TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 62

Một đêm rất nhanh trôi qua. Lúc trời tờ mờ sáng, một tiếng kinh hô của Cảnh Nặc phá vỡ sự yên tĩnh suốt đêm.

“Thì ra như vậy là được!”

Hi Lạc đột nhiên ngẩng đầu: “Sao rồi? Phá dịch thành công sao?”

Cảnh Nặc hưng phấn mà điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng! Không chỉ thế, ta còn tìm ra biện pháp làm nó mất hiệu lực.”

“Xem này! Cái thiết bị lớn bằng cục cứt mũi này hiện tại chẳng khác gì một cục cứt mũi!”

“Đừng dùng cách so sánh kỳ quái như vậy.” Hi Lạc nhanh chóng đi đến trước mặt hắn: “Mau cho ta xem.”

Cảnh Nặc hưng phấn kể lại toàn bộ quá trình phát hiện của mình cho Hi Lạc, cùng với nội dung phá dịch ra và biện pháp làm nó mất hiệu lực: “Ta cảm thấy nó rất quen mắt, nhưng trước sau không nghĩ ra quen mắt ở đâu, cho đến khi ta phá giải ra cái này…”

Cảnh Nặc chỉ vào một hàng mã số hắn viết lộn xộn: “Đúng vậy, chính là chỗ này, ta quá quen rồi. Mấy ngày trước ta vô tình suy luận ra cái rác rưởi nhỏ này, vốn tưởng rằng có thể làm ra một cái tăng cường tích hợp trí năng, kết quả làm gì cũng không linh, tương đối trì độn, ta liền vứt nó sang một bên không quản.”

“Ta đã tốn vài ngày làm nó, Giáo sư Lư An cùng ta làm chung, kết quả ông ấy còn không bằng ta. Mã số này có thể tổng kết thành một công thức.” Cảnh Nặc tùy tay cầm một cành cây viết vẽ trên mặt đất: “Nhưng mà nó rất kỳ quái.”

“Kỳ quái thế nào?” Hi Lạc nhíu mày lại sau khi nghe hai chữ Lư An.

Cảnh Nặc nói: “Nó không phù hợp quy luật phát triển trí năng hiện hành, nói cách khác chúng ta không có bất kỳ hạng mục kỹ thuật nào có thể sử dụng nó, nhưng ta chính là suy luận ra được. Đây không phải một công thức và mã số sai lầm.”

Hi Lạc nghe rõ: “Tồn tại, nhưng không hợp lý.”

Cảnh Nặc gật gật đầu.

“Nhưng mà nó vừa khéo phù hợp cái thiết bị khống chế này.” Cảnh Nặc rất rối rắm: “Hơn nữa vô cùng dễ dàng phá giải. Điều này quá không thể tưởng tượng.”

“Rất dễ dàng?” Lòng Hi Lạc càng nghi ngờ sâu sắc, bảo Cảnh Nặc nói rõ chi tiết cho hắn nghe.

Xung quanh vây quanh không ít người đến xem Cảnh Nặc giảng giải. Cảnh Nặc nói đến hứng thú bừng bừng, nhưng mọi người đều nghe không hiểu gì.

“Siêu— cấp đơn giản, ta cư nhiên phải suy nghĩ suốt cả đêm mới hiểu ra.” Cảnh Nặc khô miệng khô lưỡi cảm thán nói, ngôn ngữ toàn là vẻ hối tiếc.

Cố Thừa Nghiên nhân lúc hắn dừng lại nhanh chóng đút nước cho hắn.

Kha Ân mơ hồ hỏi: “Rất, đơn, giản?”

Hi Lạc lẩm bẩm: “Thôi được, chắc là ta nghĩ nhiều…”

Hắn vốn dĩ nghe Cảnh Nặc nói đơn giản, nghi ngờ đây là bẫy rập do ai đó thiết lập, mà Lư An, người có ý tưởng không phù hợp với hắn, liền rất đáng nghi. Nhưng nghe xong Cảnh Nặc giảng giải, Hi Lạc lần đầu tiên cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt của học bá đối với người thường trên người người khác.

Hắn một chữ cũng chưa hiểu!

