TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 65

Mọi việc đều tiến hành theo đúng kế hoạch. Các khu vực đều không truyền đến tin tức hành động thất bại hoặc bị thương. Chỉ là Cảnh Nặc phải bận rộn một chút.

Thực tế khi thao tác, rất khó đảm bảo các khu vực được xử lý đồng bộ hoàn toàn. Chỉ có thể xem mấy khu vực nào vừa vặn cùng tần số, Cảnh Nặc xử lý chúng cùng lúc. Đôi khi còn phải đồng thời chăm sóc một đợt khác, nhưng may mắn đều tiến hành thuận lợi.

“Còn nữa không? Còn chỗ nào chưa giải quyết xong?” Cảnh Nặc dùng kênh liên lạc hỏi.

“Chỗ ta đây.” Là giọng Cố Thừa Nghiên.

“Còn bao nhiêu?”

“Rất nhiều.” Ngữ khí Cố Thừa Nghiên lại không giống rất nhiều, vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, còn có tâm trí thuận miệng trêu chọc Cảnh Nặc một câu: “Phải có kiên nhẫn, Nặc Nặc, ta không nhanh như vậy kết thúc.”

Cảnh Nặc đỏ mặt mắng anh một tiếng “Lão lưu manh”, thậm chí nghi ngờ anh căn bản đang nói dối.

Bất quá bên Cố Thừa Nghiên người thật sự rất đông, dường như đám đông gần đó đều nhận được triệu tập đi về phía vùng nước. Không cần hắn tốn công tìm kiếm, đám đông sẽ tự động đi về phía anh.

Khi anh vừa đến, đã vớt một nhóm người từ trong nước lên đây, bất quá trông thấy ký sinh vật trong cơ thể họ còn chưa kịp chui ra.

Rất nhanh, bên khúc sông nằm ngổn ngang từng đống người. Họ nhanh chóng tỉnh lại, hoảng loạn, hỗn loạn, ngay sau đó bị Cố Thừa Nghiên trấn áp lại, chỉ huy họ chuyển những người đã thoát nguy nhưng chưa tỉnh hoặc bị thương quá nặng bởi ký sinh thể đến khu vực an toàn.

Chờ Cố Thừa Nghiên nói với Cảnh Nặc chuẩn bị kết thúc thì Cảnh Nặc đã mệt đến nằm liệt.

Cố Thừa Nghiên còn cười nhạo hắn: “Ngươi làm gì mà mệt, ta ở bên ngoài còn chưa kêu mệt đâu.”

Cảnh Nặc giận dữ nói: “Không được coi thường lao động trí óc được không?!”

“Được được được, vậy ta liền quay về.” Tất cả dân chúng bên khúc sông đều đã thoát ly nguy hiểm. Cố Thừa Nghiên thả khoang trị liệu, sau đó chuẩn bị thả phi ngư vào vùng nước.

Công tác kết thúc cuối cùng là làm máy móc phi ngư của Cảnh Nặc dọc theo con sông quét sạch những ký sinh vật lọt lưới.

Điều khiển cơ giáp đi vào bên khúc sông, Fran đột nhiên phát ra cảnh báo.

“Tích tích, cảnh cáo, kiểm tra đo lường được……”

Cố Thừa Nghiên nhanh chóng tắt đi lời nhắc nhở của nó, “Sách” một tiếng.

Cảnh Nặc cảnh giác hỏi: “Bên ngươi sao vậy? Kiểm tra đo lường được cái gì?”

Cố Thừa Nghiên: “Không có gì.”

“Sao có thể không có gì, ta đều nghe thấy.”

“Ngươi nghe nhầm.” Cố Thừa Nghiên nói không mặn không nhạt.

“Ngươi rốt cuộc……”

Cố Thừa Nghiên ngắt lời hắn: “Được rồi, ta muốn thả cá của ngươi vào nước đọng, nhớ rõ kiểm tra đo lường ký sinh vật lọt lưới.”

Nói xong, anh dừng một chút, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.

Chỉ lát lướt qua.

Cố Thừa Nghiên chửi thầm một tiếng, cố tình lại là lúc này.

Anh lục lọi hộp tạp vật cơ giáp, phát hiện những thứ thường dùng đều không có ở đây.

Anh nghĩ tới, lúc đó một số vật nhỏ đều tiện tay quăng vào rương hành lý Cảnh Nặc.

Phải nhanh chóng quay về thôi.

Anh ném cá xuống nước, quay người lại, đột nhiên, có một người đàn ông trung niên ngăn trước cơ giáp của anh.

“Cảm ơn ngài! Là ngài đã cứu chúng tôi sao? Ân nhân! Ngài có thể xuống đây một chút không?”

