Cậu hỏi: “Vậy nên, ngươi thực ra không có tình cảm với hắn?”
“Cũng không phải.” Hi Lạc cúi đầu: “Nếu nhất định phải nói, là hắn đối ta không có tình cảm.”
“Cái gì? Cái gì mà ta đối hắn không có tình cảm?! Lúc trước hắn muốn cùng cha hắn về Biên giới Ngân Hà, lão tử cảm thấy trời sắp sập!” Moore gào thét lớn tiếng: “Hắn không thể chỉ vì ta nghi ngờ hắn với thằng Kha Ân có một chân mà nghi ngờ tình cảm của lão tử với hắn!”
“Sau khi lên trung học cơ sở, ta liền theo cha về Biên giới Ngân Hà.” Hi Lạc hồi tưởng lại chuyện cũ, cảm khái: “Lúc đó thật sự là trời sập.”
Mặc dù trở về Biên giới Ngân Hà có vô số chiến hạm cung cấp cho cậu thao tác thực thể, nhưng khi đó cậu lại mê mẩn xem phim truyền hình 8 giờ của Đế quốc. Cái nơi chim không thèm ỉa đó căn bản không nhận được tín hiệu CCTV8 của Đế quốc.
Moore cùng cha hắn khóc lóc lăn lộn bắt Hoàng đế hạ lệnh giữ Hi Lạc lại, để Đại Công tước Jordana tự mình trở về.
Hoàng đế không thèm nhìn đến sự khóc nháo của hắn. Vì thế, hắn được gợi ý từ việc Hi Lạc phải xem phim 8 giờ tối hàng ngày.
Hắn trước mặt mọi người tuyên bố hắn và Hi Lạc đã có tình vợ chồng thật sự, Hi Lạc còn đang mang tiểu bảo bối của hắn, không thể chịu đựng sự mệt mỏi của chuyến đi đến Biên giới Ngân Hà, cần phải tĩnh dưỡng! Tĩnh dưỡng!
Khi đó cả hai đều là những đứa trẻ 13-14 tuổi, lời này nửa thật nửa giả. Nghe thấy lời này, các đại nhân hít một hơi lạnh tại chỗ.
Có thể tưởng tượng, sau đó Moore đã ăn một trận đòn tàn nhẫn cỡ nào. Đầu suýt bị đánh lọt xuống bụng.
Đại Công tước Jordana nhanh chóng đóng gói mang Hi Lạc đi. Trước khi đi, Moore nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của Hi Lạc, khàn giọng kêu: “Không—người yêu ơi, đừng rời xa ta—”
Hi Lạc cũng khóc, là nước mắt chân tình thật cảm rơi xuống. Nhân lúc khó khăn chia ly, cậu nhanh chóng dặn dò hắn: “Nhất định phải quay lại 《Tuyệt Vọng Omega》 cho ta, quay xong phải ngay lập tức gửi qua vệ tinh cho ta! Nhất định đó!”
Moore: “...”
Hi Lạc bổ sung: “Ta sẽ video với ngươi mỗi ngày.”
Moore miễn cưỡng nhận được chút an ủi.
Nhưng rất nhanh, hắn ngay cả niệm niệm cuối cùng này cũng không có.
Hi Lạc mỗi ngày đều rất bận, Moore không biết cậu bận cái gì. Ban đầu, hắn chỉ có thể lâu lâu video trò chuyện với Hi Lạc.
Những lúc khác, mặc dù vẫn treo video, nhưng Hi Lạc muốn lợi dụng thời gian tối quý giá để đuổi kịp các bộ phim, căn bản không phản ứng hắn.
Moore chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thút thít của Hi Lạc khi cậu bị cốt truyện ngược đãi đến mức rơi lệ.
Ở nơi mà màn hình video không nhìn thấy, Moore đang tự xử trong tuổi dậy thì.
Nhưng Hi Lạc luôn không để ý đến hắn. Moore rất khó chịu, lên tiếng kháng nghị nghiêm túc.
Thời điểm hắn kháng nghị thật không tốt. Hi Lạc đang xem đến đoạn cốt truyện then chốt khiến người ta rơi lệ, chợt bị cắt ngang, một ánh mắt lạnh lẽo liền quăng qua.
