TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 8

Chương 08

“Hầu tước Light đã chết, đây lại là Thượng tướng Cố Thừa Nghiên của Đế quốc. Ngài đã tốn lớn như vậy công sức để lấy lòng hắn, chắc hẳn không chỉ muốn hắn ghé thăm vài lần thôi đúng không?”

Bì Khắc Tư đối diện với những vết tích mập mờ đó, đã không thể dùng ánh mắt săm soi để xúc phạm đối phương nữa. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đang hăm dọa ta?”

Tình thế đã lật ngược. Cảnh Nặc nghĩ.

Bì Khắc Tư đương nhiên có thể không quan tâm đến sống chết của cậu, nhưng nếu Cố Thừa Nghiên thấy thú vị thì hắn ta phải cân nhắc làm thế nào để ổn định Cảnh Nặc.

Cậu thuận theo có lẽ không giúp được gì, nhưng nếu cố tình gây khó dễ thì sẽ thực sự ảnh hưởng đến việc hắn ta lấy lòng Thượng tướng Cố.

Sự thật này khiến Bì Khắc Tư rất khó chịu. Giá như Thượng tướng Cố coi trọng một nhân viên phục vụ khác, mọi chuyện sẽ diễn ra theo kế hoạch của hắn ta.

Cảnh Nặc bắt chước điệu bộ của Bì Khắc Tư, nhún vai, khóe môi nhếch lên một độ cong châm biếm: “Yên tâm, có lẽ ta chỉ muốn tìm kiếm sự hợp tác thôi? Đương nhiên ngài cũng có thể không đồng ý, dù sao, ngài đã có lời hẹn với Nguyễn thiếu gia từ trước rồi mà.”

Bì Khắc Tư bình tĩnh đánh giá Cảnh Nặc, trong lòng cũng đang cân nhắc. Cậu của Nguyễn Như Đường, Tô Mang, là người kế thừa đầu tiên của nhà Bá tước, hắn đương nhiên không dám đắc  tội. Nhưng so với Thượng tướng Cố Thừa Nghiên, mấy trò vặt của Nguyễn thiếu gia căn bản không đáng nhắc đến.

Lão Hầu tước đã chết, để lại một cơ ngơi lớn cần người tiếp nhận. Mà Thượng tướng Cố, hiếm khi đến chốn ăn chơi này, lại chủ động tìm đến. Vì điều gì, có lẽ cả hai đều ngầm hiểu.

Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha chiếc đùi vàng này.

“Ngươi có điều kiện gì?” Bì Khắc Tư hỏi.

Cảnh Nặc giơ ra hai ngón tay.

“Một, tiền thưởng Thượng tướng Cố cho ta toàn bộ thuộc về ta, ngoài ra tháng này còn phải trả cho ta hai vạn Tệ Ngân Hà tiền lương.”

“Hai, đúng theo lời hẹn trước đây, hết một tháng, ta lập tức bỏ đi, không được cản trở hoặc làm hại ta.”

Bì Khắc Tư nghe xong lập tức thở phào, nhưng trên mặt vẫn giả vờ khó xử.

Đồ nhà quê ở tinh cầu nhỏ bé, chưa hiểu chuyện đời, còn tưởng rằng hắn ta có thể đưa ra điều kiện gì ghê gớm chứ.

Cảnh Nặc nghiêm túc nói: “Ta có thể chiều theo ý ngươi mà hết lòng phục vụ Thượng tướng Cố, giúp ngươi nhanh chóng đạt được mong muốn. Nhưng đồng thời, ngươi cũng không được hãm hại ta sau lưng. Nếu không dù có liều cái mạng này, ta cũng sẽ chọc giận Thượng tướng Cố, kéo theo toàn bộ Cuồng Sa để chôn cùng.”

