Từng có kinh nghiệm chủ động mở miệng gọi “Lão công”, gọi lên lần nữa liền không có gánh nặng tâm lý nữa.
Cảnh Nặc âm u mà nghĩ, cậu chỉ cần gọi một tiếng “Lão công” là có thể làm Cố Thừa Nghiên kết thúc trước tiên. Vậy cậu nắm giữ tốt thời gian cùng chừng mực, có phải hay không liền có thể thông qua gọi “Lão công” để khống chế lực độ cùng tốc độ của Cố Thừa Nghiên?
Giống như đã nhìn trộm được một tia khả năng biến Cố Thừa Nghiên thành vibrator điều khiển bằng giọng nói.
Đáng tiếc, chờ đến lúc Cố Thừa Nghiên dốc sức làm lại thì chiêu này liền không dùng được.
Cảnh Nặc đau khổ kêu rất nhiều tiếng “Lão công”, cũng không thể đổi lấy việc Cố Thừa Nghiên giảm tốc độ. Ngược lại, cậu càng kêu, Cố Thừa Nghiên càng hưng phấn.
Cố Thừa Nghiên người này tâm tư thật sự âm hiểm, một bụng ý nghĩ xấu. Đầu tiên là một trận cuồng phong mưa rào làm Cảnh Nặc đầu óc choáng váng. Đến khi cậu chịu không nổi thì anh lại dịu xuống trở thành mức độ có thể tiếp thu.
Làm Cảnh Nặc nghĩ lầm là chính mình gọi “Lão công” phát huy tác dụng.
Nhưng không được bao lâu, Cố Thừa Nghiên lại bắt đầu phát lực. Cảnh Nặc hoảng hốt gian vô lực tự hỏi, chỉ biết cảm thấy là chính mình gọi “Lão công” không dốc sức, không thể khống chế được tần suất của Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên liền dùng chiêu này, làm thẳng cho cái đầu nhỏ của Cảnh Nặc đơ, vô tình kêu rất nhiều tiếng “Lão công”.
Quá xấu xa rồi.
Nhưng đáng khen ngợi chính là Cố Thừa Nghiên giờ đây rất có ý thức phục vụ, ít nhất Cảnh Nặc còn có lúc “sướng”, sẽ không chỉ bị “làm” đến chỗ loạn bò còn khóc không ngừng như trước.
Hiện tại so với xem Cảnh Nặc khóc, Cố Thừa Nghiên càng thích xem cậu cười, còn muốn nhìn cậu t.ì.n.h d.ụ.c dâng trào không phải tránh thoát khỏi người anh, mà là nhịn không úp vào trong lòng n.g.ự.c chính mình.
Lưỡng tình tương duyệt khẳng định phải tốt hơn nhiều so với đơn phương cưỡng chế. Chỉ tiếc Thượng tướng Cố cho tới nay vẫn chưa được nếm trải ngọt ngào của lưỡng tình tương duyệt.
Có lẽ là thái độ phục vụ tiến bộ vượt bậc của Cố Thừa Nghiên thật sự làm Cảnh Nặc cảm thấy được lạc thú của chuyện này, thật sự làm cậu biết mùi.
Cả người đều mềm mại xuống, cũng không giãy giụa cũng không chạy, mặc Cố Thừa Nghiên bày bố thế nào cũng rất nghe lời.
Ngay từ đầu Cố Thừa Nghiên còn tưởng rằng cậu không còn sức lực, nhưng mà mỗi lần anh muốn kết thúc, Cảnh Nặc cư nhiên đều rầm rì quấn lên, hai chân câu lên, hai tay ôm lấy, cái tư thế đó rõ ràng đang nói —— “Em còn muốn.”
Cái này có thể nhịn sao?
Cố Thừa Nghiên hôn lên môi cậu vài cái, bồi cậu nũng nịu một lát, lại ôm cậu lăn lộn cùng nhau.
Anh khi nào từng thấy dáng vẻ dính người như vậy của Cảnh Nặc.
Chính xác mà nói, anh khi nào từng thấy dáng vẻ dính lấy anh như vậy của Cảnh Nặc.
Nụ cười cùng làm nũng của Cảnh Nặc chưa bao giờ là đối với anh, chỉ có lúc bị anh bắt nạt khóc thì mới chân thật một chút, những lúc khác phần lớn đều kèm theo sự lấy lòng giả dối sợ sệt.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nặc không hề phòng bị mà giao phó mặt mềm mại cho anh.