Không hề có lực sát thương, bởi vì bộ dạng cậu mắt đỏ hoe muốn khóc không khóc để trừng người thật sự quá đáng yêu.
Moore cứng đơ ngay lập tức. Hoàn toàn quên mất mình ban đầu đang lên án cái gì, mỹ mãn cho rằng mình đã được thưởng.
Hi Lạc xem phim quá nhập tâm, thậm chí không hề phát hiện Moore đang giải tỏa nửa dưới của mình qua màn ảnh.
Chờ đến khi cậu xem xong, quay đầu lại chuẩn bị nói tạm biệt với Moore, nghi hoặc hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ thế?”
Moore liền ăn nói khéo léo: “Không đỏ bằng hốc mắt ngươi đâu.”
Hi Lạc hừ một tiếng, trừng hắn một cái, ngắt video.
Moore đau đớn mà vui sướng nghĩ: Bé dâu nuôi từ bé nhà mình đại khái đang trong thời kỳ phản nghịch, tính tình ngày càng lớn. Chỉ là ngon quá.
Trình độ giáo dục ở Biên giới Ngân Hà kém xa Đế Tinh.
Hi Lạc mỗi ngày đều có nhiệm vụ học tập nặng nề, cùng với cường độ huấn luyện không thua kém gì quân nhân Alpha.
Mặc dù rất khổ, nhưng Hi Lạc đã quen kết thúc tất cả huấn luyện và bài tập trước 9 giờ, bởi vì cậu muốn gọi video cho Moore.
Hai người rất ít trò chuyện, phần lớn thời gian đều biến thành Hi Lạc đuổi phim, Moore lặng lẽ nhìn cậu , âm thầm tự xử, mở miệng trêu chọc cậu vào thời điểm quan trọng.
Trong những năm ở Biên giới Ngân Hà, Hi Lạc nhanh chóng trưởng thành thành một thiếu niên thanh tú, cứng cỏi.
Đã không còn dấu vết của cục bột sữa giọng mềm mại gọi “Ca ca”, động chút là đỏ hốc mắt và thút thít khóc năm nào. Đương nhiên, cậu cũng đủ sức một mình gánh vác.
Nhưng Moore vẫn luôn có cách để nhìn thấy mặt sinh động của cậu.
Hắn thậm chí mỗi lần video với Hi Lạc đều phải ghi lại màn hình .
Khi đêm khuya không ngủ được liền cầm video của Hi Lạc ra tự xử .
Trong thời gian này, hắn cũng thấy rất rõ sự biến hóa của Hi Lạc. Moore không khỏi vui mừng nghĩ: Ta chính là nhìn ngươi lớn lên đó nha, Lạc Lạc.
Moore không thích học tập, thành tích luôn kém. Khi có Hi Lạc, hắn toàn dựa Hi Lạc đánh yểm trợ chuyển bài chép.
Nhưng hắn theo cha, Hoàng đế đời trước của Đế quốc Peymans, học về chính vụ đấu tranh lại là một tay lão luyện.
Trong những năm Tiên hoàng bệnh nặng, Đại Công tước Jordana chinh chiến bên ngoài, Thái tử trẻ tuổi không nơi nương tựa ,liền mặt dày bắt đầu lừa bịp với các quý tộc.
Kỳ thật hắn là một chính trị gia bẩm sinh, rất có tài chơi quyền mưu, bằng không đối mặt với sự suy vi dần dần của hoàng thất, hắn cũng không thể chống đỡ được nhiều năm như vậy.
Theo kế hoạch của Tiên hoàng và Đại Công tước Jordana, sau này Hi Lạc sẽ tiếp nhận di sản của Đại Công tước. Bản thân Hi Lạc cũng biết, cậu sẽ trở thành thanh vũ khí sắc bén trong tay Moore, giống như cha cậu. Mặc dù những năm ở hoàng cung, hai người ăn cùng ở cùng, những ký ức tựa như vẫn còn mới đây, nhưng Hi Lạc cũng nhận ra, sau này số ngày họ có thể gặp mặt sẽ đếm được trên đầu ngón tay.
Thiếu niên Omega kìm nén sự nảy mầm của tuổi thanh xuân, nhưng mỗi ngày gọi video lại không nhịn được trộm nhìn người đối diện màn ảnh.
