TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 71

Cảnh Nặc cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi.

Cậu như con mồi xui xẻo bị dã thú đè dưới thân, sau khi bị cắn xé và chiếm đoạt tàn nhẫn, cậu chỉ có thể hỏi lại một câu: “Thịt mềm không? Hợp khẩu vị không? Có bị kẹt răng không?”

Thế giới này hết sạch Omega rồi sao? Tại sao Cố Thừa Nghiên động dục lại tìm đến cậu, cậu là Beta mà, Beta nào phải trải qua chuyện như thế này!

Chẳng lẽ Cố Thừa Nghiên là một quý ông, có nguyên tắc, không muốn dễ dàng đụng vào Omega? Bởi vì Omega yếu ớt hơn, dễ bị tổn thương hơn?

Thế thì cậu là Beta là có thể đối xử tùy tiện sao?

Cảnh Nặc chớp mắt, không rõ là nước mắt hay mồ hôi đang thấm vào ga trải giường. Chỗ da thịt bị Cố Thừa Nghiên cắn rách ở gáy dường như đang có thứ gì đó không ngừng truyền vào, nhưng cũng chỉ có vậy, ngoài ra cậu không cảm thấy thêm bất cứ điều gì.

Cậu còn tự bội phục bản thân, trong tình huống này mà đầu óc vẫn có thể tỉnh táo đến lạ.

Thậm chí còn rảnh rỗi mà nghĩ, hóa ra sau khi Alpha kết thành... nút, lại kéo dài lâu đến vậy sao.

Bụng cậu căng trướng, đau quá.

Cảm giác cơ thể như sắp bị xé toạc.

Cảnh Nặc bật ra một tiếng nức nở bị kìm nén, ngay lập tức, lực kiềm chế của Cố Thừa Nghiên tăng thêm.

Một lúc lâu sau, Cố Thừa Nghiên mới buông miệng ra, cơ thể cũng dần thả lỏng. “Không thở nổi sao?” Hắn lật người Cảnh Nặc lại. “Mặt đỏ hết cả lên rồi.”

Cảnh Nặc nhắm chặt mắt, không nhìn hắn.

Cố Thừa Nghiên cúi đầu cọ cọ má cậu, rồi lại hôn một cái, cảm giác thỏa mãn dường như muốn trào ra khỏi lồng ngực.

“Mệt không?”

Hắn hỏi một câu vô nghĩa.

“Có đau không?”

Vẫn là vô nghĩa.

“Thoải mái không?”

Câu này lại càng vô sỉ đến cùng cực.

Cảnh Nặc nhắm mắt quay đầu đi, lười đến mức không buồn mở mí mắt.

Cố Thừa Nghiên ghé vào cổ cậu, cười rầu rĩ, dường như cuối cùng cũng hiểu tại sao có những người khi yêu đương lại thích nói những lời vô vị, trẻ con.

Hắn chỉ muốn ôm Cảnh Nặc, nói vài lời chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nội tâm lại vô cùng bình tĩnh, an yên và thư thái.

Nửa đời người trải qua trong sát phạt hỗn loạn, dường như vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng tìm được một chút hạnh phúc.

Thậm chí khiến hắn có chút xúc động muốn rơi nước mắt.

“Mấy ngày nay hành hạ em không ít, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Cố Thừa Nghiên khẽ hôn lên mặt Cảnh Nặc, cuối cùng cũng nhận ra Cảnh Nặc vẫn luôn nhắm mắt, không hề phản ứng.

“Sao vậy?” Hắn lấy trán cọ cọ trán Cảnh Nặc, không sốt, “Mệt à?”

Cố Thừa Nghiên nói: “Em ngủ đi, anh ôm em đi tắm.”

Nói rồi, hắn không đợi Cảnh Nặc đáp lời, trực tiếp bế ngang người cậu vào phòng tắm.

Hắn biết mấy ngày qua đối với Cảnh Nặc quả thực rất khó chịu đựng. Dù sao cậu cũng là Beta. Trong điều kiện bình thường, khi Omega và Alpha trải qua kỳ động dục cùng nhau, hai bên sẽ điều tiết các chức năng cơ thể dưới sự dẫn dắt của pheromone để thích ứng và làm dịu dục vọng mãnh liệt. Nhưng Beta không có khả năng này, Cảnh Nặc không thể tiết ra pheromone để xoa dịu Cố Thừa Nghiên, cũng không thể chịu đựng tốt trạng thái của Cố Thừa Nghiên lúc này.

Đã khiến em chịu khổ rồi.

Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng hôn lên trán Cảnh Nặc.

Nhưng không sao, dù em không có pheromone, chỉ cần là chính em, cũng đủ để trấn an anh rồi.

Nếu không có cậu, kỳ động dục mất kiểm soát lần này có lẽ đã mang đến cho hắn nỗi thống khổ chưa từng có.

Cố Thừa Nghiên ôm Cảnh Nặc đang ngủ thiếp đi, vốn định nhẹ nhàng giúp cậu vệ sinh, nhưng không ngờ lần này khác hẳn những lần trước. Việc kết nút đã đi quá sâu, bụng Cảnh Nặc hơi phồng lên, khó có thể bài xuất.

Hắn đành phải dùng tay nhẹ nhàng ấn bụng dưới của cậu để hỗ trợ.

Không ngờ hành động này khiến Cảnh Nặc đau đớn cuộn tròn người, đầu tựa vào vai hắn phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.

“Ngoan, chịu đựng một chút, sẽ xong ngay thôi.” Cố Thừa Nghiên ôm lấy cơ thể cậu. “Phải bài xuất ra, nếu không sẽ bị bệnh.”

Vậy tại sao anh lại phải kết nút trong cơ thể em chứ?

Người ta nói AO kết nút là để sinh con, nhưng em lại không thể sinh.

Nước mắt Cảnh Nặc không ngừng rơi, cọ lung tung lên người hắn.

Anh cũng không thể sinh, anh là Alpha vô sinh.

Cho nên mới không kiêng nể gì mà kết nút trong cơ thể em sao?

Họ ở trong phòng tắm rất lâu, nước đã thay ba lần, nếu ngâm thêm nữa da Cảnh Nặc sẽ nhăn hết. Cố Thừa Nghiên lau khô người cậu rồi bế ra ngoài.

Giường chưa kịp dọn dẹp, Cố Thừa Nghiên bế Cảnh Nặc đặt lên ghế sô pha. Cảnh Nặc không ngồi được, vừa chạm vào sô pha là cậu đã nghiêng người nằm xuống.

Cố Thừa Nghiên lấy một chiếc chăn lông đắp cho cậu, hỏi: “Lạnh không?”

Cảnh Nặc rũ mắt, hàng mi như cánh quạ khẽ rung lên hai cái, không lên tiếng.

Cố Thừa Nghiên bóp cằm cậu, buộc cậu phải nhìn mình, rồi nói một cách vô cùng ác ý: “Không lạnh thì đừng đắp, anh vẫn thích em không mặc gì hơn.”

Cảnh Nặc ngước mắt trừng hắn một cái.

Cố Thừa Nghiên bị trừng đến tim đập loạn xạ, cúi xuống hôn lên môi cậu, khẽ thì thầm: “Màu sô pha này rất hợp với em.”

Hô hấp của Cảnh Nặc dồn dập, cậu giơ tay tát vào mặt hắn một cái.

"Bốp." Âm thanh rất rõ ràng.

Đáng tiếc lực quá nhỏ, không đau không ngứa, Cố Thừa Nghiên cứ thế xem như cậu đang chơi trò tình thú với hắn.

“Được lắm, Nặc Nặc.”

Cố Thừa Nghiên lộ ra ánh mắt thích thú, kéo tay Cảnh Nặc áp lên má mình. “Nào, bên này cũng một cái nữa, dùng sức chút đi.”

Cảnh Nặc cắn môi, đột nhiên rụt tay về.

Điều này còn khiến cậu thấy hổ thẹn hơn cả việc bị Alpha trêu chọc giống Omega, hay bị người ta đùa là "vợ nhỏ" của Hunt.

Còn nhục nhã hơn cả việc bị Cố Thừa Nghiên hành hạ.

Vô cùng nhục nhã!

Cảnh Nặc cảm thấy bi phẫn. Không gì khiến người ta phẫn nộ hơn việc sự giận dữ của mình lại bị người khác xem là trò đùa.

Hắn quá bắt nạt người khác! Quá đáng!

Alpha khốn nạn, Cố Thừa Nghiên khốn nạn! Alpha thì ghê gớm lắm sao? Là Alpha thì muốn làm gì Beta cũng được sao? Thế giới này còn có luật pháp không?!

Cảnh Nặc bi thương nhận ra, người nắm quyền lực tối cao của Đế quốc — Bệ hạ Moore, lại là anh em tốt thân thiết như mặc chung một cái quần với Cố Thừa Nghiên.

Tất cả đều như nhau, Alpha đều là rác rưởi!

