Hi Lạc khi trở về liền hắt xì mấy cái, nói không hiểu sao trong phi thuyền có mùi lạ, hệ thống thông gió có phải hỏng rồi không.
Cảnh Nặc mặt đầy mồ hôi, không dám quay đầu lại, hết sức chuyên chú chơi cờ caro với Nhị Mô trên màn hình điều khiển, giả vờ bình tĩnh phát ra linh hồn tam liên: “A? Có sao? Không cảm thấy gì hết à?”
Cố Thừa Nghiên ở bên cạnh cảm thấy buồn cười. Hi Lạc không hiểu nguyên do, mặt đầy nghi hoặc, hắn đi kiểm tra một chút, hỏi: “Ai đã tắt hệ thống tuần hoàn không khí mới vậy, thảo nào ta ngửi thấy một mùi lạ của Alpha. Nặc Nặc, ngươi không ngửi thấy sao?”
Cảnh Nặc mơ màng, tiện thể lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không phải nói cái loại mùi hương đó à… Hết hồn.
Hắn lắc đầu: “Không, không cảm thấy gì hết.”
Hi Lạc vô ngữ nói: “Ngươi bị họ hun đến quen mùi rồi, nên không ngửi được mùi khó nghe nữa. Mau thông gió, mau thông gió.”
Cảnh Nặc ai ai đi theo sau lưng Hi Lạc: “Alpha đều rất khó nghe sao? Ta không ngửi thấy Pheromone.”
Hi Lạc kỳ quái nhìn hắn một cái: “Ai nói là Pheromone, ta đang nói mùi hôi mồ hôi của họ.”
“……” Cảnh Nặc: “Ah.”
“Nhưng mà Omega thì thơm tho mềm mại.” Cảnh Nặc muốn kéo tay Hi Lạc, nhưng khoảnh khắc nghĩ đến chính mình vừa mới làm gì, chỉ có thể nhịn đau rút tay về.
Tay của ta… Ô uế! Ô uế! Cái này về sau còn làm sao nắm tay Omega nữa!
Cảnh Nặc đau đớn nhìn chằm chằm móng vuốt của mình, rất muốn thay một chiếc mới.
“Ngươi lại không ngửi thấy Pheromone, làm sao biết Omega là thơm.” Hi Lạc cười nói, quay đầu nhìn thấy tay Cảnh Nặc, kỳ quái hỏi: “Tay ngươi sao lại đỏ như vậy?”
Cảnh Nặc nháy mắt giấu tay ra phía sau: “Không có, không sao hết.”
Hi Lạc: “?”
Tức giận quá đi.
Cảnh Nặc vô cùng che giấu quăng một cái nhìn hình viên đạn vào Cố Thừa Nghiên.
…
Dưới sự nỗ lực của nhiều bên, Khu vực Khống chế được giải trừ cảnh giới, đám đông bị khống chế cũng nhanh chóng được cứu viện và an trí. Đoàn người Cảnh Nặc hạ xuống gần đó, nghỉ ngơi một lát ở thị trấn phụ cận, tiện thể xem có gì cần giúp đỡ không.
Trong lúc đó, Bệ hạ Moore gọi vô số cuộc điện thoại thúc giục Hi Lạc quay về. Cảnh Nặc bám chặt bên cạnh Hi Lạc, quấn đến ngủ gật, đầu cứ chấm điểm từng chút.
Hi Lạc khuyên hắn đi ngủ trước, Cảnh Nặc mắt nhắm mắt mở lắc đầu, ngọng nghịu nói: “Ta muốn ở cùng ngươi.”
Trời ơi, đáng yêu quá!
Hi Lạc cả người toát ra bong bóng màu hồng, rất muốn ôm Cảnh Nặc vào lòng mà xoa. Hắn vô cùng hào phóng cho mượn bờ vai của mình: “Dựa vào ta ngủ một lát đi.”