Bì Khắc Tư hoàn toàn an tâm, nhưng lại tỏ vẻ hốt hoảng. Hắn vội vàng lấy lòng an ủi: “Ngươi xem, lời này nói ra, chuyện trước đây đều là hiểu lầm, đều đã qua rồi.

Ngươi yên tâm, hiện giờ chúng ta có cùng mục đích, chính là đồng minh còn bền chắc hơn kim cương. Ta cũng không phải kẻ hồ đồ. Trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại đây, có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta tuyệt không từ chối.”

Hắn nói nghe có vẻ chân thành. Một tay nắm lấy tay Cảnh Nặc, như là thực lòng lo lắng cho cậu: “Ngươi cũng biết, tính cách Thượng tướng Cố tàn bạo, không phải kẻ dễ đối phó. Việc phục vụ hắn, ít nhiều cũng phải chịu đựng một chút. Nhưng ngươi yên tâm, tiền, ta một xu cũng không thiếu ngươi. Chỉ cần ngươi làm Thượng tướng Cố thoải mái, hết một tháng là ta sẽ cho ngươi rời đi, dù có gánh chịu áp lực lớn đến mấy!”

Nghe xong lời bảo đảm này, gương mặt căng thẳng của Cảnh Nặc rốt cuộc giãn ra, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi giữ lời?”

Bì Khắc Tư giơ thẳng ba ngón tay: “Nếu ta thất hứa, trời chu đất diệt!”

Cảnh Nặc mím môi, thầm nghĩ: Ngươi thật là họ Bì (ám chỉ bỉ ổi).

Bì Khắc Tư đạt được mục đích, liền không nán lại nữa. Hắn dặn dò Cảnh Nặc ăn ngon uống tốt, rồi rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Cảnh Nặc đói đến mức mắt hoa lên, ăn nhanh mấy miếng cơm. Từ trong người móc ra một cái máy liên lạc, dùng nĩa cạy ra, thành thạo tháo rời nó, lấy ra chip quan trọng nhất bên trong.

Đây là thứ cậu trộm từ trên người Bì Khắc Tư. Vừa rồi cậu lớn tiếng mà giả vờ ngu ngốc, chính là để đối phương cảm thấy cậu không có tầm nhìn, dễ điều khiển, từ đó lơ là cảnh giác.

Sau sự kiện máy tuần tra, Bì Khắc Tư khẳng định phải tăng cường tuần tra. Cậu không muốn lúc nào cũng bị những người vệ sĩ kia “quan tâm đặc biệt”.

Cảnh Nặc đập vỡ toàn bộ các linh kiện khác, xả vào bồn cầu. Lại chia tiền giấu ở bình hoa, khe hở đầu giường, mặt sau ngăn kéo và cả lỗ thông gió.

Khối chip quan trọng nhất có thể giúp cậu đi lại tự do không bị cản trở ở nhiều nơi. Nó rất nhỏ, càng dễ giấu. Cảnh Nặc nhét nó vào một chỗ kín đáo.

Mọi thứ xong xuôi, cậu mới ngồi xuống thong thả ăn hết phần thức ăn còn lại, dù đã lạnh ngắt.

Ăn xong, Cảnh Nặc gọi người dọn dẹp. Không ngờ người vào lại là Bì Khắc Tư.

Hắn ta giận dữ dẫn một đám đông xông vào. Cảnh Nặc căng thẳng đứng lên: “Lão bản Bì còn có chuyện gì sao?”

Bì Khắc Tư nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu, hừ lạnh một tiếng, vung tay: “Khám xét!”

“Các ngươi làm gì vậy!” Cảnh Nặc hoảng sợ chất vấn.

Không ai trả lời cậu.

Một đám người rầm rộ lục tung sau, tất nhiên là không tìm thấy gì. Nhưng lại từ các góc kẹt lôi ra không ít tiền giấy. Mỗi chỗ mười mấy hai mươi tờ, cộng lại cũng có trên dưới trăm tờ.

