Vương Ất nhìn về phía Cố Thừa Nghiên, sắc mặt rối rắm, ấp ủ từ ngữ mười mấy giây, chần chừ nói: “... Cậu ấy mang thai.”
Giọng ông rất nhẹ, vừa đủ hai người nghe thấy.
Nói ra mấy chữ này trước như đánh cược toàn bộ kiến thức y học cả đời ông, nói xong lại như thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì?” Cố Thừa Nghiên sững sờ tại chỗ.
Trên mặt lộ ra vẻ trống rỗng hiếm có, hoàn toàn không thể hiểu đối phương đang nói gì.
Mang thai?
Cái gì mang thai?
Ai mang thai?
Hắn như thể mất đi khả năng lý giải ngôn ngữ trong nháy mắt. Rốt cuộc Cố Thừa Nghiên có miệng lưỡi sắc bén đến đâu, cũng không nghĩ tới hai chữ “mang thai” có thể liên quan đến Cảnh Nặc.
“Sao có thể...” Cố Thừa Nghiên lẩm bẩm.
“Ông có phải kiểm tra sai rồi không?” Cố Thừa Nghiên ngay sau đó hỏi: “Có phải m.á.u cậu ấy cũng bị nhiễm ở mức độ nhất định, nên ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra không? Hay chỉ là trị số tương tự?”
Lúc hắn hỏi chuyện, tay nắm lấy vai Vương Ất, lực độ lớn đến mức gần như muốn bóp nát người.
Vương Ất kêu ai ai, “Đại ca, tôi là chuyên nghiệp, hai phán đoán này căn bản không phải là một chuyện có được không?” Ông gỡ vai mình ra, chỉ vào một số giá trị trên báo cáo.
“Xem, cái này gọi là ‘Hormone kích thích tuyến s.i.n.h d.ụ.c màng lông tơ người’, là căn cứ quan trọng để phán đoán Omega mang thai. Từ trị số này của cậu ấy mà phán đoán, cho thấy đã mang thai ba tháng.”
Đại não Cố Thừa Nghiên ong một tiếng, như có thứ gì đó phát nổ, bùm bùm, trong nháy mắt đánh nát hắn từ đầu đến chân.
Hắn nghe thấy giọng mình đang hỏi: “Vậy, em ấy là Omega sao?”
Vương Ất khẳng định trả lời: “Không phải. Cậu ấy chính là Beta.”
Cố Thừa Nghiên chống tay lên mặt bàn, thân hình có chút chao đảo.
“Beta làm sao có thể mang thai?”
Hắn giật lấy tờ báo cáo kiểm tra, mày nhăn đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, ánh mắt thăm dò sâu thẳm quét nội dung trên báo cáo từ đầu đến cuối.
“Tôi...” Giọng Cố Thừa Nghiên khẽ run: “Làm em ấy mang thai?”
Hắn lấy lại bình tĩnh, đột nhiên xoay người bước ra ngoài, sải bước như gió, về đến nhà lên lầu thẳng đến phòng ngủ chính.
Cảnh Nặc vẫn đang ngủ.
Cố Thừa Nghiên đứng ở cửa, làm ấm người một lúc, xác định trên người không có khí lạnh mới nhẹ nhàng tay chân đi vào.
Hắn đi đến trước giường, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thất thần nhìn Cảnh Nặc.
Mái tóc màu nâu trên trán tôn lên làn da cậu càng thêm trắng. Ai chọn màu này cho cậu, cục cưng tự chọn sao?
Cảnh Nặc khi ngủ thích úp mặt vào chăn. Sau này ngủ cùng Cố Thừa Nghiên, hắn không cho cậu úp mặt, hiện tại liền đổi thành thích che nửa khuôn mặt.
Cố Thừa Nghiên vẫn sợ cậu nghẹt thở, kéo chăn xuống một chút. Quả nhiên, mặt Cảnh Nặc đều bị che đến đỏ ửng.
Thảo nào vừa ăn được lại vừa ngủ được.
Là mang thai sao.
Ba tháng, chính là lần kỳ phát tình trước, lần hắn thành kết. Theo lý thuyết tình huống này chỉ áp dụng cho Alpha và Omega. Nhưng thành kết cũng không có nghĩa là chắc chắn mang thai. Lấy Moore và Hi Lạc mà nói, nhiều năm như vậy Moore thành kết nhiều lần, Hi Lạc cũng không mang thai lần nào.
