Sau khi cắt đuôi, người hầu vô cùng lo lắng cục bột sữa Omega nhỏ nhắn kia có bị Thái tử bắt nạt hung hăng hay không.
Dù sao Thái tử lúc này còn chưa có ý thức giới tính, bạn chơi của hắn đều là những Alpha nghịch ngợm chỉ biết đổ máu, đổ mồ hôi chứ không đổ lệ.
Nhưng không, Moore hận không thể nâng niu cục bột sữa Hi Lạc trong lòng bàn tay.
Kể từ khi nhìn thấy Hi Lạc, thái độ đại gia của Moore đã được thu lại, ngay cả lực nắm tay cũng rất nhẹ nhàng.
Khi leo trèo còn phải cẩn thận cẩn thận ôm Hi Lạc, sắp xếp cậu ổn thỏa rồi mới đi trèo tường chui hang.
Hắn còn đổ hết châu báu trong kho của cha hắn lên người Hi Lạc: treo trên cổ, cài lên tóc, đeo đầy trên cổ tay, ngón tay, mắt cá chân các loại châu báu.
Nhưng Moore dù sao mới năm tuổi, là một đứa trẻ cần người giúp mặc quần áo khi thức dậy.
Hắn đã bao giờ hầu hạ người khác đâu? Kết quả là, rất nhiều châu báu quấn chặt lấy tóc Hi Lạc. Khi người hầu cố gắng gỡ xuống, dù cẩn thận đến đâu, vẫn làm Hi Lạc đau.
Hi Lạc đau khóc.
Cậu vừa khóc, Moore liền giận đùng đùng gầm lên với những người hầu đó.
Người hầu run sợ xin lỗi. Sau khi Moore gầm xong một vòng quay lại, phát hiện Hi Lạc không khóc nữa.
Đôi mắt ướt nhẹp chớp chớp nhìn hắn, nhăn mũi, hít hơi nhẹ.
Moore lại có chút hối hận, gầm lên sớm quá. Hắn muốn nhìn cậu khóc thêm một lát.
Hi Lạc khóc lên hoàn toàn khác đám bạn Alpha nhỏ của hắn. Moore chưa từng thấy ai khóc mà cũng đẹp đến vậy. Tiếng thút thít còn dễ nghe hơn cả dàn nhạc hoàng cung tấu.
Cảm xúc Moore dâng trào, hắn nắm một cái trâm cài quấn trên đầu Hi Lạc. Hi Lạc kêu đau, nước mắt lưng tròng, tí tách rơi xuống một hạt trân châu lớn.
Ngực Moore một trận kích động, vừa dỗ Hi Lạc nói không khóc không khóc, vừa trách mắng người hầu không biết nhẹ nhàng làm Lạc Lạc đau.
Nhưng nói vậy thôi, bản thân hắn vẫn không nhẹ không nặng nắm tóc Hi Lạc.
Hi Lạc lại đau khóc, đẩy Moore ra, thút thít lên án: “Ngươi làm đau hơn.” Giọng nói mềm mại đến mức căn bản không giống đang giận, càng giống như làm nũng.
Moore như một con lật đật, bị đẩy ra xong nhanh chóng bật lại dán vào, trong giọng nói chứa đầy sự hưng phấn kỳ dị: “Ô, ta làm đau hơn à, vậy ta thật không phải cái thá gì...” Hắn nhân cơ hội hôn một cái lên khuôn mặt ướt át, nhuận nước của Hi Lạc.
Đáng yêu. Khóc thêm một lát đi.
Thái tử nhỏ tuổi không cần thầy dạy cũng hiểu thuật đế vương—đánh một cái tát, cho một quả táo ngọt.
Hắn làm Hi Lạc khóc, lại tìm đủ mọi cách dỗ cậu vui vẻ lại.
Mặc kệ là mua đồ ăn đồ chơi, hay tự mình đóng vai chó cho Hi Lạc sai bảo, chỉ cần có thể nín khóc mỉm cười, làm gì hắn cũng được.
Sau đó, ngay khoảnh khắc Hi Lạc nở nụ cười, hắn liền cúi xuống trộm hôn một cái. Thế là ngày hôm đó của Moore viên mãn.
Đại Công tước Jordana lập công lớn, hiếm hoi được thảnh thơi ở Đế Tinh đã nhiều năm.
Đương nhiên Moore không biết cha hai người họ thực ra đang liên minh làm một số cuộc đấu tranh quý tộc.
Đối với hắn mà nói, chỉ đơn thuần là có thể ở bên Hi Lạc mỗi ngày.
Hi Lạc mỗi ngày đi theo sau hắn gọi “Ca ca, ca ca”, thường xuyên đỏ hoe hốc mắt.
