TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 111: NT4

“Em ghét anh.” “Anh yêu em.”

Cảnh lão gia ôm bảo bối, dẫn theo vợ mới vừa qua cửa trở về nhà. Suốt dọc đường đi, cậu hưng phấn đến mức giống như lắp vòng lăn trên m.ô.n.g vậy, không lúc nào yên, cách một lát lại nhìn Cố Thừa Nghiên một cái, dường như muốn truyền lại sự hưng phấn và vui sướng của mình cho đối phương. Đáng tiếc, Thượng tướng Cố chỉ trầm mặc chống thái dương, phần lớn thời gian đều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cảnh Nặc thật đáng tiếc vì đối phương không thể cùng chia sẻ niềm vui của mình, không ngờ Cố Thừa Nghiên đến giờ vẫn còn có chút hoảng hốt.

Anh rất khó hiểu, rốt cuộc là làm thế nào mọi chuyện lại phát triển đến bước này?

Về đến nhà, sắp xếp ổn thỏa cho bảo bối, Cố Thừa Nghiên tối tăm đi theo sau Cảnh Nặc. Trên đường đi Cảnh Nặc còn tính rụt rè, vừa về đến phòng ngủ liền nhảy tưng tưng trên giường cosplay chó con.

Cố Thừa Nghiên đút hai tay vào túi đứng ở cuối giường: “Vui vẻ?”

Cảnh Nặc cuồng gật đầu: “Ừ ừ!”

“Anh không vui sao?” Cảnh Nặc dừng lại, đi đến mép giường, cười ngây thơ hồn nhiên: “Sau này anh và bảo bối có thể danh chính ngôn thuận theo em trở về rồi.”

Không cần phải ôm bảo bối im lặng nhìn bóng lưng cậu rời đi nữa.

“Vui vẻ. Vui vẻ đến chết.” Cố Thừa Nghiên mặt không biểu cảm nặn ra mấy chữ từ kẽ răng.

Cảnh Nặc thâm minh đại nghĩa vỗ vỗ vai Cố Thừa Nghiên: “Hai ta có được ngày hôm nay không dễ dàng, sau này anh chính là người nhà họ Cảnh của chúng ta, phải hiếu thuận ba ba em nha. Ba ba em một mình nuôi lớn ba đứa con rất vất vả.”

Cố Thừa Nghiên: “……”

Trách không được cái Beta ngốc này nhiều năm như vậy không câu được một Omega nào.

“Anh là cái biểu cảm gì?” Cảnh Nặc bất mãn nói: “Em là chồng.”

“Phải, phải.” Cố Thừa Nghiên lùi về sau vài bước, ngồi xuống sô pha đối diện.

Dáng ngồi của anh rất lười biếng, dựa vào lưng ghế sô pha, cả người ở trong tư thái thả lỏng. Một tay gác lên tay vịn sô pha, hai đầu gối tự nhiên tách ra, nheo mắt chăm chú nhìn Cảnh Nặc.

Cái tư thế này luôn làm Cảnh Nặc cảm thấy anh đang kiểm soát sân nhà, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Cố tình lời Cố Thừa Nghiên nói ra lại không hề góc cạnh, đến nỗi Cảnh Nặc thả lỏng cảnh giác.

Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng thở dài: “Nặc Nặc, lần sau ít nhất cũng phải nói trước với anh một tiếng. Rầm một cái quỳ xuống đó, tim anh muốn ngừng đập. Đầu gối có đau không?”

Cảnh Nặc nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Cố Thừa Nghiên, bĩu môi: “Chuyện buổi sáng, đến tối anh mới nhớ ra hỏi em có đau không?”

“Cả ngày đều nhớ đây.” Cố Thừa Nghiên đặt tay lên, cách quần áo xoa xoa đầu gối Cảnh Nặc.

Cảnh Nặc hất tay anh: “Anh đừng có nghĩ em yếu đuối như vậy.”

Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, ngậm cười: “Nặc Nặc là lợi hại nhất. Anh thì chân mềm hết cả rồi.”

Cảnh Nặc bán tín bán nghi liếc về phía đùi anh, đặt tay sờ soạng một phen.

