TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 120: Hi Lạc & Moore (4)

Cảnh Nặc kinh ngạc: Chẳng lẽ hai người này đã có ngăn cách từ lúc đó sao? Nhưng lúc đó họ còn chưa kết hôn.

Vậy chẳng phải ngay từ đầu hai người đã mang theo ngăn cách và nghi kỵ bước vào hôn nhân, rồi tra tấn lẫn nhau suốt bảy năm! Quả là cặp đôi oan gia!

“May mà các ngươi không sinh con,” Cảnh Nặc cảm khái một cách thận trọng.

“Nếu không, trước khi phân chia tài sản, điều đầu tiên phải suy xét là có nên chịu đựng vì con không... Vậy thì quá bi thảm rồi!”

Cậu còn nói thêm như thể rất hiểu chuyện: “Dù sao thì ngươi cũng mềm lòng như vậy.”

Hi Lạc há miệng, dường như muốn phản bác, nhưng nghĩ lại thấy quả thực là đạo lý này.

Cảnh Nặc nghĩ nghĩ, lại khen ngợi: “Ngươi cũng thật thông minh nha, sớm đã nghĩ kỹ đường lui, trách không được trước đây vẫn luôn uống thuốc tránh thai.”

Hi Lạc muốn nói không phải vậy, anh chỉ cảm thấy con cái nên là sản phẩm của lưỡng tình tương duyệt, hiển nhiên anh và Moore không đủ điều kiện cơ bản này.

Nhưng nói ra lời này lại quá mê muội tình yêu ,không phù hợp với hình tượng của anh trước mặt Cảnh Nặc.

“Ừm... Ngươi nói đúng.” Hi Lạc liếc mắt sang chỗ khác.

Cảnh Nặc giữ c.h.ặ.t t.a.y Hi Lạc, chân thành và thành khẩn hứa hẹn: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được luật sư giỏi nhất Đế quốc giúp ngươi kiện tụng ly hôn.”

Hi Lạc: “...” Không cần phải thế, ta cũng không vội vàng như vậy.

Vẻ mặt ý chí chiến đấu sục sôi của Cảnh Nặc như thể giây tiếp theo sẽ kéo anh lên tòa án để trưng bày sức mạnh của một Omega độc lập thời đại mới.

Nhưng Hi Lạc bắt đầu do dự.

Mâu thuẫn lớn nhất giữa họ hiện tại đã không còn—cái c.h.ế.t của cha anh là âm mưu của các quý tộc, không liên quan đến Moore.

Sự nghi ngờ và chỉ trích của Hi Lạc đối với hắn hóa thành hư vô. Hơn nữa, thời cuộc đã ổn định, các quý tộc gây rối cũng không còn làm nên chuyện.

Moore cũng không cần một Hoàng hậu không yêu cùng một gia đình gà bay chó sủa để làm quý tộc thả lỏng cảnh giác.

Hi Lạc gục đầu xuống, có chút sa sút mà nghĩ, thực ra cũng có thể đoán trước.

Giữa họ vốn dĩ không hề tồn tại sự lưỡng tình tương duyệt. Mối quan hệ ràng buộc lợi ích bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Quan trọng nhất là... “Hắn lại không thích ta.” Hi Lạc lẩm bẩm tự nói.

“Không thích?” Cảnh Nặc không hiểu. “Hắn ngủ với cậu nhiều năm như vậy, vừa nghe cậu không muốn sinh con cho hắn liền tức giận đến dậm chân... Mà lại không thích cậu? Vậy cái này tính là gì, đơn thuần thích ngủ với cậu sao?”

Cảnh Nặc nói quá trắng trợn, mặt Hi Lạc đỏ lên.

Anh và Moore tuy danh nghĩa là phu thê, làm Đế Hậu nhiều năm như vậy, chuyện nên làm không nên làm cũng đều đã làm. T

rừ đi tiêu chuẩn cơ bản lớn nhất của tình yêu — lưỡng tình tương duyệt — họ là người thân mật nhất trên thế giới này.

Nhưng điều này có thể chứng minh được gì đâu? Là Omega, nhóm người yếu thế nhất Đế quốc, Hi Lạc từ nhỏ đã được dạy phải cảnh giác Alpha.

Anh biết từ rất sớm rằng đối với Alpha, tính dục và tình yêu là tách rời.

Sau khi cha qua đời, Hi Lạc giống như một miếng gan ngỗng béo bở khiến vô số người thèm muốn.

