Chương 07
Tờ mờ sáng, Cảnh Nặc gục trên giường, vẫn không chạm đến cảm giác chân thực, luôn cảm thấy đang lay động trên biển rộng. Toàn thân, kể cả ngón tay, đều vô lực cử động.
Cố Thừa Nghiên tắm rửa xong, mặc áo choàng ngồi ở mép giường. Nệm lún xuống một khoảng, động tĩnh nhỏ này cũng khiến Cảnh Nặc theo phản xạ có điều kiện giật mình.
Mí mắt khẽ run, hé mở nửa vời để lộ vẻ cầu xin.
Cố Thừa Nghiên vươn bàn tay lớn xoa xoa tóc Cảnh Nặc đã bị mồ hôi thấm ướt. Ánh mắt lại không hề dịu dàng, tràn đầy sự săm soi lạnh băng. Một bàn tay hắn có thể che kín đầu Cảnh Nặc, dùng chút lực thôi e rằng có thể trực tiếp bóp nát sọ não.
Nhưng Cảnh Nặc không hề nhận thấy nguy hiểm, trong mơ màng còn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Biểu cảm Cố Thừa Nghiên có chút thấy lạ, hắn nheo mắt: “Bì Khắc Tư quả nhiên biết cách dâng đầu danh trạng , còn chơi trò chê trước khen sau. Một kẻ không được, lập tức đưa đến một kẻ khác.”
Cảnh Nặc mơ mơ màng màng nghe thấy lời này, không phục lắm mà mỏng manh phản bác: “Tôi tự mình tới.”
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Thừa Nghiên nhướng mày, xem ra là có mục đích. Sau khi tự tiến cử với Bì Khắc Tư, hai bên ăn nhịp với nhau?
Nhưng giờ phút này hắn lại rất muốn nghe thử.
“Ngươi muốn cái gì?”
Cảnh Nặc đã chìm vào giấc mơ. Trong mộng có một Omega thanh tú ôn nhu vuốt ve đầu cậu, giống như cha cậu, nhẹ nhàng hỏi cậu muốn gì.
Môi cậu khép mở vài lần, lẩm bẩm nói: “Tiền...”
Nói xong lại có chút hối hận, nếu không thiếu tiền, cậu càng muốn cầu hôn Omega này.
Cố Thừa Nghiên nghe xong, mày nhíu lại, lập tức mất hứng thú.
Hắn đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị rời đi.
Đến gần cửa, hắn lại quay ngược trở lại, đứng ở mép giường nhìn từ trên cao về phía Cảnh Nặc.
Ánh mắt uy nghiêm từng tấc quét qua lưng cậu. Khắp nơi đều là dấu vết hắn tự tay lưu lại. Vết bầm bên eo bị những dấu vết đậm hơn che phủ. Đùi trong cũng còn lưu lại dấu răng xanh tím. Khung cảnh bên kia không nhìn thấy còn thêm phần mê người. Đôi mắt Cố Thừa Nghiên thâm trầm, nhìn một lát, khẽ gọi: “Fran.”
Quang não (máy tính) thông minh Fran bay nhanh hiện ra, lúc này duy trì hình dáng một quả trứng sắt, trên mình cắm hai cánh nhỏ, không biết vừa rồi ẩn nấp ở góc nào.
Cố Thừa Nghiên đưa tay: “Lấy chút tiền mặt.”
Hắn không nói mức cụ thể, phải dựa vào Fran tự mình hiểu. Đôi mắt to trên quả trứng sắt nhấp nháy, đổi sang hình thái một chiếc hộp sắt hình chữ nhật dẹt, chậm rãi phun ra hai mươi tờ pháp tệ ngân hà.
Một tờ pháp tệ ngân hà có mệnh giá 100 Tệ Ngân Hà. Cọc tiền này trị giá 2000 Tệ Ngân Hà.
Cố Thừa Nghiên nhận tiền, chỉ là một cọc mỏng, nhíu mày “Hừ” một tiếng.
Đây là chê tiền quá ít, không tiện đưa tay.
