Ăn cơm xong, Cảnh Nặc nằm liệt trên ghế mơ màng sắp ngủ. Cố Thừa Nghiên thấy cậu lười biếng không muốn động, liền ôm ngang cậu lên, lên lầu, đặt Cảnh Nặc ở tiểu hoa phòng cuối lầu hai. Nơi này ánh nắng đẹp, gần đây Cảnh Nặc luôn thích ngủ trưa ở đây.
Hắn đặt Cảnh Nặc lên ghế nằm, đắp chăn mỏng lên. Cảnh Nặc vẫn luôn nhắm mắt, trông có vẻ đã ngủ.
Cố Thừa Nghiên ngồi bên cạnh cậu một lúc, lặng lẽ nhìn cậu.
Ánh nắng này cũng chiếu rọi Cố Thừa Nghiên từ trong ra ngoài, khiến hắn cảm thấy một loại an bình của năm tháng tĩnh hảo.
Thật tốt đẹp a, ngày tháng như vậy hy vọng có thể mãi mãi trôi qua.
Sẽ. Hắn nghĩ.
Cảnh Nặc đột nhiên mở bừng mắt, nhìn về phía hắn. Cố Thừa Nghiên vội vàng hỏi: “Sao vậy? Muốn cái gì?”
Cảnh Nặc thần sắc nhàn nhạt, chậm rãi lắc đầu.
Cậu đang dùng một loại ánh mắt thăm dò đánh giá Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên hỏi: “Bụng không thoải mái sao? Hay ngủ không được? Muốn nghe chuyện cổ tích hay âm nhạc?”
Cảnh Nặc lại lắc đầu.
Cậu nhìn Cố Thừa Nghiên, rất lâu, rất lâu, cuối cùng rũ mắt xuống, nói: “Tôi luôn có một loại cảm giác, tôi giống như sắp chết.”
Cố Thừa Nghiên vội vàng nói: “Nói gì đó, không được nói mê sảng, em khỏe mạnh, sẽ không có bất kỳ chuyện gì.”
Hắn dừng lại một chút, cố gắng làm giọng mình dịu dàng xuống: “Nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Cảnh Nặc lại không nói, cậu cũng không biết nên nói thế nào, vì thế liền nói: “Không có gì, chỉ là vừa mới nằm mơ.”
Cố Thừa Nghiên cười cười, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu: “Mới chợp mắt lúc nào, mà đã nằm mơ rồi?”
Cảnh Nặc rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
“Mơ những giấc không may mắn thì ít làm.” Cố Thừa Nghiên nghĩ nghĩ, lại nói: “Mơ đều là phản lại, không sao đâu.”
Cảnh Nặc đương nhiên không nằm mơ.
Cậu chỉ là đột nhiên cảm thấy thực vô thố.
Cố Thừa Nghiên trở nên rất xa lạ, chính mình cũng trở nên rất xa lạ, cuộc sống hiện tại cũng trở nên rất xa lạ.
Giống như là trái tim vẫn luôn treo lên, đột nhiên rớt xuống, cả người đều trống rỗng.
Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn ở trong nhà, tay đưa thì cơm đến miệng, ngay cả tắm rửa cũng do Cố Thừa Nghiên làm thay. Giống như cậu làm một con sâu gạo an nhàn cũng không sao cả.
Sự căng thẳng sau khi bị bắt về dần dần tan biến, sự thôi thúc muốn rời đi lần nữa cũng có chút lui bước.
Quan trọng nhất là thái độ của Cố Thừa Nghiên. So với trước đây giống như thay đổi thành một người khác. Sẽ không trêu chọc cậu, cũng sẽ không động một cái là mặt mày nghiêm túc nói những lời tàn nhẫn. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn động tay động chân, nhưng không phải kiểu sắc sắc động tay động chân, chỉ là sờ sờ mặt cậu, sờ sờ tay cậu đại loại thế.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện, cũng làm Cảnh Nặc không thể không động lòng.
Khoảng thời gian trước hắn đã đi gặp ba và các em trai cậu một lần. Cố Thừa Nghiên thần không biết quỷ không hay đưa họ đến, sau đó làm thay Cảnh Nặc những việc cậu muốn làm nhất. Chữa bệnh và giáo dục tốt nhất của Đế tinh, Cố Thừa Nghiên đều làm thay cậu.
