TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 87

“Cảm ơn, Nặc Nặc, cảm ơn……” Cố Thừa Nghiên quỳ sát trước người Cảnh Nặc.

Anh đang cảm tạ cái gì vậy?

Cảnh Nặc sờ sờ mái tóc có chút thô cứng của hắn, hơi châm chích tay. Lúc này, cậu có phải nên nói một câu: “Không có gì phải khách khí?”

Cái gì với cái gì thế này?

Sau khi kiên định nói ra câu đó, Cảnh Nặc giống như một quả bóng bay xì hơi, sự mê mang và hỗn loạn xâm chiếm đại não cậu.

Dường như có thứ gì đó đã mất kiểm soát, cậu mơ hồ về hiện tại và tương lai của chính mình.

Suy nghĩ hồi lâu, cũng không đưa ra được bất kỳ kết luận nào.

Cảnh Nặc quyết định thuận theo tự nhiên, không nghĩ gì cả, bước một bước xem một bước.

________________________________________

Những ngày tiếp theo, cậu được Cố Thừa Nghiên chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận. Mọi việc có thể do Cố Thừa Nghiên làm thay, hắn tuyệt đối sẽ không để Cảnh Nặc động tay dù chỉ một chút. Tuy rằng cuộc sống trôi qua không khác biệt lắm so với trước, nhưng Cảnh Nặc lại cảm thấy có điều gì đó mơ hồ không giống.

Cậu trở nên có chút an nhàn.

An nhàn đến mức nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy cũng được.

________________________________________

Cố Thượng tướng gần đây xuân phong đắc ý, đây là điều bất cứ ai cũng có thể nhận ra. Đám lính trẻ ở quân bộ vừa sùng bái vừa sợ hãi Cố Thừa Nghiên, kết quả bị hắn huấn luyện vài lần xong liền hoàn toàn tránh xa hắn. Ngày thường đi ngang qua bị hắn lườm một cái cũng đủ làm ác mộng ba ngày, nhưng gần đây, thỉnh thoảng họ gặp Cố Thừa Nghiên đối diện ở quân bộ, rụt rè chào hỏi, lại có thể nhận được một cái mỉm cười gật đầu ý bảo từ Thượng tướng.

Quá kinh khủng.

Đương nhiên, phần lớn thời gian Cố Thừa Nghiên còn chẳng thèm đến quân bộ. Cái quái gì công việc, ai thích làm thì làm.

Vệ thị tam huynh đệ kêu khổ không ngừng.

Bởi vì tham gia vào việc “hỗ trợ Cảnh Nặc chạy trốn”, mấy người họ bị Cố Thừa Nghiên vô tình thanh toán. Trước đây không thu thập là vì chưa rảnh tay. Hiện tại Cảnh Nặc đã trở về, lại còn mang thai bảo bối... Cố Thừa Nghiên càng nghĩ càng giận, cục cưng mang thai cơ mà! Bị mấy người này “tốt bụng tương trợ”, chạy lâu như vậy, chịu nhiều cực khổ như vậy.

Mấy tên này thật sự không có chút đầu óc nào.

Cả tên Quản gia kia nữa.

Moore tuyệt đối không ngờ Cố Thừa Nghiên lại bãi công vào thời điểm then chốt như vậy. Hắn bãi công á???

Hắn gọi điện thoại lên án mạnh mẽ Cố Thừa Nghiên một trận: "Hello? Đại ca? Cậu từng ngày nghĩ cái gì thế hả? Mới tới đâu mà đã nghĩ đến vợ, con, giường ấm??? Cậu không điều tra rõ kẻ chủ mưu đứng sau thì làm sao mà ngủ yên được?

Moore nhắc nhở Cố Thừa Nghiên: “Đối phương còn xem Cảnh Nặc là cái gai trong mắt đó, cậu cho rằng g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên lính quèn là chuyện này kết thúc sao? Kẻ đứng sau lòng lang dạ thú, hắn ta chắc chắn muốn hủy diệt Đế quốc. Tôi nói cho cậu biết Cố Thừa Nghiên, Đế quốc Peymans mà vong thì cậu cũng không có ngày tháng vợ con giường ấm đâu ——”

“Cậu nghĩ cho kỹ đi!!!”

