TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 116

Cảnh Nặc ngẫm nghĩ, lại liếc Cố Thừa Nghiên một cái, thành thật nói: “Lúc đầu... thì có chút.”

Không đợi Cảnh Phụ mở lời, Cảnh Nặc nói tiếp: “Nhưng hắn đã phải trả cái giá lớn rồi!” Cậu cọ cọ bên người Cảnh Phụ, cười toe toét: “Ngược lại người có lẽ còn phải lo lắng cho hắn đấy.” Mắt liếc về phía Cố Thừa Nghiên, đuôi mắt cong lên, rất đắc ý.

“Lo lắng cho Thượng tướng Cố?” Cảnh Phụ nghi ngờ tai mình nghe lầm.

“Đúng vậy,” Cảnh Nặc đương nhiên nói, “Hắn chuyển hết gia sản cho con rồi, bây giờ là kẻ nghèo hèn! Nếu con không cần hắn, hắn sẽ phải ra ngoài ngủ đường.”

Cảnh Nặc lấy ra chứng từ, mở tài khoản cá nhân, trình bày rõ ràng các khoản tài sản dưới danh nghĩa mình cho Cảnh Phụ xem, đắc ý phe phẩy: “Ảnh rất sợ con bỏ rơi ảnh.”

Cảnh Phụ không nói nên lời.

Phản ứng đầu tiên của ông là nghi ngờ đây có phải là chiêu trò mới của Alpha không, nhưng trên văn kiện đều viết rõ Cố Thừa Nghiên tự nguyện tặng cho. Alpha này thậm chí còn mua cho Cảnh Nặc một phần bảo hiểm kếch xù, số tiền lớn đến mức người ta phải nghi ngờ có lừa bảo hiểm hay không, nhưng người thụ hưởng lại là tên Cảnh Nặc.

Cảnh Nặc dường như cũng chưa từng để ý, lúc này mới phát hiện phần bảo hiểm này: “Cố Thừa Nghiên, anh làm gì vậy?”

Cố Thừa Nghiên nhẹ ôm vai cậu, cười mà không nói.

Cảnh Nặc cau mày, nghiêm túc nhìn anh. Cố Thừa Nghiên đành phải giải thích: “Dù sao Đế quốc luôn có phản loạn và chiến tranh. Tuy phần lớn cuộc sống đều trong hòa bình, nhưng biết đâu có một ngày anh già đi, gặp chuyện không may trên chiến trường...”

Cảnh Nặc bưng kín miệng anh.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay đặt lên môi, Cố Thừa Nghiên im bặt. Anh nhẹ nhàng kéo tay Cảnh Nặc xuống, cười nói: “Đây chỉ là một giả thiết.”

Cảnh Nặc lại không cười. Cậu nói: “Nếu ngày nào đó anh c.h.ế.t trên chiến trường, ngày hôm sau tin tức truyền về là em sẽ kết hôn với một Omega.”

Cố Thừa Nghiên nhướng mày, ngạc nhiên trước lời đe dọa của cậu.

“Anh cứ thử xem,” Cảnh Nặc lạnh lùng nói.

Cố Thừa Nghiên cúi đầu cười khẽ: “Vậy anh phải giữ thật kỹ cái mạng nhỏ này rồi.”

Cảnh Phụ không chen vào cuộc nói chuyện của hai người. Ông ý thức được, có lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đó không phải là ký ức tốt đẹp, và Cảnh Nặc không có ý định cho ông biết. Nhưng điều có thể thấy rõ là, Nặc Nặc trong lòng đã chấp nhận người này.

Cố Thừa Nghiên nhìn về phía Cảnh Phụ, nghiêm nghị nói: “Nếu ngài không ngại, xin cho phép con sau này cùng Cảnh Nặc gọi ngài một tiếng ba ba.”

Anh dừng lại, trầm giọng: “Giữa con và cậu ấy, chỉ có cậu ấy không cần con, không có chuyện con không cần cậu ấy.”

“Xin hãy tin tưởng con.”

