TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 112: NT 5

Nghiêng đầu hôn xuống trên cổ cậu một cái, môi tiếp xúc da thịt rùng mình như bị điện giật.

“Thích không?”

“... Không thích.”

“Nói dối.”

Khuôn mặt Cảnh Nặc đang cháy đỏ, kéo dài đến tận đuôi mắt, phản chiếu một mảng cảnh xuân yên hà, đẹp không sao tả xiết.

“Làm chồng phải chủ động hơn.” Cố Thừa Nghiên dẫn dắt từng bước nói: “Phải có ý thức phục vụ, không thể chỉ lo hưởng thụ của riêng mình.”

Cảnh Nặc liếc xéo anh: “Chẳng lẽ anh rất có kinh nghiệm làm chồng?”

Anh không biết xấu hổ nói ý thức phục vụ.

“Không có.” Cố Thừa Nghiên rất thẳng thắn: “Chính là bởi vì sẽ không làm chồng người ta, vợ chạy, đến cả con cũng bỏ.”

Cảnh Nặc: “……”

Cố Thừa Nghiên cúi mặt, khuôn mặt kiên nghị vốn không thích hợp làm vẻ mặt này, nhưng Cảnh Nặc vô cớ nhìn ra một tia ý vị đáng thương từ giữa.

“Anh nghĩ rồi, anh đích xác không thích hợp làm chồng. Không giống em,” Ánh mắt Cố Thừa Nghiên chân thành tha thiết phác họa khuôn mặt Cảnh Nặc: “Nặc Nặc của chúng ta là nam tử hán đại Beta, có tinh thần trách nhiệm như vậy, hôm nay anh đều bị em mê đến không rời được mắt. Em nhất định có thể làm chồng tốt, đúng không?”

Môi Cảnh Nặc giật giật, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Nghiên thay đổi.

Cậu đột nhiên cảm thấy tên Cố Thừa Nghiên này rất có mắt nhìn (biết nhìn người).

Nếu anh sớm như vậy...

“Lão công.” Cố Thừa Nghiên lại tự nhiên gọi một tiếng.

“!!!” Cảnh Nặc chịu không nổi.

Không còn một chút sức chống cự nào.

“Đúng! Em, em đương nhiên sẽ trở thành người chồng tốt nhất toàn Đế quốc! Anh, anh cứ thành thật làm vợ em đi.” Cảnh Nặc vỗ mạnh vai Cố Thừa Nghiên, kích động đến mức lời nói cũng không lưu loát: “Chồng dẫn anh qua ngày lành.”

Trong mắt Cố Thừa Nghiên hiện lên ý cười: “Ừm.”

“Thế thì...” Anh kéo tay Cảnh Nặc lắc lắc: “Chồng tự mình tới được không?”

Được. Sao lại không được?

Đương nhiên được!

Cảnh Nặc lần đầu tiên tự mình nắm giữ quyền chủ động, rất không thích ứng, rất chậm chạp.

Mối quan hệ giữa hai người họ từ trước đến nay đều do Cố Thừa Nghiên làm chủ đạo. Cảnh Nặc ngay cả một lần cũng chưa chiếm được thượng phong, thậm chí chưa nói đến phối hợp, chỉ là bị bắt thừa nhận.

Hiện tại Cố Thừa Nghiên giao quyền chủ đạo cho Cảnh Nặc, Cảnh Nặc còn có chút mơ màng.

Cố Thừa Nghiên rất khẳng khái mà dẫn đường cậu.

Hai người lâu rồi không thân mật, đột nhiên tương phùng đều có chút không thích ứng. Đặc biệt là Cảnh Nặc, hai chân nhũn ra run rẩy, móng tay sắp cắm vào thịt Cố Thừa Nghiên.

Cử động một chút, hoãn năm phút. Cảnh Nặc còn phải run rẩy hỏi Cố Thừa Nghiên: “Sướng không? Chồng giỏi không?”

Cố Thừa Nghiên: “…………” Gân xanh trên trán anh sắp nổi cả lên.

Những thứ này đều học ở đâu ra vậy? Hay là cứ để người kia khóc thét đi, tốt nhất là trừ khóc và rên rỉ ra thì không nói được một câu nào.

Mở miệng là anh héo cả người.

Cảnh Nặc vốn là một tờ giấy trắng, được Cố Thừa Nghiên nhào nặn thành hình, cuốn nhiễm sắc thái. Thật ra, cậu càng quen và càng thích ứng với tình sự mãnh liệt.