Cố Thừa Nghiên cắt kênh liên lạc, dùng máy khuếch đại âm thanh thuận miệng nói: “Không phải ta cứu các ngươi, bất quá ngươi có chuyện gì?”

“Là như vầy, tôi muốn trực tiếp bày tỏ lòng cảm tạ với ngài…”

“Không cần.” Cố Thừa Nghiên vô cùng lạnh nhạt.

“Làm sao có thể không cần chứ?” Người kia vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác, tôi thật sự không có ác ý.”

Cố Thừa Nghiên cười nhạo một tiếng, giống như nghe thấy chuyện cười nào đó: “Ngươi cho dù có ác ý thì có thể làm gì ta?” Thái độ vô cùng ngạo mạn.

Người kia trông có vẻ thành thật nhã nhặn, bị châm chọc như vậy cũng không tức giận, cúi đầu tìm kiếm gì đó trong túi mang theo người. Cố Thừa Nghiên lòng phòng bị nặng nề, đã sớm chĩa khóa cơ giáp vào người đàn ông kia.

Chỉ lát sau, người kia móc ra một thứ từ trong túi, run rẩy giơ lên cho Cố Thừa Nghiên xem.

“Có lẽ, ngài cần cái này?”

Đôi mắt Cố Thừa Nghiên chợt lóe: “Fran.”

Fran phát ra một tràng tiếng quét “Tư tư”, hai giây sau, báo cáo: “Không kiểm tra đo lường được Pheromone tiết ra ngoài cơ giáp.”

“À,” Cố Thừa Nghiên cười khẽ: “Vậy ngươi nói, người này làm sao nhận thấy ta cần thuốc ức chế được?”

Vừa dứt lời, Cố Thừa Nghiên phóng ra khóa trảo bắt lấy người đàn ông này. Biểu cảm nhã nhặn trên mặt người đàn ông lập tức trở nên dữ tợn: “Cố Thượng tướng, ngươi muốn cho người này c.h.ế.t sao?”

Cố Thừa Nghiên hoàn toàn không để ý, anh dùng là khóa trảo, chứ không phải trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t người này. Sự uy h.i.ế.p của người này không có hiệu quả đối với anh.

“Ngươi là ai? Có mục đích gì?”

Người kia cười “Khặc khặc” hai tiếng: “Điều này không quan trọng, quan trọng là, nhân loại sẽ nghênh đón một thế giới hoàn toàn mới.”

“Cố Thượng tướng, tôi chỉ là thông báo cho ngài biết trước. Lần sau gặp lại, tôi sẽ không để các ngài thoát thân dễ dàng như vậy.”

Người kia cười gằn đột nhiên phun ra một búng máu. Ký sinh vật thoát ra từ trong cơ thể người đàn ông, m.á.u bao phủ giao diện ngoài cơ giáp. Cố Thừa Nghiên nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ, tìm kiếm phương hướng ký sinh vật chạy trốn.

Anh nhíu mày, lượng m.á.u như vậy, e rằng người này khó có thể sống sót. Quay đầu lại nhìn, khoang trị liệu đang được sử dụng theo thứ tự trong đám đông cách đó trăm mét. Họ dường như không chú ý đến động tĩnh bên này.

Từ từ, làm sao lại không chú ý?

Chính là khoảnh khắc phân tâm này, cơ giáp đột nhiên rung lên. Ký sinh vật bám vào cơ giáp tấn công thể tinh thần. Cố Thừa Nghiên có một khoảnh khắc cảm thấy choáng váng tê dại, nhưng anh rất nhanh tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên sự tàn khốc mang theo khói mù: “Muốn khống chế ta? Chỉ bằng ngươi?”

Ký sinh vật là theo liên kết thể tinh thần cơ giáp bò vào. Cố Thừa Nghiên quả quyết cắt đứt liên kết với cơ giáp và Fran. Làm như vậy rất nguy hiểm, nghĩa là anh sẽ không thể thao tác ngay tức thì. Fran cần thiết phải thông qua mệnh lệnh của anh mới có thể chấp hành lệnh.

Nhưng Cố Thừa Nghiên không sợ gì cả.

Cắt đứt liên kết thể tinh thần đồng thời đảm bảo cơ giáp và Fran sẽ không phản chiến trở thành kẻ địch của anh.

Rất nhanh, ký sinh vật ý thức được Cố Thừa Nghiên giống như tường đồng vách sắt, căn bản vô pháp xâm lấn.

Nó dùng giọng nói tràn đầy mê hoặc buồn bã nói: “Ngươi muốn cùng ta tiếp tục giằng co đi xuống sao? Ngươi không lo lắng cái tiểu Beta kia sao? Hắn ở trên phi thuyền, nhưng không có mấy người ở cùng hắn.”

