Cố Thừa Nghiên theo sát phía sau, nhìn bóng dáng đơn bạc của Cảnh Nặc, nội tâm vô cùng kích động, nhưng lại cảm thấy có phải mình đã biểu hiện quá mức, làm Cảnh Nặc khó xử hay không.
Cậu ấy có thể xử lý tốt sao?
Nhìn tư thế này, chắc là... được.
Cảnh Nặc bước vào nhà, vừa lúc gặp ba Cảnh ở phòng khách. Ba Cảnh nhìn thấy Cố Thừa Nghiên liền cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng. Chờ Cảnh Nặc đến gần, phát hiện trong lòng cậu còn ôm một đứa con nít, đầu óc càng không thể xoay chuyển được.
Cảnh Nặc đi qua, nhét bảo bối vào lòng ba Cảnh, sau đó lùi về sau một bước, BẠNG một tiếng quỳ xuống đất.
Động tác cậu quá mức trôi chảy, dứt khoát lưu loát, ba Cảnh và Cố Thừa Nghiên đều chưa kịp phản ứng.
Vẫn là Cố Thừa Nghiên phản ứng nhanh hơn một chút, cũng đi theo phải quỳ xuống bên cạnh Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc nhanh hơn một bước quay đầu quát: “Anh đứng đó!”
Cố Thừa Nghiên bị ngữ khí của cậu kinh sợ, động tác thế mà liền ngưng trệ tại chỗ.
Chồng đã quỳ, nào có lẽ vợ phải quỳ.
Cảnh Nặc cứng cổ, quỳ thẳng tắp, ngữ khí nói năng có khí phách: “Ba ơi, con biết ba đã đoán được mối quan hệ giữa con và Cố Thừa Nghiên. Đúng vậy, chúng con chính là như ba nghĩ, con và anh ấy ở bên nhau.”
Cố Thừa Nghiên bị ngữ khí kiên định của cậu làm kinh ngạc, nhưng hiển nhiên ba Cảnh chịu kinh hãi nhiều hơn một chút. Nhưng ông còn nhớ rõ mình đang ôm một đứa con nít trong lòng, lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống sô pha.
Bảo bối bị lắc lư một chút, phát ra tiếng “Ô ô a a”.
Cảnh Nặc hăng hái nói, liếc đến bảo bối, giọng nói rõ ràng thấp đi tám độ, giống như đang chột dạ: “Ừm... Bảo bối trong lòng ngài kia, là, là... Con và anh ấy...” Nói xong ba chữ cuối cùng, giọng gần như muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy.
“Cái gì?” Ba Cảnh nhìn bảo bối, lại nhìn về phía Cảnh Nặc và Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên trong lòng biết có thể làm Cảnh Nặc xúc động nói ra những lời này đã là một việc vô cùng hoảng loạn. Lúc này mà không nắm bắt được cơ hội thể hiện thì uổng công làm Alpha.
Đối với loại Beta có nội tâm cực kỳ truyền thống như Cảnh Nặc, muốn cho mối quan hệ của họ tiến thêm một bước, ví dụ như đi vào ngưỡng cửa hôn nhân, thế tất phải vượt qua ải gia trưởng này.
Để phòng ngừa ngày sau có tiểu Omega yêu mị tiện nghi nào đó câu dẫn Cảnh Nặc leo lên, Cố Thừa Nghiên trước hết cần củng cố thân phận của mình ở một vị trí không thể lay chuyển.
Cảnh Nặc là người tính tình mềm mỏng, được cưng chiều, dỗ dành, yêu thương liền sẽ mềm lòng với anh, nhưng chưa chắc cậu sẽ không mềm lòng với Omega khác.
Cho nên Cố Thừa Nghiên cần nhanh chóng nói rõ thân phận trước mặt ba Cảnh, sau đó dùng pháp luật trói buộc Cảnh Nặc cùng anh lại với nhau.
