Beta "Huyền Thoại"
“Hắn vì cái gì phải nói đơn giản……”
“Khả năng với hắn mà nói thật sự đơn giản đi……”
“Suỵt, mạng người quan trọng, không được oán giận…… Vừa rồi một người oán giận khó quá đã bị Thượng tướng trừng mắt một cái rồi. Chậc chậc, người đó về chắc chắn sẽ bị phạt, vô dụng nhất cũng sẽ bị nhốt trong phòng tối.”
Một nhóm binh lính bị bắt đầu học chế tạo thiết bị từ con số 0 kêu khổ không ngừng. Không phải vì oán giận điều khác, họ từ trước đến nay đều là người sử dụng thiết bị, chứ nào có học qua chế tạo thiết bị cơ sở nhất. Ngay cả trong tình trạng khẩn cấp thời chiến cũng có chút luống cuống.
Hơn nữa nguyên vật liệu tại hiện trường có hạn, căn bản không thể hoàn thành một trăm phần trăm cái con cá biết bay của Cảnh Nặc.
Cố tình đồ vật của Cảnh Nặc đều có tính độc đáo trên người. Nếu không hoàn nguyên mà dựa theo bước đi của hắn, thứ chế tạo ra không thể truyền tải thành công xung phá dịch. Cái hạt vẫn là phân tử kia sẽ chống cự lẫn nhau, cuối cùng uổng phí sức lực.
Nghe được lời thì thầm, một sĩ binh nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghe hắn đi, hắn rất lợi hại. Tuy rằng khó khăn một chút, nhưng có thể cho mọi người trong Khu vực Khống chế khôi phục bình thường. Nghe nói người lính kia của nhị liên vừa mới tỉnh lại. Nói thật, nếu không phải Beta này, lần này chúng ta hoặc là thuần túy đi tìm cái chết, hoặc là chính là trơ mắt nhìn dân chúng Khu vực Khống chế bị hại chịu chết.”
Mấy binh lính tay không ngừng, nhìn lẫn nhau xem có làm sai không, tiện thể trộm trò chuyện vài câu.
Binh lính Giáp hỏi: “Cái Beta kia là ai vậy? Địa vị lớn như vậy?”
Binh lính Ất cũng rất hoang mang: “Ban đầu ta thấy Hoàng hậu Điện hạ quan hệ với hắn rất tốt, tưởng là bạn bè B cùng ngành. Nhưng ba vị Vệ trưởng quan cũng cung kính với hắn, quan trọng nhất là, Thượng tướng sẽ cười với hắn!” Hắn lộ ra biểu cảm kinh hãi, “Các ngươi từng thấy Thượng tướng cười chưa?”
Binh lính Giáp lập tức run rẩy: “Lần trước ta thấy hắn cười, là lúc hắn kéo đầu người ta đập vào tường.” Quả thực không dám hồi ức: “Nói thật, so với chiến trường, ta cảm thấy Cố Thượng tướng còn đáng sợ hơn.”
Binh lính Bính: “Cho nên hắn là ai vậy?”
Binh lính Đinh: “Đại khái cũng là tiểu lãnh đạo, chỉ không biết là quân đội hay hoàng thất. Nói BETA hiện tại cũng có thể làm lãnh đạo sao?”
Binh lính Giáp: “Không không không, hẳn không phải tiểu lãnh đạo. Làm gì có tiểu lãnh đạo tự mình động thủ làm nghiên cứu, hơn nữa hắn trông trẻ tuổi như vậy, có chức vị lãnh đạo cũng sẽ không để hắn làm đâu, lại không giống chúng ta, thuần túy dựa quân công thăng chức, họ làm hành chính đều phải làm lâu tích lũy kinh nghiệm.”
Binh lính Ất: “Cũng không nhất định, nói không chừng là đi cửa sau đó, thời buổi này, không làm quan hệ nhân tình thì nào có khả năng thăng chức.”
