TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 68

Hắn chơi mãi đến buổi tối mới quay về, đi đường lảo đảo say xỉn. Những người này kéo hắn uống rượu, Cảnh Nặc không thích uống, nhưng Omega ngọt ngào ồn ào bên cạnh vài câu “Nặc Nặc, uống cùng chúng tôi đi ~” là hắn liền không có chút sức lực chống cự nào.

Hắc hắc, uống hai chén nhỏ!

Trên đường quay về, Fran đã bắt đầu chơi trò “Lại đây lại đây ngươi tới đuổi ta nha, được rồi ngươi không tới đuổi ta thì ta liền đuổi ngươi khặc khặc khặc” với Nhị Mô. Âm thanh điện tử liên tục phát ra: “Tiểu Nhị Mô, ta đến bắt ngươi rồi nha, nếu ta bắt được ngươi, ngươi cho ta hắc hắc hắc được không nha ~”

Vệ Hải & Vệ Lộ: “……”

Vệ Lộ khó nói hết lời: “Cái đồ thiểu năng trí tuệ kia là ai?!”

“Đừng châm biếm, mau ngăn nó lại.” Vệ Hải vỗ vai hắn, bước qua bắt lấy Fran hỏi cho rõ ràng.

Fran mơ hồ: “A? Thượng tướng khi nào ra lệnh cho ta? Hắn chỉ làm ta tìm bác sĩ Đế đô, chưa nói muốn đưa Cảnh Nặc quay về mà.”

Sắc mặt Vệ Hải trở nên không được tốt: “Vậy tức là Cảnh Nặc thật sự không quay về.”

Vệ Lộ: “Ta đã nói ta thấy hắn lên lầu… Chắc là không sao chứ? Hắn hiện tại vừa về liền trốn vào phòng thí nghiệm nhỏ của hắn, hơn nữa mấy ngày trước cũng không sao, lại nói bác sĩ không phải cũng tiêm cho Thượng tướng rồi sao?”

Bác sĩ đẩy kính mắt: “Hiện tại chỉ có thể quan sát tình hình, tôi cũng không biết thuốc có thể có hiệu quả không. Bất quá Thượng tướng của các ngài vì sao không tìm một Omega? Alpha và Omega cùng nhau trải qua kỳ động dục chẳng phải là lẽ thiên kinh địa nghĩa sao?”

Vệ Hải: “Đừng lắm lời, chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Vệ Lộ: “Má ơi, vậy có cần đi lên xem thử không. Ta vừa ngửi thấy hắn có mùi rượu, vạn nhất thật sự đi tìm thì… Hắn là một Beta mà!”

Cảnh Nặc lên lầu, chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại không ngủ được. Dưới tác dụng của cồn, hắn cảm thấy đầu óc mình giờ phút này đặc biệt cực kỳ tỉnh táo.

Hơn nữa hơi hưng phấn một cách bất thường, cảm giác là có thể tụng nửa cuốn Lịch Sử Ngân Hà luôn.

Đáng tiếc nơi này không có Lịch Sử Ngân Hà.

Đùa chứ, ai đi chơi mang Lịch Sử Ngân Hà?

Cảnh Nặc dựa vào tường đứng một lát, lại cảm thấy hơi cô đơn. Sau khi sự phồn hoa ồn ào tan đi, những Omega vây quanh hắn đều không còn, hắn vẫn là một B độc thân.

Hắn mếu máo, khổ sở lau nước mắt. Hôm nay chỉ lo vui vẻ, còn chưa kịp xác nhận phương thức liên lạc với người ta. Ngày mai nên thổ lộ với ai đây?

Chỉ là… Nếu sau này ở bên Omega, chắc không thể còn mỗi đêm quay về bị Cố Thừa Nghiên làm chứ?

Người ta sẽ cảm thấy hắn không phải Beta đứng đắn.

Hơn nữa vạn nhất ở bên Omega mà bị thận hư thì làm sao?

Cảnh Nặc kéo quần xuống nhìn vào bên trong.

Thật sự rất nhỏ sao?

Tuy rằng so với Cố Thừa Nghiên thì có một, chút, chút, nhỏ, nhưng mà, nhưng mà… Cảnh Nặc hậm hực nghĩ, chim chích không ở lớn, đủ dùng là được, biết đâu Omega lại thích kiểu của hắn đó.

Alpha có gì hay, thô lỗ, tự đại… Mỗi lần đều đau quá!

Bất quá tiền đề lớn nhất là hắn không thể lại như vậy với Cố Thừa Nghiên. Trước đây đã muốn bàn bạc với Cố Thừa Nghiên về chuyện nghỉ việc, đáng tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội.