Môi Cảnh Phụ mấp máy, không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt ông, thì đã là cam chịu.

Ông nhìn Cảnh Nặc, nhớ ra điều gì, nói với vẻ phức tạp: “Vậy rốt cuộc hai đứa con, ai là lão công?”

“...” Cảnh Nặc bĩu môi, trong ánh mắt vô cùng không tin tưởng của ba ba, cậu miễn cưỡng thừa nhận: “Hắn là lão công.”

“Nhưng mà nhưng mà!” Cảnh Nặc lắc lắc: “Làm lão công không nên áp bức người. Bây giờ đều chuộng kiểu chồng tốt hai mươi tư hiếu, cho nên sau khi con thận trọng tự hỏi, vẫn là nhường danh xưng ‘lão công’ cho hắn đảm nhận.”

Cậu cố ý nhấn mạnh: “Là con nhường cho hắn đó nha.”

Cảnh Phụ: “...” Đứa con ngốc nhà ông đây mà.

“Bảo bối chưa đặt tên đâu,” Cảnh Nặc lấy lòng cọ cọ bên người Cảnh Phụ, “Ba ba đặt cho bé nhé.”

Cảnh Phụ lắc đầu: “Vẫn là hai đứa con thương lượng đi.”

Về chuyện đặt tên cho bảo bối, Cảnh Nặc thảo luận với Hi Lạc nhiều hơn, cậu cảm thấy Hi Lạc có học thức hơn.

Vì thế hôm nay Cảnh Nặc cùng Cố Thừa Nghiên đến Hoàng cung, theo thông lệ quẳng Cố Thừa Nghiên và Moore sang một bên.

Moore định mặt dày đến nghe lén cuộc trò chuyện riêng tư của Cảnh Nặc và Hi Lạc, tiện thể bưng trà rót nước, nhưng bị Hi Lạc vô tình đuổi ra ngoài.

Nhưng hai Alpha không phải không có cách, họ rất tự nhiên bật camera giám sát lên, bắt đầu nhìn lén nghe lén Cảnh Nặc và Hi Lạc trò chuyện.

Cảnh Nặc và Hi Lạc cùng nhau lật từ điển, bách khoa, tập thơ cổ, lật đến hoa cả mắt. Cuối cùng Cảnh Nặc muốn buông xuôi, để bảo bối tự bốc thăm đi.

Cậu nằm liệt trên sàn, nói muốn nghỉ 5 phút, kết quả 5 phút lại thành 5 phút nữa, ăn vạ ở đó không muốn đứng lên.

Hi Lạc cười thúc giục cậu, Cảnh Nặc liền lăn lộn qua lại trên sàn.

“Ta chọn giúp ngươi mấy cái, ngươi chọn đi.”

Cảnh Nặc bò qua, nghển đầu nhìn: “Tư Cật, Vân Huân, Huỳnh Hạc, Hi Trì... Oa, nghe là thấy có văn hóa rồi, nhưng cảm giác nét bút hơi nhiều nhỉ, nhỡ đâu sau này bị phạt chép tên gì đó...”

Hi Lạc chọc trán Cảnh Nặc: “Ngươi có thể nghĩ tốt cho bảo bối đi. Vậy ngươi nói gọi là gì?”

Cảnh Nặc: “Gọi Tiểu Bạch đi, đơn giản biết bao.”

Hi Lạc tức cười: “Muốn đơn giản thì chi bằng gọi thẳng ‘Nhất Nhất’.”

Thấy Cảnh Nặc thực sự hơi động lòng, Hi Lạc vội vàng nói: “Không được đặt tên tùy tiện như vậy cho con nuôi của ta!”

Cảnh Nặc giả vờ như không có gì, lăn sang một bên.

Hi Lạc hỏi: “Không ưng ý cái nào sao? Vậy ta tìm lại nhé.”

Cảnh Nặc lại lăn về, rầm rì nói thật: “Cái đầu tiên khá xinh đẹp.”

“Ừ, được... Khoan đã, xinh đẹp?!”