Những tờ tiền này chất đống trước mặt Cảnh Nặc. Cậu tức giận đến run rẩy, như bị sỉ nhục nặng nề. Sắc mặt tái mét, trừng mắt nhìn Bì Khắc Tư: “Lão bản Bì, ngươi đã nói...”

Bì Khắc Tư không lộ vẻ gì, trong lòng cũng kinh ngạc. Vừa mới vào thấy Cảnh Nặc căng thẳng, hắn kết luận là cậu đã nhân cơ hội lấy trộm máy liên lạc của mình. Không ngờ chỉ gặp phải kiểu giấu tiền thô thiển này.

Chẳng lẽ là hắn ta không cẩn thận làm rơi ở nơi khác?

Hắn ta lập tức đổi thái độ, xoay mặt  như chớp, hiền lành nói: “Xin lỗi, nhầm lẫn, đừng căng thẳng. Chỉ là vừa rồi có người nói căn hộ suite này giấu vật phẩm nguy hiểm. An toàn của ngươi và Thượng tướng Cố đều là ưu tiên hàng đầu của ta, không thể lơ là.”

Hắn vẫy tay, những người khác lập tức thu dọn trong phòng. Tiền cũng gấp gọn lại. Bì Khắc Tư nhận lấy, xếp ngay ngắn rồi trả lại cho Cảnh Nặc.

“Ta đã đồng ý, sẽ không lấy tiền thưởng của ngươi. Ngươi đếm xem, xem có thiếu không?”

Cảnh Nặc giật lấy, nhịn hết chịu nổi, vẫn chọn kiểm kê ngay trước mặt. Bì Khắc Tư thấy thế, nụ cười khinh miệt trong đáy mắt càng thêm rõ ràng.

Một đám người rầm rộ mà đến, lại rầm rộ mà đi. Chờ đến khi trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại Cảnh Nặc một mình, mặt trời đã sắp lặn.

Đây tính là thoát chết sao? Cảnh Nặc có chút mệt mỏi, nằm xuống giường lại cảm thấy quay về đêm hôm qua.

Nệm mềm mại đối với cậu mà nói không hề thoải mái. Không chỉ không thể nghỉ ngơi giảm bớt đau nhức, còn làm cậu lúc nào cũng có ảo giác mình đang lắc lư trên thuyền.

Cảnh Nặc bực tức xuống giường. May mắn trên sàn nhà trải thảm dày. Ngồi trên thảm, sau mấy lần xoay trở, rốt cuộc mò ra được một tư thế dễ chịu, cứ thế nằm ghé ở mép giường ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, Cảnh Nặc cảm thấy có người đang phá giấc ngủ của mình, vuốt vuốt trên má cậu. Cảm giác nóng bỏng rõ ràng lập tức làm cậu giật mình tỉnh giấc.

Đột nhiên mở mắt, Cảnh Nặc phát hiện mình bị một thân hình cao lớn bao phủ. Người đó chân dạng rộng ngồi ở mép giường, vừa vặn kẹp cậu ở giữa hai đầu gối. Thứ gì đó lúc này đang cọ xát mặt cậu.

Cảnh Nặc hoảng loạn ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo cảm giác dính nhớp không rõ.

Một bóng tối lớn đổ xuống mặt cậu. Xuyên qua bản thể đáng sợ của bóng ma đó, Cố Thừa Nghiên cười như không cười dò hỏi:

“Sao không ngủ trên giường?”

Cảnh Nặc hoảng sợ, phản xạ muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu đâu đẩy nổi. Bản thân ngược lại bị ngã ngửa 

Bên dưới áo choàng tắm không mặc gì. Cảnh Nặc bất chấp đau đớn, che lấy mông luống cuống bò dậy quỳ trên mặt đất, lại không cẩn thận dẫm áo choàng tắm. Cổ áo tuột xuống tận vai. Cậu lại vội vàng kéo áo choàng lên, vô thức liếm liếm môi. Hơi thở đàn ông Alpha làm cậu sửng sốt một chút.