Cố Thừa Nghiên nói với Cảnh Nặc, lúc đó không phải muốn dùng người nhà cậu để uy h.i.ế.p cậu trở về, chỉ là cảm thấy chỉ có nhắc đến người nhà cậu, mới có thể làm cậu buông lỏng, cùng hắn về nhà.
Hơn nữa hắn cũng thật sự muốn Cảnh Nặc trở về xem, người nhà cậu sống rất tốt. Cả gia đình các em, sau này đều có thể an an ổn ổn sống ở Đế tinh.
Cảnh phụ không hề biết chuyện Cảnh Nặc bỏ đi. Nhìn thấy Cảnh Nặc rất kích động, ôm cổ cậu hưng phấn hỏi: “Bất ngờ không? Bất ngờ không? Thượng tướng nói muốn cho con một bất ngờ, không ngờ chúng ta lại xuất hiện ở đây đi!”
Khi hai người họ nói chuyện riêng, Cảnh phụ nói rất nhiều lời cảm kích Cố Thừa Nghiên, hy vọng Cảnh Nặc thay chuyển lời. Cảnh Nặc nhìn Cảnh phụ vốn bệnh tật nhiều năm, sắc mặt cuối cùng đã hồng hào trở lại, cũng kích động rơi lệ.
Nhưng chung quy cậu không nói cho Cảnh phụ chuyện mình mang thai.
Cậu vẫn chưa nghĩ kỹ.
Lúc đi ra ngoài, hai đứa em trai đang ngước đầu đánh giá Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên cũng cúi đầu nhìn chúng, hỏi: “Sao vậy?”
Hai tiểu tử kia vừa định nói: “Anh chính là...”
Cảnh Nặc lập tức nhanh tay lẹ mắt bịt miệng chúng, nhét chúng vào lòng Cảnh phụ.
Cố Thừa Nghiên: “?”
Cảnh Nặc sợ hai tên tiểu tử thối này nói ra “Anh chính là tên Cố Thượng tướng bắt cóc trẻ con?” nên nhanh chóng lôi Cố Thừa Nghiên đi.
Lúc đi còn hỏi Hunt gần đây thế nào. Cố Thừa Nghiên thần sắc như thường nói: “Tôi có gặp hắn đâu mà biết.”
Cảnh Nặc có chút hồ nghi, nhưng thái độ vô cùng thản nhiên của Cố Thừa Nghiên lại làm cậu cảm thấy mình lo lắng thái quá.
Chỉ là lúc trước Cố Thừa Nghiên thật sự sẽ dễ dàng như vậy thả Hunt đi sao?
Thôi, về liên hệ với Hunt hỏi thăm xem.
Trên thực tế, Cố Thừa Nghiên vừa đưa Cảnh Nặc về, liền cho người đưa Hunt đi ngay lập tức, sợ người này nói ra những chuyện không đâu trước mặt Cảnh Nặc.
Rốt cuộc thái độ hắn đối với tiểu trúc mã của Cảnh Nặc có thể nói là vô cùng không hữu hảo trước đây.
Gia đình được an bài tốt, căn nhà ấm áp dễ chịu, không cần lo lắng sinh hoạt, quả thực làm tảng đá trong lòng Cảnh Nặc giảm đi rất nhiều gánh nặng.
________________________________________
Nhưng, lâu dài không chỉ một chuyện này.
Cảnh Nặc phần lớn thời gian không có cảm giác gì đặc biệt về việc mang thai một đứa bé. Khó khăn ăn uống được giải quyết xong liền càng tùy ý. Nhưng không thể tránh khỏi, trong một ngày thỉnh thoảng vẫn sẽ có những khoảnh khắc khác, bất ngờ bị ốm nghén, không có nguyên nhân cụ thể dẫn đến, cũng rất khó giảm bớt. Có khi thậm chí là nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, liền thò người ra mép giường nôn.
Một ngày một hai lần, có khi hai ngày một lần. Tần suất đối với rất nhiều Thai phụ O mà nói đã giảm bớt rất nhiều, nhưng đối với một người bình thường không mang thai, trải nghiệm này vẫn gây ra ảnh hưởng cực lớn đến cuộc sống và tâm lý. Cảnh Nặc sau khi trở về vốn đã trở nên trầm mặc ít nói, sau khi bị ảnh hưởng bởi việc nôn ói lại càng trở nên không thích nói chuyện.
