“Lao Động Trí Óc”
Cố Thừa Nghiên cuối cùng vẫn là quay về phi thuyền trước những người khác một bước. Cảnh Nặc nhìn thấy anh khoảnh khắc đó kinh hãi, không vì gì khác, người này quả thực là đem dục cầu bất mãn viết lên mặt.
“Kiểm tra cho ta một chút, xem trên người ta có gì không bình thường không.” Cố Thừa Nghiên thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc kiểm tra xong, nói không có vấn đề, ngay sau đó phát hiện cánh tay Cố Thừa Nghiên quấn băng gạc: “Ngươi bị thương?”
Cố Thừa Nghiên nắm lấy Cảnh Nặc kéo người đến khoang riêng bên cạnh. Cảnh Nặc sợ đến ngây người: “Bên ngoài còn có người!”
“Không có việc gì, ta không làm gì.” Cố Thừa Nghiên vùi đầu vào cổ Cảnh Nặc, liều mạng khao khát hấp thu gì đó, nhưng cái gì cũng không có, chỉ có mùi hương cơ thể nhàn nhạt của Cảnh Nặc.
Cố Thừa Nghiên ngẩng đầu hôn lên khóe miệng hắn: “Ta không sao, vết thương nhỏ.”
Cảnh Nặc nghĩ thầm hiện tại ta mới mặc kệ ngươi có chuyện hay không, ta đang lo lắng ta có chuyện đây!
Hắn đột nhiên ngửa đầu ra sau, liếc mắt nhìn anh: “Hi Lạc nói tỷ lệ bị thương lần này là 0 mà, 0! Tất cả mọi người không bị thương, ngươi cư nhiên có thể làm mình bị thương, ngươi không được rồi Cố Thượng tướng.”
“Ta được hay không em còn không biết sao?” Cố Thừa Nghiên hỏi.
Cảnh Nặc không nói, muốn đẩy anh ra, nhưng thân hình Cố Thừa Nghiên quá lớn căn bản đẩy không nổi.
“Em thơm quá à, Nặc Nặc.” Cố Thừa Nghiên mơ hồ cọ loạn trên người hắn.
Thơm?
Cảnh Nặc không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, đầu đầy dấu chấm hỏi. Hắn lại không có Pheromone, trên người có thể có mùi vị gì?
Vì thế trong tình huống không kinh động Cố Thừa Nghiên, Cảnh Nặc cẩn thận nâng cánh tay lên, ngửi dưới nách.
Cũng không có mùi vị gì mà!
“…… Ngài có phải ngửi thấy mùi bột giặt không?” Cảnh Nặc đưa ra một lời giải thích hợp lý, lập tức vẻ mặt phẫn nộ: “Ta liền nói quần áo ngươi 2 ngài trước không giặt sạch, sao có thể chỉ súc rửa một lần chứ?! Ta đều nói ta tự giặt, ngài nhất quyết phải giặt cho ta, ngài giặt lại còn không sạch nữa… Ngô!”
Cố Thừa Nghiên: “……”
Anh ngậm lấy đầu lưỡi Cảnh Nặc, nhẹ nhàng cắn một ngụm: “Em vẫn là câm miệng đi.”
Cảnh Nặc ăn đau, cảnh giác đẩy anh ra: “Ngài rốt cuộc làm sao vậy? Trên người ngàinóng quá.”
Hắn nhớ tới điều gì đó: “Lần trước ở văn phòng quân bộ ngài hình như cũng là như vậy…”
Cố Thừa Nghiên tìm một chiếc ghế ngồi xuống, để Cảnh Nặc nghiêng người ngồi trên đùi anh, nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu: “Không giống lần đó.”
Có gì không giống đâu? Cảnh Nặc lòng run sợ nhìn anh.
Cố Thừa Nghiên lười nhác dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: “Lần trước chỉ là hôn ngươi, lần này thì muốn làm em hơn.”
Cảnh Nặc lập tức mặt lộ vẻ kinh hãi, nhảy dựng lên liền muốn chạy, giây tiếp theo đã bị Cố Thừa Nghiên ngang eo kéo trở lại.
Cảnh Nặc đẩy vai anh: “Ngài ngươi bình tĩnh đi, lát nữa, lát nữa mọi người đều quay về rồi.”
Cố Thừa Nghiên nhìn đồng hồ: “Thật ra họ quay về cũng sẽ không quá sớm, nhanh nhất cũng phải nửa giờ chứ, kịp mà.”