Để khỏi lỡ ngày nào đó tiểu Beta ngốc nghếch này đột nhiên hoàn hồn, lại lao nhao Beta cùng Omega mới là chân ái.
Anh đi qua, một tay nắm lấy hông Cảnh Nặc, kềm cậu dậy, thuận thế ôm lấy Cảnh Nặc, sóng vai đứng trước mặt ba Cảnh, trầm giọng nói: “Cảnh tiên sinh, chính là như ngài đã thấy. Con và Cảnh Nặc yêu nhau, sắp sửa đồng hành cả đời, đã tính toán kết hôn. Vì một số nguyên nhân, không thể thông báo cho ngài sớm, xin ngài tha thứ.”
“Người ngài đang ôm, là bảo bối của chúng con.”
Lời Cố Thừa Nghiên không khác gì một tiếng sấm sét, dội vào ba Cảnh khiến ông trống rỗng.
“Cậu nói đứa nhỏ này, là... là...” Ba Cảnh tức khắc cảm thấy mình ôm không phải một đứa con nít, mà là một quả bom.
Cố Thừa Nghiên không ngại lặp lại thêm mấy lần với ba Cảnh: “Đúng vậy, là bảo bối của con và Cảnh Nặc.”
Ba Cảnh đột nhiên nhìn về phía Cảnh Nặc.
“Nặc Nặc, đây là con của con?”
Đầu Cảnh Nặc cúi thấp đến hận không thể chui vào trong bụng.
Ba Cảnh tỉ mỉ nhìn khuôn mặt bảo bối. Đúng rồi, đứa bé này cùng Nặc Nặc quả thực như đúc ra từ một khuôn. Ông xem hàng lông mày, cái mũi, đôi mắt, cái miệng nó, giống biết bao.
Nặc Nặc ngoan của ông, thế mà lại giấu ông có một bảo bối lớn như vậy.
Còn muốn kéo Thượng tướng Cố đến cùng lừa ông.
Ba Cảnh thất vọng lại tức giận chất vấn Cảnh Nặc: “Cha ruột đứa bé đâu?”
Cố Thừa Nghiên: “?”
Cảnh Nặc mơ hồ ngẩng đầu.
Ba Cảnh: “Chẳng lẽ con vứt bỏ Omega đó?”
Cố Thừa Nghiên: “??”
Anh đã nói đây là bảo bối của anh và Cảnh Nặc, chẳng lẽ nói không rõ ràng sao?!
Cảnh Nặc cũng ý thức được ba Cảnh dường như đã hiểu lầm.
Rốt cuộc ai phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ là Beta mang thai đâu?
“Không phải, Cảnh tiên sinh, ngài hình như hiểu lầm...”
Cố Thừa Nghiên muốn tiến lên giải thích, ba Cảnh cường ngạnh vẫy tay với anh: “Thượng tướng Cố, ngài không cần che đậy cho nó.”
Ba Cảnh đau lòng nhìn Cảnh Nặc: Đứa nhỏ này trông cũng chỉ bốn năm tháng, cộng thêm mười tháng mang thai, cũng chính là một năm trước, Cảnh Nặc vừa rời nhà không lâu.
Là Đế đô phù hoa đã che mờ đôi mắt thuần khiết của cậu sao? Nhưng cho dù thế nào, cũng không thể làm ra chuyện vứt bỏ Omega như vậy a!
“Nặc Nặc, ba từng dạy con, làm Beta quan trọng nhất chính là phải có tinh thần trách nhiệm. Nam tử hán đại Beta, phải đường hoàng. Con làm sao... làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Cố Thừa Nghiên đỡ trán. Cuối cùng anh cũng biết cái tính nết này của Cảnh Nặc là theo ai, và cái đức tính “Nam tử hán đại Beta” này là ai dạy.
Ba Cảnh truy vấn: “Cha ruột đứa bé đâu? Các con chia tay rồi hay sao?”
Cảnh Nặc ấp úng không nói.