Cảnh Nặc ngoan ngoãn gối lên vai Hi Lạc, nhưng vẫn không ngủ, lặng lẽ móc lấy ngón út Hi Lạc, làm nũng nói: “Ta không muốn ngươi đi trước.”
“Ta không dám ngủ, ta sợ ta vừa ngủ, ngươi liền đi trước…”
!!!
Lòng Hi Lạc tan chảy: “Không về, không về.”
Quay đầu nhận được điện thoại của Moore: “Alo? Đừng gọi cho ta, không về! Đều nói không về! Khi nào về? Đến lúc nên về sẽ tự quay về. Cái gì? Ta có thể sẽ chạy theo Kha Ân sao? Không nói trước được, tiếp tục thúc giục thì cũng không chừng đó. Gọi điện thoại nữa là ta cho vào danh sách đen!”
Cúp điện thoại, sờ đầu Cảnh Nặc: “Ngoan, ngủ đi.” Cảnh Nặc vui vẻ cọ cọ Hi Lạc, mặc kệ Cố Thừa Nghiên trừng hắn đến muốn bốc hỏa, hắn vẫn cảm thấy vô cùng an toàn.
Gia sẽ không bị lạc!
Sự việc đã giải quyết, nhưng Cố Thừa Nghiên cần phải ở lại kết thúc công việc. Hơn nữa anh đã báo cáo toàn bộ tình hình nơi này cho Moore, về sự việc anh gặp ở khúc sông cũng giao cho Moore phái người điều tra. Anh thực ra còn muốn dẫn Cảnh Nặc chơi thêm mấy ngày.
Cảnh Nặc chỉ biết Cố Thừa Nghiên không đi, hắn cũng không thể đi. Người này quái thật sự, khi có việc thì hận không thể mau chóng đưa hắn quay về, hiện tại Cảnh Nặc nói muốn cùng Hi Lạc về trước, người này lại sống c.h.ế.t không đồng ý.
Cho nên Cảnh Nặc không muốn Hi Lạc đi trước. Hi Lạc ở đây, hắn còn có thể quấn lấy Hi Lạc, như vậy Cố Thừa Nghiên sẽ không làm gì hắn trước mặt người khác.
Hắn hiện tại rất cẩn thận không để mình bị lạc đơn.
Ánh mắt Cố Thừa Nghiên đôi khi nhìn hắn khiến hắn cảm thấy đối phương giống như hận không thể lột hắn ngay bên ngoài luôn.
Siêu đáng sợ.
Hi Lạc ở lại nơi này cũng có một chỗ tốt, hắn có thể lấy thân phận Hoàng hậu trấn an dân chúng địa phương.
Chính phủ xác định sự kiện lần này là cuộc tấn công khủng bố của kẻ mưu phản, nhưng Thượng tướng Đế quốc Cố Thừa Nghiên tự mình dẫn binh trấn áp, Hoàng hậu Điện hạ đích thân tới hiện trường chủ trì chỉ huy.
Dân chúng bị thương toàn bộ được chính phủ tổ chức chữa trị miễn phí, đối với gia đình nạn nhân thì cấp cứu trợ và trợ cấp. Mọi việc đều được giải quyết thỏa đáng.
Hi Lạc phát biểu diễn thuyết ổn định lòng người tại địa phương, 23 thành phố phía bắc tinh cầu Seville đồng bộ phát sóng trực tiếp, bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc đối với dân chúng bất hạnh gặp nạn. Lòng người đang xao động rất nhanh được trấn an xuống.
Cảnh Nặc mắt sáng lấp lánh nhìn Hi Lạc đang diễn thuyết trên đài, bị mê hoặc đến mơ màng, sùng bái vô cùng.
Cố Thừa Nghiên lại hiểu lầm ý hắn. Cảnh Nặc không màng sống c.h.ế.t đi vào Khu vực Khống chế, cuối cùng lại có một kết quả không ai biết đến, cũng không khỏi quá thê thảm một chút.
