Chương 09
Cố Thừa Nghiên trên tay dùng chút sức, ghì Cảnh Nặc dìm cậu xuống dưới bàn, quỳ giữa hai chân hắn. Đầu mũi Cảnh Nặc gần như chạm vào áo choàng tắm của Cố Thừa Nghiên, đầu bị ghì chặt, hoàn toàn không thể cựa quậy.
Cố Thừa Nghiên cởi dây buộc áo choàng tắm. Má và môi Cảnh Nặc áp sát hắn, lập tức làm hắn nổi hứng. Hắn nhỏ giọng dụ dỗ: “Nào, ăn chút khác.”
“Không... A!” Cảnh Nặc không ngửi thấy mùi Alpha đặc trưng, nhưng cậu không thể lờ đi hơi thở đàn ông gần sát. Cậu thật sự không thể thở. Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, Cố Thừa Nghiên một khi đã mở miệng thì đã muốn là phải được, chẳng cho cậu cơ hội từ chối. Không muốn ăn cũng phải ăn.
Để bớt chịu khổ, Cảnh Nặc cố làm ra vẻ ngoan ngoãn, hơi hé miệng nhỏ, làm theo ý hắn. Thế mà đối phương lại được đằng chân lân đằng đầu.
Phía trên truyền đến tiếng dao nĩa. Cố Thừa Nghiên đang cắt bít tết. Hắn thong thả gắp một miếng thịt bò, không vội ăn vào miệng, mà là xoa đầu Cảnh Nặc, nói với cậu: “Nếu trước khi ta ăn xong cơm mà ngươi còn chưa làm xong, ta sẽ phải đút cho ngươi chút rượu nữa.”
Khoảnh khắc đó, Cảnh Nặc thật muốn phun thứ trong miệng ra, hét lớn vào mặt hắn: Đưa rượu cho ta! Ta làm mẫu uống cạn cả chai không được sao! Thế rồi, giây tiếp theo, Cố Thừa Nghiên dùng mũi giày đá đá mông cậu, đầy ẩn ý nói thêm: “Dùng chỗ này.”
Cảnh Nặc: “……” Cậu cố hết sức cam chịu, cam chịu mà cố hết sức. Cũng không biết là tài nghệ của cậu quá tệ hay là Thượng tướng Cố quá câu giờ, vậy mà thật sự đến trước khi Cố Thừa Nghiên đặt dao nĩa một giây mới xong.
“Tài nghệ dở thật.”
Hắn bị nắm cánh tay kéo lên, lại lần nữa ngồi lại trên đùi Cố Thừa Nghiên. Vành mắt Cảnh Nặc đỏ, môi cũng đỏ, đỏ đến căng mọng, thở hổn hển. Trong miệng vẫn còn vị còn sót lại, nhả ra không được mà nuốt cũng không xong. Cậu mím môi, mắt ngấn nước nhìn Cố Thừa Nghiên, cầu xin hắn sớm tha cho mình, để cậu đi súc miệng.
Tâm trạng Thượng tướng Cố như ngày thường, ngay cả hơi thở cũng không có chút nào thay đổi. Hắn giữ chặt cằm cậu, ánh mắt dò xét từng chút, không nhìn ra có hài lòng với sự hầu hạ của Cảnh Nặc hay không. Hồi lâu sau, hắn hàm ý khó hiểu nói: “Chưa làm sạch.”
Sống lưng Cảnh Nặc lập tức lạnh toát, không biết hắn lại muốn làm sao hành hạ cậu.
May mà, Cố Thừa Nghiên chỉ bưng bát canh trên bàn, lấy một muỗng đưa tới miệng cậu. Cảnh Nặc nhìn bát canh màu trắng sữa, rồi nhìn Cố Thừa Nghiên. Đối phương kiên nhẫn lắm chờ cậu. Cảnh Nặc cụp mắt, mi mắt run run, hé miệng nhỏ húp từng chút.
