Vệ Hải đi tới thì thầm với Cố Thừa Nghiên: “Hoàng đế Bệ hạ lại đang dò hỏi tình hình.”
Cố Thừa Nghiên xua tay: “Báo bình an cho ngài, nói tình hình một cách đơn giản.”
Cảnh Nặc nghĩ tới một chuyện khác sởn tóc gáy: “Người lính này là bị ‘ký sinh’ vào chạng vạng hôm qua, vậy những người bị ‘ký sinh’ trước hắn trong Khu vực Khống chế hiện tại thế nào? Ký sinh vật trong cơ thể họ lại sẽ lớn mạnh thành dạng gì?”
Mọi người ý thức được vấn đề này, cần thiết phải mau chóng xông vào Khu vực Khống chế giải cứu dân chúng bị khống chế.
Cố Thừa Nghiên nhanh chóng quyết định hạ lệnh chuẩn bị xuất phát, vẫy tay bảo người bên cạnh phong ấn lồng kính lại, để mang về nghiên cứu.
Anh vừa đứng dậy, Cảnh Nặc liền kêu lên: “Không ổn! Nó muốn chạy!”
Cố Thừa Nghiên cúi đầu nhìn, thứ này dường như biết họ muốn bao vây nó lại, cư nhiên bắt đầu chui xuống dưới lòng đất.
Vị trí họ đang đứng là một mảnh cỏ, đất mềm xốp. Chỉ trong nháy mắt nó đã chui vào đất không còn bóng dáng.
Mọi người đứng tại chỗ đều sững sờ.
“Toàn viên đề phòng!” Vệ Hải lập tức hô lớn.
Không ai biết nó sẽ chui về hướng nào. Thứ này tuy đã thoát ly từ cơ thể, nhưng nó còn bọc huyết nhục, hoạt tính vẫn còn. Không chừng nó sẽ đột nhiên chui ra từ nơi nào đó lao tới ký chủ tiếp theo.
Cố Thừa Nghiên lập tức bế Cảnh Nặc lên đặt lên cầu thang chiến hạm bên cạnh: “Không cần xuống, không cần chạm đất!”
“Chờ, từ từ, ta có biện pháp…” Cảnh Nặc giãy giụa muốn nhảy xuống.
“Ngoan ngoãn đợi!” Cố Thừa Nghiên nghiêm khắc nói.
“Ta không!” Cảnh Nặc nhất quyết muốn đối nghịch với anh, mạnh mẽ khom người chui ra ngoài từ dưới cánh tay Cố Thừa Nghiên, chạy nhanh như chớp đi mất.
Khóe mắt Cố Thừa Nghiên nứt ra, tim gần như nhảy ra ngoài, đuổi theo Cảnh Nặc: “Ngươi muốn đi đâu? Quay lại!”
Cảnh Nặc vội vàng chạy lên phi thuyền, chổng m.ô.n.g lục tung. Cố Thừa Nghiên theo sau nhìn, hắn lấy ra mấy thứ từ trong cái rương hành lý nhỏ của mình. Đều là những thứ đồ chơi nhỏ mà mọi người trước đó cho rằng không có công dụng gì mà hắn phát minh.
Cảnh Nặc giơ lên cái máy móc chim gõ kiến biết chui xuống đất của mình, vẻ mặt hưng phấn: “Tìm được rồi!”
Cố Thừa Nghiên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cảnh Nặc cười giảo hoạt: “Chờ xem sẽ biết.”
Hắn thao tác máy móc chim gõ kiến “Lộc cộc” chui vào lòng đất, rất nhanh cũng không còn bóng dáng. Nhưng từ màn hình điều khiển trong tay Cảnh Nặc có thể nhìn thấy, hắn đã truy tung được ký sinh vật đang bỏ trốn.
“Nó đang chạy về hướng đông nam, nhanh thật!” Cảnh Nặc lộ vẻ kinh ngạc.
Cố Thừa Nghiên ra hiệu, Vệ Lộ lập tức dẫn người làm tốt phòng hộ, chặn lại hướng đó.
