TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 69

Alpha trong kỳ động dục đôi khi ngay cả Omega còn không chịu nổi, huống chi là hắn cái Beta này.

Cảnh Nặc đột nhiên đẩy Cố Thừa Nghiên ra, xoay người chạy ra ngoài.

Chỉ là hắn nhanh, Cố Thừa Nghiên còn nhanh hơn. Cảnh Nặc vừa chạy đến cửa kéo tay nắm cửa ra, một tiếng “Phanh” vang lớn, cửa lại bị đóng sầm lại.

“Đã dâng đến cửa rồi lại chạy là đạo lý gì?” Cố Thừa Nghiên một tay chống trên ván cửa, áp sát Cảnh Nặc, cúi đầu vùi vào cổ hắn hít mạnh một hơi, không mấy hài lòng mà bình luận: “Nặc Nặc, em không ngoan, mùi vị của em không đúng rồi.”

“Toàn là hơi thở của người khác, còn có mùi rượu, không ngửi thấy mùi vốn có của em nữa.” Cố Thừa Nghiên nhăn mày: “em đã lêu lổng với những người nào? Tránh xa những Alpha kia một chút.”

Cảnh Nặc thề sống c.h.ế.t bảo vệ tôn nghiêm của Beta: “Ta, không, có mùi vị!”

“Em có.” Cố Thượng tướng không thể để người khác xía vào, ba bốn lần xé nát quần áo hắn, tùy tay ném sang một bên, hôn hắn từ phía sau lên mặt và cổ, cho đến khi không còn chỗ nào để đặt Pheromone bao phủ hắn hoàn toàn.

“Đặc biệt dễ ngửi.” Cố Thừa Nghiên bổ sung một câu, ôm hắn thật chặt vào lòng từ phía sau.

“Ngài đây là bị Pheromone kỳ động dục hun đến đầu óc hôn mê rồi. Beta làm sao có mùi vị, ngài bị ảo giác rồi chứ?”

Cố Thừa Nghiên lắc đầu: “Không, không phải mùi Pheromone. Không nói rõ được, nhưng ngửi thấy liền muốn làm em.”

Ngươi đại gia!

Cảnh Nặc sắp khóc đến nơi, cố gắng đánh thức tia nhân tính cuối cùng của Cố Thừa Nghiên.

“Thượng, Thượng tướng, ngày thường làm ta ở cùng ngươi thì thôi, nhưng mà hợp đồng của chúng ta không có điều này a. Ngươi không thể kỳ động dục cũng ăn vạ ta chứ? A?”

Sẽ c.h.ế.t người!!

Mạng của Beta cũng là mạng!!!

“Hợp đồng gì?” Cố Thừa Nghiên nhất thời không phản ứng kịp.

Suy tư hai giây, bừng tỉnh nói: “Đúng vậy, quên mất còn có chuyện này.”

Anh chợt an ủi: “Yên tâm, quay về liền xé hợp đồng, không tính nữa.”

Cảnh Nặc: ???

Hắn xác thật là muốn kết thúc mối quan hệ dơ bẩn tiền tài và xác thịt như vậy, nhưng mà, ngươi hiện tại một bên hưởng thụ cơ thể của ta, một bên lại nói hợp đồng không tính, ngươi đây chẳng phải là bạch phiêu sao?

“Ngài còn có phải là người không?!” Cảnh Nặc kêu lớn.

Rất đáng tiếc, Cố Thừa Nghiên không phải người.

Anh còn quá đáng hơn cầm thú.

Anh là súc sinh!

“Không được, thật sự không được, Beta sẽ c.h.ế.t mất!” Giọng Cảnh Nặc run rẩy, “Ngài đi tìm Omega được không? Ta đi tìm cho ngài, ta đi ngay đây!”

Cố Thừa Nghiên ngậm vành tai hắn đang l.i.ế.m hôn, nghe vậy nhẹ nhàng cắn một cái, mắng: “Nói lời vô lý gì đó.”

“Nặc Nặc, Nặc Nặc…” Lòng anh đang đập thình thịch, tình yêu tràn ngập dưới sự chỉ dẫn của Pheromone từ trái tim một đường đi xuống, cũng mặc kệ Cảnh Nặc có nguyện ý hay không, có tiếp nhận hay không, chỉ muốn toàn bộ trút hết cho hắn.

Cảnh Nặc gầm nhẹ giãy giụa: “Không, ta không cần! Cố Thừa Nghiên! Ngươi không thể đối với ta như vậy!”

“Sao em mỗi lần chỉ gọi tên ta vào lúc này?” Cố Thừa Nghiên l.i.ế.m vùng gáy Cảnh Nặc: “Không sao, ta nhẹ nhàng thôi.”