Ba Cảnh hiếm hoi nghiêm khắc lên, gọi tên đầy đủ của cậu: “Cảnh Nặc!”
Da Cảnh Nặc căng lên. Cậu không sợ tên cặn bã kia đánh người sau khi say rượu, nhưng lại sợ ba vẻ mặt nghiêm túc hô lên tên đầy đủ của cậu.
Điều này thông thường có nghĩa là cậu đã phạm phải một sai lầm nguyên tắc nào đó.
Nhưng Cảnh Nặc rốt cuộc không phải là một bảo bối ngoan hiền hoàn toàn. Trong hoàn cảnh cực độ căng thẳng, cậu cũng sẽ phân biệt tình hình, xu lợi tị hại... Nói dối một chút.
Bởi vậy cậu buột miệng thốt ra: “Đây là Cố Thừa Nghiên sinh!”
Ba Cảnh: “?”
Cố Thừa Nghiên: “???”
Anh khó có thể tin nhìn Cảnh Nặc.
Rốt cuộc không ai phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ là Beta sinh.
Vậy thì nói là Alpha sinh đi.
Cảnh Nặc vỗ tay cho sự cơ trí của mình trong lòng.
Cậu lén lút liếc sắc mặt ba Cảnh, gạt tay Cố Thừa Nghiên đang ôm eo cậu ra, nghiêng người nửa che trước mặt Cố Thừa Nghiên, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, đúng lý hợp tình nói: “Anh ấy sinh bảo bối cho con mà. Ba ơi, ba nói, con phải có tinh thần trách nhiệm, gánh vác trách nhiệm gia đình. Cho nên, con và anh ấy ở bên nhau cũng là sự thật.”
Họ chẳng lẽ là vì bảo bối mà ở bên nhau sao?
Chưa chắc ngay từ đầu Cảnh Nặc đã có ý tưởng như vậy.
Nhưng Cố Thừa Nghiên vẫn giãy giụa nói: “Chúng con yêu nhau.”
“Ừ ừ.” Cảnh Nặc qua loa quay đầu lại vỗ vỗ tay Cố Thừa Nghiên, nháy mắt cho anh.
Ý tứ Cảnh Nặc là: “Giao cho chồng.”
Ý tứ Cố Thừa Nghiên nhìn thấy là: “Không cần nói bậy, tôi chỉ vì con mà thôi.”
Ba Cảnh lại lần nữa hỗn loạn.
Cố Thừa Nghiên cũng sắp nát.
Thật ra, khi đột nhiên nghe được Cảnh Nặc nói con là Cố Thừa Nghiên sinh, phản ứng đầu tiên của ba Cảnh lại quay về với suy đoán trước đó về mối quan hệ của họ: Ông nghĩ nhất định là vị Thượng tướng đáng sợ này đã uy h.i.ế.p Cảnh Nặc, cưỡng ép ở bên cậu, còn không cho Cảnh Nặc chia tay.
Đứa bé này chưa chắc cũng là con riêng của Thượng tướng Cố, ôm về nói là con của anh và Cảnh Nặc.
Chính là đứa bé này cùng Cảnh Nặc lớn lên quá giống nhau. Ôm nó, giống như trở về 20 năm trước, ôm Cảnh Nặc mới sinh ra vậy.
Đây tất nhiên là bảo bối của Cảnh Nặc.
Ba Cảnh ngẩng đầu, rối rắm nhìn Cố Thừa Nghiên.
“... Đứa bé thật sự là cậu sinh?”
Cố Thừa Nghiên: “...”
Anh nhìn Cảnh Nặc. Cảnh Nặc giả vờ lơ đãng nhìn trời, lại âm thầm ra hiệu với anh.
Vậy anh còn có thể nói gì nữa? Cố Thừa Nghiên cắn răng, cười mà không phải cười, nhận mệnh nói:
“Đúng vậy.”