Binh lính Bính: “Cho nên chúng ta vẫn không biết hắn là ai.”
Binh lính Đinh: “Nói đến ta hình như từng gặp hắn ở quân bộ. Cố Thượng tướng tự mình dạy hắn lái cơ giáp đó.”
Binh lính Giáp kinh ngạc: “Tự mình? Dạy? Thượng tướng không phải từ trước đến nay chủ trương thứ như cơ giáp là Alpha nên trời sinh biết lái sao? Năm ấy có cái con cháu quý tộc đi cửa sau vào làm Thiếu tá nói không biết, Thượng tướng nói thế nào nhỉ? Hắn nói —— nếu không biết, vậy đi lên lái hai vòng, chỉ cần không c.h.ế.t liền biết!”
Binh lính Ất: “Nhưng người ta là Beta mà.”
Binh lính Bính: “…… Cho nên hắn rốt cuộc là ai vậy??”
…..
Cố Thừa Nghiên nhìn một vòng, phát hiện hiệu suất thật sự có chút thấp, liền đề xuất với Cảnh Nặc rằng hay là gắn thêm mấy cái bánh xe dưới thân cá, bánh xe cũng có thể chạy khắp nơi. Nhưng Cảnh Nặc kiên định yêu cầu lắp ráp cánh.
“Nó có thể bay.”
Cố Thừa Nghiên giảng giải cho hắn hiểu: “Có thể bay cũng không phải vạn năng. Vạn nhất chúng ta cần nó tiến hành tác nghiệp mặt đất thì sao? Có bánh xe chẳng phải tiện hơn một chút?”
Các binh lính lặng lẽ lộ ra ánh mắt chờ đợi.
Cảnh Nặc nhấn mạnh: “Bay ở tầng trời thấp có thể giải quyết muôn vàn khó khăn.”
Cố Thừa Nghiên dùng tình cảm để thuyết phục: “Nhưng mà Nặc Nặc, chúng ta thời gian không còn nhiều, hiệu suất họ lắp ráp quá chậm, cứ như vậy sẽ không kịp.”
Cảnh Nặc giận dữ nói: “Làm việc trên cao diện tích bao phủ lớn hơn trên mặt đất chứ các ngươi có hiểu không!” Cảnh Nặc quả thực giận dữ: “Tỷ lệ bao phủ thấp thì hiệu suất thực hiện chẳng phải sẽ thấp sao, có tác dụng gì chứ!”
Cố Thừa Nghiên: “……”
Cố Thừa Nghiên: “Được được được, bay bay bay.”
Anh quay đầu vô tình trách mắng: “Tất cả nhanh chóng tăng tốc độ cho ta, nâng cao hiệu suất! Mạng người quan trọng, tất cả tập trung tinh thần làm việc!”
Cảnh Nặc nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta bỗng nhiên cảm thấy các ngươi vừa nói cũng rất có lý.”
Mọi người lập tức hai mắt sáng rỡ nhìn về phía hắn.
Cảnh Nặc nói: “Hay là cứ thêm bánh xe trên cơ sở này đi, dù sao cũng không vài trình tự làm việc. Như vậy chính là cá lưỡng cư trên biển trên bộ trên không, lại đây ta nói cho các ngươi cách thêm… Ân? Ngô ngô ngô!”
Đừng nói binh lính, ngay cả nhân viên kỹ thuật bên Hi Lạc cũng phải quỳ gối trước hắn!
Cố Thừa Nghiên quả quyết che miệng Cảnh Nặc ôm người đi luôn.
“Bay ở tầng trời thấp có thể giải quyết muôn vàn khó khăn, cần gì bánh xe, không cần!”
Anh nghĩ thầm: Ngươi tha cho bọn họ đi.
Hi Lạc cũng có chút sống không còn gì luyến tiếc.