Lời “Ta nhẹ nhàng” của Alpha trên giường cũng giống như “Ta chỉ cọ cọ chứ không đi vào” là chó má.

Cảnh Nặc gục trên ván cửa nức nở khóc lóc.

Không có nhẹ nhàng! Không có!!

Ván cửa rung lên ầm ầm, đầu óc Cảnh Nặc cứ như sắp tan rã vì rung chuyển.

“Đau, đau.” Cảnh Nặc khóc thút thít.

“Đau? Đau ở đâu?”

Cố Thừa Nghiên giờ phút này vô cùng tỉnh táo, đầu óc anh vô cùng phấn chấn, nhưng cũng đủ thanh tỉnh. Cảnh Nặc vừa nói đau, anh liền quan tâm hỏi: “Là ván cửa quá cứng sao? Đâm đau rồi?”

Chỉ là khi anh hỏi như vậy, động tác cơ thể lại không hề để ý Cảnh Nặc đang kêu đau. Anh thậm chí biết nhét một ngón tay vào miệng Cảnh Nặc, để phòng cắn trúng lưỡi, nhưng lại lờ đi việc hắn lặp đi lặp lại đ.â.m vào ván cửa dưới sự tác động tần số cao.

Một lát sau, anh rốt cuộc kéo tay Cảnh Nặc làm hắn đứng thẳng, áp vào lòng mình.

“Như vậy sẽ không đụng nữa.”

Như vậy cũng không thoải mái.

“Ngươi nóng quá.”

Cảnh Nặc hai cánh tay đều bị anh nắm lấy, đành phải chống đẩy ra phía sau.

“Kỳ động dục, đương nhiên nóng,” Cố Thừa Nghiên vẫn còn tâm lực trả lời hắn, nói ngắn gọn: “Ta mấy ngày nay vẫn luôn phát sốt.”

“Em cũng không tới nhìn ta.”

Cảnh Nặc mơ hồ nghe ra ý tứ uất ức từ lời này. Sau đó suy nghĩ của hắn đã bị sự tấn công như sóng thần của Cố Thừa Nghiên đánh tan tác.

Dựa! Ai quản ngươi sống c.h.ế.t chứ!

Ta sắp c.h.ế.t rồi…

Thấy Cảnh Nặc không đáp lời, Cố Thừa Nghiên cũng không để ý. Cảnh Nặc vô lực nghiêng về phía trước, anh liền kéo cánh tay Cảnh Nặc, làm hắn không đến nỗi nghiêng ngả.

Cảnh Nặc thoát lực nói: “Đi… Đi lên giường.”

“Được.”

Cố Thừa Nghiên đáp ứng rất nhanh, cứ như là Cảnh Nặc cho rằng rốt cuộc có thể thở dốc một hơi, Cố Thừa Nghiên lại nâng hắn lên, làm hai chân hắn đặt lên mu bàn chân mình.

Cho dù chân Cố Thừa Nghiên có lớn hơn chân Cảnh Nặc, đứng lên cũng không vững a. Cảnh Nặc lập tức căng thẳng, hắn muốn dựa vào người Cố Thừa Nghiên ra phía sau.

Cố Thừa Nghiên lúc này lại không cho hắn lại gần.

Chỉ hư thực nắm cánh tay hắn, cố tình không cho hắn dẫm xuống đất.

Cố Thừa Nghiên liền lấy cái tư thế vô cùng tra tấn này mang theo Cảnh Nặc từng bước một đi về phía giường.

Mỗi đi một bước, đều khiến Cảnh Nặc phát ra một tiếng thét chói tai. Chờ Cảnh Nặc rốt cuộc nhào vào trên giường, tóc mái trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.

Cảnh Nặc gục trên giường run rẩy, quay đầu lại nhìn Cố Thừa Nghiên một cái, mang theo tức giận và oán hận, nhưng lại trong cơn run rẩy bị hốc mắt ửng hồng hóa giải thành lời oán trách không đau không ngứa, giống như đang thẹn thùng.

Đầu óc Cố Thừa Nghiên “Ong” một tiếng, hoàn toàn mất đi lý trí.

“Nặc Nặc.” Anh chậm rãi tiến gần Cảnh Nặc, cho đến khi hai người lại lần nữa thân mật khăng khít. Cố Thừa Nghiên phát ra một tiếng thở dài: “Nặc Nặc…”

“Em là của ta, em là của ta.” Anh thủ thỉ bên tai Cảnh Nặc: “Ta có em, may mắn có em…”

Độ đậm của Pheromone đạt tới mức chưa từng có, cả phòng tràn đầy sự khát cầu của Cố Thừa Nghiên. Cảnh Nặc không có Pheromone, không thể giúp anh giảm bớt, Cố Thừa Nghiên chỉ có thể cứng nhắc trút hết thảy lên người Cảnh Nặc.