“Không cần, không cần qua đó, để ta làm.” Cảnh Nặc ngăn lại nói.
Hai phút sau, máy móc chim gõ kiến chui lên từ lòng đất, trong miệng ngậm ký sinh vật đang giãy giụa.
Ký sinh vật vẫn còn bám huyết nhục, cơ thể vặn vẹo điên cuồng như con giun. Cánh thép trên người chim gõ kiến dính bùn đất, mỏ nhọn bị ký sinh vật đang giãy giụa dính máu.
Đôi mắt đen nhánh chớp chớp chậm rãi, cứ thế bình tĩnh ngậm nó, một tĩnh một động, có một loại mỹ cảm đẫm m.á.u sinh ra từ sự va chạm giữa máy móc và huyết nhục.
Rõ ràng cả hai đều là vật c.h.ế.t chế tạo bằng kim loại, lại như tạo ra một cuộc săn bắt hoàn hảo.
Cảnh Nặc liên thông với chim gõ kiến, dưới sự khống chế của hắn, ký sinh vật mất đi hoạt tính thông qua truyền dẫn từ chim gõ kiến, hoàn toàn mất hiệu lực.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cảnh tượng này thật có sức công phá, cảm giác như xem một tập Thế giới động vật.” Hi Lạc cảm khái.
Kha Ân phụ họa: “Lại còn là phiên bản khoa học kỹ thuật tương lai.” Nói rồi, hắn lấy ra máy ảnh chụp một tấm.
“Ngươi làm gì?”
Kha Ân nhún vai: “Ngươi không cảm thấy bức ảnh này rất Cyberpunk sao? Là một người yêu thích nhiếp ảnh làm sao có thể bỏ lỡ một khung hình ưu tú thuận theo tự nhiên như vậy, mang đi dự thi nhất định có thể đoạt giải.”
“……” Hi Lạc: “Ngươi không ngại lại giống lần trước sao, họ đánh không lại liền mắng ngươi là AI tổng hợp rồi loại ngươi ra khỏi cuộc thi; hoặc giống lần trước nữa, họ chỉ trích ngươi là kẻ yêu thích chiến tranh, tô điểm cho sự tàn khốc của chiến tranh, sau đó lại loại ngươi khỏi danh sách dự thi.”
Kha Ân trầm mặc một chút, tìm từ nói: “Thật ra theo ta được biết, ban tổ chức lần trước và lần trước nữa đều làm vậy dưới sự bày mưu của Bệ hạ Moore… Hơn nữa nguyên nhân căn bản nhất là trong ảnh chụp có bóng dáng ngươi.”
Hi Lạc cũng trầm mặc, sau một lúc lâu mang theo lời xin lỗi nói: “Ta quay về sẽ tặng ngươi một khẩu đại pháo ni khang mẫu mới nhất, ngươi không phải muốn chụp Ngân Hà sao, cái đó nghe nói đặc biệt tốt…”
Kha Ân vô cùng không đồng tình nhìn hắn: “Ngươi luôn thu dọn cục diện rối rắm cho hắn, cho dù chúng ta nghi ngờ…”
Hắn còn chưa nói xong, Cố Thừa Nghiên đã đi tới, Kha Ân lập tức im miệng.
“Thượng tướng, có chuyện gì?”
Cố Thừa Nghiên: “Ta thấy ngươi đang chụp ảnh.”
Kha Ân dừng một chút: “Đúng vậy, Thượng tướng, có vấn đề gì sao?”
Cố Thừa Nghiên lại nói: “Trước đó khi khảo sát ta cũng thấy ngươi đang chụp ảnh.”
Kha Ân không hiểu anh muốn nói gì: “Đúng vậy, điều này không thể tránh khỏi, bởi vì ta quay về còn phải viết báo cáo khảo sát và bản thảo tin tức. Lưu trữ sổ sách cũng cần ảnh chụp. Ngài quay về cũng phải viết báo cáo và phát bản thảo tin tức sao? Đến lúc đó ta sẽ gửi cho ngài một bản.”