“Hắn trước đó nói với ta, đây là thứ hắn phát minh ra khi linh quang chợt lóe. Lúc đó vì sao ta không truy vấn hắn nghĩ ra như thế nào?!” Hắn bi phẫn lau mặt, thành công cọ dầu máy lên mặt mình.
Kha Ân quan sát bản vẽ máy tính phóng ra: “Sao vậy?”
“Nếu ta hỏi, sẽ tiến hành một phen thảo luận với hắn. Nếu thảo luận, sẽ phát hiện tư duy và lý luận vận dụng của Cảnh Nặc cách xa những gì chúng ta đã biết. Nếu lúc đó ta đã biết, thử lý giải, có lẽ có thể cho hắn dùng một chút lý luận bình thường hơn để chế tạo mấy thứ này.”
Hi Lạc căng thẳng thái dương: “Hắn chính là một chiêu thức hoang dã, đại bộ phận đồ vật đều là dựa vào chính mình nghiên cứu ra, hoàn toàn khác biệt với hệ thống giáo dục mà chúng ta từng tiếp nhận, thậm chí một số lý luận căn bản là do chính hắn cấu tạo ra. Hắn tự thành một phái ngươi hiểu không?”
“Cho nên những thứ hắn nói chúng ta đôi khi căn bản nghe không hiểu, vì nó không nằm trong kho tri thức của chúng ta. Ngươi có thể nghe hiểu Euclid dùng cổ Hán ngữ giảng bao nhiêu sao? Tuy rằng cách so sánh này không thỏa đáng, nhưng chính là đạo lý này.”
“Cái này…” Hi Lạc giơ lên bán thành phẩm trong tay, suy nghĩ nửa ngày: “Cái con cá này… phi ngư, nếu dựa theo tư duy của chúng ta, chính là cá thêm cái cánh, thiết bị bên trong cũng được tổ hợp với nhau dưới hình thức chồng chất.
Nhưng Cảnh Nặc không phải, hắn dùng một phương pháp cực kỳ hiếm thấy để nhân chúng lại, khiến nó đồng thời có thuộc tính bay và bơi. Nếu chỉ là phương pháp khác nhau thì thôi…”
“Nhưng mà! Cố tình! Chỉ có chim gõ kiến và phi ngư chế tạo dựa theo ý nghĩ Cảnh Nặc mới có thể cùng tần số với xung phá dịch, quả thực quá đáng!”
“Đổi một góc độ mà nghĩ.” Kha Ân nhỏ giọng ghé vào tai Hi Lạc: “Mặc kệ kẻ đứng sau đang mưu tính điều gì, Cảnh Nặc đều sẽ là khắc tinh của hắn. Hắn là quân bài chủ lực của chúng ta.”
Đôi mắt Hi Lạc lóe lên, thì thầm: “Ngươi nói đúng.”
Hắn chấp nhận thở dài, tiếp tục xem bản vẽ làm phi ngư.
Từ từ, vì sao Cố Thừa Nghiên lại nhàn rỗi như vậy?
Cố Thừa Nghiên vì sao không cần thừa nhận linh quang chợt lóe của Cảnh Nặc?! Hắn vì sao không tới cùng chúng ta tạo phi ngư?
Khóe mắt Hi Lạc liếc thấy Cố Thừa Nghiên lại đang động tay động chân với Cảnh Nặc, không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng chửi rủa: “Cố Thượng tướng! Không cần quấy rầy nhân viên kỹ thuật cốt lõi của chúng ta! Hiệu suất của mọi người đều không cao bằng Cảnh Nặc! Mạng người quan trọng, ngươi đừng có làm vướng chân nữa!”
Cảnh Nặc đỏ mặt dùng khuỷu tay đẩy Cố Thừa Nghiên ra, trên tay hắn cũng toàn là dầu máy, hung dữ mà giẫm Cố Thừa Nghiên một cái. Cố Thừa Nghiên làm động tác đầu hàng, lòng bàn tay vẫn giữ lại cảm giác mềm mại trên m.ô.n.g Cảnh Nặc.