Cố Thừa Nghiên ừ ừ cho qua hai tiếng: “Được được, tôi chiều tìm ngài bàn chuyện này.”

Moore nghe thấy tiếng máy hút mùi đang hoạt động, cùng với tiếng dầu mỡ lách tách trong chảo, nghi ngờ hỏi: “Cậu đang làm gì?”

“Thôi, không nói với cậu nữa. Đang nấu cơm cho Nặc Nặc đây.” Cố Thừa Nghiên nói xong liền bảo Fran cúp máy với Hoàng đế.

Moore nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Gì? Hắn nói gì?

Đáng giận a! Cố Thượng tướng uy phong lẫm lẫm sát phạt quyết đoán được mệnh danh là lưỡi d.a.o sắc bén của Đế quốc, lại bắt đầu rửa tay làm canh! Địa vị chủ nghĩa gia đình của các Alpha vĩ đại chúng ta thật sự khó giữ được!

Ngay sau đó hắn gửi tin nhắn cho Cố Thừa Nghiên: 【Làm được không? Không biết làm thì V cho tôi 5 triệu Ngân Hà tệ. Bệ hạ Hoàng đế đích thân dạy mỹ thực cấp bậc Michelin Ngân Hà, Hoàng hậu ăn đều nói tốt! Like.JPG】

Cố Thừa Nghiên có lẽ đang bận xóc chảo không rảnh tay, không trả lời. Moore hậm hực không thôi, dứt khoát cũng nghỉ làm sớm về làm cơm trưa cho Hi Lạc.

Mặc kệ, dù sao Đế quốc nhất thời chưa sụp đổ được.

Dù Hi Lạc có cãi nhau với hắn, cũng chưa bao giờ không ăn cơm hắn làm. Muốn bắt lấy người Omega, thì trước hết phải bắt lấy dạ dày Omega. Lão tử đã từ nhà trẻ bắt đầu lén dùng món trứng chiên tình yêu để bày tỏ tình cảm với Hi Lạc, tính ra Hi Lạc chính là do hắn tự mình nuôi lớn.

Moore đắc ý huýt sáo. Tiểu trúc mã kia của Cố Thừa Nghiên có thể so với ta sao?

Cố Thừa Nghiên cho Fran thiết lập tin nhắn của Moore thành miễn làm phiền, quay đầu hỏi đầu bếp: “Làm như vậy có đúng không?”

Đầu bếp không hiểu Thượng tướng bị cái gì lên cơn điên, đột nhiên xông vào nói muốn tự mình nấu cơm.

Tuy rằng cũng từng nghe nói rất nhiều Alpha biểu hiện dục tràn đầy trong kỳ cầu ngẫu sẽ dùng thủ đoạn tự mình xuống bếp để tán tỉnh Omega. Nhưng loại đó là: đập trứng gà còn làm rớt một nửa vỏ trứng vào nồi, xào cà chua thành cháo, chỗ cần thêm nước lại rắc muối, chỗ cần rắc muối lại đổ dầu, cuối cùng làm ra một món vật thể gây ung thư đen thui không còn nhìn ra đặc trưng nguyên liệu ban đầu. Sau đó Alpha dâng lên như bảo vật cho Omega. Omega ăn một miếng xong, mặt mũi vặn vẹo nhưng cố gắng giả vờ bình tĩnh mà nói siêu——ngon.

Alpha vui vẻ tin là thật, muốn đích thân nếm thử. Lúc này Omega sẽ giật lấy đĩa không cho hắn nếm, Alpha càng muốn nếm, Omega càng không cho, cứ như vậy giằng co bảy tám hiệp, Alpha nói: “Sao đồ tôi làm lại ngon đến vậy? Đồ hư hỏng nhà em dám độc chiếm,” rồi giật lại ăn thêm một miếng... yue. Sau đó hai người còn phải trải qua một hồi đối thoại ngu ngốc kiểu “Sao cơm tôi làm lại khó ăn như vậy” “Không có, không có, thật ra vẫn có thể ăn được”, cuối cùng ngọt ngào ôm nhau. Một người nói “Tôi chỉ là muốn tốt cho em”, người kia nói “Không cần miễn cưỡng mình làm việc không giỏi, chỉ cần anh ở bên em là được rồi”.