Ba Cảnh hít một hơi, miệng trương thành hình chữ O.
Thật ra ông không cần nói thêm gì, Cố Thừa Nghiên cũng có thể đọc được tâm tư của ông trên mặt. Đôi cha con này quả thực cùng một tính nết, không giấu được chuyện trên mặt.
Lúc này, trên mặt ba Cảnh lấp lánh viết một câu: “Ô mác, Nặc Nặc thế mà là CÔNG!”
Cố Thừa Nghiên cười mỉm và mài răng hàm sau, cố gắng duy trì thể diện trước mặt ba Cảnh.
Hảo Nặc Nặc, em, đợi, anh!
Sau chuyện này, ba Cảnh trìu mến ôm lấy cháu đích tôn của mình, yêu thích không muốn buông tay. Đồng thời, thần sắc nhìn về phía Cố Thừa Nghiên lại vô cùng phức tạp.
Cố Thừa Nghiên một mực mỉm cười chống đỡ.
Nhưng anh và bảo bối rốt cuộc cũng đã danh chính ngôn thuận ở lại cùng mọi người trong nhà Cảnh Nặc trải qua cái Tết Ti Lan Khắc Phần tượng trưng cho sự đoàn viên này.
Mọi người hỉ khí dương dương, hoan thanh tiếu ngữ, hòa thuận vui vẻ.
Ít nhất bề ngoài nhìn là như thế.
Và ít nhất Cảnh Nặc là thật sự vui vẻ.
Một tảng đá lớn trong lòng cậu rơi xuống đất, liền vô tâm vô phổi mà cười ngây ngô ở đó. Đồng thời, cậu bắt đầu thực thi đặc quyền của chồng đối với Cố Thừa Nghiên, ví dụ như gác chân lên bàn trà, sai bảo Cố Thừa Nghiên bóc quýt, lột nho cho cậu, sau đó đưa đến tận miệng.
Mấy ngày này tâm trạng Cảnh Nặc rõ ràng tốt lên, còn thường xuyên cười với Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên hiếm khi được nhận đãi ngộ này, vốn đã hầu hạ ân cần, Cảnh Nặc chủ động sai phái anh, liền đại biểu anh có giá trị lợi dụng, có nhu cầu, tình yêu không xa, đây chính là dấu hiệu tốt.
Cố Thừa Nghiên ước gì được nâng Cảnh Nặc trong lòng bàn tay mà hầu hạ, hoàn toàn không biết Cảnh Nặc chỉ là đang cosplay chồng khốn nạn.
Cùng với việc bị ba Cảnh mắng xong lại thành thật bỏ chân xuống khỏi bàn trà.
Lúc chia tay, ba Cảnh nhìn Cố Thừa Nghiên muốn nói lại thôi. Muốn nói hy vọng anh đừng bắt nạt Cảnh Nặc, nhưng người ta là đang làm vợ; muốn nhờ vả anh chăm sóc tốt cho Cảnh Nặc, nhưng người ta là đang làm vợ.
Nói nhiều có khi lại bị cho là cố ý làm khó người ta, thành ác công mất.
Cuối cùng ba Cảnh chỉ đơn giản dặn dò một câu: “Nếu... đã như vậy... Các con sau này phải sống thật tốt nhé.”
Cảnh Nặc hiện giờ khắc ghi tinh thần trách nhiệm của mình, rất có phong thái làm chồng, cằm hếch lên, trịnh trọng bày tỏ: “Yên tâm đi ba ơi, có con ở đây, sẽ chăm sóc tốt cho họ!”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc ít lời ôm bảo bối đứng một bên, che khuất biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của mình.
Thượng tướng Cố thâm cơ sau một hồi thao tác, đạt được như ý nguyện cái danh phận anh muốn.
Chỉ là quá trình hơi gập ghềnh, sự thật hơi có sai khác.
Nhưng lại có thể làm sao được đây? Dù sao Cảnh Nặc vui vẻ là được rồi.