Điều đó chứng minh Cảnh Nặc không phải bị động bị anh đẩy đi nữa.
Cậu đang tiếp nhận anh, đang chủ động tiến đến gần anh.
Cố Thừa Nghiên làm sao có thể không kích động.
Hiện tại Cảnh Nặc ngay cả muốn mạng anh, Cố Thừa Nghiên cũng tuyệt không hai lời, huống chi chỉ là mấy lần.
Cố Thừa Nghiên quả thực là dùng hết thủ đoạn để hầu hạ Cảnh Nặc. Cảnh Nặc sướng lên mây, thoải mái cực kỳ cũng sẽ phát ra vài tiếng “Lão công” ngọt ngào nũng nịu, còn sẽ gọi tên Cố Thừa Nghiên, thậm chí ngẫu nhiên chỉ gọi hai chữ sau (Thừa Nghiên).
Kế tiếp, hai người trực tiếp nũng nịu trên giường hai ngày. Cảnh Nặc không còn khóc nữa, ngẫu nhiên chảy ra nước mắt cũng là nước mắt sinh lý khi sướng đến không chịu nổi, không còn có như trước kia bị “ngày” đến bò loạn khắp nơi, khóc lóc thảm thiết.
Bọn họ đạt đến sự hòa hợp chưa từng có.
Cố Thừa Nghiên nhớ lại chuyện cũ, hối hận vạn phần.
Trước kia anh đều làm cái chuyện hỗn đản gì vậy, phàm là anh không bắt nạt Cảnh Nặc như vậy, nói không chừng đã sớm có thể hưởng thụ được đãi ngộ này rồi.
Bọn họ quá khứ đã làm nhiều lần như vậy, Cảnh Nặc luôn luôn tâm bất cam tình bất nguyện . Sướng cũng sẽ sướng, nhưng là bị bắt, cậu đau khổ với đối mặt với loại cảm xúc đó.
Ngẫu nhiên chủ động với Cố Thừa Nghiên, cũng là cất giấu tâm tư tính toán.
Tuy rằng thực có thể thỏa mãn tâm tư bạo ngược âm u nào đó của Thượng tướng Cố, còn có thể thưởng thức mặt khóc xinh đẹp của Cảnh Nặc, nhưng kiểu vậy rốt cuộc không phải thật tình thực lòng.
Cũng không tồn tại cái gì liên hệ tâm linh.
Nhưng hiện tại Cảnh Nặc lúc ngủ thì gác chân lên người anh, còn sẽ chủ động đòi hôn đòi ôm. Lúc nửa mơ nửa tỉnh còn sẽ lăn vào trong lòng n.g.ự.c Cố Thừa Nghiên cọ cọ.
Vừa ngoan ngoãn, lại nhận người thương.
Cậu rõ ràng dựa vào Cố Thừa Nghiên chính là sự ỷ lại không chút phòng bị.
Thượng tướng Cố nào từng hưởng thụ qua đãi ngộ này.
Theo thống kê không đáng tin, tốc độ bình quân của anh mấy ngày nay đều giảm xuống 10%!
Nhưng, cũng may số lần đủ nhiều, Cảnh Nặc làm theo không xuống nổi giường.
Cảnh Nặc mấy ngày nay như trên mây, đừng nói xuống lầu, giường cũng chưa hạ. Cơm là Cố Thừa Nghiên đút đến bên miệng, đi WC đều là bị anh ôm đi, liền không có lúc hai chân chạm đất. Cố Thừa Nghiên hầu hạ cậu đến thỏa đáng.
Chỉ là bảo bối hai ngày chưa thấy hai người có chút khóc nháo.
Cảnh Nặc đầy người dấu ái, bọc chăn, chỉ đem cái mũi lộ ra để ngửi tới ngửi lui, tổng cảm giác được khắp nơi đều là mùi tanh nồng đậm , nói cái gì không cho Cố Thừa Nghiên ôm bảo bối đến phòng ngủ, mở cửa sổ thông gió cũng không được.
Cố Thừa Nghiên đương nhiên nghe theo cậu.
Ôm tiểu tể tử tới thì làm sao mà “làm” Nặc Nặc” được.