Hay là ngay bây giờ đi.

Vạn nhất Cố Thừa Nghiên đã ngủ thì làm sao?

Có thể làm sao chứ?!

Đương nhiên là lôi anh ta dậy!

Cảnh Nặc bi phẫn nhớ lại, không biết bao nhiêu đêm trước đây, hắn đều bị Cố Thừa Nghiên cưỡng chế khởi động trong giấc ngủ, không có một chút bước đệm nào! Một chút cũng không có!

Thật quá đáng.

Hừ hừ hừ hiện tại cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị này.

Cảnh Nặc hùng hổ đẩy cửa phòng ngủ, cửa đập vào tường phát ra tiếng “Rầm” lớn.

Oa, đáng sợ quá, sao lại không ngủ?!

Cố Thừa Nghiên ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, đối diện cửa.

Cảnh Nặc bị giật mình, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Cồn làm hắn đối mặt với ánh mắt tràn đầy hơi thở dã thú của Cố Thừa Nghiên cũng không sợ hãi.

Oa, ngươi xem cái ánh mắt này của hắn.

Chậc chậc chậc.

Vừa thấy là muốn “làm” mình.

Không cho ngươi “làm”.

Cảnh Nặc đi vào trong phòng. Cố Thừa Nghiên từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh di động của Cảnh Nặc.

“Cố Thượng tướng, chúng ta thương lượng một chút đi,” Cảnh Nặc vứt giày, trèo lên giường ngồi xếp bằng, “Cứ như vậy cũng không phải là cách.”

Cố Thừa Nghiên nhìn chăm chú vào hắn, dường như muốn phân biệt thật giả.

Là ảo giác sao? Từ buổi chiều bắt đầu, đã không đếm được bao nhiêu lần thấy Cảnh Nặc xuất hiện trước mặt mình.

Cố Thừa Nghiên nhắm mắt lại: Là giả, mình đã bảo Fran tiễn hắn đi rồi mà.

Rõ ràng hắn còn không có Pheromone, mình lại khao khát hắn như vậy.

Cảnh Nặc ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc mở lời diễn thuyết của mình: “Trước đây là ta không có quyền lựa chọn, nhưng hiện tại, ta muốn làm một Beta tốt.”

“……”

Cố Thừa Nghiên nghe cái “Cảnh Nặc” này lải nhải rất nhiều, nghe đến đầu óc anh sắp nổ tung, thầm nghĩ sao ảo giác cũng không cho người ta yên ổn, chẳng lẽ thực ra nội tâm anh rất thích Cảnh Nặc lải nhải bên tai mình sao?!

Cho đến khi đầu mũi ngửi thấy một mùi cồn, anh bỗng nhiên mở mắt ra.

Hỏi: “Ngươi uống rượu?”

?

Lời thao thao bất tuyệt của Cảnh Nặc đột nhiên bị ngắt lời, hắn không hiểu ý anh, cẩn thận trả lời: “…… Một chút.”

Cố Thừa Nghiên lúc này mới ý thức được, người đang trước mặt anh, là Cảnh Nặc thật, không phải ảo giác.

“Ta không phải đã bảo ngươi quay về rồi sao?” Trong mắt anh dường như mang theo sự hoang mang, nghĩ nghĩ, trong đầu sinh ra một suy đoán không dám tin ——

“Ngươi là chủ động ở lại sao?”

Cảnh Nặc nghiêng đầu, không nghe hiểu ý anh, liền không trả lời.

Hắn không nói, Cố Thừa Nghiên liền cảm thấy là đã xác minh suy đoán của mình. Trong mắt lóe lên một tia sáng, hít một hơi thật sâu.

Từ từ thở ra.

Anh nhìn Cảnh Nặc, không nhịn được cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu, thầm than: “Ngươi cái tiểu Beta, ngươi ở lại đây thì có thể có ích lợi gì đâu?”

Anh chậm rãi nâng cánh tay, vươn tay về phía Cảnh Nặc. Đáy mắt là dòng chảy ngầm đen nhánh mãnh liệt.

“Nặc Nặc, lại đây.”

Cảnh Nặc ngồi trên giường không nhúc nhích, tay Cố Thừa Nghiên vẫn giữ nguyên ở giữa không trung.

Khung cảnh dường như tĩnh lặng.

Hai người không ai phá vỡ thế bế tắc.

Sau một lúc lâu, Cảnh Nặc đột nhiên nấc một tiếng rượu.

Rồi cứ thế nấc liên tục, nấc cái này nối tiếp cái kia, thân mình run lên bần bật.