Cố Thừa Nghiên ban ngày dù ở nhà, có khi cũng rất bận rộn, lại còn phải chừa giờ nấu cơm cho Cảnh Nặc. Cảnh Nặc vừa nôn, hắn liền bay nhanh đến xem Cảnh Nặc, lau rửa cho cậu, dọn dẹp bừa bộn.
Bởi vì Cảnh Nặc cảm thấy mình rất chật vật, không muốn bị người khác thấy, nên Cố Thừa Nghiên cũng không gọi người làm vào dọn dẹp, đều là tự tay làm hết. Hắn thời khắc chú ý trạng thái của Cảnh Nặc, có khi không kịp, trực tiếp để Cảnh Nặc nôn vào tay hắn.
Hốc mắt Cảnh Nặc tràn đầy nước mắt sinh lý, nhưng trong m.ô.n.g lung vẫn nhìn thấy Cố Thừa Nghiên chỉ quan tâm nhìn mình, bị cậu nôn ra đầy người mà lông mày cũng không nhăn một chút.
Nói không động lòng là giả.
Lại có một lần, Cố Thừa Nghiên đề cập đến kết hôn với cậu.
Ngày đó Cảnh Nặc ngồi trong tiểu hoa phòng phơi nắng, dùng máy tính bảng lướt xem đồ dùng em bé. Quần áo em bé sặc sỡ hoa mắt, làm người ta nhìn hoa cả mắt. Cố Thừa Nghiên lúc này liền chen qua ngồi bên cạnh cậu, cứ khăng khăng phải chia màn hình cùng cậu xem. Cảnh Nặc lướt X Bảo xem đồ dùng trẻ con, hắn lướt Tiểu X Thư xem vật dụng tốt trong thai kỳ.
Nhìn thấy cái gì hiếm lạ cũng cứ phải kéo Cảnh Nặc cùng xem. Cảnh Nặc bị hắn quấy rầy thật sự phiền, không thể chuyên tâm xem đồ dùng em bé.
Cố Thừa Nghiên còn nói hùng hồn đầy lý lẽ, nói đây đều là hàng thật được kiểm chứng, lại có bảng đen bảng đỏ, không cần tốn công chọn lựa là có thể chọn được đồ tốt.
Cảnh Nặc nói bên hắn toàn là quảng cáo, căn bản không có cái gì hàng thật được kiểm chứng, đều là tiếp thị mở rộng sau hậu trường. Những blogger đó có khi còn chưa dùng qua, Đường đua Anh O có khi ngay cả em bé cũng mượn tới.
Cố Thừa Nghiên bị đả kích sâu sắc, trầm mặc hồi lâu, nhận ra mình thật sự không theo kịp trào lưu.
Vì thế hắn chuyển sang xem quảng cáo tuyên truyền trang phục mùa xuân mới, chuẩn bị quần áo cho Cảnh Nặc.
Hai người lặng im lướt giao diện riêng của mình, nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Chính là vào lúc này, Cố Thừa Nghiên đột nhiên hỏi một câu: “Lúc chúng ta kết hôn sẽ mặc vest hay lễ phục cổ điển?”
Lúc hắn nói câu này vô cùng tùy ý, thậm chí không ngẩng đầu nhìn Cảnh Nặc, giống như chỉ là thuận miệng đề cập một chuyện đương nhiên, không cần cố ý hay trịnh trọng nhấn mạnh.
Cảnh Nặc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Đó là lần đầu tiên.
Sau này Cố Thừa Nghiên liền bắt đầu nhiều lần dò hỏi như có như không, hỏi cậu muốn làm hôn lễ kiểu gì, làm ở đâu, thậm chí chi tiết đến hôn lễ dùng hoa gì, bóng bay gì, thực đơn dùng khẩu vị hành tinh nào.
Hắn xây dựng nên một loại cảm giác rằng họ sắp ở bên nhau lâu dài.
Cảnh Nặc sau này nghĩ, lần đó hắn thuận miệng đề cập, có lẽ là để thăm dò thái độ của cậu. Cảnh Nặc lúc đó không có phản ứng gì, hắn liền thuận thế tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Sau đó cậu liền nghe nói Cố Thừa Nghiên đã cho người chuẩn bị lễ phục hôn lễ, chỉ chờ Cảnh Nặc sinh xong đứa bé là sẽ tổ chức hôn lễ.
