Trên giường rất nhanh trở nên bừa bộn, hoàn toàn không thể để người nằm. Cố Thừa Nghiên ôm Cảnh Nặc xuống giường, miệng đối miệng đổ nửa bình nước cho Cảnh Nặc, sau đó một hơi uống hết nửa bình còn lại của mình.
Anh ôm Cảnh Nặc vào phòng tắm, xả nước, còn mình thì đi thay ga trải giường. Sau đó chen vào bồn tắm tắm rửa đơn giản cùng Cảnh Nặc.
Hiện tại trên người Cảnh Nặc chỉ có mùi của anh, cho dù có tắm cũng không rửa sạch được.
Khi ôm hắn ra ngoài, chiếc vòng cổ ở trước n.g.ự.c Cảnh Nặc chen vào giữa hai người, hơi cấn.
Cố Thừa Nghiên vươn tay cầm chiếc vòng cổ thủy tinh kia lắc lắc: “Ta đã sớm muốn hỏi, cái vòng cổ tệ hại gì thế này, ngày nào cũng đeo. Cái ta xỏ cho em thì không đeo, vòng cổ tinh thạch đấu giá về cũng không đeo, cứ đeo cái bình thủy tinh cấn người này, cũng không sợ ngày nào đó ta làm cho em đập nát sao.”
“Hửm? Da thịt non mịn, thủy tinh đ.â.m trúng em thì làm sao?” Cố Thừa Nghiên hôn Cảnh Nặc.
Hai tròng mắt Cảnh Nặc đang thất thần đột nhiên nhìn lại, giật lấy chiếc vòng cổ thủy tinh từ tay Cố Thừa Nghiên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Không được đụng vào cái này.”
Phản ứng này của hắn làm Cố Thừa Nghiên rất bất mãn.
Cái này tính là cái gì đồ vật quan trọng? Ngay cả mình cũng không cho chạm vào?
Cảnh Nặc càng như vậy, Cố Thừa Nghiên càng muốn giật lại.
Cố Thừa Nghiên đẩy Cảnh Nặc đến bệ rửa mặt, đối diện gương. Cảnh Nặc nhìn thấy khuôn mặt chưa tan hết dục thái và sắc hồng của mình trong gương.
Hắn không muốn nhìn thấy mình như vậy, Cố Thừa Nghiên lại bẻ cằm hắn làm hắn đối diện gương.
Cố Thừa Nghiên hôn má Cảnh Nặc, phát ra tiếng cười mơ hồ: “Em cũng không biết bộ dạng này của en thật đẹp, ta vẫn luôn muốn cho em nhìn thử.”
Cảnh Nặc lại chỉ thấy sự sợ hãi của mình trong gương, nhưng hắn rất nhanh liền thấy được biểu tình thất thần gần như tan vỡ của mình là như thế nào.
Kích thích đa chiều từ thị giác và xúc giác, tâm lý và sinh lý, Cảnh Nặc nháy mắt quân lính tan rã.
“Thật nhanh.” Cố Thừa Nghiên phát ra tiếng trào phúng ở phía sau.
Cảnh Nặc hai tay chống trên mặt bàn, cúi đầu, thở dốc dồn dập. Cố Thừa Nghiên lại nhân cơ hội này kéo đứt vòng cổ của hắn.
Cảnh Nặc hoảng sợ ngẩng đầu: “Trả lại cho ta!”
Hắn vươn tay đi giật, Cố Thừa Nghiên lại giơ tay lên cao. Bình thủy tinh nhỏ lắc lư giữa không trung.
“Quan trọng đến vậy sao? Ai cho em?”
“Đây là em trai ta cho ta!” Cảnh Nặc trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ.
“Em trai?” Cố Thừa Nghiên hừ lạnh: “Cái em trai tốt nào vậy? Không phải là đứa lần trước trộm tiền ngươi chứ?”
Cảnh Nặc gầm nhẹ: “Em trai ruột của ta!”
“Ngươi trả lại cho ta!”
A, em trai ruột cho, liền trân quý như vậy? Chạm vào cũng không cho chạm vào.