Sự giải tỏa sinh lý cực kỳ nhỏ bé. Trên thực tế, Cố Thừa Nghiên hiện tại vẫn cảm thấy mình muốn nổ tung.

Nhưng là bởi vì người này là Cảnh Nặc, hắn chủ động ở lại, bất chấp sự nguy hiểm và đáng sợ của kỳ động dục Alpha, dứt khoát chọn ở bên anh… Hắn có lẽ căn bản không ý thức được điều này có ý nghĩa gì, nhưng hắn chính là đã ở lại.

Cố Thừa Nghiên luôn cho rằng trái tim mình sẽ không vì loại chuyện trần tục này mà xúc động, nhưng sau khi ra lệnh tiễn Cảnh Nặc đi, anh mới ý thức được mình khao khát Cảnh Nặc có thể ở bên mình vào loại thời điểm này đến mức nào.

Đến nỗi đã thấy ảo giác rất nhiều lần.

Chờ khi anh nhìn thấy Cảnh Nặc thật sự xuất hiện trước mặt, anh nghĩ, hôm nay cho dù c.h.ế.t ở chỗ này cũng đáng.

Cố Thừa Nghiên còn có thể phân ra một tia tâm thần, lạc quan mà nghĩ: May mà ý chí lực của mình đủ kiên định, sẽ không thật sự mất trí, có thể dựa vào Cảnh Nặc một chút tiêu hao đi dục vọng. Nếu thật bị Omega nào đó câu dẫn đi, Cảnh Nặc còn không gây chuyện với anh sao.

Nhưng mà thực tế là, anh không chết, Cảnh Nặc sắp chết.

“Ta nói cho ngươi biết Cố Thừa Nghiên, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng… Ta sẽ không bao giờ nữa…”

Cố Thừa Nghiên nghe mơ hồ, không biết Cảnh Nặc đang nói gì. Anh lật hắn lại, bế hắn lên, hai người ngồi đối mặt trên giường.

Tiếng khóc Cảnh Nặc hơi đổi giọng, tiếp tục lẩm bẩm: “Đây là lần cuối cùng…”

Cố Thừa Nghiên lần này nghe rõ, nhưng Cảnh Nặc quá căng thẳng, cơ thể quá… căng cứng. Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng rút một hơi, chậm rãi vỗ lưng Cảnh Nặc, an ủi: “Thả lỏng chút, thả lỏng.”

Cái gì mà lần cuối cùng? Lời này ngày thường không phải đều là do mình nói sao?

Mỗi lần Cảnh Nặc khóc không ngừng, anh tượng trưng họa vài câu “Được rồi đây là lần cuối cùng”, sau đó vẫn như cũ làm theo ý mình, lại đến ba năm lần, mỗi lần một tiếng đồng hồ kiểu đó. Cảnh Nặc khóc lóc khóc lóc cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ, một đêm cũng liền trôi qua.

Có phải lần cuối cùng hay không, không phải do Cảnh Nặc quyết định.

“Ta muốn nghỉ việc, nghỉ việc!” Cảnh Nặc nức nở nói.

Cố Thừa Nghiên l.i.ế.m đi nước mắt hắn, “Ừm”, “Ừm” phụ họa: “Được, được, không làm trợ lý cá nhân nữa. Dù sao em cũng không làm công việc gì mà trợ lý nên làm cả.”

Ngươi chỉ bị ta làm, nên là làm lão bà của ta.

Cảnh Nặc thầm nghĩ hắn sắp bị làm c.h.ế.t rồi, còn chưa làm công việc gì mà trợ lý nên làm sao? Người này sao lại vô sỉ như vậy?!

Hắn hít sâu một hơi, nén nước mắt, muốn tiếp tục giằng co, Cố Thừa Nghiên lại cảm thấy hắn nói quá nhiều sẽ làm mình phân tâm, nắm eo hắn, hung hăng ức chế ý niệm nói chuyện của hắn.

Quả nhiên, giọng Cảnh Nặc đang nói đến nửa chừng nháy mắt căng thẳng, hóa thành một tiếng thét chói tai không phát ra được. Đầu hắn đột nhiên ngửa ra sau, cổ căng ra một đường cong hoàn mỹ, n.g.ự.c dựng thẳng, gần như chạm đến môi Cố Thừa Nghiên.

Tình hình không thể chối từ, Cố Thừa Nghiên vui lòng tiếp nhận.

Kích thích song trọng từ trên xuống dưới, Cảnh Nặc phát ra tiếng kêu thảm khó nén, không thể động đậy, chỉ có thể mặc người làm.

 

 

back top