Hi Lạc rối rắm nhìn Cảnh Nặc, rất muốn lỗi thời mà kiểm tra hắn một phen cổ thơ từ ngâm nga ngay lập tức.

Thì hắn nhất định sẽ khóc òa lên trong nháy mắt.

Cảnh Nặc “Ục ục ục” uống xong nước, còn muốn tiếp tục nói. Cố Thừa Nghiên nhanh chóng ngắt lời hắn: “Được rồi, lát nữa hẵng nói cái này, ngươi trước đi cùng ta, có việc cần ngươi xử lý trước.”

...

Có việc cần ngươi xử lý một chút.

Cảnh Nặc lần đầu tiên nghe Cố Thừa Nghiên nói chuyện với mình như vậy, eo lập tức nhô lên, nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi đi theo anh.

Cố Thừa Nghiên đưa hắn tới bên cạnh người lính hôn mê kia. Dưới sự nhắc nhở của nhân viên nghiên cứu Đế đô, họ đang tiến hành giám sát sóng điện não đối với người lính này. Ban đầu phát hiện sóng điện não của hắn vẫn hoạt động bất thường cho dù trong trạng thái hôn mê. Giống như đang tiếp nhận mệnh lệnh không ngừng, nhưng sau đó không lâu, sự hoạt động của sóng điện não dần dần xu hướng bằng phẳng thống nhất, không còn những d.a.o động đột ngột rõ ràng.

Tuy nhiên, rõ ràng người lính này vẫn đang trong tình trạng mất kiểm soát, bởi vì tứ chi của hắn vẫn đang lộn xộn theo phản xạ có điều kiện. Họ cần thiết dùng dây đai bụng bó chặt tứ chi của hắn lại.

“Thử xem, có thể giải trừ sự khống chế mà hắn đã chịu không.”

Cảnh Nặc thần sắc nghiêm túc, trong lòng lại không chắc chắn. Cậu biết chiến sĩ vĩ đại này vừa rồi đã làm ra sự hiến thân không sợ hãi như thế nào. Hiện tại cậu muốn cứu chiến sĩ này, nhưng nếu cậu sơ suất…

Bàn tay Cố Thừa Nghiên đột nhiên đặt trên lưng hắn. Cảm giác ấm áp truyền từ lưng lan ra khắp người, như một chỗ dựa vững chắc vô cùng. Anh trầm giọng nói với Cảnh Nặc: “Có ta ở đây, cứ buông tay mà làm đi.”

Cảnh Nặc đột nhiên quay đầu lại nhìn anh một cái, nói một câu không thể hiểu được: “Ngài sớm nên tin tưởng ta như vậy.”

Cố Thừa Nghiên giật mình, nghe ra ý oán trách trong lời Cảnh Nặc. Anh cười khẽ, muốn nói với Cảnh Nặc rằng anh không phải không tin tưởng hắn, chỉ là tiền đề cho việc anh buông tay cần thiết là anh có nắm chắc để bảo vệ cho Cảnh Nặc. Nếu không, cho dù Cảnh Nặc giận anh oán anh, anh cũng sẽ không có bất kỳ d.a.o động nào.

Chỉ là không đợi anh mở miệng, Cảnh Nặc đã quay lại cúi chào người lính vĩ đại này một cách túc mục, sau đó bắt đầu thử phá giải.

 

Không lâu sau, lồng n.g.ự.c người lính đột nhiên phát sinh chấn động kịch liệt, sau đó cơ thể cuộn tròn qua lại như trước khi động vật nôn mửa. Những người khác xung quanh sẵn sàng chiến đấu. Chỉ lát sau, người này đột nhiên nôn ra một khối huyết nhục, m.á.u văng tung tóe. Cố Thừa Nghiên tay mắt lanh lẹ kéo Cảnh Nặc ra phía sau.

Cảnh Nặc chỉ ló đầu ra nhìn lướt qua một cái, che miệng liền muốn nôn.

Hi Lạc và họ nghe thấy động tĩnh chạy tới: “Sao vậy?”

“Ta cảm thấy nó hơi ghê tởm.” Cảnh Nặc che miệng, tay kia nhanh chóng gãi gãi da gà nổi trên cánh tay.