Kinh ngạc nói: “Thật sự nha?”

Trong ấn tượng của Cảnh Nặc, Cố Thừa Nghiên trước sau là một Alpha cứng rắn, vai rộng eo hẹp, cơ bắp rắn chắc.

Xúc cảm thật không tốt.

Mềm xuống xúc cảm cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là cơ bắp thả lỏng một chút.

“Bị em dọa,” Cố Thừa Nghiên trêu chọc cậu: “Giúp anh xoa xoa đi.”

Cảnh Nặc không chút nghĩ ngợi liền muốn cự tuyệt, nhưng Cố Thừa Nghiên dường như đã tìm ra được phương pháp mới để kiềm chế cậu.

Cố Thừa Nghiên nghiêng nghiêng đầu, bất thình lình nhẹ giọng gọi: “Lão công?”

Đầu óc Cảnh Nặc “OANH” một tiếng, lúc ấy liền có chút đứng không vững.

Cậu nghe thấy chính mình hỏi: “Anh, anh gọi em là gì? Gọi lại lần nữa?”

Cố Thừa Nghiên mỉm cười không nói, giống như một củ cà rốt treo trước mặt Cảnh Nặc, thấy được, sờ không tới.

Hư vinh tâm của Cảnh lão gia được thỏa mãn ngay lập tức, nhưng vẫn chưa đủ, còn xa mới đủ.

Anh gọi đi, anh gọi em đi!

Cậu kéo cánh tay Cố Thừa Nghiên khổ sở cầu xin: “Gọi lại lần nữa, gọi lại lần nữa đi!”

Cố Thừa Nghiên vẻ mặt mỉm cười. Nếu Cảnh Nặc ở chung với Cố Thừa Nghiên lâu hơn một chút, cậu sẽ biết khi anh cười như vậy, thì thực sự còn nghẹn hơn cả lúc anh mặt lạnh. Đáng tiếc, Cảnh Nặc giờ phút này toàn bộ tâm tình đều đặt vào việc làm thế nào để anh gọi mình một tiếng “Lão công” nữa.

Gọi lại một tiếng đi! Em cái gì cũng sẽ làm.

Ánh mắt Cảnh Nặc đáng thương vô cùng lại mang theo khao khát rạng rỡ thốt ra những lời này.

Ánh mắt Cố Thừa Nghiên hơi hơi hạ xuống ám chỉ: “Xoa xoa cho anh.”

Anh làm như thật nói: “Đều bị em hù sợ rồi.”

“Xoa xoa xoa!” Cảnh Nặc vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, xoa bóp xoa nắn trên đùi anh: “Lực này được không?”

Cố Thừa Nghiên kêu lên một tiếng, hô hấp rõ ràng trở nên thô trầm, nhưng anh thận trọng không để Cảnh Nặc phát hiện.

Cảnh Nặc vẫn hồn nhiên bất giác châm lửa khắp đùi anh.

Thượng tướng Cố hôm nay mặc quần tương đối bó, chất liệu vải cũng là loại Cảnh Nặc thích nhất. Rất nhiều quần áo của anh hiện tại đều là chế tác riêng bằng loại vật liệu này.

Sờ vào rất trơn tru, Cảnh Nặc vừa sờ liền yêu thích không muốn buông tay.

Cậu cảm giác được cơ đùi Cố Thừa Nghiên trở nên căng chặt hơn, không còn thả lỏng như vừa rồi.

Cúi đầu nhìn, căng chặt không chỉ có cơ bắp anh, mà còn có chiếc quần bó sát da.

Nếp nhăn trên quần từ phân tán tự nhiên chuyển sang tập trung vào giữa.

Cảnh Nặc cứng đờ, ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm ám của Cố Thừa Nghiên.

Giọng Cố Thừa Nghiên trầm thấp, mang theo mê hoặc: “Nặc Nặc, làm chồng người ta, liền phải có dáng vẻ làm chồng.” Anh nâng tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua má Cảnh Nặc, buồn bã nói: “Vợ muốn, vậy làm chồng có cho hay không đây?”