Súp nấm kem ngọt. Bên trong có vài mẩu nấm cậu không nhận ra. Uống xong một ngụm, Cảnh Nặc vô tình chép miệng, liếm môi, vẻ thòm thèm. Cứ thế, Cố Thừa Nghiên đút cậu từng muỗng, cho đến khi bát canh hết.
Tiếng muỗng đặt vào bàn làm bữa ăn này kết thúc. Cảnh Nặc lúc này mới hiểu ra, hóa ra là bắt cậu “làm sạch” theo kiểu đó.
Đúng rồi còn gì! Tất cả đều làm sạch, nuốt xuống hết! Trong miệng chút mùi tanh còn vương cũng không còn! Chỉ còn mùi súp nấm kem! Mím môi, trong mắt đầy rẫy oán giận, nhưng tức mà chẳng dám nói gì. Nhân lúc đối phương chưa kịp thấy, cậu vội vàng kiểm soát nét mặt.
Nhu nhược mà giả vờ như không có gì. Cố Thừa Nghiên vỗ nhẹ eo cậu, “Đi súc miệng đi.” Cảnh Nặc tuột khỏi đùi hắn, nhanh chân bỏ đi.
Chờ cậu từ nhà vệ sinh ra, bát đĩa thừa trên bàn đã bị dọn đi. Cố Thừa Nghiên ngồi ở ghế bành trước cửa sổ lớn. Cảnh Nặc thấy hắn quay lưng lại, mong được xem như vô hình, khẽ khàng bước về phòng ngoài.
Cố Thừa Nghiên như có mắt sau lưng, chẳng ngoái đầu nói: “Qua đây.”
Đêm nay mây quá dày, ánh trăng bị che lấp kín mít, chẳng lọt được chút nào xuống đất. Đêm không trăng, bầu trời Đế đô sẽ bật sáng một mặt trăng nhân tạo, y như thật. Ánh trăng thanh khiết rọi xuống, đậu trên người người đàn ông cạnh cửa sổ.
Áo choàng tắm của Cố Thừa Nghiên được buộc ngay ngắn, điều này làm Cảnh Nặc nhẹ nhõm chút. Ghế dài chỉ đủ một người ngồi. Thượng tướng Cố vỗ nhẹ đùi mình, ra hiệu Cảnh Nặc ngồi lên. Cảnh Nặc ngập ngừng một chút. Cậu hơi sợ.
Nhưng lại chẳng dám để đối phương chờ lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, Cảnh Nặc giả ngây, quỳ dưới chân Cố Thừa Nghiên, giống một thú cưng ngoan ngoãn. Hai tay đặt trên đùi hắn, cằm tựa lên đó.
Cậu hết sức cẩn thận nhìn về phía Thượng tướng Cố. Đối phương chỉ nhìn cậu một cái, không có biểu hiện gì rồi nhìn chỗ khác.
Cảnh Nặc thở phào. Phòng riêng VIP tiếp đón Thượng tướng Cố nằm ở tầng cao nhất của câu lạc bộ. Từ chỗ cao này nhìn xuống, vườn hoa sáng đèn rực rỡ sắc màu. Đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Phía xa, cây cối chẳng hề cao lớn như thế khi nhìn từ mặt đất, nhưng vẫn không thấy hết khu rừng. Máy tuần tra đang làm đúng phận sự bay vòng quanh tòa nhà.
Bất chợt, phía cuối khu rừng vụt lên một tràng pháo hoa. Thành chính đêm nay chắc là có lễ hội gì đó. Pháo hoa cứ thế từng đợt bung nở.
Cảnh Nặc nhúc nhích, ngồi dậy nhìn về phía xa. Khoảng cách quá xa xôi, nhìn từ đây, gần như chỉ còn cỡ móng tay cái, yếu ớt bung nở như bọt nước. Tiếng động thì khỏi phải nói, chẳng nghe thấy gì. Mặc dù như thế, Cảnh Nặc vẫn không chớp mắt nhìn.
Lát sau, pháo hoa tắt hết, mọi thứ trở lại yên lặng. Cảnh Nặc cảm thấy một ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người mình. Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên cũng đang nhìn cậu, hai người nhìn nhau im lặng. Sau đó, Cảnh Nặc lại áp sát vào đùi Cố Thừa Nghiên.