Thế là Fran vội vàng lại phốc phốc phun ra thêm một cọc. Cọc này dày hơn rất nhiều, nhìn chừng hơn trăm tờ.
Cố Thừa Nghiên vuốt phẳng pháp tệ, cuộn thành hình ống. Trông đường kính hơi rộng, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận. Tuy nhiên, suy đoán một lát, hắn lại đổi ý, rút ra hơn mười tờ từ bên trong. Thấy độ dày vừa phải, hắn đặt chồng pháp tệ mười mấy tờ này phẳng phiu, dùng hai ngón tay đẩy, cúi người nhét vào nơi bảo địa nào đó.
So với da thịt mềm mại, giấy tệ không khỏi quá thô ráp, nhưng chất lỏng trơn mượt lại được đổ về.
“Nè, thứ ngươi muốn.” Thượng tướng Cố dán vào tai Cảnh Nặc, ác liệt thì thầm.
Cảnh Nặc khó chịu rầm rì hai tiếng, không tỉnh.
Cố Thừa Nghiên ngồi dậy. Nhìn từ biểu cảm, rõ ràng hắn đã vui vẻ hơn không ít.
Ánh bình minh xuyên qua rèm cửa, dừng lại trên ga giường hỗn độn và thân hình yếu ớt của thiếu niên. Phần da thịt trắng nõn được chiếu sáng càng thêm thanh thấu, những vết loang lổ như nở rộ những đóa hoa diễm lệ.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề đứng ở mép giường ngược sáng, kiểm kê mấy tờ tiền mặt còn lại, sau đó tùy tay ném đi.
Nắng sớm rọi chiếu như thể mở ra chuyển động chậm cho cảnh tượng này. Tiền mặt bay xuống một cách dứt khoát trên sàn nhà, trên giường, và trên người thiếu niên, trở thành điểm xuyết độc đáo.
Hình ảnh vô cùng xa hoa, lãng phí và dâm dục.
Cố Thừa Nghiên rũ mắt một lát, dường như không lưu luyến cảnh đẹp này, xoay người rời đi.
Chỉ là khi quay lưng, khóe môi hắn cong lên một độ cong hầu như không thấy. Chỉ thoáng qua, đến cả Fran cũng cảm thấy có lẽ là ảo giác.
Đi đến cửa, hắn nhàn nhạt phân phó Fran một câu:
“Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên cao một chút.”
Cảnh Nặc tỉnh lại khi đã quá trưa.
Theo tình trạng cơ thể cậu, vốn không nên tỉnh sớm như vậy.
Cậu bị đói tỉnh.
Nhớ lại chiếc giường, cậu lại không thể cử động. Cả người như bị tháo lắp và lắp ráp lại, thủ thuật lắp ráp còn cực kỳ kém cỏi. Mỗi linh kiện đều không thể vận hành bình thường, chỗ nào cũng khó chịu.
Cảnh Nặc hoãn hơn nửa ngày mới khôi phục chút sức lực, gian nan ngồi dậy. Tiền mặt ở trên lưng theo đó tuột xuống. Vừa đứng dậy được nửa chừng, cậu đột nhiên cứng đờ.
Cảm giác dị vật quá rõ ràng, sự khó chịu của cơ thể rốt cuộc không thể xem nhẹ.
Cứ nhiên có cái gì đó ở... Thứ gì?!
Cảnh Nặc chịu đựng đau nhức đưa tay lấy đồ vật ra. Chờ cậu nhìn rõ ràng, toàn thân đều run rẩy.
Đó lại là một cọc pháp tệ ngân hà, đã nhăn đến không thành hình, còn ướt sũng.
Làm sao lại ướt sũng?
Cần gì phải hỏi?!
Mình là một Beta, đâu giống Omega... Kia đương nhiên là hắn... Hắn...