Trong phút chốc, hô hấp Cảnh Nặc cũng trở nên không tự nhiên.

Cậu đối với từng câu từng câu “Lão công” này của Cố Thừa Nghiên không hề có sức chống cự, cho dù nhận thấy đối phương có thể đang cất giấu ý xấu gì, cũng quẳng ra sau đầu.

Cố Thừa Nghiên cười ngâm ngâm nhìn cậu: “Lão công?”

“Bang.”

Sợi dây trong đầu Cảnh Nặc đứt phựt.

Bàn tay đang áp trên đùi Cố Thừa Nghiên đã tự giác thăm dò cởi thắt lưng anh. Cảnh Nặc đứng dậy khỏi sô pha chuẩn bị quỳ xuống đất để thư giải cho anh.

Chuyện này xảy ra sau đó cậu thường xuyên làm cho Cố Thừa Nghiên. Mặc dù không tình nguyện, nhưng làm nhiều cũng trở nên thong dong. Đến lần này, ngay cả chút không tình nguyện còn sót lại cũng không còn.

Trong đầu cậu tràn ngập từng câu “Lão công” của Cố Thừa Nghiên.

Làm chồng, chút tinh thần trách nhiệm này không thể không có được?!

Được!

Ai ngờ Cảnh Nặc vừa muốn quỳ xuống, Cố Thừa Nghiên vội vàng nâng cánh tay cậu, giữa mày nhíu lại, nhìn kỹ còn có vài phần ảo não: “Không nói em làm cái này.”

“À.” Cảnh Nặc không rõ nguyên do nhìn anh, hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

Cố Thừa Nghiên nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì, không trả lời.

Cảnh Nặc thúc giục anh: “Nhanh lên nha.”

Cố Thừa Nghiên hoàn hồn, vỗ vỗ eo cậu: “Đứng lên.”

Anh ra hiệu Cảnh Nặc đứng trên sô pha, vắt qua trước người anh.

Sau đó cởi quần Cảnh Nặc.

Gió lạnh đánh bất ngờ làm Cảnh Nặc giật mình: “Anh muốn làm gì?”

Cố Thừa Nghiên hơi hơi nhướng mi nhìn về phía cậu, ngay sau đó dùng hành động nói cho cậu đáp án.

“A!”

Cố Thừa Nghiên không có một chút báo trước nào, làm hai chân Cảnh Nặc nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng vững. Cậu chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác kích thích như vậy. Từ trước đến nay đều là cậu làm cho Cố Thừa Nghiên. Cậu cũng không rõ làm như vậy có thể có khoái cảm gì. Hôm nay mới biết được cư nhiên trong nháy mắt có thể làm người cả người bị điện giật, da đầu tê dại.

Cảnh Tiểu Nặc thực không có sức lực, đầu hàng ngay tại chỗ.

Tốc độ quá nhanh làm Cố Thừa Nghiên cũng có chút kinh ngạc. Anh còn chuẩn bị hầu hạ Cảnh Nặc một lát cơ mà.

Khoảnh khắc tách ra, Cảnh Nặc liền mềm nhũn nằm liệt ngồi trên người Cố Thừa Nghiên, thần sắc gần như kinh hồn chưa định, đang yếu ớt thở dốc.

Vừa ngẩng mắt, liền nhìn thấy Cố Thừa Nghiên l.i.ế.m liếm môi, làm động tác nuốt xuống, yết hầu rõ ràng kích thích một chút.

Cảnh Nặc lại cảm thấy da đầu tê dại.

“Hơi đậm.” Cố Thừa Nghiên bình luận.

Nếu anh ấy nói nhanh hơn, e rằng Cảnh Nặc phản ứng lại liền sẽ xù lông.

Nhưng mà đậm cũng không tốt hơn chỗ nào.

Mặt Cảnh Nặc tức khắc đỏ bừng, xấu hổ trừng mắt Cố Thừa Nghiên.

Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng đối phó mà cầm lấy tay cậu, cười khẽ nói: “Vốn dĩ muốn hôn em, lại sợ em chê mùi vị của chính mình.”

 

back top