Những người này không biết, người thực sự cứu họ, là Cảnh Nặc. Nếu không phải Cảnh Nặc, Cố Thừa Nghiên và đồng đội nói không chừng đến nay vẫn bó tay không biết xoay xở thế nào.
Cố Thừa Nghiên ra hiệu cho Vệ Hải. Vệ Hải ngầm hiểu, giả làm người thường, đặt câu hỏi dưới đài: “Nghe nói lần này là sự khống chế tinh thần cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả các chuyên gia Đế tinh cũng không biết làm sao phá giải, vậy chúng ta đã được cứu như thế nào vậy?”
Có người đặt câu hỏi, sẽ đồng thời gợi lên sự hiếu kỳ của những người khác.
Hi Lạc nhìn về phía người đặt câu hỏi, là Vệ Hải. Hắn lập tức hiểu được Cố Thừa Nghiên muốn làm gì.
Vừa định phối hợp, Cố Thừa Nghiên trực tiếp ôm lấy eo Cảnh Nặc đem người ôm lên sân khấu cao.
Anh không nói trước với Cảnh Nặc, cho nên Cảnh Nặc vô cùng gượng gạo đứng trên đài. Phía dưới đều là dân chúng mang vẻ nghi hoặc, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn.
Cảnh Nặc không tự giác ánh mắt tìm kiếm Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên lùi lại vài bước, hòa vào đám đông, lớn tiếng nói: “Chính là cậu ta, cậu ta đã cứu chúng ta.”
“Cậu ấy tên Cảnh Nặc, là cậu ấy đã cứu mọi người!”
Mọi người xôn xao lộ ra vẻ bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Nặc tràn đầy cảm kích và tôn kính.
Mọi người nói lời cảm ơn râm ran, họ gọi tên Cảnh Nặc, xen giữa còn có câu “Anh hùng!”
Mặt Cảnh Nặc nóng bừng, mím miệng, thẹn thùng mà trốn sau lưng Hi Lạc, lặng lẽ lộ ra cái đầu, đối mặt sự hoan hô tán dương của mọi người, cười vô cùng e thẹn.
Hi Lạc buồn cười xoay tay sờ đầu Cảnh Nặc, sau đó nắm tay hắn làm hắn sánh vai với mình. Dưới đài mơ hồ còn nghe thấy câu “Đẹp đôi quá.”
Cảnh Nặc e lệ che mặt lại.
Cố Thừa Nghiên: “……?”
Từ từ, cái hướng đi này hình như không đúng lắm thì phải?
...
Nhưng mà điều khiến Cảnh Nặc hoàn toàn không ngờ là, Hi Lạc cuối cùng vẫn bỏ hắn lại đi trước.
Bên Moore truyền đến tin mật, không biết là gì, Hi Lạc nhìn thoáng qua liền đi ngay trong đêm. Cảnh Nặc một giấc ngủ dậy thì Hi Lạc đã không còn, trời đất như sụp đổ.
Cố Thừa Nghiên dẫn Cảnh Nặc trọ lại tại khách sạn ven biển xa hoa nhất ở phía bắc Seville. Sau khi sự kiện ký sinh thể kết thúc, mọi người khôi phục sinh hoạt thường ngày. Khách sạn ven biển nơi này cũng là địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng.
Cảnh Nặc làm một phòng thí nghiệm mini cho mình trong phòng suite Tổng thống, lấy cớ nghiên cứu hài cốt ký sinh thể, không có việc gì liền tự khóa mình ở bên trong.
Hắn thực sự có một khứu giác khủng hoảng không tên.
Qua hai ngày, Cảnh Nặc phát hiện Cố Thừa Nghiên dường như không có ý định làm gì hắn, anh ta căn bản không ra khỏi cửa! Nếu không phải có người đúng giờ mỗi ngày mang đồ ăn đến, Cảnh Nặc đều phải cho rằng anh ta c.h.ế.t ở bên trong rồi.