Cảnh Nặc tức giận đến run rẩy, phẫn nộ và uất ức tràn ngập trong lòng. Đau nhức cơ thể càng giống như cụ thể hóa cơn đau tinh thần. Cậu từ từ vuốt phẳng những tờ giấy tệ nhăn nhúm, hốc mắt ẩm ướt chớp vài lần mới có thể nhìn rõ mệnh giá. Cậu nhìn quanh một vòng, trên giường dưới đất khắp nơi đều là những tờ giấy tệ cùng mệnh giá.
Một giọng nói trong đầu phẫn nộ gào thét: Đi chết đi ai thèm tiền bẩn của ngươi!
Một giọng nói khác cực kỳ tức giận nói: Đây là pháp tệ ngân hà, một tờ là 100 Tệ Ngân Hà, 1000 Luke! Trên giường dưới đất nhiều như vậy... nhiều như vậy... Không thể nào ném mông còn ném tiền đi chứ!
Thế là cậu lau nước mắt, mặc kệ sự dính nhớp trên người, khụt khịt lần lượt nhặt pháp tệ ngân hà trên giường và dưới giường.
Kiểm tra tất cả những nơi tiền mặt có thể bay tới, thậm chí còn bò qua bò lại dưới gầm giường. Cuối cùng ngồi dưới đất khóc lóc đếm tiền.
Cảnh Nặc khóc rất đau khổ, một lần đếm ra 132, một lần đếm ra 128, đếm rất nhiều lần mới đếm rõ.
Tổng cộng 130 tờ, tổng cộng 13.000 Tệ Ngân Hà. Dựa theo quy tắc tiền lương trong hợp đồng... Theo quy tắc cái rắm! Bì Khắc Tư hận không thể cậu chết, còn theo hợp đồng cái gì.
13.000 Tệ Ngân Hà, cộng thêm một số tiền lẻ khác, đủ cho cha cậu trị liệu ba lần.
Cảnh Nặc cất tiền đi, bước vào phòng tắm. Cậu thậm chí không dám nhìn mình trong gương, những dấu vết kia thực sự trông thấy gớm người.
Rửa ba lần vẫn cảm thấy chưa đủ, nhưng nếu tắm lâu hơn nữa sẽ bị tụt huyết áp. Cảnh Nặc bị hơi nước xông cho váng vất, tùy tiện khoác một cái áo choàng liền đi ra.
Vừa ra khỏi phòng tắm, đột nhiên nhận thấy có người trong phòng.
Là Bì Khắc Tư.
Cảnh Nặc cảnh giác nhìn ông ta. Bì Khắc Tư cười vẻ mặt hiền lành, ngón cái chỉ về phía sau: “Ta gõ cửa, ngươi không nghe thấy.”
Cửa phòng cách xa tám trượng, nghe thấy mới có chuyện lạ. Cảnh Nặc mặc kệ ông ta.
Phòng ngủ sáng sủa hẳn lên, ga giường đã được thay mới, quần áo sạch sẽ được xếp gọn đặt ở đầu giường. Trên bàn ăn còn có bữa cơm công nhân phong phú.
Cảnh Nặc bất an nhíu mày. Tiếng gõ cửa không nghe thấy thì thôi, động tĩnh người vào dọn dẹp nhà cửa mà cũng không nghe thấy, cậu bắt đầu lo lắng cho số tiền vừa mới thu hồi, nhưng lại không muốn kiểm tra trước mặt Bì Khắc Tư.
“Yên tâm, tiền boa Thượng tướng Cố thưởng cho ngươi hoàn toàn thuộc về ngươi, chúng ta không ăn một phân tiền boa nào.” Thái độ Bì Khắc Tư vô cùng thân thiện, hỏi han ân cần với Cảnh Nặc, giới thiệu cho cậu một lượt các món ngon, còn nói nếu không hợp khẩu vị thì sẽ bảo bếp làm món khác.
Phi gian tức đạo (không làm ác thì làm trộm).
“Ngươi đến tìm ta muốn làm gì?” Cảnh Nặc không có tâm trạng giả ngây giả dại với ông ta.
