Cố Thừa Nghiên rất dễ nói chuyện: “Anh chậm lại.”
Nhưng mà cái chậm lại của anh là chỉ ôm Cảnh Nặc thong thả đi về phía giường. Nếu là giống như lúc nãy Cảnh Nặc nắm quyền chủ đạo nói, chậm lại có nghĩa là không có kích thích lớn như vậy. Nhưng mà Cố Thừa Nghiên mỗi bước đi, đều sẽ cố ý khiêu khích vào nơi mẫn cảm nhất của Cảnh Nặc, đến nỗi còn chưa đi đến mép giường, Cảnh Nặc đã ánh mắt tan rã rồi.
“Chậc chậc,” Cố Thừa Nghiên lắc đầu: “Không được a Nặc Nặc, em quá nhanh.”
Cảnh Nặc hoàn toàn nói không nên lời, cậu thậm chí không nhất định nghe thấy Cố Thừa Nghiên nói chuyện. Toàn bộ giác quan đều bị che đậy hoàn toàn.
Nhưng mà chưa kịp cậu hoàn hồn, đã bị Cố Thừa Nghiên mang theo quăng lên giường. Toàn thân cảm giác bị tập trung vào một chỗ, phút chốc lại phân tán ra.
Cố Thừa Nghiên quả thật cũng nhịn rất lâu. Lần này so với trước kia, càng giống một quái thú hung mãnh đang săn mồi, nhưng lại có chút nhu tình. Cảnh Nặc còn hoài nghi cái tên này có phải lại đang động dục không. Dù sao cậu lại không ngửi thấy tin tức tố, cho dù thật sự là cũng không phát hiện được.
Quá mãnh liệt.
“Không được, không được...”
“Làm sao có thể nói không được đâu, làm chồng cũng không thể nói không được.” Cố Thừa Nghiên giống như một sư trưởng dẫn dắt từng bước, lại giống một tên vô lại, chuyên môn xuyên tạc ý tứ Cảnh Nặc. Cảnh Nặc nói đến nửa chừng bị ngắt lời, suy nghĩ liền rối loạn, chỉ còn lại những câu từ đứt quãng không thành lời nào.
Mặc kệ Cảnh Nặc cầu xin như thế nào, nói cái gì, Cố Thừa Nghiên cũng chỉ trả lời cậu: “Lão công, cố gắng thêm chút.”
“Ô ô, em không làm chồng nữa! Không làm nữa!” Cảnh Nặc nức nở nói.
Không làm chồng muốn ai làm? Làm chồng không chỉ muốn tự mình động, còn muốn ai làm.
“Em không muốn làm chồng.” Cảnh Nặc khụt khịt ôm cổ Cố Thừa Nghiên.
“Sao lại được, em không làm chồng thì ai làm chồng.”
Cảnh Nặc mang theo giọng mũi ung thanh nói: “Anh.”
“Anh?” Cố Thừa Nghiên lắc đầu: “Anh không được.”
Cảnh Nặc cẩn thận nghĩ nghĩ. Làm chồng vẫn là quá mệt mỏi. Chồng khác chỉ cần kiếm tiền nuôi gia đình là có thể ở nhà làm đại gia, cậu không được. Cậu phải làm thì phải làm một người chồng tốt. Nhưng mà chồng tốt không chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà chăm sóc bảo bối giống như Cố Thừa Nghiên hiện tại đang làm.
Không chỉ có thế, cậu còn phải bị “làm”, còn phải tự mình làm.
Nếu cậu không làm chồng nữa, cũng chỉ cần kiếm tiền và bị “làm” là được.
Nhiều nhất thỉnh thoảng làm thêm thức ăn cho bảo bối.
Tự mình động mệt mỏi quá.
Nghĩ như vậy, cái chức chồng này vẫn là giao cho Cố Thừa Nghiên làm đi thôi.
Mặc kệ Cố Thừa Nghiên là đang thật lòng hay giả ý từ chối, Cảnh Nặc dù sao cũng đã hạ quyết tâm.
Ôm Cố Thừa Nghiên hôn mạnh lên mặt bên của anh một cái.
Thanh thúy hô: “Lão công!”
Lần này đến lượt đầu óc Cố Thừa Nghiên “Oanh” một tiếng.
Anh còn không có tiền đồ bằng Cảnh Nặc.
Câu “Lão công” này của Cảnh Nặc vừa hô lên khỏi miệng, Cố Thừa Nghiên liền tước vũ khí đầu hàng.