À, đó chưa phải là cuối cùng. Cuối cùng là hai người đổ đi đĩa vật thể gây ung thư kia, đồng thời phân phó đầu bếp lập tức làm một bàn Mãn Hán toàn tịch dọn lên.

Vì sao là lập tức?

Bởi vì sau khi bị hai người họ làm chậm trễ, giờ ăn cơm đã qua, không ăn nữa là sẽ c.h.ế.t đói, đói bụng sẽ lại trút giận lên đầu bếp vô tội.

... Thượng tướng, ngài hiện tại cũng muốn chơi trò này sao?

Có thể nào bỏ qua đoạn đầu đó, tua nhanh đến đoạn tôi làm lại món ăn không?

Cảnh thiếu gia còn mang thai bảo bối, không chịu nổi ngài bỏ đói cậu ấy đâu.

Cố Thừa Nghiên nửa ngày không chờ được câu trả lời, không ngờ trong đầu đầu bếp đã diễn xong một tiểu kịch trường. Hắn hỏi lại lần nữa: “Đúng hay không?”

Đầu bếp hoàn hồn, rón rén liếc nhìn một cái, phát hiện Cố Thừa Nghiên làm rất ra dáng, ít nhất sắc, hương, vị không có cái nào bị lệch.

“Thượng tướng, ngài biết nấu cơm sao?”

“Biết một chút, ông nghĩ tôi sinh ra đã có người nấu cơm cho tôi à?”

Đầu bếp tỏ vẻ rất kính nể.

Cố Thừa Nghiên nói: “Nhưng cũng chỉ biết một chút, ở mức độ lấp đầy bụng thôi, những món bình thường tôi đều không làm được.”

Đầu bếp lập tức dùng hết vốn từ cả đời để khen ngợi khả năng tự thân vận động mạnh mẽ và tốc độ học hỏi nhanh của Cố Thừa Nghiên.

“Không hổ là Thượng tướng!”

“Thượng tướng chính là Thượng tướng!”

Hoàn toàn không ý thức được câu “những món bình thường đều không làm được” của Cố Thừa Nghiên căn bản không phải khiêm tốn.

Cố Thừa Nghiên không phải đột nhiên nổi hứng muốn nấu cơm cho Cảnh Nặc. Chỉ là Cảnh Nặc cứ ăn gì nôn nấy, cứ như vậy tiếp diễn cũng không phải là cách. Hôm đó ăn cháo không nôn, Cố Thừa Nghiên liền cho rằng Cảnh Nặc ăn cháo sẽ không nôn. Kết quả sau đó dù có thay đổi kiểu cháo thế nào, Cảnh Nặc vẫn nôn như thường.

Cố Thừa Nghiên hỏi ý kiến bác sĩ. Đối phương hiểu rõ tình huống, nói có lẽ không phải vấn đề ở cháo, mà là do Cố Thừa Nghiên tự mình đút là nguyên nhân.

Bình thường Omega trong thời gian mang thai đều cần pheromone của Alpha để trấn an, vừa có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần của Thai phụ O vừa có lợi cho sự sinh trưởng của thai nhi. Thông thường dưới sự trấn an của pheromone Alpha, Omega sẽ giảm bớt chứng ốm nghén nghiêm trọng.

Cảnh Nặc không có pheromone, cũng không cần pheromone trấn an. Nhìn qua cậu không có nhu cầu cao đối với Alpha, nhưng đứa bé trong bụng cậu có lẽ có thể được pheromone của Cố Thừa Nghiên trấn an, từ đó giúp Cảnh Nặc giảm bớt ốm nghén.

Cố Thừa Nghiên trở về thử tự mình đút cơm cho Cảnh Nặc. Quả nhiên, Cảnh Nặc ăn được hết mọi thứ. Ngay cả loại cá mà Omega thường tránh né, Cảnh Nặc cũng có thể ăn hết nửa con trong một hơi.

Cố Thừa Nghiên vô cùng vui mừng.