Mọi chuyện dường như thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, là một kết cục tốt nhất, sự sắp xếp tốt nhất.
Giống như bộ phim truyền hình kia.
Vậy, nếu cứ như vậy sống tiếp thì sao?
Cảnh Nặc cố gắng tự nhủ không cần nghĩ gì cả. Dù sao cũng đã như vậy, hắn... trông có vẻ rất thích mình.
Nhưng, sau này cứ như vậy sao?
Cảnh Nặc cảm thấy cuộc đời mình cứ như vậy tiếp diễn, chỉ sợ sẽ giống hệt cốt truyện phim truyền hình bị lạn đuôi nào đó.
Sao mà tương tự thế: Cậu bỏ trốn khỏi Cố Thừa Nghiên, sau đó bị bắt về, phát hiện mang thai đứa bé, vì thế thuận lý thành chương, cậu và Cố Thừa Nghiên ở bên nhau, sau đó happy ending.
Trừ việc không có làm làm làm.
Có thể thấy hiện thực và phim truyền hình vẫn có chút khác biệt. Trạng thái cơ thể cậu hiện tại, nếu Cố Thừa Nghiên cứ khăng khăng kéo cậu làm làm làm thì nói không chừng Cảnh Nặc sẽ nôn vào người hắn, sau đó làm hắn từ đó về sau héo rũ!
Vậy sau khi Happy ending kết thúc thì sao?
Cảnh Nặc nghĩ, cậu sẽ có một cuộc sống không cần giặt quần áo, không cần nấu cơm, chỉ cần thỉnh thoảng làm đồ ăn phụ cho đứa bé.
Lúc rảnh rỗi, ban ngày Cố Thừa Nghiên dẫn cậu đi mua sắm, vung tay lấy thẻ hắn cho cậu mua mua mua, sau đó ăn một bữa bữa tối dưới ánh nến, rồi đi xem cảnh đêm, xem pháo hoa... Đoạn này rất quen thuộc, cuộc sống sau kết hôn mà cậu từng mong đợi với Omega, lại vừa vặn xảy ra trên người cậu và Cố Thừa Nghiên???
Buổi tối về nhà, dỗ đứa bé ngủ xong, Cố Thừa Nghiên hẳn là cũng sẽ không cùng cậu chui vào chăn cùng nhau xem 《Omega Tuyệt Vọng》. Hắn chỉ biết ngủ với cậu.
Cuộc đời bi thảm đến nhường nào, quả thực liếc mắt một cái thấy được tận cùng.
Nhưng trong mắt đại chúng, đây lại là Happy ending tốt nhất.
Rốt cuộc phim truyền hình đều diễn như vậy.
Cảnh Nặc tuyệt vọng nghĩ: Xong rồi, muốn c.h.ế.t đi một chút.
Nhưng khoảng thời gian này Cố Thừa Nghiên đối với cậu thật sự quá tốt, tốt đến mức Cảnh Nặc kinh hãi. Trong nhận thức của cậu, Alpha căn bản sẽ không ôn nhu chu đáo như vậy. Họ đều là biểu tượng của bạo lực, bóc lột, đoạt lấy, huống chi là Cố Thừa Nghiên.
Viên đạn pháo ôn nhu như vậy quả thực làm người ta động lòng. Hắn toàn tâm toàn ý, không cầu hồi báo.
Lại còn không phải vì muốn lên giường với cậu. Cảnh Nặc cảm thấy thực sợ hãi.
Nếu đối phương có mưu đồ, cậu còn có thể đối phó. Nhưng nếu không có mưu đồ... À, đứa bé.
Cảnh Nặc bừng tỉnh nhận ra: Hắn là vì đứa bé.
Nghĩ như vậy xong liền thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn có mưu đồ.
Có lẽ là để cho đứa bé một gia đình trọn vẹn?
Rất nhiều gia đình đều như vậy.
Ba cậu và tên tra nam kia cũng như vậy...
Cảnh Nặc nghĩ: Anh xem, ngoài miệng anh không nói, nhưng thực tế anh vẫn rất thích đứa bé này.
Đương nhiên sẽ thích, đây chính là đứa con duy nhất của hắn.