Cứ như vậy chậm rãi từ từ nghiền nát, không chỉ đối với Cố Thừa Nghiên là tra tấn, Cảnh Nặc chính mình cũng không chịu nổi.

Bất quá cũng có chỗ lợi, cậu có thể coi Cố Thừa Nghiên như một cái gậy mát xa, tất cả cảm thụ đều lấy mình làm chủ. Cậu cũng hơi hơi cảm thấy được chút lạc thú.

Cố Thừa Nghiên nhíu chặt mày, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Cảnh Nặc, không bỏ sót bất kỳ tia biến hóa biểu cảm nào của cậu, từ đó phán đoán điểm hưng phấn của cậu.

Cảnh Nặc cúi đầu, hơi thở của hai người xen kẽ nhau. Cảnh Nặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cố Thừa Nghiên, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, dừng lại ở khuôn môi sắc bén của anh. Cố Thừa Nghiên nhận thấy ánh mắt Cảnh Nặc bắt đầu tan rã, liền muốn dỗ cậu hôn một cái.

Ai ngờ đến khi sắp chạm tới môi, Cảnh Nặc đột nhiên rút khoảng cách, thẳng lưng, ngửa cổ ra sau, khóc nức nở một tiếng đổi giọng (vì đạt cực khoái).

Cố Thừa Nghiên theo bản năng nhìn thời gian ở mép giường — mới có vài phút?

Cảnh Nặc thể lực chống đỡ hết nổi mà dựa vào vai Cố Thừa Nghiên.

Cố Thừa Nghiên nghẹn một hơi, anh còn đang kìm nén, còn chưa kịp hôn miệng cậu, rất khó chịu. Anh muốn dỗ Cảnh Nặc lại một lần nữa.

Kết quả Cảnh Nặc đình công.

Quyền chủ động nắm giữ trong tay mình có chỗ tốt như vậy — mình sướng xong, liền kiên quyết không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Căn bản không quan tâm Cố Thừa Nghiên sống c.h.ế.t thế nào.

Không có một chút ý thức phục vụ nào của người làm chồng cả.

Cố Thừa Nghiên cắn răng, nhẫn nại tính tình véo véo vành tai Cảnh Nặc: “Cảnh lão gia, anh vẫn chưa ra đâu.”

Cảnh lão gia tắt lửa, hừ hừ hai tiếng, ý tứ bảo anh đừng làm ầm ĩ.

Cố Thừa Nghiên: “Lão công?”

Gọi lão công cũng vô dụng.

Cảnh Nặc một mình hưởng thụ khoảng thời gian bình an của hiền giả.

“Lão công” đã không thể nhắc đến hứng thú của cậu nữa.

“Em muốn cứ như vậy bỏ mặc anh sao?” Ngữ khí Cố Thừa Nghiên thấp kém: “Thôi được, em vui vẻ là tốt rồi.”

“Em là chồng, em là trời. Nếu em không muốn cho, anh cũng chỉ có thể chịu đựng.” Cố Thừa Nghiên nóng bỏng nhìn Cảnh Nặc, mặc dù trong đáy mắt có một tia dục cầu bất mãn và đáng thương rõ ràng.

“Anh bị đoạt xác sao?” Cảnh Nặc lắc lắc đầu Cố Thừa Nghiên, không chú ý còn bị anh hôn trộm lên tay một cái.

“……” Cảnh Nặc vẫy vẫy tay, cảm thấy người này bị hỏng rồi: “Anh đừng có cái dáng vẻ này. Anh cho rằng anh là Omega thơm tho mềm mại sao? Còn học người ta làm nũng.”

“Đúng vậy, chính vì anh không phải Omega thơm tho mềm mại, cho nên bị chồng ghét bỏ. Anh đã bị em vứt bỏ hai lần rồi, không biết còn có thể có lần tiếp theo hay không, thật đáng thương.” Cố Thừa Nghiên thở dài: “Không biết có thể rời đi anh hay không thì chưa tính, còn không cho anh bắn, càng đáng thương.”

“……”

Cảnh Nặc đối với việc anh bán thảm không có cảm giác gì, nhưng lại bị sự thay đổi chủ ngữ của anh hấp dẫn sự chú ý. Cố Thừa Nghiên đang oán giận về “người chồng vô lương” của anh, nhưng chồng anh rõ ràng đang ở ngay trước mắt anh.

Cậu thử hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”

“Không biết, gian tình đi.” Cố Thừa Nghiên trán tựa vào hõm vai Cảnh Nặc, giả vờ giả vịt khóc hai tiếng.