Đối diện với ánh mắt hứng thú của Cố Thừa Nghiên mới nhận ra đó là cái gì.

... Biến thái!

Đáng tiếc Cảnh Nặc giận mà không dám nói, chỉ có thể dùng sức dùng mu bàn tay lau miệng, quay đầu về phía bên cạnh khạc nhổ.

Phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Cảnh Nặc căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Thừa Nghiên đột nhiên đứng lên. Cảnh Nặc sợ đến mức nhanh chóng lùi sát ra sau, co rúm vào chân tường.

Đừng thấy cậu ở trước mặt Bì Khắc Tư ăn nói lớn tiếng, nhưng thật sự đối diện với Cố Thừa Nghiên, cậu vẫn theo phản xạ mà run rẩy.

Trong đó còn kèm theo một chút đau lưng mỏi gối không thể tả.

Hôm nay Cố Thừa Nghiên mặc một bộ vest đen, trang trọng hơn hôm qua, rất có vẻ người tài giỏi. Nó làm nổi bật dáng người vai rộng, eo thon, chân dài của hắn một cách rất rõ ràng. Toàn thân trên dưới không có chỗ nào cẩu thả, hoàn toàn là vẻ ngoài nghiêm chỉnh của một mặt người dạ thú.

Cảnh Nặc bị dọa đến dính sát chân tường. Đối phương sau khi đứng dậy lại không hề nhìn cậu, lập tức đi thẳng vào phòng tắm.

Điều này khiến cậu cảm thấy mình giống như một trò đùa bị trêu chọc.

Cảnh Nặc dựa vào tường, nghiến răng mà mắng, cầm lấy khăn giấy lau điên cuồng gương mặt và môi.

Cậu cũng muốn mạnh mẽ hơn một chút, chỉ là còn chưa nghĩ được ba phần, trước mắt liền lập tức hiện lên hình ảnh Cố Thừa Nghiên bắt lấy đầu Viên Băng Thanh đập vào bàn trà.

Cố Thừa Nghiên đang tắm, có nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, chu đáo bày biện bữa tối, sau đó vội vàng lui ra.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tiếng nước trong phòng tắm trở nên rõ ràng lạ thường.

Rất lâu sau, nước trong phòng tắm ngừng.

Tim Cảnh Nặc cũng muốn ngừng đập.

Cố Thừa Nghiên khoác áo choàng tắm đi ra. Cảnh Nặc vẫn mặc chiếc áo choàng tắm đó, sợ hãi dựa ven tường như đang chịu phạt, không dám nhìn hắn, nhưng lại lén lút quan sát mọi cử chỉ của hắn.

Không cẩn thận chạm mắt, giây tiếp theo liền giả vờ như không có gì mà quay đầu đi, giả vờ trong suốt.

Cố tình Cố Thừa Nghiên như thể cố ý đối đầu với cậu, đi qua đi lại trước mặt cậu rất nhiều lần. Cảnh Nặc bối rối tránh đi ánh mắt hắn, chờ hắn rốt cuộc ngồi xuống bên bàn mới thở phào.

Đồ ăn mà câu lạc bộ Cuồng Sa cung cấp cho khách quý từ trước đến nay đều phong phú. Tôm hùm Na Uy, cua biển, món ngon từ núi rừng và biển cả, cái gì cần có đều có. Bò bít tết Ký Ninh tốt nhất mỗi ngày sáng sớm được chuyển bằng đường không từ tinh cầu Y Thái Lai xa xôi đến; rau quả đến từ trang viên “Một Mẫu Đất Trồng Rau” quý báu nhất Đế đô, nghe nói trái cây rau củ đặc biệt cho Hoàng gia đều đến từ nơi này; rượu vang đỏ Roman Ni cổ xưa trải qua năm tháng, một chai đã mấy chục vạn Tệ Ngân Hà, nhưng ở đây, chỉ là đồ uống mà các quý tộc tùy tiện sử dụng...