Không chống đỡ thêm một giây nào.
Cảnh Nặc cũng sợ ngây người. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, lặng im sau một lúc lâu.
Môi Cố Thừa Nghiên mấp máy, trong mắt có dòng chảy ngầm cuồn cuộn, mãnh liệt mênh mông. Cảnh Nặc lại nhân cơ hội muốn chui ra khỏi người anh, bò ra ngoài.
Ngay sau đó bị Cố Thừa Nghiên bắt lấy eo kéo trở về.
“A!” Cảnh Nặc hoảng sợ nhìn anh: “Anh sao lại nhanh như vậy lại...”
Cố Thừa Nghiên thấp giọng nói: “Gọi thêm một tiếng.”
Cảnh Nặc hận không thể khâu miệng mình lại.
Nhưng mà lần này Cố Thừa Nghiên lại đã đổi mới chiến thuật. Anh không còn dựa theo tiết tấu trước kia, mà là thong thả dẫn dắt Cảnh Nặc hưởng thụ cực lạc, mang theo ý thức phục vụ chưa từng có, thề muốn cho Cảnh Nặc không bỏ lỡ bất cứ lần nào khoái cảm kéo dài.
Tương đương tra tấn người. Khi sắp đến nơi, lại khiến người ta không đạt được thỏa mãn. Nhưng mỗi một lần xúc cảm tê dại da đầu lại đặc biệt rõ ràng.
Cảnh Nặc rốt cuộc ý thức được, muốn kết thúc thì phải ngoan ngoãn gọi “Lão công”. Vì thế cậu “Lão công” như không cần tiền vậy, điên cuồng ném về phía Cố Thừa Nghiên. Từng tiếng từng tiếng mang theo giọng mũi, mang theo nghẹn ngào làm nũng cầu xin “Lão công”, quả nhiên làm Cố Thừa Nghiên mê mẩn đến hôn đầu, không tới sau nửa đêm liền buông tha Cảnh Nặc.
Cố Thừa Nghiên dừng lại, Cảnh Nặc còn chưa hoàn hồn, vẫn ôm anh làm nũng gọi “Lão công”. Cố Thừa Nghiên cảm xúc dâng trào, muốn hôn cậu, lại muốn nghe thêm cậu gọi vài tiếng, mấy phen giãy giụa qua đi, anh vẫn quyết định hôn cậu.
Cả đêm cũng chưa hôn được cái miệng nhỏ này. Khoảnh khắc này rốt cuộc hôn được. Cảm giác hôn môi nghẹt thở cũng rốt cuộc làm Cảnh Nặc tỉnh táo hoàn hồn.
Nụ hôn dài của hai người kết thúc, Cảnh Nặc chóp chép miệng: “Anh cho em súc miệng đi?”
“Thời gian đâu.” Cố Thừa Nghiên ngắn gọn trả lời cậu một chút, lại muốn hôn lên, Cảnh Nặc nhanh chóng ngăn lại miệng anh.
“Không được hôn.” Cảnh Nặc quay đầu phi phi hai tiếng: “Một mùi chít chít.”
“Kia cũng là chít chít vị của em,” Cố Thừa Nghiên cười khẽ: “Đồ của mình còn chê, chẳng lẽ còn thích ăn của anh?”
“Cút đi.” Cảnh Nặc bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nhịn được liếc anh oán giận: “... Đặc biệt khó ăn.”
“Thật sao?” Cố Thừa Nghiên cọ cọ mặt cậu: “Nhưng mà em ăn rất ngon.”
“A— Đừng nói nữa!”
Cảnh Nặc không muốn cùng Cố Thừa Nghiên thảo luận cái đề tài “chít chít” ai ngon hơn này, quá kỳ quái được không?!
Cố Thừa Nghiên không buông tha cậu, ôm vào trong ngực: “Thế thì sau này không cho em ăn của anh nữa, em cho anh ăn.”
Cảnh Nặc phát điên mà che lại lỗ tai.
Cố Thừa Nghiên lập tức lột tay cậu ra: “Đương nhiên, cũng không thể để em phát tiết quá nhiều. Vốn dĩ đã rất nhanh, tiết nhiều hại thân thể. Thế này đi, sau này ngày thường không cần thì liền trói chỗ đó của em lại. Khoảng mười ngày nửa tháng anh giúp em phát tiết một lần. Những lúc khác mặc kệ làm gì cũng sẽ không để em ra. Thế nào?”