“Bao nó lại!” Cố Thừa Nghiên hạ lệnh. Binh lính nhanh chóng dùng một cái lồng kính trong suốt che lại đống huyết nhục kia.

“Nhị mô, quay lại!” Cảnh Nặc kêu lên.

Nhị mô quang não của hắn đột nhiên bay về phía lồng kính, bay vòng quanh nó nhảy lên. Cố Thừa Nghiên giơ tay túm nó ra, cảm thấy khó hiểu vì nhìn thấy cảm xúc kích động từ một cái quang não.

Nhưng không được vài giây, nhị mô lại như trở nên phẫn nộ, bởi vì thứ bên trong lồng kính không hề phản ứng lại nó. Vì thế nó cư nhiên cố gắng lao vào lồng kính, đồng thời phát ra tiếng “Tư tư”, dường như đang đe dọa kinh sợ, hay là muốn tiêu diệt thứ đó.

“Đừng quấy rối.” Cố Thừa Nghiên giơ tay bắt lấy nhị mô ném sang một bên, thầm nghĩ đúng là người nào nuôi quang não đó, thứ này nhìn liền không thông minh.

Hi Lạc lúc này mới nhìn rõ diện mạo của thứ đó.

Nó giống như một loại ký sinh trùng hình dạng dải hút huyết nhục người. So với thứ tìm thấy từ ống tai người lính trước đó thì dài hơn rất nhiều, cũng lớn hơn rất nhiều. Phần thân thể lộ ra đang vặn vẹo qua lại, trông vô cùng ghê tởm.

Hơn nữa, nhìn nó như vậy…

“Giống như đang sinh trưởng.” Hi Lạc nói.

“Cái gì?” Cảnh Nặc chịu đựng sự ghê tởm nhìn thêm một cái, nhanh chóng quay tầm mắt đi. Cậu chán ghét tất cả loại sâu hình dạng dải, cho dù cái này là máy móc cũng không được.

Nó trông quá sống động giống như thật, giống như một con giun có hoa văn quá rõ ràng. Những vòng tuyến trên thân khiến người xem chóng mặt.

Cố Thừa Nghiên lấy ra cái lọ thủy tinh nhỏ trước đó, so sánh với thứ trong lồng kính. Sự khác biệt rất trực quan. Thứ trong lọ thủy tinh chỉ dài nửa thanh ngón tay, rộng như móng tay út. Trước khi Cảnh Nặc phá giải nó đã mất đi hoạt tính. Nhưng thứ mang theo huyết nhục mà người lính vừa nôn ra có thể lớn không giống nhau. Không chỉ chiều dài và thể tích lớn hơn vài lần, bộ dáng nó xuyên qua vặn vẹo trong huyết nhục cũng khiến người ta buồn nôn.

Cố Thừa Nghiên tiếp lời Hi Lạc giải thích: “Nó dường như thông qua hút huyết nhục của con người để không ngừng tiến hóa.”

“Sao có thể?” Cảnh Nặc kêu lên: “Nó là sản phẩm của máy móc, chứ không phải ký sinh vật thật sự, làm sao có thể tiến hóa thông qua tẩm bổ bằng huyết nhục?”

“Đây chỉ là một cách nói khác,” Cố Thừa Nghiên quỳ một gối trên mặt đất, cẩn thận quan sát. Sự hoạt tính của sản phẩm máy móc này thật sự quá mạnh mẽ, rất giống một sinh vật thể sống sờ sờ: “Có lẽ trong cơ thể người vừa vặn tồn tại chất liệu đặc biệt nào đó, có thể làm nó đạt được không gian lớn mạnh, nhưng một khi rời khỏi cơ thể người, nó sẽ mất đi hoạt tính, và cũng không thể biến lớn.”

Cảnh Nặc hỏi: “Nó có phải muốn đào rỗng cơ thể người biến thành một cái xác, sau đó hoàn toàn nắm giữ quyền khống chế?”

Cố Thừa Nghiên nghe xong lẩm bẩm: “Bọ ngựa bị đào rỗng và trùng lông thép?” Anh lập tức có một liên tưởng đáng sợ.

 

 

back top