Đêm nay tĩnh lặng không lời. Cố Thừa Nghiên lâu lắm rồi mới cảm thấy sự yên bình dễ chịu này. Cảnh Nặc tính toán ra tần suất thay ca mới nhất của máy bay tuần tra đêm và độ sâu ước chừng của khu rừng.
·
Bắt đầu từ hôm nay, Cảnh Nặc thật sự trở thành người hầu riêng của Thượng tướng Cố. Không rõ công việc thường ngày của Thượng tướng Đế quốc Cố Thừa Nghiên có bận không, dù sao Cảnh Nặc thấy hắn dạo này rảnh lắm, gần như ở hẳn lại câu lạc bộ. Quần áo riêng cũng nhét vào vài bộ trong tủ đồ.
Nghe nói hắn vừa đi công tác về, hiện tại có lẽ đang nghỉ ngơi. Cuồng Sa tiếp đãi trọng thịnh, cấp phục vụ tốt nhất. Các kiểu trò vui cực kỳ xa hoa Cảnh Nặc chưa nghe bao giờ, chưa thấy bao giờ. Thì ra giới thượng lưu chơi hoa đến thế.
Mấy Alpha trẻ tuổi khác Cảnh Nặc cũng quen mặt. Nhớ lúc khi đó cùng đi có bốn người, hiện tại chỉ còn ba. Nghe nói đều là lính hắn, tên cũng thú vị, lần lượt là Vệ Hải, Vệ Lộ, Vệ Không. Đang nghỉ còn phải ra ngoài hầu sếp, thật khổ. Mà chẳng khổ bằng cậu.
Cảnh Nặc đã tính, Cố Thừa Nghiên buổi tối thực sự ngủ ít lắm. Hắn ngủ ít lại dễ tỉnh, chắc là sự ảnh hưởng của việc hay chinh chiến trận mạc. Cảnh Nặc đa phần đều ngất xỉu giữa chừng.
Có một lần khuya khoắt đi vệ sinh, tiếng động rất nhỏ vẫn làm Thượng tướng Cố tỉnh giấc. Khi đó cái nhìn đề phòng lại dữ tợn của hắn khiến Cảnh Nặc sợ đến nỗi rớt xuống khỏi giường.
Nửa đêm còn lại cậu chẳng dám lên giường, chạy ra nằm co ro suốt đêm trên ghế sô pha. Nào ngờ ngày hôm sau thức dậy vẫn thấy mình ở trên giường.
Đến tối, hình như e là cậu khuya lại thức giấc làm phiền mình, Thượng tướng Cố chẳng chút thương xót đảm bảo cậu ngủ một mạch đến sáng. Cảnh Nặc: “……” Mỗi khi ngày mới đến, Cố Thừa Nghiên luôn khỏe khoắn dậy đúng giờ. Cái gì mệt mỏi, đau ê ẩm đều là Cảnh Nặc tự mình chịu. Cậu đúng là muốn nghi ngờ đời người.
Lúc này, Cố Thừa Nghiên đứng trước tủ đồ mặc đồ. Cảnh Nặc hậm hực ngồi dưới đất, đầu tổ quạ, người hờ hững che chiếc mền. Đừng thắc mắc tại sao cậu dưới đất. Cậu chỉ muốn xuống giường. Cậu chẳng biết làm sao mà ngồi hẳn xuống đất. Còn kéo mền xuống theo.
Cố Thừa Nghiên nghe thấy tiếng động, ngoái đầu nhìn cười khẩy một tiếng. Cảnh Nặc tức mà chẳng dám nói, dù sao vừa rồi Thượng tướng Cố còn rất biết ý bảo cậu dậy ăn sáng.
Lưng và đùi Cố Thừa Nghiên cơ bắp săn chắc, đầy sức mạnh. Còn cậu, dưới mền, chỗ nào cũng đau âm ỉ ở những nơi có lằn ranh với da thịt ban đầu. Cảnh Nặc gục đầu vén mền, nhìn tay chân bé tí không chút sức lực của mình, cùng với cái bụng không chút cơ bắp. Cậu buồn bã.