Bất quá đối với Cảnh Nặc mà nói thì vừa lúc, trừ việc ở trong phòng thí nghiệm nhỏ, hắn cũng dám thò râu ra ngoài đi chơi.
Tiệc buffet của khách sạn ven biển năm sao này siêu ngon!
Đáng tiếc Hi Lạc không ở, lần sau nhất định phải đề cử hắn đến nếm thử.
Hắn hiện tại cũng không muốn quay về, quay về nói không chừng lại phải ăn cơm dinh dưỡng!
Cảnh Nặc nước mắt đầm đìa mà ăn uống, hung hăng nhét đầy miệng.
Ăn uống xong liền chạy ra bờ biển chơi. Tinh cầu Seville nóng bức quanh năm, cho nên bất kể lúc nào khách du lịch trên bãi biển đều chật ních.
Cảnh Nặc cảm thấy người ta lướt sóng siêu ngầu, kết quả đi vào biển lăn vài vòng, uống một bụng nước biển xong liền thành thành thật thật ngồi trên bãi cát làm chim cút.
Cố Thừa Nghiên đứng ở cửa sổ kính phòng ngủ nhìn ra ngoài. Cảnh Nặc khi đi thì hớn hở, khi về thì ướt nhẹp teo tóp. Lắc lắc mái tóc ướt sũng, mái tóc ngoan ngoãn ôm mặt lập tức đứng lên từng sợi một.
Vì muốn bơi lội, hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi tứ giác. Mấy ngày nay Cố Thừa Nghiên không chạm vào hắn, trên người không có một chút dấu vết nào. Cánh tay thẳng thắn của hắn đi khắp trên bãi cát dưới ánh sáng mặt trời.
Thu hút không ít ánh mắt của Alpha.
Thật làm người khó chịu.
Uống một bụng nước biển, Cảnh Nặc mơ màng xoa xoa bụng, cảm giác trong miệng chua chát khô ráp, vì thế đi đến quầy bán đồ ăn vặt trên bãi biển, chuẩn bị mua chút đồ uống.
… Tiểu ngốc tử, trên bãi cát cũng suýt vấp ngã.
Cố Thừa Nghiên bị sự lảo đảo của hắn làm cho trái tim rung động.
Có một Omega thuận thế đỡ hắn một tay. Cảnh Nặc nói chuyện với người đó một lát, tiếp tục đi mua đồ uống.
Trên đường lại có một Alpha không biết điều đến gần, dường như muốn mời Cảnh Nặc uống nước.
Cảnh Nặc đầu tiên xua xua tay, không biết đối phương nói gì, hắn bỗng nhiên cười rạng rỡ, gật đầu đồng ý đề nghị của đối phương, hơn nữa giơ ra hai ngón tay, dường như biểu thị: “Muốn hai ly”.
Cố Thừa Nghiên có chút bực bội, đồ của anh cho thì không cần, đồ người khác cho thì lấy?
Còn nữa, vì sao lại muốn hai ly?
Anh ta ở đây lại không có người quen khác, có thể chia cho ai?
Cố Thừa Nghiên không nhịn được tự mình đa tình mà nghĩ: Chẳng lẽ là cho mình?
Anh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Dù sao Cảnh Nặc không thể nào một mình uống hai ly, hắn là heo con sao?
Tính ra hắn có lương tâm.
Cố Thừa Nghiên không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Cảnh Nặc, đương nhiên cũng thấy hành vi mấy Alpha kia liếc nhìn n.g.ự.c và eo Cảnh Nặc với ánh mắt sắc mị mị.
Chờ Cảnh Nặc quay về, anh sẽ cho người đi xử lý mấy tên khốn kiếp này.
Cảnh Nặc nhận lấy hai ly milkshake dưa hấu từ tay ông chủ, cười hì hì cảm ơn mấy người kia tạm biệt, hát líu lo đi quay về.