Khi Moore dỗ dành cậu, cậu uốn éo đầu, bĩu môi, hạt vàng tí tách rơi xuống.
Khi Moore nhét vào tay trái cậu mô hình phi hạm mới nhất, tay phải là bánh trôi đường hồ lô, rồi tự mình ra trận trình diễn một màn đánh đ.ấ.m với đám bạn Alpha của hắn, Hi Lạc mới lại mỉm cười, ngồi trên bục cao, lắc chân, mềm mại cổ vũ hắn.
Ngoan biết bao nhiêu.
Đương nhiên, đây chỉ là do Moore tự mình cho rằng.
Đám bạn Alpha của hắn không chỉ một lần mặt mũi bầm dập nhắc nhở hắn: làm trò hề chọc giận chư hầu thì không được đâu.
Moore không học vấn không nghề nghiệp lúc này mới ý thức được hóa ra còn có thể chơi như vậy.
Nếu không phải vì hắn đánh bạn quá mạnh bị kiện đến trước mặt Hoàng đế, hắn thực sự muốn chơi một vòng người lớn để dỗ Hi Lạc.
Moore thỉnh thoảng cũng lo lắng Hi Lạc có thể đột nhiên nhận ra hắn cố ý bắt nạt cậu, làm cậu khóc.
Dù sao Hi Lạc rất thông minh, chỉ có chuyện này là rất chậm chạp, dường như đơn thuần không hề phòng bị Moore.
Nhưng Moore vẫn không yên tâm, hắn không muốn hình tượng của mình bị phá vỡ trong lòng Hi Lạc.
Hắn đổi chiến lược: để người khác chọc ghẹo Hi Lạc, sau đó hắn ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Như vậy hắn vừa được thấy Hi Lạc khóc, lại không làm giảm độ thiện cảm, còn có thể ra vẻ trước mặt Hi Lạc. Một mũi tên trúng nhiều đích.
Đáng tiếc, kế hoạch của Moore thất bại.
Khi những người khác oai phong lẫm liệt đứng trước mặt Hi Lạc, chà, Hi Lạc không khóc. Moore mắng đám người đó vô số lần là đồ phế vật trong lòng, cuối cùng vẫn chỉ có thể tự mình đóng kẻ xấu.
Hằng ngày: véo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Lạc. Xem Hi Lạc mặt hồng hồng, hốc mắt hồng hồng nhào vào lòng mình, giọng sữa gọi “Ca ca”, sướng biết bao.
Chờ đến khi họ đi học, Moore cả ngày dỗ Hi Lạc gọi hắn “Lão công” trong lớp. Không có gì phong cảnh hơn việc toàn trường đều biết Thái tử Điện hạ tôn quý có một con dâu nuôi từ bé yểu điệu mềm mại.
“Trời ạ, hắn thế mà từ nhỏ đã bắt nạt ngươi như vậy.” Cảnh Nặc oán giận nói.
“Cũng tạm, chỉ cần thường xuyên giả vờ khóc là có thể thấy Thái tử cao quý diễn trò cho ngươi xem,” Hi Lạc nhớ lại chuyện cũ, khẽ cong môi, “... Rất sướng.”
“Hơn nữa ngươi biết không? Mẫu phi hạm đó mỗi tháng đều cập nhật mới, vừa đắt, lại còn làm marketing khan hiếm). Cha ta lúc đó cùng Hoàng đế đấu tranh cung đình mỗi ngày, căn bản không có thời gian quản ta, càng không có thời gian hàng ngày nằm vùng giúp ta giành bản giới hạn. Chỉ có Moore là không sót một chiếc nào mua cho ta.”
“Nhưng, hắn làm ngươi khóc mà.” Cảnh Nặc vẫn căm phẫn không nguôi. Đối với cậu, nam tử hán Beta đổ m.á.u đổ mồ hôi không đổ lệ, nhưng lúc trước bị Cố Thừa Nghiên bắt nạt trên giường dưới giường đến nước mắt chưa từng ngừng, đó là nỗi sỉ nhục cả đời cậu!
Hi Lạc lắc đầu: “Không, Nặc Nặc, ngươi không hiểu sinh vật Omega này. Có câu nói 'Omega làm bằng nước', không hề giả dối. Omega tuyến lệ bẩm sinh phát triển, khóc đối với chúng ta mà nói quá dễ dàng. Tuy nhìn có vẻ yếu đuối và đáng thương...”
Anh nhún vai: “... Nhưng ai biết chúng ta đang nghĩ gì?”
Miệng Cảnh Nặc há thành hình chữ O, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn dường như nhận được một tia linh quang dẫn dắt.
“Nước mắt là vũ khí đấy Nặc Nặc, đặc biệt đối với những Alpha biến thái thích xem người yêu khóc.”
Cảnh Nặc đã học được.