Thật đáng thương cho cậu, đáng thương cho Hi Lạc... Beta và Omega như họ, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có thể khuất phục dưới sự áp bức của Alpha. Thực tế chính là tàn khốc như vậy.

Hủy diệt đi, thế giới này!

... Thật đáng yêu. Cố Thừa Nghiên nghĩ.

Còn dám động thủ.

Mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết.

Trước đây nghe Moore nói kỳ động dục có thể thúc đẩy tình cảm, hắn còn khinh thường, nhưng giờ xem ra, Moore nói đúng.

Sao hắn không sớm đến kỳ động dục hơn chứ?

Lần tiếp theo là khi nào?

Nếu không phải lo lắng cơ thể Cảnh Nặc không chịu nổi, Cố Thừa Nghiên quả thực hận không thể từ ngày mai đã bắt đầu vòng động dục mới.

Hắn lại đi thay một bộ ga trải giường khác. Thật ra hắn hoàn toàn có thể gọi phục vụ khách sạn làm những việc lặt vặt này, nhưng từ ngày Cảnh Nặc vào phòng ngủ đến giờ không bước ra ngoài, Cố Thừa Nghiên cũng không cho phép ai vào, ngay cả bữa ăn cũng chỉ đặt ở cửa.

Mấy ngày nay tự tay làm mọi việc lặt vặt lại khiến hắn tìm thấy chút niềm vui.

Dù là những việc nhỏ nhặt, tầm thường đến đâu, chỉ cần là cùng Cảnh Nặc, cốt yếu là tất cả đều là những khoảnh khắc ở bên Cảnh Nặc.

Hắn rất tận hưởng cảm giác mình đang làm việc, còn Cảnh Nặc ngoan ngoãn ngồi chờ đợi bên cạnh.

Họ như một cặp vợ chồng mới cưới bình thường, mọi việc nhỏ nhặt trong cuộc sống đều khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Thật muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Cố Thừa Nghiên trải ga giường xong, đi đến bên sô pha. Cảnh Nặc cuộn mình trong chăn, nhắm mắt lại, nhưng Cố Thừa Nghiên biết cậu không ngủ.

Hắn đơn giản ngồi xuống sô pha, ôm Cảnh Nặc vào lòng.

Đây chính là cái gọi là thời gian hiền triết đi. Cố Thừa Nghiên cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, toàn thân lại có chút lười biếng. Nhìn vẻ lười nhác của Cảnh Nặc, có lẽ cậu cũng không khác biệt là bao.

Khoảng thời gian này thường là lúc tâm sự.

Trước đây Cảnh Nặc thường ngủ giữa chừng, lần này cậu không ngủ, Cố Thừa Nghiên liền không nhịn được muốn trò chuyện với cậu.

Dù là chuyện gì đi nữa, hai người rảnh rỗi, ngươi một câu ta một câu, nói những lời vô nghĩa cũng khiến lòng người cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thật an nhàn.

Đáng tiếc Cảnh Nặc có vẻ quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện.

Cố Thừa Nghiên đành phải tự mình nói.

Hắn vốn là người ít lời, nhưng ôm Cảnh Nặc lẩm bẩm cũng không tính là thao thao bất tuyệt. Nhớ đến chuyện gì thì nói hai câu, rồi dừng lại, im lặng một lát, lại nói sang chủ đề khác.

Nói tới nói lui, hắn lại nhắc đến hành động bộc phát lần trước của Cảnh Nặc, vẫn không nhịn được mà lôi chuyện cũ ra giáo huấn cậu: “Em không có rèn luyện, cũng không có kinh nghiệm, vậy mà lại một mình xông đến đây khi còn chưa rõ tình hình cụ thể, quá nguy hiểm. Sau này không được như vậy nữa, em phải học cách tránh xa nguy hiểm.”

Cảnh Nặc rụt đầu vào chăn lông, tiêu cực chống đối như thể không nghe thấy, thầm nghĩ: Thứ nguy hiểm lớn nhất mà tôi không thể rời xa được chính là anh.

Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng véo má cậu. “Nghe thấy không?”

Cảnh Nặc gạt tay hắn ra, nhắm mắt giả vờ điếc.

Ngón tay Cố Thừa Nghiên cọ cọ trên má cậu, cảm thấy ngay cả bộ dáng không thèm để ý đến mình này của cậu cũng đặc biệt đáng yêu. Một lát sau, hắn chậm rãi kể về chuyện mình từng gặp trước đây.

 

 

back top