Bác sĩ nói, đây là vì trong quá trình hắn đút cơm, pheromone của hắn đã bám vào thức ăn làm Cảnh Nặc ăn vào. Pheromone đi vào cơ thể cậu, là có thể trấn an thai nhi.

Cố Thừa Nghiên hiếu kỳ nói: “Pheromone trấn an lại còn có thể thông qua đường miệng ư?”

“...” Bác sĩ bổ sung: “Nếu muốn hiệu quả tốt hơn, có thể thử tự mình nấu cơm. So với hiệu quả đút cơm, có lẽ sẽ có cải thiện về chất.”

Cho nên mới có cảnh Cố Thừa Nghiên tự mình xuống bếp nấu cơm này.

________________________________________

Cảnh Nặc đến ăn cơm chú ý thấy, món ăn hôm nay tuy rằng trình bày không đẹp, nhưng lại mơ hồ vô cùng hấp dẫn cậu, khiến người ta muốn ăn ngon miệng.

Mấy ngày này cậu bị Cố Thừa Nghiên đút cơm đã thành thói quen. Không còn cách nào, tự ăn thì nôn, Cố Thừa Nghiên đút thì không nôn.

Cố Thừa Nghiên đút cậu luôn có một kiểu tư thế như đang đút cháu trai cưng. Dù hắn có cẩn thận đến đâu, cái khí thế không cho phép từ chối kia vẫn không thu lại được.

Cảnh Nặc bị hắn đút cứ thế mà ăn nhiều... thật sự rất đưa cơm.

Nhưng khuôn mặt ngày càng mượt mà và chiếc cằm nọng ẩn hiện, cùng với đứa bé trên hình ảnh không hề lớn hơn bao nhiêu, làm cậu nhận ra ——

Thì ra là mình đang tăng cân, không phải đứa bé đang lớn!

Hi Lạc nói đứa bé hiện tại nặng sáu cân là không thành thật!!!

Nhưng dù rất kháng cự, gần đây Cố Thừa Nghiên đút cậu, cậu vẫn rưng rưng ăn hết ba chén lớn.

Thời gian lâu rồi cậu đã không còn giãy giụa, ngồi đó chờ Cố Thừa Nghiên đến đút. Nhưng hôm nay Cố Thừa Nghiên lại khác thường ngồi bên cạnh không động, nói với cậu: “Nếm thử món ăn hôm nay thế nào?”

Cảnh Nặc thầm nghĩ hôm nay lại muốn làm gì nữa đây? Cầm đũa gắp một miếng đồ ăn nhét vào miệng.

Giống như thời gian ngưng đọng, động tác cậu dừng lại ở đó vài giây, chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi, thăm dò nhai hai cái.

Cậu thần sắc quái dị nhìn về phía Cố Thừa Nghiên, hỏi: “Anh làm sao?”

Cố Thừa Nghiên kinh hãi, chẳng lẽ Cảnh Nặc đã có thể ngửi ra hương vị pheromone của hắn?

Hắn kinh hỉ gật đầu, nói cho Cảnh Nặc: “Bác sĩ nói đút cơm có thể làm pheromone của tôi thông qua cơm được đưa vào cơ thể em, trấn an đứa bé, cho nên sẽ không nôn. Nếu do tôi nấu cơm, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Cảnh Nặc cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ khó nói nên lời.

Nụ cười Cố Thừa Nghiên cứng đờ vài phần, hỏi: “Không ăn được sao?”

Cảnh Nặc thở dài, nói với hắn: “Anh có thể tưởng tượng, một đĩa đồ ăn, rõ ràng khó ăn như vậy, lại hấp dẫn tôi đến thế. Tôi biết rõ nó khó ăn, lại có cảm giác muốn ăn hết nó. Chỉ cần nhìn nó, liền cảm thấy mình có thể ăn ba chén cơm lớn, nhưng nó thật——rất khó ăn... Điều này làm tôi cảm thấy tôi bị một đĩa đồ ăn thao túng tâm lý.”

Sự hình dung sinh động như thật này quả thực không phù hợp với trình độ ngôn ngữ của Cảnh Nặc, cũng vì vậy mà sự đả kích đối với Cố Thừa Nghiên có thể nói là chí mạng.