Nhưng Cố Thừa Nghiên lại nói thích cậu, yêu cậu... Có thể duy trì được bao lâu? Alpha và Omega đôi khi còn khó có thể lâu dài. Thời gian lâu rồi, liền biến thành ba cậu như vậy, bị tra nam vứt bỏ, thiếu một đống nợ, một mình kéo mấy đứa con.
Alpha và Beta... Trông có vẻ càng vô phương lâu dài.
Vậy mình phải đợi đến khi hắn quyết định kết thúc mới có thể rời đi sao?
Nếu mình nói muốn đi, hắn nhất định sẽ dùng đứa bé để uy h.i.ế.p mình.
Càng gần ngày dự sinh, Cảnh Nặc càng thêm cô đơn. Đúng lúc này, Hi Lạc đến thăm cậu.
Vừa bước vào liền nhìn thấy Cảnh Nặc bộ dạng muốn khóc không khóc, vội vàng đi qua, ôm Cảnh Nặc: “Sao vậy Nặc Nặc? Cố Thừa Nghiên lại ức h.i.ế.p em?”
Cảnh Nặc lắc đầu.
Hi Lạc an tĩnh ở bên cạnh bầu bạn, chờ cậu muốn mở lời rồi mới mở lời.
Cảnh Nặc ấp ủ đã lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hi Lạc, uất ức không chịu nổi, mang theo tiếng nức nở nói: “Hi Lạc... 《Omega Tuyệt Vọng》 phần ngoại truyện 《Thượng Tướng Đế Quốc Truy Đuổi Ngọt O Bỏ Trốn》 lạn đuôi, hắn! Lạn! Đuôi!!”
Hi Lạc kinh hãi, tim như muốn vỡ ra. Trời ơi, Nặc Nặc của tôi, em lại còn khổ sở vì bộ phim truyền hình lạn đuôi đó!
Bộ phim truyền hình đó thật đáng chết.
Hi Lạc liên tục gật đầu: “Đúng vậy, quả thực lạn đuôi. Tôi cũng rất tức giận. Sau này hỏi ra, là do biên kịch đổi người. Đoàn làm phim có một Alpha đi cửa sau, hắn căn bản không hiểu khán giả muốn xem cái gì, quay lung tung một hồi, kết thúc qua loa. Ai muốn xem cái cốt truyện tầm thường truy hồi vợ bỏ trốn liền Happy ending chứ! Hỏa táng tràng đâu? Quần chúng nhân dân thích xem hỏa táng tràng đâu!”
“Tôi đã cưỡng chế họ sa thải tên Alpha đó, sau đó quay lại một phiên ngoại mới. Làm cho Tiểu Ngọt O sinh xong đứa bé tiếp tục bỏ trốn. Kết hôn chỉ là một thủ đoạn mê hoặc Alpha, làm hắn thả lỏng cảnh giác! Sau đó ít nhất phải kéo dài thêm hai ba mùa nữa mới có thể ở bên nhau chứ. Dù sao khán giả thích xem thì cứ quay tiếp, cái gì gì đó không phải cứ chạy mãi đuổi mãi quay mười mấy năm sao. Diễn viên đều từ thanh niên biến thành lão niên, cuối cùng vẫn là mọi người thực sự không thích xem hai ông bà già tình chàng ý thiếp nữa mới kết thúc...”
Cảnh Nặc căn bản không để ý đến những lời thao thao bất tuyệt phía sau của Hi Lạc. Cậu chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Hóa ra còn có thể như vậy?!
Cậu ngồi thẳng người, tim đập đột nhiên tăng tốc.
Trong khoảnh khắc, Cảnh Nặc thoát ra khỏi tư tưởng như bị giam cầm suốt thời gian qua, tinh thần tỉnh táo và thoáng đãng hẳn.
Cậu còn có lựa chọn khác.
Nhưng Cố Thừa Nghiên nói yêu cậu.
Vậy còn mình? Cảnh Nặc tự hỏi mình, mình có thích hắn không?
Tim Cảnh Nặc đập cực nhanh.
Cậu nghĩ, mình không thích hắn. Làm sao mình có thể thích hắn.
Alpha làm sao có thể ở bên Beta, Beta lại làm sao có thể thích Alpha.
... Mình không cần đi vào vết xe đổ của ba.
Mình không cần.
Cảnh Nặc cúi đầu sờ sờ bụng, lặng lẽ nghĩ: Bảo bối, xin lỗi con. Mẹ có lẽ không thể cùng con lớn lên.