Mặt Cảnh Nặc đỏ bừng, gặp phải tình huống này liền nhịn không được nghĩ: Đồ vật lớn như vậy, rốt cuộc làm sao nhét vào được, m.ô.n.g mình thực sự vẫn còn nguyên vẹn sao? Mỗi lần đều như bị sinh sôi bổ ra.
... Anh ta không thể đều đặn với mình một chút sao?
Cảnh Nặc quăng bàn chải đánh răng của Cố Thừa Nghiên vào ly, giận dỗi, không nên nặn kem đánh răng cho anh ta.
Hai người song song đứng trước bồn rửa mặt đánh răng. Cảnh Nặc đứng một lát vẫn thấy đau eo, không có sức, liền tự nhiên dựa vào người Cố Thừa Nghiên, tiết kiệm sức lực, xem Cố Thừa Nghiên như vật chống đỡ. Cố Thừa Nghiên ôm cậu, cùng cậu đối diện qua gương.
Cảnh Nặc chỉ nhìn thẳng anh một giây liền quay đi, rối rắm một lúc lâu, vẫn bứt rứt trong lòng, kéo quần Cố Thừa Nghiên xem một chút, rồi lại kéo quần mình nhìn thoáng qua.
So sánh hai bên, càng không thể nhìn.
Cảnh Nặc bực bội cực kỳ, miệng còn ngậm bàn chải, lẩm bẩm không rõ: “Tại sao chênh lệch lớn như vậy?”
Cố Thừa Nghiên không nhịn được cười, cằm tựa vào hõm vai cậu, ôm cả người cậu vào lòng.
Tôn nghiêm Beta trước kích cỡ của Cố Thừa Nghiên, bị đánh tan nát!
Cảnh Nặc rất không vui, nhưng Cố Thừa Nghiên lại tương đối vui vẻ. Bởi vì hôm nay sau khi rời giường, Cảnh Nặc vẫn rất tự nhiên thân mật với anh, nũng nịu và quấn quýt anh. Điều này ít nhất chứng tỏ Cảnh Nặc không phải chỉ thân cận anh lúc làm tình.
Hai người rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng. Cố Thừa Nghiên còn muốn ôm Cảnh Nặc vào lòng đút ăn như trước, nhưng Cảnh Nặc lãnh khốc vô tình cự tuyệt. Cậu không muốn đang ăn cơm lại bị một cây gậy cứng chống vào. Đặc biệt là cây gậy kia thô hơn, dài hơn, to hơn của cậu rất nhiều.
Cảnh Nặc vừa ăn cơm vừa trêu đậu đậu bảo bối, một ngày tốt đẹp cứ thế bắt đầu.
Xét thấy hôm nay cậu đi đứng khập khiễng, còn phải ôm eo, làn da lộ ra chỗ nào cũng là vệt đỏ ái muội, ra ngoài như vậy người khác vừa nhìn liền biết cậu là thụ. Cậu không muốn ra ngoài, không muốn để người khác thấy.
Cố Thừa Nghiên càng mong Cảnh Nặc tiếp tục ở nhà cùng anh quấn quýt. Vì thế, hai người song song xin nghỉ tiếp tục bùng việc. Dù sao trời sập còn có Moore chống đỡ.
Ăn cơm xong, Cảnh Nặc nằm bẹp trên sofa. Cố Thừa Nghiên chơi với bảo bối một lát, đặt bảo bối lên thảm bò trong phòng khách để thằng bé tự chơi, còn mình ngồi bên cạnh Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc nằm kiểu chữ X không ngay ngắn, thấy Cố Thừa Nghiên tới thì cong chân lên, chừa lại một chút chỗ cho anh.
Chỉ một hành động nhỏ vô ý như vậy cũng làm Cố Thừa Nghiên có cảm giác được sủng mà sợ . Càng khỏi phải nói khi anh ngồi xuống, Cảnh Nặc lại rất tự nhiên duỗi chân vào lòng Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên có cảm giác như nàng dâu nhiều năm đã chịu khổ tận cam lai
Khi Cảnh Phụ tìm tới cửa, ông thấy cảnh tượng như sau: Cảnh Nặc lười biếng dựa trên sofa, dùng tăm xỉa răng lựa trái cây ăn; Cố Thừa Nghiên đặt chân Cảnh Nặc vào lòng, kiên nhẫn tinh tế cắt móng chân cho cậu; thỉnh thoảng Cảnh Nặc thấy anh thuận mắt, cũng xiên một miếng trái cây đút cho Cố Thừa Nghiên.
Cảnh tượng hài hòa ấm áp vô cùng.
Hạ nhân thông báo Cảnh Phụ đến, Cảnh Nặc ngước mắt nhìn, hưng phấn chào: “Ba ba.”