Hắn đứng dậy, cho người dọn đĩa đồ ăn này đi, sau đó bảo đầu bếp làm lại một bàn. Đầu bếp đã sớm chuẩn bị sẵn, ông thầm nghĩ tôi biết ngay sẽ như vậy. Khoảnh khắc Cố Thừa Nghiên ra lệnh, ông liền dẫn người tiếp nối không kẽ hở dọn lên bàn đồ ăn thứ hai.

Cố Thừa Nghiên: “……”

Sau đó ngày hôm sau, Cố Thừa Nghiên vẫn như cũ thử tự mình nấu cơm, vẫn như cũ bị dọn đi.

Vì thế ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Cảnh Nặc mỗi ngày nhìn món ăn ngon miệng nhưng lại muốn nôn và món ăn khó nuốt nhưng lại không dứt ra được, cả người đều trở nên rất xoắn xuýt. Cậu ngày qua ngày ôm bụng ngồi bên bàn ăn, sống không còn gì luyến tiếc mà chờ cơm, thầm nghĩ: Tốt xấu, bảo bối, hắn đang ngược đãi chúng ta.

________________________________________

Kết quả là bất đắc dĩ, Cố Thượng tướng đành phải đi tìm Bệ hạ Hoàng đế thỉnh giáo.

Moore vô cùng lạnh nhạt: “Lần trước trước khi cúp điện thoại cậu nói chiều sẽ đến, kết quả một tuần cậu mới tới, trễ rồi, về đi, Đế quốc vong rồi, đã không còn Bệ hạ tốt bụng lại biết nấu cơm nữa.”

Cố Thừa Nghiên: “……” Thần kinh.

“Tôi lúc đó chưa nói là chiều hôm đó, ý tôi lúc đó thật ra là ‘chiều một tuần sau’... đến tìm ngài.”

Moore: “Cậu mau cút đi!”

Hắn liếc thấy trên tay Cố Thừa Nghiên ẩn ẩn có vài vết thương. Cố Thừa Nghiên cũng không che giấu, nói là bị thương lúc nấu cơm: “Vẫn còn kịp chữa trị.”

“Chữa trị cái rắm à, không thể chữa trị!” Moore vội vàng nói.

Cố Thừa Nghiên ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Moore dùng ánh mắt khinh thường của người từng trải nhìn Cố Thừa Nghiên: “Cái này cậu liền không hiểu rồi, vết thương này có tác dụng lớn lắm đó.”

“Tuyệt đối đừng chữa, cứ dùng băng cá nhân hoặc băng gạc mỏng hờ hững che lại thôi. Khi bưng thức ăn, múc cơm hoặc gắp đồ ăn cho cậu ấy, cứ như vậy lộ ra trước mắt cậu ấy. Tôi nói cho cậu biết, tuyệt đối khiến người ta đau lòng, độ hảo cảm tăng vùn vụt. Cho dù cơm cậu làm không ăn được, cậu ấy cũng sẽ đầy cảm động mà ăn cho sạch.”

Moore nhấn mạnh trọng điểm: “Đã cố ý! Lại như không chú ý!”

Cố Thừa Nghiên mắng: “Cút đi! Tôi chẳng lẽ vì muốn làm cậu ấy ăn cơm tôi làm khó ăn sao? Làm ngon thì cậu ấy sẽ tự ăn, làm khó ăn tôi còn có thể ép cậu ấy ăn sao? Một ngày ăn một miếng cơm tôi làm đã khó xử cho cậu ấy lắm rồi.”

“Hơn nữa, tiểu Beta nhà chúng tôi rất yêu tôi, tôi căn bản không cần dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để gây thương cảm hay tăng độ hảo cảm gì đó, lão tử không, cần, muốn!”

Moore: “Cậu x…… Đừng hòng làm tôi dạy cho cậu bất kỳ kỹ xảo nấu cơm nào.”

Cố Thừa Nghiên lập tức giây lát quỳ: “Bệ hạ anh minh thần võ lại thông tuệ à, con dân của ngài đang trong nước sôi lửa bỏng chờ đợi sự cứu vớt của ngài.”