Cố Thừa Nghiên không biết mình đang ghen với hai đứa trẻ như thế nào. Có lẽ kỳ động dục đã khuếch đại tất cả. Tóm lại, anh trở nên thật không dễ nói chuyện.
“Vậy em tự mình tới lấy đi.” Anh hào phóng nói, tay vẫn giơ lên cao nhất.
Cảnh Nặc vươn tay cố với, còn thiếu một khoảng khá lớn.
Vì thế Cố Thừa Nghiên hảo tâm nới lỏng một chút dây, đưa bình thủy tinh xuống đến mức Cảnh Nặc chỉ còn thiếu chút nữa là với tới.
Chỉ cần nhón chân.
Nhưng mà khi Cảnh Nặc nhón chân xong mới biết ý đồ của Cố Thừa Nghiên ác liệt đến mức nào.
Trước tiên là làm chính hắn chủ động, ngắn ngủi rút ra ngoài.
Sau khi nhón chân có một loại ảo giác, hắn sắp với tới vòng cổ, đáng tiếc chỉ thiếu một chút như vậy. Ngón chân nỗ lực đạp xuống đất, cố gắng làm mình cao thêm một chút, nhưng luôn không thể toại nguyện.
Cảnh Nặc cũng quật cường thật sự, chính là không chịu từ bỏ, toàn thân căng thẳng mà với lên. Có mấy lần gần như bắt được bình thủy tinh, nhưng hắn lảo đảo, kéo theo Cố Thừa Nghiên lảo đảo, lại không thể bắt được.
Cho đến khi thoát lực, mũi chân rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng toàn thân, bàn chân đột nhiên rơi xuống đất, Cố Thừa Nghiên ẩn ẩn phát ra một tiếng rên rỉ.
Mà Cảnh Nặc, giống như đã trải qua một trận khổ hình, bị thanh sắt nung đỏ từ dưới lên trên đ.â.m xuyên toàn bộ cơ thể, cứng đờ đến chỉ có thể há miệng phát ra tiếng “Hô hô”, cả người ướt đẫm, run rẩy yếu ớt.
Cố Thừa Nghiên gầm nhẹ một tiếng, ôm hắn vào lòng.
Cảnh Nặc nức nở đứt quãng: “Trả lại cho ta, ngươi trả lại cho ta…”
“Ừm, cho em, một lát liền đeo lên cho em.”
Chờ khi anh một lần nữa ôm Cảnh Nặc về trên giường, cẩn thận đeo vòng cổ lại cho hắn. Cảnh Nặc nhanh chóng nắm chặt bình thủy tinh trong lòng bàn tay, lăn vào giữa giường quay lưng lại với Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên cười thầm, đuổi theo ôm người vào lòng: “Giận dỗi à?”
Cảnh Nặc không để ý anh.
“Được rồi, biết là em trai em cho, ngươi yêu quý. Quay về ta đổi cho em một sợi dây tốt hơn, cái này của em cũ quá rồi.”
Cảnh Nặc vẫn không để ý anh.
“Em cái tiểu ngốc tử, lúc này mà quay lưng lại với ta, là đang mời ta sao?”
Cảnh Nặc rốt cuộc có phản ứng, quay đầu oán hận trừng anh, kết quả bị Cố Thừa Nghiên ngậm lấy môi hôn đến ngạt thở.
…
Cơn tình nhiệt của Cố Thừa Nghiên qua đi một trận, cũng làm Cảnh Nặc rốt cuộc có được một lát thở dốc. Không lâu sau hắn liền mơ màng sắp ngủ, nhưng Cố Thừa Nghiên không sờ sờ hắn thì cũng hôn hôn hắn, làm hắn luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Không lâu sau, Cố Thừa Nghiên lại lần nữa nhào lên, ăn ngấu nghiến hưởng thụ hắn.
Hai người mặt đối mặt, Cố Thừa Nghiên muốn Cảnh Nặc quấn lấy eo anh, nhưng Cảnh Nặc bị dày vò đến một chút sức lực cũng không có. Chân hắn nâng lên liền trượt xuống, mềm oặt, điều này làm Cố Thừa Nghiên rất bất mãn.
Bất quá việc anh muốn làm, rất ít có việc không làm được. Mặc kệ là Cảnh Nặc thật sự không còn sức hay là tiêu cực chống cự, anh đều có cách đạt được mục đích.