Omega còn không nhất định có thể mang thai, Cảnh Nặc cái Beta này làm sao lại mang thai được?
Lúc em ấy rời đi đã mang thai rồi. Cố Thừa Nghiên nghĩ.
Sáng sớm hôm nay, Cố Thừa Nghiên cởi quần áo Cảnh Nặc kiểm tra xem trên người cậu có bị thương không. Lúc đó phản ứng theo bản năng của Cảnh Nặc là che bụng.
Cái bụng hơi phồng lên.
Bảo bối biết mình mang thai.
Lại không nói với Cố Thừa Nghiên một lời nào.
Tự mình phiêu bạt bên ngoài ba tháng, chạy qua nhiều hành tinh như vậy, lo lắng bị phát hiện. Hunt nói cậu gặp chuyện sẽ nhẫn nhịn. Cố Thừa Nghiên suy đoán, trước khi hoàn toàn yên ổn, cậu căn bản sẽ không thả lỏng tận hưởng.
Có phải cậu vừa đến hành tinh Hà Vân, vừa mới chuẩn bị ổn định ở thành phố Boerman, liền phát hiện mình mang thai không?
Cậu là một Beta, khi biết mình mang thai có phải rất sợ hãi không?
Cho nên mới ngồi khóc thút thít trước cửa bệnh viện?
Nghĩ đến đây, Cố Thừa Nghiên cảm thấy trái tim bị một bàn tay lớn nắm chặt, vặn thành một cục, hận không thể tàn nhẫn đ.ấ.m mình mấy cái.
Mày lại để em ấy một mình bơ vơ bên ngoài ba tháng, lại còn mang... con của bọn mình.
Đứa bé.
Cố Thừa Nghiên khi ở bên Cảnh Nặc chưa bao giờ dùng biện pháp bảo vệ. Từ tận đáy lòng, hắn nhận định Cảnh Nặc sẽ không mang thai, nên giữa họ không cần thứ đó.
Nhưng, Cảnh Nặc, mang thai rồi.
Ba tháng.
Nếu hắn biết sớm hơn...
Cố Thừa Nghiên tự hỏi mình một câu hỏi rất đáng sợ: Nếu biết sớm Cảnh Nặc có thể mang thai, hắn có làm biện pháp an toàn không?
Sau khi hắn xác định Cảnh Nặc, liền chấp nhận sự thật là sau này họ sẽ không có con. Mặc dù Alpha luôn khát khao hậu duệ, nhưng Cố Thừa Nghiên không có khát khao đặc biệt nào với chuyện này.
Lần duy nhất hắn hy vọng có con, chính là lúc ôm Cảnh Nặc lại cảm thấy như gần như xa. Hắn muốn chiếm hữu cậu một cách triệt để, hoàn chỉnh, làm cậu không rời xa mình. Nếu có thể dùng con cái bó buộc cậu, hắn sẽ để Cảnh Nặc sinh mãi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là tà niệm chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn không làm được.
Nếu biết sớm hơn, khả năng lớn là sẽ làm biện pháp an toàn.
Thật sự để cậu sinh, hắn cũng tiếc.
Nhưng hiện tại hắn không thể không đối mặt với một sự thật: Cảnh Nặc thật sự mang thai.
Cố Thừa Nghiên rũ mắt xuống, ánh mắt tối tăm.
________________________________________
Cảnh Nặc ngủ ba tiếng mới uể oải tỉnh lại. Lúc mở mắt còn tưởng mình đang ở trong phòng trọ tại thành phố Boerman, nhìn thấy căn phòng quen thuộc nhưng khác biệt còn có chút mơ màng. Ngay sau đó cậu nhớ ra, đúng rồi, mình đã về rồi.
Chống tay lên giường, hơi đứng dậy, vừa quay đầu, đột nhiên đối diện với ánh mắt sâu thẳm, phức tạp của Cố Thừa Nghiên. Cảnh Nặc hoảng sợ, phản xạ có điều kiện muốn lùi về phía bên kia.
Cố Thừa Nghiên vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay cậu, giọng nói vô cùng ôn hòa, sợ làm cậu kinh động: “Không sao, không sao, là tôi. Chưa tỉnh ngủ sao? Ngủ thêm một lát nữa nhé?”
Cảnh Nặc trấn tĩnh lại, lắc đầu.
Cậu có chút không hiểu ánh mắt Cố Thừa Nghiên: “Có chuyện gì sao?”