Moore: “……”

“Cái này vợ con giường ấm đúng là không giống nhau ha, Cố Thượng tướng?”

Cố Thừa Nghiên khiêm tốn nói: “Không có, không có.”

Việc Moore dạy học quả nhiên rất phù hợp với loại Alpha hướng nội gia đình như hắn. Không giống đầu bếp trong nhà, trông rất nghiêm túc, trên thực tế căn bản không dạy đúng trọng điểm.

Moore mắng Cố Thừa Nghiên xấu xa không biết xấu hổ, sau đó rất u ám bêu xấu đầu bếp nhà hắn chắc chắn là cố ý không dạy đàng hoàng, lỡ mà dạy tốt cậu ta cảm thấy không cần mình nữa, sa thải mình thì sao.

Cố Thừa Nghiên lườm hắn một cái.

Cuối cùng Moore vẫn rất hào phóng truyền lại toàn bộ bí kíp của mình cho Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên tự mình xào một đĩa đồ ăn ra nếm thử, quả nhiên giống người ăn.

Kết quả lại nghe thấy Moore ở bên cạnh lải nhải.

Cố Thừa Nghiên ngạc nhiên: “Rốt cuộc cậu vì cái gì lại hoảng sợ như vậy?”

Moore cuối cùng cũng nói: “Cậu không hiểu, trước đây Hi Lạc từng tính ra... Đế quốc Peymans sẽ gặp một đại nạn, tai ương mất nước! Chuyện lâu lắm rồi, gần đây tôi mới nhớ lại...”

Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, căng thẳng nói: “Dường như chính là năm nay!”

“……” Cố Thừa Nghiên vô ngữ nói: “Cậu còn tin cái này?”

“Vô lý! Lão tử dùng suốt bảy năm mới ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, ngày tháng vợ con giường ấm còn chưa được hưởng đâu, Đế quốc Peymans yên bình trải qua hơn một ngàn năm, dựa vào cái gì đến đời tôi liền muốn mất nước? Đừng hòng nghĩ đến!”

Moore đột nhiên im lặng một thoáng: “Mấy năm nay... Kể từ sau khi phụ thân qua đời, hai chúng tôi cùng nhau vượt qua một khoảng thời gian rất gian nan. Giữa các quý tộc ngầm sóng gió, đều cất giấu ý đồ quỷ quái đối với hai chúng tôi. Có lúc tôi ý thức được một số chuyện nhất định có liên quan đến bọn họ, nhưng không tra ra chứng cứ.”

“Nhưng mà, vô luận thế nào, tôi không thể để Đế quốc bị bọn họ hủy diệt, tôi cần phải kiểm soát chặt chẽ Đế quốc Peymans, mặc kệ kẻ đứng sau là ai đang giở trò.”

Hắn bi phẫn nói: “Quan trọng nhất là, lúc trước tôi dùng thân phận Hoàng đế để ổn định Hi Lạc. Tôi nói với cậu ấy, chỉ cần tôi còn làm Hoàng đế một ngày, sẽ bảo vệ cậu ấy một ngày. Nếu tôi mất đi sự kiểm soát đối với Đế quốc, trở thành phế nhân, Hi Lạc nói không chừng sẽ ly hôn với tôi.”

“Vương triều Peymans mấy ngàn năm, không có một đôi Đế-Hậu nào ly hôn! Không có một đôi!”

Cố Thừa Nghiên: “……” Đây mới là trọng điểm đi.

Hắn vội vàng về nhà nấu cơm cho Cảnh Nặc, liền cáo từ trước.

Làm xong cơm, Cố Thừa Nghiên nhìn vết thương trên tay mình, chần chừ một chút, vẫn là đi dùng khoang trị liệu. Cái gì vết dao, vết bỏng lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Loại chuyện này không cần thiết để Cảnh Nặc biết.

Hiệu quả dạy học của Bệ hạ Moore là rõ ràng. Cảnh Nặc lần này không ôm bất kỳ hy vọng nào mà nếm một miếng, sau đó đôi mắt rõ ràng sáng lên, tiếp theo miếng tiếp miếng không thể ngừng lại, ăn thêm hai chén lớn.

Cố Thừa Nghiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

 

 

back top