“Sao vậy? Lạc Lạc nhà chúng ta trưởng thành rồi, cuối cùng cũng bắt đầu chú ý đến dung nhan anh tuấn của ta? Có phải rất rung động không?”
Câu trêu chọc bỡn cợt này của Moore thực tế phải một tuần mới nói xong trọn vẹn.
Mỗi lần hắn bày ra vẻ mặt tự mãn , Hi Lạc lại không nhịn được nóng tai mà ngắt liên lạc.
Ở giữa, Hi Lạc đã ngắn ngủi trở về vài lần.
Qua một kỳ nghỉ hè lại trở về, cả hai đều có cảm giác quen thuộc mà xa lạ với nhau. Rõ ràng mỗi ngày đều video với đối phương, tại sao gặp mặt lại không nói nên lời?
Có lẽ là đã trưởng thành. Có lẽ là... Không thể phủ nhận, hai người họ đã có chút xa cách.
Mỗi lần trở về, Hi Lạc đều nói bóng gió hỏi thăm xem bên cạnh Moore có xuất hiện Omega khác nào không.
Đương nhiên là không, bên cạnh Moore chỉ có một đám Alpha nghịch ngợm. Vì thế Hi Lạc lại nghĩ lung tung liệu hắn có phải đồng tính Alpha không.
Cậu trước sau cho rằng mình là người duy nhất động lòng trong mối quan hệ này, bởi vì Moore ngoài việc trêu chọc bằng lời nói, dường như chưa bao giờ quan tâm bên cạnh cậu có Alpha nào khác hay không.
Không ngờ, mọi hành động của Hi Lạc ở Biên giới Ngân Hà đều nằm dưới sự chú ý của Moore.
Việc gặp mặt mà không nói nên lời cũng là vì quá kích động.
Hắn ngày ngày qua màn hình tưởng tượng cảnh tượng dưới quần áo Hi Lạc. Gặp mặt thật lại lo lắng mạo phạm đối phương, thật sự thận trọng.
Khi Tiên hoàng băng hà, Hi Lạc muốn trở về, nhưng chỉ có cậu và Đại Công tước Jordana là không thể về.
Lúc đó đang là khoảnh khắc các thế lực rục rịch hành động khắp nơi, họ buộc phải trấn áp thật chặt.
Chờ đến khi cục diện ổn định, đã là nửa năm sau.
Đại Công tước Jordana nhìn thấy Hi Lạc đã có trình độ đủ sức gánh vác, liền cấp cho cậu một đội ngũ, còn sắp xếp một Phó quan, chính là Kha Ân.
Ông nhìn ra Hi Lạc khẩn thiết muốn trở lại Đế Đô, liền để cậu mang Kha Ân trở về, thay mặt ông gặp tân Hoàng đế.
Hi Lạc vội vã quay về. Lâu ngày không gặp, khí chất thiếu niên trên người Moore dần dần tan đi, trước mặt cậu, đã là một Đế vương thành thục, ổn trọng, không ai bì nổi.
Hi Lạc nhìn Moore, sự kích động tràn đầy trong lòng lạnh xuống, cậu quỳ một gối xuống đất, hành một cái lễ cung kính.
Giây tiếp theo, Moore tiến lên, nhanh chóng nâng cậu dậy.
“Xa lạ với ta sao? Cho dù ta làm Hoàng đế cũng không có đạo lý bắt ngươi quỳ ta, mau đứng lên.”
Vẻ mặt cợt nhả của hắn như thể vẫn là Thái tử ăn chơi vô tâm vô phế ngày nào.
Khi Moore đỡ Hi Lạc dậy, khóe mắt vô tình liếc nhìn người phía sau cậu.
Hi Lạc vừa lúc ngẩng đầu, nhạy bén nhận thấy ý cười của Moore không chạm đến đáy mắt.
Trái tim vừa thả lỏng lại thắt lại. Cậu cảm thấy có gì đó không giống nữa.
Tình cảm thời thơ ấu đã trở nên không đáng nhắc đến trước tình hình chính trị và thế lực. Bằng không, vì sao Bệ hạ ngoài miệng nói cùng cậu thân mật khăng khít, không xa lạ, lại trước sau không cho Phó quan của cậu đứng dậy?