Cố Thừa Nghiên đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống mép giường, thân hình cao lớn trong nháy mắt bao phủ cậu, ánh mắt nặng nề, thận trọng dò hỏi: “Nặc Nặc, chúng ta đi kiểm tra sức khỏe, được không?”
Cảnh Nặc theo bản năng muốn lắc đầu. Cố Thừa Nghiên nghiêng người lại gần cậu, một cánh tay ôm lấy eo cậu. Cảnh Nặc còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng ở sau eo, giây tiếp theo, toàn bộ xúc cảm của cậu đều tập trung trên bụng—
Bàn tay lớn còn lại của Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng áp lên bụng cậu.
“Nặc Nặc, tôi rất lo lắng cho em.”
Ánh mắt lo lắng và giọng nói khẩn cầu trong phút chốc muốn đánh gục Cảnh Nặc.
Cậu nghĩ: À, hắn đã biết rồi.
Cảnh Nặc im lặng, giơ tay theo bản năng muốn sờ bụng, kết quả sờ phải tay Cố Thừa Nghiên.
Cậu như bị bỏng, tay nhanh chóng dời đi.
Biết từ khi nào? Hắn làm sao lại biết?
Kiểm tra lúc mình ngủ sao?
Cảnh Nặc mũi cay xè, hắn sao lại làm vậy...
Các Beta khác đều không thể sinh con, chỉ có mình có thể.
Đây là, con của mình.
Nhưng tại sao lại muốn một Beta độc nhất trong Ngân Hà có thể sinh con lại gặp phải một Alpha chứng vô sinh chứ.
Cảnh Nặc đột nhiên kéo tay Cố Thừa Nghiên ra, dùng hai tay mình che bụng. Đây là tư thế phòng hộ căng thẳng.
Có phải ở cửa bệnh viện cậu không nên do dự không?
Cố Thừa Nghiên hoảng loạn hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Chúng ta đi kiểm tra. Để bác sĩ giúp em xem, được không? Ngoan nhé Nặc Nặc, ngoan...”
Cảnh Nặc lại đột nhiên cảm thấy một trận chua xót không thể tả dâng đầy trong lòng. Rõ ràng đứa bé còn ở trong bụng cậu, nhưng cậu lại cảm thấy họ sẽ vĩnh viễn không ở bên nhau.
Cậu lờ mờ để Cố Thừa Nghiên đưa đi kiểm tra.
Cố Thừa Nghiên cho người triệu tập toàn bộ bác sĩ sản khoa O nổi tiếng trên Đế tinh, bao gồm cả Hoàng cung. Đội hình sẵn sàng chiến đấu. Moore chua chát vô cùng, bởi vì cảnh tượng này luôn là ảo tưởng của hắn lúc Hi Lạc mang thai.
Các danh y dùng phác đồ dành cho Thai phụ O để kiểm tra toàn diện cho Cảnh Nặc, sau đó thông báo thai nhi vô cùng khỏe mạnh.
Cảnh Nặc ngồi trên ghế, Cố Thừa Nghiên đứng bên cạnh cậu. Cảnh Nặc rướn cổ, thăm đầu xem hình ảnh đã lưu lại lúc kiểm tra trên màn hình máy tính, nghe bác sĩ nói đứa bé đang phát triển tốt, cậu rất có hứng thú muốn bác sĩ nói thêm nữa.
Bác sĩ chỉ vào hình ảnh trên đó giới thiệu chi tiết trạng thái hiện tại của thai nhi. Cố Thừa Nghiên ngắt lời ông ta: “Tôi không quan tâm cái này. Ông nói cho tôi biết, việc này sẽ có ảnh hưởng gì đến cơ thể em ấy? Có nguy hiểm không?”
Bác sĩ thẳng thắn nói: “Chỉ cần là sinh nở đều có nguy hiểm. Mặc dù chưa từng có trường hợp Beta mang thai, nhưng trạng thái hiện tại của cậu ấy rất tốt, túi thai cũng đang phát triển trưởng thành. Tổng thể xem có thể đáp ứng sự tồn tại của thai nhi, có thể tham chiếu việc mang thai của Omega để chăm sóc. Hơn nữa tổng hợp lại thì thời gian mang thai của cậu ấy có thể hơi ngắn một chút.”
Cảnh Nặc nghe vậy gật đầu. Cậu đã kiểm tra ở thành phố Boerman nên có chút hiểu biết: “Họ nói sáu đến tám tháng là có thể sinh.”