Cố Thừa Nghiên quả nhiên lòng rối loạn một giây. Ký sinh vật mượn cơ hội phát động tiến công. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Thừa Nghiên cư nhiên trực tiếp một tay bắt lấy nó ấn xuống mặt đất. Ký sinh vật vặn vẹo thân thể quấn chặt cánh tay anh.

“Thứ ghê tởm như vậy, cũng muốn chui vào trong cơ thể ta khống chế ta?”

Ánh mắt Cố Thừa Nghiên khinh miệt, ngay sau đó triệu hoán Fran, liên kết kênh liên lạc Cảnh Nặc.

Giọng nói lười biếng của Cảnh Nặc truyền đến: “Sao rồi? Còn chưa xong sao? Bọn họ đều nói kết thúc, đã đang trên đường quay về.”

Cố Thừa Nghiên lộ ra một tia ý cười, ngay sau đó cắt đứt liên lạc.

“Muốn đoán được ta? Sợ rằng không dễ dàng như vậy. Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ký sinh vật xâm lấn không thành, không còn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự: “Ta sẽ không nói cho ngươi ta là ai, nhưng có một việc ta có thể nói cho ngươi: Chúa Sáng Thế đang ở trong tay ta. Cứ chờ xem, hiện tại nó còn chưa thực sự trưởng thành, nhưng chờ đến ngày nó trưởng thành, Đế quốc sẽ bị lật đổ. Hãy trân trọng khoảng thời gian cuối cùng của các ngươi đi, ha ha ha……”

Nói xong, ký sinh vật liền mất đi sinh cơ, vô lực rơi xuống mặt đất.

“Chậc.” Không thể nhận được tin tức hữu dụng gì.

Giờ phút này cách đó không xa mới truyền đến tiếng ồn ào, chắc là người đứng sau ký sinh vật vừa rồi đã thiết lập che chắn gần cơ giáp. Cố Thừa Nghiên đưa kẻ xui xẻo vừa rồi đến chỗ khoang trị liệu thêm vào. Khoang trị liệu hiển thị chậm thêm một chút nữa người này liền mất mạng.

Cố Thừa Nghiên nghĩ thầm anh còn suýt chút nữa quên mất người này.

Anh một lần nữa liên kết cơ giáp và Fran, chuẩn bị quay về, lại liên thông với Cảnh Nặc qua kênh liên lạc.

“Alo alo? Vừa rồi sao vậy? Ngươi sao không nói gì?”

Cố Thừa Nghiên dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghe giọng Cảnh Nặc, cả người nóng bừng.

“Không có việc gì, hiện tại quay về.” Anh hỏi: “Lo lắng à?”

Cảnh Nặc nghĩ thầm hắn có gì mà lo lắng, trả lời câu được câu không, cùng nhị mô đang chơi cờ caro trên giao diện phi thuyền.

Cố Thừa Nghiên lúc này đột nhiên nhận thấy, khi giằng co với ký sinh vật vừa rồi, cánh tay cư nhiên bị cắt mấy vết, khoang trị liệu cơ giáp đã bị bỏ lại. Cố Thừa Nghiên đành phải đứng dậy đi lấy hộp y tế băng bó đơn giản một chút. Vừa đứng dậy, có một trận choáng váng nóng cháy, thân hình anh loạng choạng một chút, va vào tường bên cạnh, phát ra một tiếng vang trầm.

“Ngươi làm sao vậy?” Cảnh Nặc hỏi.

Đối diện im lặng một lúc.

“Alo, alo!” Cảnh Nặc hơi sốt ruột: “Ngươi nói chuyện đi, Cố……”

Hắn nghe thấy một tiếng ho khan mỏng manh.

Lại là yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, đối diện truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Cố cái gì?”

Cảnh Nặc không nói, qua kênh liên lạc, môi động vài cái, dường như đang mắng người.

Cố Thừa Nghiên có chút tiếc nuối mà nói: “Đáng lẽ nên nhịn xuống, sao lại ho ra tiếng…”

Hi Lạc khẽ ho một tiếng: “Cố Thượng tướng, toàn bộ kênh đều có thể nghe thấy ngươi đang trêu chọc nhân viên kỹ thuật quan trọng của chúng ta, có liêm sỉ một chút.”

Cố Thừa Nghiên phát ra tiếng cười nhạo “Ngươi có thể làm gì ta”.

Hi Lạc là không thể làm gì anh, nhưng Cảnh Nặc ngượng ngùng sẽ trực tiếp cúp liên lạc của anh.

 

 

back top