Hắn biết khác biệt về sức vóc của Alpha và Beta to lớn lắm, nhưng tại sao lại lớn thế? Quá bất công. Đêm qua cậu so với Cố Thừa Nghiên còn ngủ lâu hơn một chút mà... “...
Đồ nhà quê ở tinh cầu thấp kém nào có thói quen ăn sáng, hừ, ăn sáng đúng là thanh lịch. Tụi mình ngâm hạt đậu chấm bánh bao là cho qua rồi, còn bữa sáng... Ôi, buồn ngủ!” Cảnh Nặc nằm bò ở mép giường lẩm bẩm.
Cố Thừa Nghiên đi tới rồi nhấc cậu ném xuống giường: “Nói lầm bầm gì? Chẳng phải chính ngươi đòi đi ra ngoài cùng ta sao?” Đúng rồi đúng rồi. Cố Thừa Nghiên đi chỗ khác chơi bời lúc không dẫn theo cậu, Cảnh Nặc đến cả căn phòng này cũng không ra khỏi.
Cậu cần thu thập tin tức, tìm đường thoát thân, không thể cứ mãi bị giữ lại đây. Đêm qua Cảnh Nặc gắng gượng không để mình ngất, lúc Cố Thừa Nghiên vui vẻ thì khẽ xin đối phương cho mình đi cùng. Cố Thừa Nghiên đồng ý.
Cảnh Nặc biết tiến biết lùi: “Ta nói ta mặc đồ cùng ngài ăn sáng đây.” Nhanh nhảu trườn đến bên kia tìm đồ đi. Ăn sáng xong, cả bọn đến sân gôn đánh gôn. Cảnh Nặc có nhiệm vụ làm người nhặt bóng, vác túi gôn chạy đi chạy lại, đưa gậy, nhặt bóng, xem đường... Mấy ông chủ chơi bời khi tất nhiên phải có người làm những việc lặt vặt này.
Bì Khắc Tư chỉ muốn tự tay hầu hạ Thượng tướng Cố, nhưng hắn phải cùng đánh gôn, còn phải lần lượt dùng lời nịnh hót không trùng lặp để khen ngợi Thượng tướng Cố. Đành phải liên tục nháy mắt với Cảnh Nặc, bảo cậu lanh lợi hơn mà hầu hạ.
Cảnh Nặc đau lưng mỏi gối. Lúc đầu còn chẳng dám làm biếng. Sau đó Bì Khắc Tư ra hiệu cậu cũng vô dụng. Mệt chết rồi. Cậu đứng cách Thượng tướng Cố hai bước chân, công khai làm biếng. Chống gậy gôn mà, nửa thân người dồn hết lên cây gậy này. Bóng đánh ra cậu cũng chẳng thèm nhặt. Đưa gậy thì kiễng chân, rướn dài tay đưa qua, cốt là bất động được chừng nào hay chừng ấy.
Chờ đến túi bóng hết sạch, ý muốn của Cảnh Nặc cũng đạt được. Vừa lúc có người hầu khác lái xe chở bóng tới. Cậu lén lút qua bàn với người ta, bảo anh ta lái một lát, sau đó quay lại nghiêm chỉnh nói đi nhặt bóng.
!! Trời ơi, chiếc xe này thoáng thật, ngồi sướng thật, thoải mái ghê. Nhìn kìa, trời xanh thật, cỏ xanh thật. Gió cũng dễ chịu trong lành...
Cảnh Nặc chìm đắm nghĩ, nếu được nằm thì còn sướng hơn. Biết đủ là vui. Cảnh Nặc tự nhủ, vừa nghỉ vừa xem xét địa hình quanh sân gôn đã quá tốt rồi.
Thế rồi, mông cậu còn chưa kịp ấm chỗ, Cố Thừa Nghiên bỗng nhiên nói không chơi nữa, muốn đổi chỗ chơi bi-a. Cảnh Nặc chậm rãi ngoái đầu, trong mắt đầy rẫy trách móc và khó tin. Làm sao lại thế này...