Hắn vì sao lại vui vẻ như vậy?
Mấy người này hỏi hắn có phải là một cặp với tiểu O vừa đỡ hắn không!
Thật tinh mắt! Là Alpha tốt!
Còn chủ động mời hắn uống nước.
Trên đời vẫn còn nhiều người tốt quá hắc hắc.
Cảnh Nặc sung sướng cầm đồ uống đi tìm tiểu O người đẹp lòng thiện vừa nãy.
Cố Thừa Nghiên chú tâm theo dõi bóng dáng Cảnh Nặc, tưởng rằng hắn sẽ quay về, kết quả hắn đi tìm Omega vừa đỡ hắn một tay. Người đó còn có một người bạn đi cùng, Cảnh Nặc liền đưa cả hai ly cho họ.
Chính mình cái gì cũng không uống.
Ngươi cái tiểu ngốc tử, chính mình còn chưa uống đâu! Cho người khác làm gì? Còn cười, còn không phải là đỡ ngươi một chút, cười với người ta ngọt ngào như vậy?!
Cố Thừa Nghiên vốn đang phát sốt, hiện tại càng thêm choáng váng nhức đầu.
“Fran.” Anh thì thầm.
Cố Thừa Nghiên lấy thuốc ức chế, tiêm vào cánh tay.
Ngẩng đầu, một giọt mồ hôi rơi xuống từ cằm, mày nhíu chặt, trông có vẻ rất khó chịu.
Thuốc ức chế không có tác dụng.
Đáng chết, vì sao lại không có tác dụng?!
Cố Thừa Nghiên bực bội cởi băng gạc trên cánh tay. Vết thương vẫn như cũ không khép lại.
Anh đã dùng qua khoang trị liệu, vết thương lại không có một tia dấu hiệu khép lại. Hiện tại chỉ có thể dùng thuốc trị liệu bình thường, chờ đợi vết thương tự nhiên khép lại.
Điều này rất không bình thường.
Hẳn là bị ảnh hưởng bởi ký sinh thể kia.
Alpha trong kỳ động dục không thể tùy tiện di chuyển. Nếu thuốc ức chế có hiệu lực thì còn dễ nói, hiện tại thuốc ức chế không có tác dụng, Cố Thừa Nghiên đi ra ngoài chính là một quả b.o.m hẹn giờ.
Anh đã liên hệ bác sĩ. Tình huống này quá mức đặc thù, bác sĩ địa phương cũng không giải quyết được. Hiện tại bác sĩ đã từ Đế tinh hướng bên này đang tới.
Cố Thừa Nghiên trước đây rất chán ghét kỳ động dục. Anh cho rằng Alpha và Omega chịu sự khống chế của kỳ động dục thực chất là một loại thoái hóa của nhân loại. Kỳ động dục của anh đều dựa vào mỗi ngày một mũi thuốc ức chế mà vượt qua.
Anh trước sau cho rằng, Beta không có kỳ động dục mới là người bình thường.
Nhưng kỳ động dục mang lại cho Alpha thể chất và năng lực vượt trội, mang lại cho Omega sức sinh sản. Beta phổ phổ thông thông thật không có gì đặc thù cả.
Suy nghĩ Cố Thừa Nghiên hỗn loạn, lại nghĩ, Cảnh Nặc là Beta, Cảnh Nặc lại chẳng có một chút nào bình thường hết.
Nặc Nặc của anh tuyệt vời cực kỳ.
Chỉ là không nghe lời lắm.
Lần này sau khi quay về thích hợp buông tay một chút đi, để hắn học hỏi kinh nghiệm cũng đúng. Thật ra Cảnh Nặc nếu giống Alpha mà đơn giản thô bạo đi tiền tuyến rèn luyện vài vòng, tốc độ trưởng thành sẽ vô cùng nhanh, nhưng anh không đành lòng.