Cảnh Nặc: “……”

!

Cậu đột nhiên nghĩ đến rất nhiều cốt truyện CP trong 《 Tuyệt Vọng Omega 》 đều bắt đầu từ ngoại tình và gian tình.

Một loại khoái cảm trái với đạo lý bí ẩn đánh trúng tâm hồn không mấy thuần khiết của Cảnh Nặc.

Cả người có một loại kích thích như bị điện giật.

“Đừng khóc đừng khóc,” Cảnh Nặc vỗ vỗ vai Cố Thừa Nghiên, ngữ khí trở nên hưng phấn: “Chúng ta gian tình như vậy không tốt đâu. Chồng anh khi nào trở về?”

“Không biết, đại khái còn phải rất lâu nữa.”

“Thế, thế thì,” Cảnh Nặc quơ quơ trên người anh: “Trước khi chồng anh trở về, chúng ta khoái hoạt nữa vui vẻ đi.”

Nói xong, cậu còn nhịn không được “Hắc hắc hắc” lên.

“Chính là em không còn sức lực rồi mà?”

Cảnh Nặc kéo mặt anh: “Nói bậy! Làm sao có thể nói chồng không có sức lực! Chồng cả người là sức lực, chỉ là không muốn dùng thôi.”

Cố Thừa Nghiên phối hợp hỏi: “Vậy chồng không muốn dùng sức lực, nên làm cái gì bây giờ?”

Cảnh Nặc nghĩa chính nghiêm từ mà giảng bài cho Cố Thừa Nghiên: “Anh biết cái gì gọi là Phu Vi Thê Cương không?”

Cố Thừa Nghiên vừa định mở miệng, Cảnh Nặc trừng mắt: “Nói không biết!”

Cố Thừa Nghiên biết điều nghe lời: “Không biết.”

Cảnh Nặc giống như một đồ cổ bị vứt bỏ ở thế giới cũ, nheo mắt, hơi hơi nhếch cằm, tư thế giống như chuẩn bị rung đùi đắc ý mà thao thao bất tuyệt một trận.

“Ý nghĩa của nó chính là, Trượng phu phải vì Thê tử mà Cương (Cương ở đây là cương trực/kiên cường). Bất kể chuyện gì, chồng đều sẽ đi cương (kiên cường) đến cùng.” Cảnh Nặc khoác lác bắp tay vô hình: “Chồng là người đáng được tôn kính nhất trên thế giới, anh phải ghi nhớ những lời này trong lòng.”

Cố Thừa Nghiên: “……” Cứ tưởng sẽ có kiến giải cao siêu gì.

“Ừm ừm.” Cố Thừa Nghiên mặt không biểu hiện, hỏi: “Cho nên em muốn bắt đầu động... không phải, bắt đầu cương sao?”

Cảnh Nặc không có hứng, không muốn động.

“Nhưng mà!” Cậu thần sắc tự nhiên chuyển đề tài: “Thê tử cũng không thể an với hưởng lạc, thê tử phải hiểu được thông cảm cho trượng phu.”

Cố Thừa Nghiên: “Nói cách khác?”

Cảnh Nặc ho khan một tiếng, làm thanh giọng nói: “Lúc cần thiết, có thể chủ động một chút.”

Cậu như là tự nhận đồng mà gật gật đầu: “Chồng đều thích vợ chủ động.”

“À,” Cố Thừa Nghiên lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Như vậy...”

Cảnh Nặc liếc mắt nhìn anh, miễn cưỡng nói: “Anh đến đây đi.”

Cố Thừa Nghiên hơi hơi mỉm cười, chỉ chờ câu nói này của cậu.

Anh liền biết bù đắp 《Tuyệt Vọng Omega》 trong khoảng thời gian này không sai.

Cảnh Nặc còn chưa ý thức được nguy hiểm đã lặng yên buông xuống.

Giây tiếp theo, Cố Thừa Nghiên đột nhiên đứng dậy.

“A!” Cảnh Nặc kêu to.

Không hề báo động trước, không hề dự triệu. Cảnh Nặc trong nháy mắt hoảng hốt cho rằng mình bị đ.â.m xuyên, lô đỉnh có cảm giác va chạm mãnh liệt bị xuyên thấu.

“Anh... Cố Thừa Nghiên, không được, đừng nhúc nhích, đừng đi! Để em từ từ!” Cảnh Nặc bấu vai anh rên rỉ, đầu ngón tay để lại vài vết cào cấu trên lưng Cố Thừa Nghiên.

 

back top