Cố Thừa Nghiên đang cắt đến móng chân cuối cùng. Cảnh Nặc vừa cử động, Cố Thừa Nghiên liền ôm lấy chân cậu, nhỏ giọng bảo cậu đừng nhúc nhích, tỉ mỉ cắt xong móng chân cuối cùng mới buông ra. Khi Cảnh Nặc đứng dậy, anh thuận thế vỗ nhẹ lên m.ô.n.g cậu, nhắc cậu mang giày vào rồi mới đi.
Động tác này vô cùng thân mật, và Cảnh Nặc cũng không có phản ứng gì quá mức. Tất cả đều bị Cảnh Phụ nhìn thấy.
Rõ ràng sự thân mật giữa hai người đã thành thói quen.
Họ quả thực có quan hệ bên nhau, nhưng tình hình thực tế có thật sự như Cảnh Nặc nói lần trước không?
Lần trước, Cảnh Phụ bị cú quỳ sụp của Cảnh Nặc và lời giải thích gây sốc làm mất khả năng suy nghĩ. Ba ngày trôi qua, ông cuối cùng đã tỉnh táo lại. Chuyện này không ổn, có quá nhiều điều kỳ lạ.
... Chủ yếu là ông không tin được tiểu Nặc Nặc, người ngay cả Omega cũng không theo kịp, lại có thể công được Thượng tướng Cố khét tiếng kia. Đổi lại là bạn, bạn có tin không?
Bản tính Cảnh Nặc ông biết rõ, dù sao cũng là con trai ông sinh ra, nhưng Cảnh Phụ làm sao cũng không nghĩ ra, Cảnh Nặc vì sao phải gạt mình, có chuyện gì không thể nói với ba ba chứ?
Cảnh Phụ nhìn Cảnh Nặc nhảy nhót đi tới trước mặt ông... A, nhìn gần mới phát hiện không phải nhảy nhót, là khập khiễng. Vết đỏ trên cổ, tư thế đi lại không tự nhiên, Cảnh Phụ muốn không chú ý cũng khó.
Chẳng lẽ muốn ông tin rằng Cảnh Nặc trong tình trạng này là kết quả của việc công Cố Thừa Nghiên cả đêm ư??? Đây không phải là nói đùa sao!
Ông nhìn về phía sau Cảnh Nặc, Cố Thừa Nghiên đứng dậy mỉm cười gật đầu chào ông.
Áp lực trời sinh từ Alpha khiến Cảnh Phụ hơi khó thở, dù Cố Thừa Nghiên tỏ ra nho nhã lễ độ, cũng không ngăn được khí thế tỏa ra từ anh. Cảnh Nặc lại đang ở bên một người như vậy.
Cảnh Phụ không khỏi tự vấn: Có phải tự nguyện không? Cảnh Nặc có bị lừa gạt không? Đứa bé kia rốt cuộc là...
Ông quay đầu nhìn, cách đó không xa, bảo bối đang bi bô tập nói, vịn rào chắn cố gắng đứng lên. Thằng bé dường như cũng thích hóng chuyện, thò đầu rụt cổ nhìn quanh về phía này.
Đứa bé này quá giống Cảnh Nặc. Cảnh Phụ thoáng chốc ảo giác thấy hình ảnh Cảnh Nặc nhiều năm về trước. Chỉ là khi đó Cảnh Nặc tập tễnh học bước trong căn phòng cục đá rách nát, còn đứa bé này lại được một đoàn người hầu vây quanh, được chăm sóc tốt nhất, từ khi sinh ra đã ở đỉnh cao, cả đời sẽ không phải chịu bất kỳ khổ sở nào.
Ánh mắt Cảnh Phụ chuyển về phía Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc dường như không nhận ra sự khác thường của ông, vẫn cứ sán lại người ông: “Ba ba, sao người lại tới đây, là tới xem bảo bối sao? Con bế bảo bối ra cho người nhé.”
Cậu vừa dứt lời chưa kịp quay đầu, Cố Thừa Nghiên đã đi tới ôm bảo bối lên.
Cảnh Nặc chào đón anh: “Mau đưa bảo bối cho con.”
“Đừng để con mệt,” Cố Thừa Nghiên đi tới, không đưa bảo bối cho cậu, mà dùng ánh mắt dò hỏi ý Cảnh Phụ có muốn ôm hay không.
Cảnh Phụ đón lấy bảo bối, cảm giác so với ba ngày trước lại nặng hơn chút.
Cảnh Nặc và Cố Thừa Nghiên lại bắt đầu trêu chọc nhau:
“Anh có phải đang xem thường con không?”
“Không có, chỉ sợ con mệt thôi.”
“Ôm bảo bối thì mệt được bao nhiêu chứ.”
