thít nói: “Giờ không phải là nhà tôi nữa rồi...”
Moore: “...”
Ôi trời!
Xem ra tiền riêng của anh ta không đòi lại được rồi. Moore buồn bã bỏ cuộc, nhưng vẫn an ủi Cố Thừa Nghiên vì lòng nhân đạo: “Anh đừng bi quan quá. Hi Lạc đi tìm Cảnh Nặc, biết đâu sau một hồi khuyên nhủ, tiểu Beta nhà anh sẽ nghĩ thông suốt, nhận ra hai người vẫn còn tình yêu. À, đừng nản chí.”
Tìm đâu ra vị minh quân lấy ơn báo oán tốt bụng như tôi nữa chứ?
Cố Thừa Nghiên có dự cảm chẳng lành: “Anh chắc chứ?”
Moore: “Hửm?”
Cố Thừa Nghiên nói với giọng không thể diễn tả: “Cảnh Nặc nói với tôi... cậu ấy thích Omega.”
“Cái gì?!” Moore nhảy dựng lên tại chỗ: “Chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói sớm???”
“Tiểu Beta này sao lại có hai bộ mặt thế?!”
“Tôi đây chẳng phải là đưa vợ tôi vào miệng cọp sao?!”
Cố Thừa Nghiên mặt không cảm xúc nói: “Vậy anh cũng hơi đánh giá cao Cảnh Nặc rồi.”
Moore không nghe lọt tai, vẻ mặt đau đớn tột cùng: “Tôi biết ngay tiểu Beta này có ý đồ xấu! Không ngờ cậu ta lại to gan đến thế, dám mơ ước vợ của Hoàng đế!”
Mặc kệ cái vụ lấy ơn báo oán đi! Không có lấy ơn báo oán gì hết, chỉ có người hiền bị người khinh thôi, tôi biết ngay mà!
“Không được!” Moore lo lắng đến mức xoay vòng vòng: “Tôi không yên tâm! Tôi phải nghe xem họ đang nói gì!”