Một trận trời đất quay cuồng, Cảnh Nặc bị anh ôm lên, hai người không hề tách ra, vẫn dính chặt vào nhau.
“Ôm chặt ta, ta sắp buông tay đây.” Cố Thừa Nghiên cọ cọ vành tai hắn.
Cảnh Nặc như không nghe thấy.
Vì thế Cố Thừa Nghiên liền thật sự buông tay lắc hắn một cái.
Hiệu quả rất rõ ràng.
Cảnh Nặc nháy mắt ôm chặt cổ anh, chân cũng quấn chặt lấy eo anh, giống như một con Koala.
“Thật ngoan.” Cố Thừa Nghiên hôn tai hắn.
Anh mang theo chú gấu Koala đáng yêu đi đến bên cửa sổ, bước chân rất lớn, cũng không cố tình làm chậm tốc độ. Đối với Cảnh Nặc mà nói, một đoạn đường ngắn ngủi, hắn như gặp phải sự tấn công gấp mười lần. Tiếng khóc yếu ớt cũng bị xóc tan.
Cho đến khi đứng ở bên cửa sổ, Cố Thừa Nghiên mới dừng lại làm hắn hoãn một chút.
Lưng áp vào tấm kính lạnh lẽo, cơ thể Cảnh Nặc run rẩy, lại ôm chặt Cố Thừa Nghiên hơn.
“Lạnh…” Cảnh Nặc nức nở.
Cố Thừa Nghiên mở một cánh cửa sổ thông gió bên cạnh. Nửa đêm, trên bãi cát vẫn còn du khách đang vui chơi. Âm thanh từ cửa sổ không hề bị ngăn cách tràn vào trong phòng, xộc thẳng vào tai Cảnh Nặc.
Trên thực tế, phòng ngủ riêng tư của Cố Thừa Nghiên rất tốt. Cách đó không xa còn có một hàng cây cối cao lớn ngăn cách bãi cát và khách sạn. Cho nên cho dù là người trên bãi cát cũng không thấy được bất cứ tình huống gì bên này.
Nhưng mà Cảnh Nặc quay lưng về phía cửa sổ, âm thanh lại như ở ngay bên tai. Hắn hiện tại đang trong tình trạng trần truồng, điều này còn làm hắn sợ hãi hơn việc thật sự ở bên ngoài, giống như trạng thái của hắn giờ phút này đã không còn chỗ che giấu mà bại lộ trước mặt mọi người.
Sự kích thích này là song trọng. Cố Thừa Nghiên rất rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng của Cảnh Nặc.
“Đừng sợ, họ không thấy được.”
Cảnh Nặc không được an ủi, cả người căng cứng.
Cằm gác trên vai Cố Thừa Nghiên. Trên người hai người đều hơi thấm mồ hôi, có chút ẩm ướt trơn trượt. Cảnh Nặc nắm chặt lưng Cố Thừa Nghiên, ngón tay gần như khảm vào thịt. Cho dù như vậy cũng có cảm giác kinh hoàng muốn ngã xuống.
“Đừng, đừng ở chỗ này.” Cảnh Nặc nói nhỏ.
“Vậy em có muốn gục trên cửa sổ không?” Cố Thừa Nghiên trêu chọc hắn.
Cơ thể Cảnh Nặc cứng đờ, lắc đầu im lặng.
Cố Thừa Nghiên tiếc nuối: “Em xem, vậy ta đành phải làm em quay lưng về phía ngoài thôi.”
Nói xong liền ôm Cảnh Nặc lên cao hơn một chút.
“Ta không muốn ở đây!” Cảnh Nặc khụt khịt mơ hồ.
“Sao vậy? Không muốn nghe thấy âm thanh bên ngoài sao? Vậy ta đóng cửa sổ lại.”
Cảnh Nặc vẫn lắc đầu, chỉ là lời nói đều không thành câu, suy nghĩ cũng đứt quãng. Lời nói đều bị Cố Thừa Nghiên nói hết.
“Hỏi cái gì cũng không muốn, ta làm sao biết em đang nghĩ gì đâu? Cứ ở đây đi.” Cố Thừa Nghiên giải quyết dứt khoát.