Phía xa, Bì Khắc Tư lại ra hiệu bằng mắt với cậu. Cảnh Nặc đành nuốt giận, trườn xuống khỏi xe, tay chân run rẩy mà đi theo. À, Thượng tướng Cố còn nói —— “Chẳng bao xa đâu, đi bộ qua đi.” Cảnh Nặc đúng là muốn quỳ lạy hắn. Tha cho tôi!
Cố Thừa Nghiên đi hai bước, cứ thấy bên cạnh thiếu thiếu gì, dừng bước ngoái đầu, liền thấy Cảnh Nặc mặt mày mệt mỏi rã rời. Hắn đứng lại. Mọi người cũng dừng lại theo, cùng lúc nhìn về phía Cảnh Nặc. Cảnh Nặc...
Cảnh Nặc thầm nghĩ: Muốn giết muốn chặt tùy các người, miễn là ta mệt chết rồi. “Đi chậm thế, bắt ta chờ ngươi à?” Cố Thừa Nghiên thờ ơ hỏi, chẳng biết vui buồn. Cảnh Nặc lập tức da căng, thật nhanh chạy đến cạnh hắn, lấy lòng mà nắm cổ tay áo hắn.
Cố Thừa Nghiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, hình như không định dễ dàng thế tha cho cậu. Giữa bao người, Cảnh Nặc mắt sợ hãi, muốn cầm tay đối phương, rồi lại chẳng dám.
Bì Khắc Tư vội vã lên tiếng hòa giải: “Thượng tướng Cố, thằng bé này mới đến, không biết phép tắc. Chỗ này của chúng tôi đầy rẫy người biết nghe lời. Hay là tôi chọn lại cho ngài vài người khác?”
Cảnh Nặc lập tức giận điên. Tên khốn này bề ngoài là giúp cậu, thật ra là muốn đuổi cậu đi, rồi thay người phe mình vào bên cạnh Cố Thừa Nghiên. Nếu thế, cậu cũng không còn lợi dụng được. Lời hẹn dùng để câu giờ trước kia muốn bỏ cũng chẳng phải một lời sao? Coi cậu là đồ ngu à?!
Nói gì đi nữa, Thượng tướng Cố không làm chết cậu, lại đã dẫn theo bên mình, cậu chính là yên ổn.
Thời gian quý báu tìm đường thoát hiện tại hoàn toàn dựa vào đối phương làm bình phong. Một khi Cố Thừa Nghiên đổi sang người khác trước khi cậu sẵn sàng, cậu cũng chỉ còn cách mặc kệ Bì Khắc Tư xử lý.
Để cản Cố Thừa Nghiên lên tiếng, Cảnh Nặc chẳng màng gì, ôm riết tay hắn, ngước mặt, khẽ xin xỏ: “Đau lưng, hết hơi rồi. Không phải cố tình chậm chạp đâu.” Thượng tướng Cố nhìn từ trên cao liếc Cảnh Nặc một cái.
Từ chỗ cao của hắn nhìn xuống, Cảnh Nặc vốn đã thấp hơn hắn một cái đầu, trông lại nhỏ hơn. Nửa thân trên áp chặt vào cánh tay hắn. Qua tay áo cũng cảm thấy hơi ấm người cậu. Tay cậu còn chạm thẳng vào bụng không che của hắn. Vẻ đáng thương mặc đồ vào so với không mặc gì lại hấp dẫn hơn chút.
Cố Thừa Nghiên rụt mắt, giơ tay rút tay về. Cảnh Nặc lòng lạnh ngắt. Ngón tay theo sát định níu tay áo hắn. Ngay sau đó, tay Cố Thừa Nghiên chắc chắn đỡ hông cậu.
“Thôi,” giọng hắn hình như có chút khinh thường, “Cái này dùng tạm được.”
Cảnh Nặc mắt ngấn nước chửi thầm trong lòng .