Tình cảm hai người thăng hoa ngoài ý muốn lại nhanh chóng. Chờ đến ngày thứ ba Cảnh Nặc rốt cuộc b.ắ.n xuất ra không còn gì, một giọt cũng đã không có, làm tiếp sẽ đau “chít chít” luôn, mới đẩy Cố Thừa Nghiên nói muốn rời giường.
Cố Thừa Nghiên bị cậu đuổi xuống khỏi giường, liền đứng ở mép giường, giống như cây cột vậy, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cảnh Nặc xoay người chuẩn bị xuống giường.
Cảnh Nặc không thể hiểu được.
Nhưng cậu rất nhanh liền biết nguyên cớ.
Chân vừa mới dẫm đến mặt đất, liền hai chân nhũn ra thiếu chút nữa té ngã.
Cậu là thật đã quên, hai ngày này lực lớn nhất cậu tạo ra chính là treo chân lên eo Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu. Anh đứng ở đó chờ chính là để không cho Cảnh Nặc té ngã, nhưng Cảnh Nặc cảm thấy chuyện này mất mặt lắm.
Dựa vào cái gì Cố Thừa Nghiên lại giống như không có việc gì vậy.
Hai ngày này anh cùng cái máy đóng cọc vĩnh động dường như... Dựa vào cái gì anh eo không mỏi chân không mềm.
“Anh đều không cảm thấy mất sức gì sao?” Cảnh Nặc đỡ eo liếc anh.
Cố Thừa Nghiên mỉm cười, coi đó là lời khích lệ.
Cảnh Nặc mặc giày ý đồ đi hai bước, cảm giác đầu nặng chân nhẹ, lần đầu tiên trực quan mà cảm nhận được cái gì gọi là thân thể hư không.
Kỳ thật cậu chính là nằm nhiều ngủ nhiều.
Cố Thừa Nghiên rất thận trọng mà chú ý số lần của Cảnh Nặc, cố tình khống chế tần suất cậu. Chỉ là Cảnh Nặc lúc ấy dục tiên dục tử, căn bản không chú ý tới việc này.
Cảnh Nặc ôm cánh tay Cố Thừa Nghiên, cả người dựa nghiêng anh, kết quả nửa ngày đều không có ý đỡ anh đi về phía trước.
Ngẩng đầu nhìn, Cố Thừa Nghiên đang tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú cậu.
“Làm gì nha,” Cảnh Nặc thúc giục: “Còn không đi.”
Cậu tự nhiên mà vậy mà sai sử Cố Thừa Nghiên, giọng nói còn có vài phần ý vị làm nũng.
Cố Thừa Nghiên tựa hồ đạt được phản ứng mình muốn, cảm thấy mỹ mãn mà đỡ Cảnh Nặc đi phòng vệ sinh.
Anh hài hước mà thổi tiếng huýt sáo: “Còn muốn anh giúp em đỡ sao?”
Cảnh Nặc liếc xéo anh một cái.
Hai ngày trước Cảnh Nặc phạm lười, ngay cả đi WC cũng phải được ôm đi, cũng liền cam chịu chuyện Cố Thừa Nghiên giúp cậu đỡ “chít chít” này. Nhưng mà hiện tại cậu từ trên giường xuống dưới, thoát ly khỏi sự che mắt thấp kém thú vị đó, một Beta chính trực lại cường đại mới không cần cùng anh liêu lời nói thô tục sờ “chít chít”.
Cậu “xi xi” xong đến một bên nặn kem đánh răng. Cố Thừa Nghiên ở bên cạnh, Cảnh Nặc vô tình mà liếc liếc mắt một cái, lại liếc liếc mắt một cái... Kem đánh răng đều tới tay luôn, vội vàng mở vòi nước rửa sạch.
Thật không dám giấu giếm, tuy hai người đã làm nhiều lần như vậy, nhưng cậu thực ra không mấy khi thấy kích cỡ bình thường của Cố Thừa Nghiên. Lúc l.à.m t.ì.n.h thì quả thực đã quan sát gần gũi, dù sao Cố Thừa Nghiên từng không nói hai lời liền ấn Cảnh Nặc xuống bắt cậu khẩu giao. Kích cỡ lúc đó thì mắt và miệng đều rất quen thuộc.
Nhưng tại sao kích cỡ bình thường cũng lớn như vậy a!