Trong mắt anh, Cảnh Nặc không cần vất vả trưởng thành cũng không sao, vui vẻ hạnh phúc làm nhà nghiên cứu học thuật ở trường học và phòng thí nghiệm thật tốt.
Nhưng Cảnh Nặc dường như không muốn làm người được bảo hộ, sự thật chứng minh, hắn xác thật có năng lực bảo vệ người khác.
Hắn không phải kẻ yếu, là cường giả.
… Không được. Cố Thừa Nghiên mơ mơ màng màng nghĩ, vẫn là phải nói rõ ràng với hắn, ước pháp tam chương, ước thêm mấy chương nữa, tránh cho cứ thấy nguy hiểm là xông lên, như không muốn sống.
Cố Thừa Nghiên khó chịu đè huyệt thái dương, phát ra một tiếng gầm nhẹ, thần sắc đau khổ dữ tợn.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận được sự khát vọng điên cuồng của Alpha trong kỳ động dục, cực độ cần Pheromone trấn an.
Nhưng người duy nhất có thể trấn an anh, lại không có Pheromone.
Ai? Người có thể trấn an anh là ai?
Cảnh Nặc.
Đúng, Cảnh Nặc.
Hắn ở đâu?
Hắn còn ở đây.
Không được, phải làm hắn rời đi.
Cố Thừa Nghiên cảm thấy mình đang bị lửa đốt, cả người gần như muốn nổ tung.
Anh vốn muốn để Cảnh Nặc chơi thêm mấy ngày mới giữ hắn lại, nhưng hiện tại lại không được. Ở bên cạnh anh ngược lại nguy hiểm.
Anh dùng tia thanh tỉnh cuối cùng ra lệnh cho Fran bên cạnh: “Đưa hắn quay về, tiễn đi, tiễn hắn đi. Rời khỏi nơi này, về Đế đô, làm hắn đợi ở trong nhà, bảo vệ hắn, đừng để hắn đi tìm Hoàng hậu, tránh cho bị cuốn vào nguy hiểm……”
Cảnh Nặc giờ phút này đang bị một đám tiểu O vây quanh xin chữ ký. Người vừa đỡ hắn dường như nhận ra đây là vị đại anh hùng xuất hiện trong buổi diễn thuyết trực tiếp của Hoàng hậu mấy ngày trước.
Trời ơi hắn dễ thương quá, còn mềm mại đáng yêu nữa.
Các tiểu O râm ran hỏi hắn cái này cái kia, Cảnh Nặc bay bổng chỉ lo cười ngây ngô: “Hắc hắc, thành niên rồi, không có đối tượng, không có đối tượng……”
Các tiểu O: “……”
Fran: “??? WTF?!”
Người này không phải sẽ thích Omega chứ? Trời ơi nó có nên nói cho Thượng tướng không.
Cảnh Nặc chán ghét Fran. Mấy ngày nay không biết vì sao Fran luôn theo sát hắn từng bước: “Cố Thừa Nghiên mỗi ngày ủ mình trong phòng làm gì? Ngươi không cần ở bên cạnh hắn sao?”
“Vâng? À, Thượng tướng tới kỳ động dục đó, Alpha mà, mỗi năm luôn có mấy ngày như vậy. Thượng tướng qua đi thì sẽ ổn thôi.” Fran đang dùng râu trêu chọc Nhị Mô, hơn nữa thường xuyên phát ra tiếng cười dâm “Hắc hắc hắc” tà ác.
Cảnh Nặc: “…… Cái quái gì thế?”