Anh nghĩ thầm: Vợ mình đúng là tuyệt vời, lại còn rất cay.
...
Nửa giờ sau, tổng cộng mọi người làm ra 62 cái máy móc phi ngư, trừ đi tám cái không đạt tiêu chuẩn, còn lại 54 cái.
54 cái được phân phối theo kích thước thành phố. Binh lính sẽ điều khiển cơ giáp và chiến hạm lần lượt đi đến 23 thành phố. Họ sẽ thả phi ngư ở những nơi đông người, khống chế chúng bao phủ đại bộ phận khu vực. Đồng thời, Cảnh Nặc sẽ phá dịch từ xa trên phi thuyền. Chờ đến khi trong Khu vực Khống chế có thể cho phép người tiếp xúc với không khí mà không bị cản trở, mọi người mới có thể hạ xuống mặt đất dùng khoang trị liệu triển khai cứu chữa cho dân chúng, sau đó gọi các thành phố phía nam nhanh chóng tới tiến hành viện trợ y tế.
Cảnh Nặc quay đầu lại nhìn một cái, hỏi: “Các ngươi đều phải đi sao?”
Cố Thừa Nghiên sờ đầu hắn: “Đây không phải chính ngươi đóng vai chính sao, chúng ta đều ở đây. Kênh mở chưa? Liên lạc thông suốt, có chuyện gì ta đều sẽ nghe thấy, đừng sợ.”
Cảnh Nặc né tránh một cách khó chịu, lẩm bẩm: “Ai sợ.”
“Ừ, ngươi không sợ.” Cố Thừa Nghiên dừng một chút: “Khi căng thẳng thì ấn kênh F, đó là kênh liên lạc riêng của ta, người khác không nghe được.” Nói xong quay người tiến vào liên kết cơ giáp.
Khoang sau phi thuyền chậm rãi mở ra. Chiến hạm và cơ giáp rơi xuống từ không trung, bay về bốn phương tám hướng.
Cố Thừa Nghiên đi đến một thành phố ở góc Đông Nam. Điều tra cho thấy nơi đó người đông nhất, hơn nữa có một khúc sông lớn, rất nhiều đám đông bị khống chế đều đang tụ tập về phía khúc sông đó.
Cứu viện chia làm hai bước: một là phá dịch, làm ký sinh vật thoát ly từ trong cơ thể người ra ngoài; hai là làm nó vô hiệu hóa.
Số lượng lớn đám đông tụ tập khiến ký sinh vật thoát ly ra rất có khả năng lập tức tiến hành xâm lấn lần thứ hai. Cho nên cần phải tranh giành từng giây làm ký sinh vật nhanh chóng mất hiệu lực. Điều này là một thử thách rất lớn đối với Cảnh Nặc.
Hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi.
“Không cần lo lắng.” Thông qua kênh liên lạc, Cố Thừa Nghiên dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn: “Ngươi cho rằng chúng ta là đến mua nước tương sao? Nhớ kỹ, Cảnh Nặc, hiện tại vẫn chưa đến lúc ngươi đóng vai chính độc diễn. Không kịp cũng không sao, có chúng ta ở đây.”
Cảnh Nặc nhỏ giọng nói: “Ngươi liền xem thường ta.”
Cố Thừa Nghiên cười cười, cũng không giải thích.
Kế hoạch hành động của họ rất đơn giản: trước khi Cảnh Nặc làm ký sinh vật mất hiệu lực, họ sẽ hấp dẫn ký sinh vật rời xa cơ thể người và vùng nước. Khi cần thiết có thể hy sinh cơ giáp và chiến hạm.
Ở những nơi đám đông thưa thớt, có thể dùng hộp phong đặc biệt để chứa ký sinh vật, hoặc sử dụng laser để thiêu đốt. Ở những nơi đám đông dày đặc, sử dụng vũ khí rất dễ gây ra thương vong ngoài ý muốn.