Họ muốn có được anh, muốn xé nát, phân chia di sản phong phú của Đại Công tước Jordana. Không ai nghĩ rằng một Omega vừa trưởng thành nên kế thừa di sản của cha mình.

May mắn thay, anh nhận được sự che chở của Moore, cùng với Bệ hạ đang nguy cơ tứ phía mà kẻ xướng người họa dập tắt sự như hổ rình mồi của các quý tộc.

Việc khiêu khích và nhận lấy tiếng xấu thay Hoàng đế là sự lợi dụng lẫn nhau đã ước định trước khi kết hôn.

Đương nhiên, việc dâng hiến thân thể khi một Alpha đang tuổi thanh xuân muốn, cũng chẳng có gì ghê gớm.

Từ tận đáy lòng, Hi Lạc khát vọng thân cận Moore. Họ từng thân thiết như vậy, tuổi dậy thì nảy mầm, nhìn thế nào cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Ban đầu, hai người họ từng có một khoảng thời gian ngọt ngào.

Chỉ là Hi Lạc dần dần không phân biệt được sự lạnh nhạt khi Moore diễn kịch trước mặt người khác và sự thân mật khi chỉ có hai người.

Cũng dần dần không phân biệt được những lời nói lúc cãi vã là thật lòng hay giả ý. Đặc biệt là khi anh nhận thấy cái c.h.ế.t của cha mình ẩn chứa một âm mưu lớn.

Việc Moore bất động thanh sắc thoái thác chuyện này không nghi ngờ gì đã làm tăng sự nghi ngờ của Hi Lạc.

Kha Ân đứng cùng chiến tuyến với anh, nhưng Hi Lạc thậm chí còn nghi ngờ cả cậu ta.

Khoảng thời gian đó Hi Lạc mắc chứng đa nghi rất nặng, tính tình bùng nổ ngay lập tức.

Thói quen cãi vã của anh và Moore trước mặt người khác không biết từ khi nào bắt đầu trở thành chuyện hàng ngày.

Có mấy lần Hi Lạc vừa nói ra lời tàn nhẫn, liền nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương không thể tin được của Moore, lòng cũng như bị d.a.o cắt.

Hiện tại chân tướng đã rõ, nhớ lại, Moore cũng đã gặp tai bay vạ gió rất nhiều lần.

Thôi được, ta lại nợ hắn. Ta luôn luôn nợ hắn. Cũng không thể trả nổi... Ít nhất trả lại sự thanh tịnh cho hắn đi.

“Ngươi đang khóc sao?” Cảnh Nặc nghiêng đầu nhìn anh.

Hi Lạc hít hít mũi, giọng nghèn nghẹn nói: “Không có.”

“Ta chỉ là nhớ lại một số chuyện cũ.” Hi Lạc mắt đỏ hoe, căm phẫn nói: “Mặc dù... nhưng hắn thật sự rất đáng ghét, còn đại chủ nghĩa Alpha hơn cả cha ta!

Mở miệng ngậm miệng đều là những câu trích dẫn cũ rích về việc Alpha lên ngôi trên mạng.

Ta vốn dĩ có thể sự nghiệp gia đình hai tay nắm lấy, cho dù giúp hắn đánh yểm trợ trước mặt quý tộc cũng không ảnh hưởng ta ra tiền tuyến.

Cơ giáp của ta nhàn rỗi đến mức sắp mọc rêu...

Ta vì hắn mà ngày đêm huấn luyện ở Biên giới Ngân Hà, chỉ để trở về trở thành cánh tay đắc lực của hắn, kết quả hắn lại chỉ muốn ta ở trong hoàng cung làm búp bê bơm hơi của hắn.”

“Khó khăn lắm mới chạy đến phòng thí nghiệm trường quân đội, còn muốn mượn cớ du lịch kỳ nghỉ đông và nghỉ hè để đi tiền tuyến, kết quả hắn cứ đến kỳ nghỉ là lại lôi ta ra làm trò chơi tù cấm .”

Cảnh Nặc cùng chung kẻ địch: “Trên đời này sao còn có Alpha biến thái hơn Cố Thừa Nghiên!

Hắn sao có thể cướp đoạt sự nghiệp của ngươi! Alpha như vậy giữ lại làm gì, cần phải chia tay!”

Cố Thừa Nghiên: “...” Moore: “...”

 

back top