Lưng Cảnh Nặc áp vào cửa sổ lạnh lẽo. Vừa vất vả lắm mới dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm được tấm kính kia, Cố Thừa Nghiên lại đổi vị trí, tiếp tục làm lưng hắn tựa vào nơi lạnh lẽo.
Phía trước Cố Thừa Nghiên lại nóng như thanh sắt nung đỏ. Cảnh Nặc tiền hậu giáp kích, bị buộc chịu đựng băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Làm tình.
Mỗi lần đạt tới đỉnh đều đại não trống rỗng, mở to mắt cũng không thấy gì. Chưa bao giờ có trải nghiệm này, Cảnh Nặc cho rằng mình sắp chết.
Mà khi trời gần sáng, Cố Thừa Nghiên áp vào tai hắn nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng tràn đầy hứng thú nói: “Nghỉ ngơi một chút, còn vài ngày nữa mà…”
Lúc này hắn thật sự muốn c.h.ế.t một chút rồi.
Cảnh Nặc đã không biết mình đã trải qua mấy ngày trong phòng ngủ này. Đôi khi Cố Thừa Nghiên sẽ kéo rèm xuống, trong phòng một mảnh đen kịt. Khi Cảnh Nặc hỏi, anh liền lừa gạt nói vẫn chưa tới ban ngày, ban đêm lẽ ra nên làm thêm một lát.
Về sau, Cảnh Nặc cảm thấy m.ô.n.g không phải của mình, bụng cũng không phải của mình. Hơn nữa từ ngày thứ hai trở đi, Cố Thừa Nghiên liền trói tiểu Cảnh Nặc của hắn lại, lấy danh nghĩa là quá không cấm đậu, dễ dàng thận hư, cần phải quản lý nghiêm ngặt.
Thôi vậy, hiện tại tiểu Cảnh Nặc cũng không phải của hắn nữa.
Hắn gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Trong những lúc như thế này, Cảnh Nặc sẽ vô cùng khổ sở, thậm chí còn nhớ đến liệu những Omega hắn thêm liên lạc mấy ngày trước có liên hệ hắn không.
Không liên hệ được hắn, có thể họ sẽ xóa hắn đi không.
Đừng mà…
Gần kết thúc, Cố Thừa Nghiên và Cảnh Nặc đều tương đối rõ ràng nhận ra. Cố Thừa Nghiên tỉnh táo hơn mấy ngày trước rất nhiều, tần suất nghỉ ngơi của Cảnh Nặc cũng cao hơn.
Nhưng không ngờ đợt tình nhiệt cuối cùng của Cố Thừa Nghiên lại đến vô cùng hung mãnh. Dường như vì toàn bộ kỳ động dục chưa được trấn an bằng Pheromone, anh trở nên vô cùng khát vọng, cắn cổ Cảnh Nặc đến không còn chỗ nào lành lặn, Cảnh Nặc kêu thảm liên tục.
Ngay sau đó, hắn nhận ra một chuyện khác làm hắn vô cùng hoảng sợ —— cái thứ kia đang điên cuồng trương to lên.
“Không! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Không cần ——” Cảnh Nặc kêu la sợ hãi, liều mạng giãy giụa.
“Vô dụng, ra không được.” Cố Thừa Nghiên cũng rất khó chịu, kêu lên một tiếng: “Bị kẹt rồi.”
“Cái này gọi là thành kết, Nặc Nặc.” Anh nói: “Ta đã thành kết trong cơ thể em.”
“Nếu em là một Omega, chúng ta liền hoàn thành đánh dấu chung thân, sau đó em sẽ mang thai con của ta.”
“Con của chúng ta…”
Nói rồi, Cố Thừa Nghiên phát động bản năng cắn mạnh xuống cổ Cảnh Nặc.
Giả vờ nơi đó có một tuyến thể.
Giả vờ họ đã hoàn thành đánh dấu chung thân.
Cảnh Nặc đã không thể kêu ra tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng hư vô, môi run rẩy, im lặng chịu đựng tất cả những gì Cố Thừa Nghiên mang lại.
Cho đến khi kết thúc.