Cố Thừa Nghiên nhìn về phía Cảnh Nặc, tim hắn thắt lại một cái. Lúc hắn không biết, Cảnh Nặc một mình đối mặt với kiểm tra và thông báo của bác sĩ là tâm trạng như thế nào, cậu đã lặng lẽ tiêu hóa bao nhiêu, mới có thể vào giờ phút này thần sắc tự nhiên mà phụ họa lời bác sĩ?
Cảnh Nặc chú ý đến ánh mắt hắn, kỳ lạ nhìn lại, sau đó rất nhanh dời ánh mắt đi.
Cố Thừa Nghiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lần họ xem lại camera giám sát, Cảnh Nặc không phải là từ bệnh viện đi ra, cậu là sáng sớm định đi bệnh viện.
Cậu đi làm gì?
Tại sao do dự không đi vào?
Tại sao khóc trước cửa bệnh viện?
Cố Thừa Nghiên bàng hoàng nhận ra, ngày đó Cảnh Nặc hẳn là muốn đưa ra một lựa chọn: Cậu muốn phá bỏ đứa bé này.
Lòng hắn chấn động, Cố Thừa Nghiên bỗng nhiên hiểu được chuyện này đã gây chấn động và tổn thương cho Cảnh Nặc lớn đến mức nào.
Đúng vậy, cậu là một Beta, làm sao lại muốn sinh con.
Cậu làm sao lại không sợ hãi.
Bác sĩ nói: “Đúng vậy, hơn nữa dựa theo tốc độ sinh trưởng hiện tại mà xem, sáu tháng khả năng rất lớn.”
Oa... Cảnh Nặc cúi đầu sờ cái bụng nhỏ, vậy còn ba tháng nữa.
Ngay sau đó cậu nghe thấy Cố Thừa Nghiên lạnh lùng, cứng rắn hỏi: “Hiện tại chấm dứt thai kỳ so với sinh hạ đứa bé này, loại nào mức độ nguy hiểm cao hơn?”
Cảnh Nặc đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn về phía Cố Thừa Nghiên.
Hắn có ý gì?
Bác sĩ cũng sững sờ một chút, rất lâu sau mới tìm lại giọng mình: “À, cái đó, cái này...”
Ông ta cùng các chuyên gia y sư khác thảo luận phán đoán đơn giản một chút, trả lời Cố Thừa Nghiên: “Từ góc độ chuyên môn và tình hình thực tế của Thai phụ B mà xem, hai bên nguy hiểm gần như ngang nhau.”
Cố Thừa Nghiên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cảnh Nặc, hỏi cậu một câu: “Nặc Nặc, em muốn đứa bé này không?”
Cảnh Nặc cau mày, như đang cố gắng lý giải lời hắn nói.
Cố Thừa Nghiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Nặc, ngắn ngủi xoa mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Beta mang thai không thể so với Omega, đây là chuyện chưa từng có. Cơ thể vốn không thích hợp mang thai có thể không chịu đựng được toàn bộ quá trình sinh nở...”
Hắn nói: “Nặc Nặc, chúng ta có thể không có con, sau này tôi cũng sẽ cẩn thận, đứa bé này chúng ta cứ...”
Chuông cảnh báo trong lòng Cảnh Nặc vang lên, cậu nhanh chóng che miệng Cố Thừa Nghiên lại. Cậu không muốn nghe lời tiếp theo của hắn.
Cậu có chút ngây người, Cố Thừa Nghiên không muốn đứa bé này sao?
Đây có lẽ là đứa con duy nhất của hắn.
Hắn lại muốn cậu phá bỏ.
Cảnh Nặc có chút đau khổ: “Anh sao lại có thể nói lời như vậy...”
Cố Thừa Nghiên cầm tay cậu áp lên má mình: “Tôi không muốn em có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Bác sĩ lúc này ngắt lời hai người, đến bổ sung: “Cố Thượng tướng, kỳ thật từ góc độ bác sĩ mà xem chúng tôi kiến nghị sinh hạ đứa bé. So sánh mà nói, như vậy sẽ tốt hơn cho sức khỏe cơ thể của Thai phụ B.”
Cố Thừa Nghiên cảm thấy không thể, đứng dậy, cố chấp đặt câu hỏi: “Cơ thể vốn không thích hợp mang thai làm sao có thể chịu đựng được toàn bộ quá trình sinh nở?”