“Alpha lúc này đều rất yếu ớt. Hắn thường không cho người ở cùng, nhưng lần này hình như thật sự nghiêm trọng một chút. Tầng của các ngươi đều bị giới nghiêm rồi. Hôm qua ta giúp hắn gọi bác sĩ Đế đô, hiện tại chắc cũng sắp tới. Nói đến là đã lâu không triệu hoán ta, nhưng ta cảm thấy thể tinh thần của hắn vẫn rất ổn định, chắc là không sao.” Mắt điện tử Fran tạo ra một biểu cảm ngạo mạn: “Hừ hừ hừ, ngươi phải thành thật một chút nha, không được tùy tiện cấu kết với Omega, Alpha cũng không được!”
Nó nhỏ giọng lầm bầm: “Ta thật sự nghiêm trọng hoài nghi Thượng tướng trước đây toàn tìm sai đối tượng rồi.”
Cảnh Nặc ngoáy tai, ôm Nhị Mô nhà mình: “Không hẹn nha thân, chúng ta không hẹn. Tránh xa cái quang não mách lẻo này một chút, không phải thứ tốt gì đâu.”
Fran nháy mắt nóng nảy: “Ai ai, ngươi yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không nói! Đừng ôm Nhị Mô đi chứ này!”
Cảnh Nặc hiếu kỳ nói: “Giữa các quang não cũng sẽ có tình cảm sao?”
Fran chảy nước miếng với Nhị Mô: “Hắc hắc, ta làm sao biết, ta chỉ là một chuỗi mã số trí năng được thiết lập, hắc hắc, Nhị Mô, ngươi thơm quá…”
Cảnh Nặc: “Ngươi cái quang não có cái rắm khứu giác chứ!”
Kỳ quái quá, Cảnh Nặc cảm thấy mọi thứ đều kỳ quái.
Fran trước đây cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Nhị Mô cả.
Đám tiểu O kia lại đang mời Cảnh Nặc cùng đi hát K khiêu vũ chơi mạt chược.
Kéo tay hắn nắm cánh tay hắn nói “Mau tới nha, mau tới nha.”
Cảnh Nặc đã bao giờ thấy cảnh tượng này, phe phẩy cái đuôi liền đi theo người ta luôn.
Làm anh hùng thật tuyệt! Vạn người tôn vinh! Vạn O tôn B!
Cảm giác được tiểu O sùng bái thật hạnh! phúc!
Cảnh Nặc nhân cơ hội thêm một đống phương thức liên lạc của Omega, cũng có mấy cái Alpha. Hắn vốn không định thêm, những người đó nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy như vậy, nhưng hắn không chịu được nịnh hót. Người ta tán dương hắn vài câu là hắn liền lên mặt mất phương hướng.
Phương thức liên lạc mà thôi, thêm thêm thêm!
Cảnh Nặc nghĩ, tuy rằng người hắn yêu nhất vẫn là Hi Lạc, nhưng Hi Lạc vẫn chưa ly hôn, hắn lại không đành lòng từ chối những Omega thơm tho mềm mại nhào vào trong lòng này, vậy đành phải trước tiên cùng người khác nói chuyện, rồi chậm rãi chờ hắn ly hôn vậy.
Hắc hắc hắc hắc hắc ~~
Ừm… Là nên chờ họ ai thổ lộ với mình trước, hay là mình chủ động đi thổ lộ với họ đây? Beta có phải cần chủ động một chút không?
Nhưng mình là vạn nhân mê mà.
Cảnh Nặc đã không rượu mà tự say, cả người toát ra bong bóng màu hồng, còn ép Fran phát Hành khúc Hôn Lễ sau lưng hắn, không chịu thì cứ đánh Nhị Mô, không cho nó chơi với Nhị Mô.
Fran: … A A ta muốn mách!
Điều kỳ quái duy nhất là, những tiểu O này luôn truy vấn hắn dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, hắn nói chưa bao giờ dùng, những tiểu O xinh đẹp này lại nghiến răng nghiến lợi mà nhéo khuôn mặt hắn.
Cảnh Nặc che lại khuôn mặt bị nhéo đau, hạnh phúc nghĩ: Omega xinh đẹp quả nhiên như hổ như sói.