“Cái gì mà thế nào? Chẳng ra gì!” Cảnh Nặc kêu lên: “Anh chỉ biết bắt nạt em!”
“Cái này làm sao có thể là bắt nạt em đâu? Rõ ràng là vì em suy nghĩ.” Cố Thừa Nghiên nói có sách mách có chứng: “Em xem, em năm nay mới mười chín tuổi, còn chưa đến hai mươi. Beta bình quân cứ quá 25 là tính năng liền bắt đầu giảm xuống. Quá phóng túng nói có thể từ hai mươi bắt đầu liền không được rồi. Em xem em, hiện tại đã rất nhanh...”
Cảnh Nặc bất chấp tất cả nói: “Em lại không cần dùng!”
Cố Thừa Nghiên không nhịn được, cười phá lên. Ngay sau đó tiếng cười càng lớn, cười càng thêm càn rỡ.
“Anh không được cười!” Cảnh Nặc phát vỡ: “Lão công? Lão công! Cố Thừa Nghiên! Anh đừng cười!”
Cố Thừa Nghiên nghẹn hai giây, vẫn là nhịn không được cười trầm xuống, lồng n.g.ự.c chấn động mãnh liệt.
Anh ngậm ý cười hôn lên khóe miệng Cảnh Nặc một cái.
Cảnh Nặc lớn tiếng nói: “Em ghét anh.”
“Ừm.” Cố Thừa Nghiên lặng lẽ cười nhìn cậu: “Anh yêu em.”
Cảnh Nặc mím môi trầm mặc nhìn chằm chằm anh hồi lâu, đột nhiên tiết khí, úp sấp lên người anh. Hai người n.g.ự.c dán sát vào nhau, tim đập của nhau chấn động, va chạm.
“Thôi,” Cảnh Nặc nói: “Em cũng có chút thích...”
Cậu nói đến nửa chừng không nói tiếp.
“Ừm?” Bàn tay lớn của Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cậu: “Cái gì?”
Trong lòng anh có chút kỳ vọng bí ẩn.
Cảnh Nặc không muốn anh đắc ý, lời nói đến bên miệng cứng rắn sửa lại:
“Em cũng có chút quen thuộc anh.”
Cậu đang nhấn mạnh: Tôi chỉ vì quen thuộc anh mới tốt với anh, không có ý nói thích anh, cho nên anh không cần đắc ý.
Nhưng thật ra cũng là đang biểu đạt: Cậu chưa từng có người khác, chỉ có Cố Thừa Nghiên. Cho nên bắt đầu từ con số 0 bị anh một tay nhào nặn. Tập tính và sở thích của cậu đều là trong quá trình ở chung với Cố Thừa Nghiên bị khai quật.
Mặc dù ngay từ đầu là bị bắt thừa nhận, nhưng hiện tại cậu cũng càng quen với khoái cảm mãnh liệt Cố Thừa Nghiên mang lại.
Ít nhất trong tai Cố Thừa Nghiên, là ý tứ này.
Một loại cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả đang dâng trào trong lòng anh.
Bởi vì anh biết, lần này không phải là suy đoán một phía của anh, đây là sự thật.
“Thói quen cũng có thể gọi lão công sao?”
Cảnh Nặc hừ nhẹ: “Một cái xưng hô mà thôi, lại không đáng tiền, đừng quá coi trọng.”
“Phải không?” Cố Thừa Nghiên cố ý nói nhỏ bên tai Cảnh Nặc: “Lão công?”
Cảnh Nặc cả người đánh một cái giật mình, hiển nhiên lại bị cái xưng hô này kích thích.
Cố Thừa Nghiên nói: “Em có cảm giác gì, anh nghe được em gọi anh lão công thì chính là cảm giác đó.”
Cảnh Nặc không phục nhìn anh: “Đổi người khác tới cũng là hiệu quả tương tự.”
Cố Thừa Nghiên mỉm cười nói: “Ít nhất anh không phải.”
Anh nói: “Anh đang yêu em.”
Cảnh Nặc cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, bất quá cậu quy kết điều này là do thời gian quá muộn.
Mỗi lần đều làm đến khuya như vậy, bị bắt thức đêm, tim đập sao có thể không nhanh chứ.
Cậu không hề đối diện với Cố Thừa Nghiên, úp sấp trên người anh nhắm mắt lại.
Cố Thừa Nghiên hôn nhẹ lên vành tai cậu: “Ngủ đi.”
“Hừ.”
Cảnh Nặc nghĩ: Mình mới không thích anh ta.
Gọi lão công cũng không thích.