Cố Thừa Nghiên cười càng sâu, “Lại đây, ta giúp ngươi nín nấc.”

Những lời này mới khiến Cảnh Nặc chịu động đậy, hắn từ trên giường bò xuống, lảo đảo đi đến bên cạnh Cố Thừa Nghiên.

Cố Thừa Nghiên ôm lấy hắn, mặt áp vào bụng Cảnh Nặc, hít sâu một hơi, nhưng lại phát hiện trên người Cảnh Nặc có đủ thứ mùi hỗn tạp, duy chỉ không ngửi thấy mùi vốn có của cơ thể hắn.

Bất đắc dĩ chỉ đành buông ra.

Cảnh Nặc nấc, nói chuyện cà giựt cà giựt: “Ngài đang, đang làm gì? Không phải nói, nấc, phải giúp ta nín nấc sao?”

“Nín thở.” Cố Thừa Nghiên ấn ấn bụng Cảnh Nặc, lại véo véo lòng bàn tay.

Cảnh Nặc phồng má nín thở, suýt nữa tự mình nghẹn đến ngất xỉu.

Cố Thừa Nghiên thầm nghĩ sao lại đáng yêu như vậy.

Thật muốn “làm” c.h.ế.t ngươi.

Cảnh Nặc rất nhanh không còn nấc nữa, hắn vô cùng tự nhiên đẩy Cố Thừa Nghiên ra, tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Chuyện này hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, ngài đừng có lảng sang chuyện khác.”

“Nặc Nặc.” Cố Thừa Nghiên thở dài gọi hắn một tiếng, “Ngươi muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào những lời này sao?”

Những lời lẩm bẩm lúc nãy của Cảnh Nặc, Cố Thừa Nghiên một chữ cũng không nghe lọt tai.

Chuyện lớn tới đâu cũng chờ sau này hẵng nói.

Cảnh Nặc trợn mắt, kêu lên quái gở: “Cái gì mà những lời này? Cái gì mà lãng phí thời gian? Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện với ngài mà, ngài có thể nghiêm túc một chút không?”

Cố Thừa Nghiên phát ra một tiếng cười khẽ mơ hồ từ cổ họng, kéo tay hắn qua. Ngay sau đó, Cảnh Nặc cách quần áo cảm nhận được một trận nóng bỏng ở lòng bàn tay. Hắn hoảng sợ, muốn rút tay về, nhưng lại bị đè chặt lại.

“Em xác định muốn tiếp tục nói chuyện với ta như vậy sao?”

Ngữ điệu thư giãn của Cố Thừa Nghiên mang theo sự mê hoặc, từng câu từng câu tiếp nối.

“Em xác định ta có thể nghe lọt tai không?”

Đôi mắt Cảnh Nặc cứ như sắp lồi ra ngoài.

Cố Thừa Nghiên thở dài: “Nặc Nặc,em không biết ta đang trong kỳ động dục sao?”

“Không, ta không biết.” Giọng Cảnh Nặc run rẩy.

“Nói dối.”

Cố Thừa Nghiên rốt cuộc lộ ra một tia thở dốc nặng nề. Anh nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Dục vọng dày đặc trong đáy mắt hiện rõ, hận không thể giây tiếp theo liền nuốt chửng người vào bụng, dã thú nặng nề nhìn Cảnh Nặc.

“Ta đã nhịn rất lâu rồi, Nặc Nặc, là chính em lựa chọn ở lại.” Giọng anh khản đặc nói.

Ta không phải!!

Cái này với cái kia là cái quái gì?!

Adrenaline của Cảnh Nặc tăng vọt trong nháy mắt, đầu óc liền hoàn toàn tỉnh táo. Thật ra đầu óc hắn đêm nay vẫn luôn rất tỉnh, gan cũng rất lớn, hơn nữa hắn cảm thấy hôm nay mình nói năng đặc biệt lưu loát, lý lẽ rõ ràng, chuẩn bị cùng Cố Thừa Nghiên đại biện 300 hiệp cơ mà!

Hắn không tin nói không lại Cố Thừa Nghiên.

Kết quả Cố Thừa Nghiên chỉ muốn cùng hắn đại làm 300 hiệp.

Đôi khi thật sự muốn dùng dụng cụ chiếu vào đầu óc người này, xem có phải phần trên và phần dưới mọc ngược không.

Ngày thường liền… liền đủ làm hắn hạ không nổi giường, kỳ động dục, kỳ động dục nghe nói có bảy ngày.

Bảy ngày!

Hắn còn có sống nữa không?

 

 

back top