Cảnh Nặc buổi chiều mới ăn, hiện tại không đói, nhưng nhìn thấy những món ăn ngon lành này vẫn nuốt nước miếng.

Có rất nhiều thứ cậu chưa từng thấy qua.

Cưỡng ép mình dời đi tầm mắt, đột nhiên nhận thấy Cố Thừa Nghiên nhàn nhạt nhìn cậu một cái.

“...”

Không cần nghĩ sâu, cũng có thể nhìn ra ánh mắt này là bảo cậu qua đó.

Giống như gọi một con chó.

... Chó cũng không nghe lời bằng hắn.

Cảnh Nặc gần như chạy nhanh đi đến đứng bên cạnh bàn.

Có chút ngại ngùng.

Cố Thừa Nghiên lúc này trông rất hiền lành, thậm chí hỏi cậu có muốn ngồi xuống ăn cùng không.

Cảnh Nặc đương nhiên lắc đầu.

Cố Thừa Nghiên cũng không ép buộc, giơ tay ôm người đến ngồi trên đùi. Cảnh Nặc hoàn hồn thì gần như có thể cảm nhận được hơi thở của mình phả vào mặt Thượng tướng Cố, sợ đến mức cậu lập tức nín thở.

Giây tiếp theo, ly rượu chân cao được đặt ở bên môi cậu. Cố Thừa Nghiên nói: “Vậy cùng ta uống chút.”

Ngữ khí là sự cứng rắn không được cãi lời. Cảnh Nặc môi ngậm chặt, phản xạ muốn né tránh, nhưng lại càng giống muốn chui vào lòng Cố Thừa Nghiên.

Có lẽ chính vì điều này, Thượng tướng Cố không hề tức giận, chỉ đặt lòng bàn tay lên sau gáy cậu, giọng trầm nói: “Ngoan ngoãn.”

Cảnh Nặc nắm lấy vạt áo choàng tắm của hắn, khẽ hỏi: “Không uống được không, ta ăn cùng ngài.”

Ánh mắt sợ sệt của cậu vô cùng đáng thương . Cố Thừa Nghiên thưởng thức đủ rồi, trên mặt trước sau treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Muộn rồi.”

Miệng ly rượu cạy mở môi cậu, mạnh mẽ rót rượu vào.

“Ưm...” Cảnh Nặc chống ngực hắn, nhưng không thể đẩy ra chút nào, bị ép uống hết ly rượu vừa đắng vừa sặc. Cậu cứ tưởng rượu vang đỏ quý giá ít nhất phải có chút vị nho, không ngờ lại khó uống như vậy, mặt đều nhăn lại.

Một chút rượu tràn ra từ khóe môi. Cố Thừa Nghiên ghé lại gần vươn lưỡi liếm sạch, sau đó mạnh mẽ xâm nhập vào miệng Cảnh Nặc, nếm hết rượu còn sót lại.

Rất lâu sau, hai người rời môi, Cố Thừa Nghiên rất hài lòng đánh giá: “Rượu ngon.”

Cảnh Nặc nắm lấy vạt áo trước của hắn thở dốc nhẹ.

Cố Thừa Nghiên vuốt ve mặt cậu, hỏi: “Bây giờ muốn ăn không?”

Cảnh Nặc nhìn món ăn ngon lành trên bàn, nào dám nói một chữ không nữa, hốc mắt đỏ hoe gật đầu.

Cậu tưởng mọi chuyện dừng lại ở đây, người đàn ông phía sau lại đột nhiên cười trầm thấp. Lồng ngực rung lên. Quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt không có ý tốt .

Cố Thừa Nghiên dùng ngón cái vuốt ve đôi môi ẩm ướt của Cảnh Nặc, mặt mang mỉm cười mà phủ nhận: “Không, ngươi không muốn.”

back top