“Phải cẩn thận chứ…”
Cảnh Phụ trầm mặc đánh giá người Alpha này. Cố Thừa Nghiên hoàn toàn khác so với lời đồn. Trước mặt ông, trong sự chung sống với Cảnh Nặc, anh là một thân sĩ trầm mặc ít lời. Nhưng bản tính Alpha xưa nay kiêu ngạo, coi khinh mọi thứ. Cho dù anh là thật lòng, thì có thể duy trì được bao lâu?
Lại còn chuyện đứa bé. Bọn họ nói đứa bé là Cố Thừa Nghiên sinh... Sao có thể?! Alpha làm sao sinh con được?! Đứa bé này rốt cuộc từ đâu tới? Nếu Cảnh Nặc sinh với người khác, Cố Thừa Nghiên có thể dễ dàng tiếp nhận sao? Trên đời này làm gì có Alpha nào tốt như vậy?
Vạn nhất sau này anh ta đổi ý, bắt đầu so đo chuyện này thì làm sao? Nếu đã phải đi đến ngày đó, chi bằng cắt đứt sớm còn hơn. Ông không đành lòng để con trai mình đi vào vết xe đổ, nửa đời trước của Cảnh Nặc đã quá khổ rồi.
“Nặc Nặc, con nói thật cho ta biết,” Cảnh Phụ nghiêm giọng, “Đứa nhỏ này rốt cuộc là...”
Cảnh Nặc im lặng, lo sợ. Cố Thừa Nghiên đúng lúc chen vào, mời họ đến phòng khách ngồi xuống.
“Đứa nhỏ này, là con sinh với ai?”
Cảnh Nặc hơi căng thẳng, liếc nhìn Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên vỗ vỗ vai cậu, ra hiệu cậu cứ nói, không cần sợ.
“Là... con cùng Cố Thừa Nghiên,” Cảnh Nặc lắp bắp.
“Con còn không nói thật sao?” Cảnh Phụ hơi giận, “Con tìm cho ta một Alpha có thể sinh con trên đời này xem.”
Ông nhất thời không kiểm soát được âm lượng, làm bảo bối hơi giật mình. Cảnh Phụ lập tức hạ giọng.
Cảnh Nặc: “...”
Cậu biết phải giải thích thế nào đây.
“Ba ba còn không tin Alpha có thể sinh bảo bối, vậy có tin Beta sinh bảo bối không?”
Cảnh Phụ ngẩn người, ý thức được ý Cảnh Nặc, ánh mắt tràn ngập không thể tin: “Nặc Nặc, con đang nói gì...”
Cảnh Nặc cúi đầu mím môi: “Con cũng không biết phải nói sao... Chỉ là, đột nhiên có bảo bối, bác sĩ cũng không biết giải thích thế nào.”
“Nặc Nặc!” Cảnh Phụ nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, vội vàng ôm lấy mặt cậu, muốn nhìn rõ hơn về con trai mình. Lúc ông không biết, Cảnh Nặc đã phải chịu khổ nhiều đến mức nào?
Cảnh Nặc gục đầu xuống, lòng bàn tay áp lên bụng: “Ba ba, bảo bối là từ chỗ này ra.”
Cảnh Phụ không thốt nên lời.
Nhìn bảo bối, Cảnh Nặc trong lòng dâng lên cảm xúc mềm mại, bỗng nhiên cười rộ lên, mắt cong cong, hưng phấn chia sẻ: “Ba ba, người biết không? Beta mang thai chỉ cần sáu tháng!”
Nước mắt Cảnh Phụ lập tức rơi xuống.
Cảnh Nặc ôm lấy ông: “Ba ba, con không cố ý giấu người, chỉ là không biết phải nói thế nào. Tuy quá trình có hơi phức tạp, cũng khác với cuộc sống con tưởng tượng lúc đầu.” Cảnh Nặc cười cười, quay lại liếc nhìn Cố Thừa Nghiên: “Nhưng ít ra bây giờ con cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Nghe lời này, Cố Thừa Nghiên gần như không nhận ra mà rũ mắt xuống, lẳng lặng đi đến bên cạnh Cảnh Nặc, tay đặt trên vai cậu, ôm hờ.
“Hai người cứ nói chuyện riêng đi. Nếu lát nữa ba ba muốn nói chuyện riêng với anh, cứ bảo người gọi anh.”
Ý anh là sẽ tạm lánh mặt, cho Cảnh Nặc đủ không gian nói hết với Cảnh Phụ, nói thật cũng không sao, anh sẵn lòng nhận cơn giận của Cảnh Phụ bất cứ lúc nào.
Cảnh Nặc khoát tay: “Không cần, anh cứ ngồi đây.”
Cậu ra dáng một người làm chủ gia đình. Cảnh Phụ chuyển tầm mắt qua Cố Thừa Nghiên, thận trọng xem xét anh.
“Ba ba,” Cảnh Nặc phá vỡ sự im lặng, “Người thật sự không cần lo lắng.”
“Nặc Nặc, con có bị uỷ khuất không? Bị bắt nạt sao?”