Cảnh Nặc sắp khóc: “Không kịp!!!”
Cố Thừa Nghiên cười thành tiếng, mím môi khiêm tốn nói: “Cảm ơn em khen.”
“……” Cảnh Nặc: “Cút đi! Ai khen ngài!”
Cố Thừa Nghiên kéo tay hắn, mê hoặc dụ dỗ: “Dùng tay giúp ta, ta sẽ nhanh một chút.”
Cảnh Nặc rút tay ra, liều c.h.ế.t không chịu: “Chuyện của mình tự mình làm, không cần mượn tay người khác!”
“Thế thì không có cách nào.” Cố Thừa Nghiên giở trò vô lại, ngược lại muốn cởi quần hắn.
“Được được được, dùng tay dùng tay dùng tay!” Cảnh Nặc vội vàng đầu hàng, ôm chặt quần mình.
Cố Thừa Nghiên hừ cười đầy thỏa mãn.
Lưu manh.
Cảnh Nặc mặt đỏ bừng, hận không thể vặn đầu đến góc tường. Thân mình cũng không ngừng nghiêng ra ngoài, lại phải thời khắc chú ý động tĩnh bên ngoài, lại còn thường xuyên bị Cố Thừa Nghiên chỉ trích nhanh chậm. Cả người so với Cố Thừa Nghiên còn mẫn cảm hơn.
“Ngài làm sao tùy tiện động dục vậy chứ.” Cảnh Nặc không nhịn được nhỏ giọng oán giận.
Cố Thừa Nghiên cười thầm trong lòng, đúng là đang động dục.
Lúc anh vừa quay về, mấy người lính canh gác kia sợ đến sắp quỳ xuống đất, cố tình Cảnh Nặc lại vô tri vô giác.
Tay Cảnh Nặc thật sự không có kỹ thuật gì đáng nói. Lòng bàn tay có chút vết chai mỏng của những lần trước, so với những nơi khác thật sự không tính là mềm mại. Vừa mới bắt đầu, Cố Thừa Nghiên đã bị kích thích đến rên rỉ.
Tay hắn cũng nhỏ, hai tay cùng nhau mới có thể khó khăn nắm lấy, cho nên làm cũng rất tốn sức. Đặc biệt hắn nhất định phải vặn thân mình với tư thế trốn tránh như vậy, Cố Thừa Nghiên thực sự không dễ chịu.
Nhưng sự kích thích do tinh thần mang lại càng sâu. Cố Thừa Nghiên gần như say mê nhìn sườn mặt Cảnh Nặc. Cổ trơn bóng căng ra một đường cong hoàn mỹ, từ má đỏ đến tai, lại lan xuống cổ.
Đỏ tươi ẩm ướt, cảnh đẹp ý vui.
Tiểu Beta của anh đang ở trong khoang riêng lấy thân làm việc cho anh, anh đang dùng hết thảy thủ đoạn trên người làm chính mình phóng thích. Sự thật như vậy khiến đại não Cố Thừa Nghiên đạt được cực hạn sung sướng.
Chỉ là thể lực còn cần tăng cường.
Dưới sự kích thích như vậy, hơi thở Cố Thừa Nghiên còn chưa trở nên quá nặng nề, mà Cảnh Nặc đã mệt đến thở hổn hển. Ngực hắn phập phồng, mang theo sự giận dỗi và vội vàng thúc giục anh: “Ngài sao còn chưa xong.”
“Sắp xong, sắp xong, liền nhanh thôi, em lại kiên trì một lát, lập tức sẽ xong.”
Cố Thừa Nghiên hôn hôn khóe miệng hắn, tay chui vào dưới vạt áo hắn, vuốt ve trên eo, chân thành mà hờ hững với hắn.
Trên thực tế anh đã sớm lợi dụng lúc Cảnh Nặc không chú ý mà trộm lấy thuốc ức chế tự tiêm cho mình một mũi. Thuốc ức chế từ trước đến nay thấy hiệu quả rất nhanh. Giờ phút này trong phi thuyền đã không còn Pheromone của anh tiết ra.
Chỉ có Cảnh Nặc không biết.
Thật ra cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là thời gian lao động của Cảnh Nặc tiếp theo sẽ lâu hơn một chút mà thôi.
Cố Thừa Nghiên ác liệt nghĩ: Để em không nhìn ta.