“Không không, ai viết thứ đó. Lão tử người đã tới còn viết báo cáo cái gì.”
Kha Ân lập tức cảm thấy tìm được chủ đề chung với Cố Thừa Nghiên, liên tục gật đầu: “Chính là, ta thật sự không thể lý giải vì sao người ta phải viết báo cáo, vì sao chuyện gì cũng phải viết báo cáo. Ta hận viết báo cáo. Làm tốt sự việc để người ta thấy hiệu quả thực tế không thuyết phục hơn bất kỳ báo cáo nào sao?”
Cố Thừa Nghiên thất thần nói: “Đại khái người đến khảo sát đều tranh thủ thời gian đi mượn cơ hội du lịch đi…”
Hi Lạc cảm thấy chủ đề này nếu tiếp tục nói thì phạm vi b.ắ.n phá hơi rộng, liền nói họ đi ra đây, cũng không có một ai là vì khảo sát. Hắn cố gắng ngăn cản Kha Ân.
Nhưng Kha Ân vào thời điểm mấu chốt này vẫn đuổi theo Cố Thừa Nghiên hỏi: “Thượng tướng Cố, ngài cũng ghét cái kiểu bệnh hình thức này sao?”
Cố Thừa Nghiên không trả lời, ngắt lời hắn: “Ta là muốn hỏi, ngươi chụp Cảnh Nặc không?”
Kha Ân gật gật đầu, không rõ nguyên do.
“Rất tốt, đến lúc đó tách riêng ảnh chụp của hắn gửi cho ta một bản. Nếu có ảnh ta và hắn cùng khung thì càng tốt.” Cố Thừa Nghiên vỗ vai hắn, vô cùng hài lòng mà nói: “Ta yêu bệnh hình thức.”
Kha Ân: “……”
Hi Lạc: “……”
Hắn cảm giác Kha Ân sắp vỡ vụn.
Mọi người khởi hành, điều khiển phi thuyền và chiến hạm lao vào Khu vực Khống chế.
Thực tế tiến vào Khu vực Khống chế sau đó, mọi người mới ý thức được việc muốn giải cứu tất cả dân chúng trong Khu vực Khống chế trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể thực hiện được.
23 thành phía bắc tinh cầu Seville chiếm diện tích rất rộng, mà phạm vi giải trừ khống chế của Cảnh Nặc mỗi lần chỉ chưa đến một thành, phạm vi bao phủ vô cùng nhỏ. Cứ như vậy, còn chưa kịp tiếp xúc toàn bộ, những người bị khống chế có thể đã bị đào rỗng hết rồi.
Cứ tiếp tục thế này không được.
Vệ Không, người ở lại ngoài Khu vực Khống chế, đột nhiên truyền đến tin tức, nói người lính hôn mê trước đó đã tỉnh.
“Cái gì? Nhanh như vậy!” Cố Thừa Nghiên kinh ngạc nói: “Thuốc mê của hắn không phải có thể duy trì một tháng sao?”
“Không rõ ràng lắm,” Vệ Không trả lời ngắn gọn: “Có lẽ là bị ký sinh vật tiêu mất. Hắn hiện tại còn rất suy yếu, nhưng có chuyện muốn hội báo Thượng tướng.”
Cố Thừa Nghiên: “Nói.”
Vệ Không nghiêm túc nói: “Hắn nói, trong lúc hắn bị khống chế, cũng không hoàn toàn mất đi ý thức. Hắn có thể cảm nhận được có cái gì đang ăn mòn cơ thể mình, hơn nữa một chút ăn mòn ý thức của hắn. Trong quá trình này, có một giọng nói vẫn luôn hạ đạt mệnh lệnh đối với hắn.”
Cố Thừa Nghiên hỏi: “Đối với hắn hay đối với nó?”
Vệ Không nói: “Hình như là đối với nó.”