Cảnh Nặc che mặt, quỳ rạp trên đất, xấu hổ nói: “Ta không quen chữ thứ hai...”

Hi Lạc: “...”

Anh nâng tay lên, sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt cũng có chút tan rã: “Không cần nói gì nữa, lại đây, ta dạy ngươi cách tra từ điển trước đã.”

Nửa giờ sau, Cảnh Nặc rốt cuộc học được một kỹ năng quan trọng, ôm từ điển lẩm bẩm “Tư Cật, Tư Cật”: “Lạc Lạc, tên này dễ nghe!”

Hi Lạc chống trán thở dài sâu sắc. Moore suýt nữa cười c.h.ế.t vì hai người họ, Cố Thừa Nghiên cũng khó nén ý cười.

Mãi đến khi Cảnh Nặc đang hưng phấn vô tình lẩm bẩm một câu: “Thế thì họ Cảnh hay họ Cố đây a?”

Câu này không biết chạm vào dây thần kinh nào của Hi Lạc, anh nhanh chóng quyết định: “Đương nhiên là họ Cảnh!”

Nụ cười Moore đông cứng lại, anh nhìn chằm chằm màn hình.

Hi Lạc nghĩa chính nghiêm từ: “Ngươi sinh ra tại sao không theo họ ngươi? Ngươi không phải cũng theo họ cha ruột sao? Bảo bối đương nhiên cũng phải theo họ ngươi. Nhà Cố Thừa Nghiên lại không có ngôi vị Hoàng đế muốn kế thừa.”

“Ta theo họ ba ba là vì người kia chê ta là Beta... Nhưng mà có lý, ta sinh ra tại sao không theo họ ta?” Cảnh Nặc chốt hạ: “Cứ họ Cảnh!”

Hi Lạc thử nói: “Không cần thương lượng với Thượng tướng Cố sao?”

Cảnh Nặc xua tay: “Không cần, nhà của chúng ta ta làm gia, ta làm chủ!”

Hi Lạc vui mừng nhìn Cảnh Nặc, dường như “Con trai nhà ta đã lớn”: “Đúng vậy, cứ thế, giữ vững!”

“Cảnh Tư Cật, Cảnh Tư Cật, thật là dễ nghe.” Cảnh Nặc mơ màng nói: “Tuy số nét bút như nhau, nhưng chữ Cảnh dễ viết hơn chữ Cố một chút.”

Hi Lạc: “...” Ngươi đang chú ý trọng điểm gì thế hả Tiểu Nặc Cảnh!

“Này... Này! Con trai nhà ngươi muốn theo họ Cảnh, ngươi không lo lắng sao?” Moore sốt ruột đến bốc khói. “Tại sao Hi Lạc lại khuyến khích Cảnh Nặc cho con theo họ Cảnh?”

Cố Thừa Nghiên bắt chéo chân, lật xem những địa điểm đám cưới và lời thề cầu hôn mới nhất năm nay, hoàn toàn không để tâm: “Theo họ ai mà chẳng là con tôi? Cậu ấy muốn cho bảo bối họ Cảnh thì cứ họ Cảnh đi, tôi đều tùy cậu ấy.”

Moore cảm thấy Cố Thừa Nghiên đang phản bội đại chủ nghĩa Alpha của họ, vô cùng khinh bỉ.

Nhưng điều anh lo lắng hơn là: “Hi Lạc đề nghị như vậy, chẳng lẽ trong lòng cậu ấy cũng tính toán sau này có con sẽ cho theo họ cậu ấy sao?”

Cố Thừa Nghiên: “Ngươi đã xác nhận người ta rốt cuộc có nguyện ý sinh con với ngươi không? Bây giờ lo lắng cái này có phải hơi sớm không?”

Moore hoàn toàn không nghe Cố Thừa Nghiên nói gì, tự mình sụp đổ:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Nhà ta thực sự có ngôi vị Hoàng đế kế thừa a!!”

Cố Thừa Nghiên: “...”

back top