Bác sĩ giải thích: “Túi thai của vị Thai phụ B này phát triển rất tốt, đang rất nhanh thích ứng sự tồn tại và sinh trưởng của thai nhi. Mặc dù chúng tôi chưa từng thấy Beta mang thai, nhưng đồng thời cũng chưa thấy túi thai Beta nào có thể phát triển trưởng thành nhanh chóng như vậy trong thời gian ngắn. Từ các chỉ số hormone cơ thể của cậu ấy mà xem, hệ thống chức năng cơ thể đang phối hợp thích ứng lẫn nhau để bảo vệ sự sinh trưởng của thai nhi và bảo vệ thai thể. Một khi chấm dứt thai kỳ, chính là phá vỡ sự cân bằng này. Mặc dù có thể thông qua hậu kỳ tĩnh dưỡng để phục hồi cơ thể, nhưng chung quy không thể nhanh bằng việc sinh hạ thai nhi sau đó tự nhiên hồi phục.”
Thật ra lời giải thích của bác sĩ rất lạc quan, ngay cả Cảnh Nặc cũng nghe ra, cậu có thể bình thường và khỏe mạnh sinh hạ đứa bé này.
Cảnh Nặc ôm cái bụng nhỏ của mình, khẽ nói: “Tôi muốn.”
“Nặc Nặc...” Cố Thừa Nghiên còn muốn nói gì đó.
Cảnh Nặc ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Nghiên, nhìn thẳng hắn, nhấn từng chữ một: “Tôi muốn sinh hạ đứa nhỏ này.”
Cố Thừa Nghiên ngây người nhìn cậu, đáy mắt như có thứ tình cảm khó tả nào đó đang lặng lẽ cuộn trào.
Cảnh Nặc đột nhiên cúi đầu, nói khẽ: “Anh không phải hỏi tôi muốn đứa bé này không sao? Tôi muốn... Tôi nguyện ý muốn.”
Thân hình Cố Thừa Nghiên run lên gần như không thể phát hiện, quả thực nghi ngờ giờ phút này có phải đang ở trong mơ không.
Lúc Cố Thừa Nghiên muốn ngửi pheromone của Cảnh Nặc đến phát điên, lúc hắn muốn dùng pheromone của mình chiếm cứ toàn bộ lý trí Cảnh Nặc mà không có chút hiệu quả nào, thật ra hắn thỉnh thoảng cũng chợt lóe lên một ý niệm: Nếu Cảnh Nặc là Omega, liệu họ có thể sinh hạ một đứa bé rất giống Cảnh Nặc không.
Đứa bé đó nhất định rất đáng yêu.
Sau khi biết Cảnh Nặc mang thai, Cố Thừa Nghiên đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nghĩ đến Cảnh Nặc sẽ sợ hãi, sẽ mâu thuẫn, sẽ không muốn đứa bé này... Duy độc không nghĩ đến Cảnh Nặc lại nguyện ý muốn đứa bé này.
Rõ ràng cậu chính mình cũng vẫn còn là một đứa trẻ.
Mới mười chín tuổi, vừa mới trưởng thành.
Nếu Cảnh Nặc không muốn, Cố Thừa Nghiên tuyệt đối không nói hai lời. Căn cứ vào thể chất Beta, ban đầu Cố Thừa Nghiên cũng không muốn giữ lại đứa bé này.
Nhưng Cảnh Nặc nói nguyện ý.
Cậu nguyện ý sinh hạ... con của bọn họ.
Điều này có nghĩa là cậu nguyện ý vĩnh viễn ở bên hắn, họ cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé, cùng nhau đi qua quãng đời còn lại sau này.
Niềm vui sướng tột độ trong nháy mắt bao phủ Cố Thừa Nghiên. Hắn không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào, chỉ là giữa chốn đông người, hắn đột nhiên quỳ gối trước mặt Cảnh Nặc.
Mọi người kinh ngạc nhìn thấy, Cố Thượng tướng trong truyền thuyết không ai bì nổi, sát phạt quyết đoán, thế nhưng vì một câu nói của người Beta này, mất sức quỳ rạp trên mặt đất, vô vàn trân quý ôm lấy đối phương, đầu nhẹ nhàng tựa vào người cậu.
“Cảm ơn, Nặc Nặc, cảm ơn em...”
Hắn mừng rỡ như phát điên.
Hắn khóc vì quá đỗi vui mừng.