“Ban đầu chỉ là một số mệnh lệnh động tác đơn giản, nhưng ký sinh vật dường như không nghe theo. Điều này càng giống như một quá trình thuần hóa. Trong thời gian này, chính hắn không có bất kỳ quyền khống chế nào. Rất nhanh ký sinh vật thích ứng cơ thể người, bắt đầu dần dần sinh trưởng, và nghe theo mệnh lệnh của giọng nói kia. Hắn cảm giác được chính mình dần dần bị khống chế, trở thành một con rối còn có ý thức. Một số mệnh lệnh đơn giản, như khống chế tứ chi làm một động tác nào đó, ký sinh vật có thể làm được, nhưng khi đến một số mệnh lệnh phức tạp, ký sinh vật vô pháp làm được, liền sẽ giãy giụa liều mạng trong cơ thể, cơ thể người bị khống chế cũng sẽ trở nên giống như phát điên.”
“Đây giống như một loại thực nghiệm khống chế đối với con người.” Vệ Hải nhẹ nhàng nói: “Rốt cuộc là người nào, hắn lại có mục đích gì?”
Vệ Không lo lắng nói: “Thượng tướng, ta không biết những người bị cáo khác đều nhận được loại mệnh lệnh gì, nhưng người lính vừa nói, mệnh lệnh cuối cùng hắn tiếp nhận được là ——”
“Vào nước.”
Cảnh Nặc ngẫm nghĩ: “Vừa rồi hướng đông nam, hình như là có con sông?”
Cố Thừa Nghiên nhanh chóng hạ lệnh nâng phi thuyền lên. Nhìn lại từ trên không, có thể mơ hồ nhìn thấy dân chúng Khu vực Khống chế đang từ từ đi về phía các con sông đập chứa nước khắp nơi. Anh chửi thề một tiếng: “Cái này thật sự trở thành bọ ngựa và trùng lông thép.”
Anh quay đầu nói với mọi người: “E rằng là muốn mở rộng Khu vực Khống chế. Nếu ký sinh vật khuếch tán dọc theo con sông đi ra ngoài, sẽ có nhiều khu vực hơn bị luân hãm.”
“Nhưng chúng ta không có cách phân tán ra để giải cứu họ, chỉ có Cảnh Nặc biết phá dịch.” Hi Lạc lộ vẻ khó xử.
Cố Thừa Nghiên tỏ vẻ ngay cả anh không làm kỹ thuật cũng vô pháp lý giải: “Một người giải ra mật mã, vì sao những người khác không có cách cùng nhau sử dụng mật mã? Cái này lại không phải dùng một lần, cách hắn phá dịch chẳng lẽ các ngươi không thể học tập sao chép một chút sao?”
Hi Lạc cũng muốn chửi thô tục: “Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Nặc Nặc dùng quang não do chính hắn cải tạo để tiến hành phá dịch. Mã số mấu chốt hắn vừa giải ra thậm chí ko thể đưa vào trên các máy móc khác. Điều này bảo chúng ta sao chép thế nào?”
Cố Thừa Nghiên nhìn về phía Cảnh Nặc, trên mặt lộ ra vẻ “Sao lại là cái thiết trứng c.h.ế.t tiệt đó”.
Cảnh Nặc ngượng ngùng lại vô tội giả cười một chút, tiện thể kéo cái nhị mô đang ưỡn n.g.ự.c chống nạnh khoe khoang vào trong lòng ôm chặt.
Hắn phát động cái đầu nhỏ thông minh của mình nghĩ nghĩ: “Uhm… Tuy rằng các ngươi vô pháp sao chép mã số của ta, nhưng có lẽ các ngươi có thể sao chép cái này?”
Cảnh Nặc lục lọi từ trong rương hành lý nhỏ ra một kiện “Đồ rách nát” khác của hắn trước đó.
“Xem này! Nó là một con cá, hơn nữa nó có thể bay.” Cảnh Nặc chớp chớp mắt giảo hoạt: “Là cá biết bay nha ~ Mọi người được cứu rồi!”
“Chúng ta cùng nhau làm cá đi, cái này siêu đơn giản!” Cảnh Nặc hưng phấn mà lắc lắc cái đuôi.