“Giao tiếp với người sảng khoái thật là dễ dàng!” Bì Khắc Tư cười lớn vỗ tay, đi thẳng vào vấn đề: “Thượng tướng Cố rất hài lòng với ngươi, trước khi rời đi đặc biệt căn dặn giữ ngươi lại cho hắn. Mấy ngày này ngươi không cần làm công việc khác, ta hy vọng ngươi có thể chuyên tâm phục vụ Thượng tướng Cố.”
Sắc mặt Cảnh Nặc vô cùng khó coi, đứng tại chỗ. Sự đau nhức bất thường khắp người không ngừng nhắc nhở cậu về những gì đã trải qua đêm qua.
Một lần chưa đủ, còn phải có lần sau?
“Ta rất mừng ngươi có thể thông suốt.” Bì Khắc Tư bước tới ôm vai cậu như anh em tốt, kéo cậu đến ngồi xuống bàn, tự mình gắp thức ăn cho cậu: “Người ta mà, không cần thiết gạt tiền qua một bên. Chậc chậc, đó là Thượng tướng Cố Thừa Nghiên đấy. Hôm qua ta nghe nói thằng nhóc Viên Băng Thanh gặp rắc rối, đến di ngôn còn nghĩ kỹ rồi. Không ngờ Thượng tướng Cố xuống tay tàn nhẫn như vậy lại bị ngươi dỗ cho thoải mái.”
“Ngươi biết không? Sáng nay lúc hắn rời đi, ai cũng nhìn ra tâm trạng hắn rất tốt. Cảnh Nặc, ngươi thật là thiên tài, ngươi quả thực trời sinh thích hợp làm cái nghề này!”
Lời này cũng không biết là khen hay mắng người. Cảnh Nặc tức giận đến môi run lên. Nhưng đầu óc cậu xoay chuyển rất nhanh, tận dụng mọi cơ hội cũng phải nắm bắt được tình huống có lợi cho mình.
Nếu Hầu tước Light thật sự là khách hàng lớn của câu lạc bộ, thì cái chết của hắn ta chắc chắn có mối quan hệ phức tạp với việc Bì Khắc Tư điên cuồng lấy lòng Cố Thừa Nghiên.
Mặc kệ đằng sau có nguyên nhân gì, Cố Thừa Nghiên Thượng tướng, người có thể treo cổ Hầu tước Light trước mặt mọi người mà không chịu bất kỳ trừng phạt nào, hiển nhiên là một lựa chọn tốt.
Nhưng tiền đề là Bì Khắc Tư có thể chiếm được sự vui vẻ của đối phương.
Cảnh Nặc cố trấn định, bắt đầu đàm phán với Bì Khắc Tư: “Ngươi không cần giả ngu, chuyện ta tại sao xông vào ngày hôm qua ngươi hẳn phải biết, và ngay từ đầu ngươi đã tính toán gì ta cũng rõ.”
Bì Khắc Tư nhếch mày, có chút bất ngờ, sau đó “Hừm” một tiếng, mắng: “Ai lắm mồm thế.” Thu lại vẻ mặt giả mù sa mưa vừa rồi, ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Cảnh Nặc gác chân lên, hai chân bắt chéo mà ngồi. Cơ bắp bị động chạm vẫn có chút khó chịu, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài.
Tay tùy ý đặt trên bàn, eo thả lỏng dựa vào lưng ghế. Chiếc áo choàng tắm hơi quá lớn, lỏng lẻo khoác lên người. Cổ áo trước mở rộng, lộ ra da thịt đầy ám muội bên trong. Bì Khắc Tư ánh mắt nghiền ngẫm quét qua một lượt. Cảnh Nặc không hề bận tâm, khí thế vô cùng vững vàng.
“Nếu ta đắc tội Thượng tướng Cố, nhiều nhất cũng chỉ là một cái chết. Dù sao Lão bản Bì Khắc Tư cũng không tính toán cho ta sống, phải không?” Cảnh Nặc nhẹ giọng nói.
Bị vạch trần, Bì Khắc Tư nhún vai, làm động tác bĩu môi, tỏ vẻ hắn không quan tâm. Chuyện vừa chuyển, hắn trêu chọc nói: “Nhưng Tiểu Cảnh huynh đệ, ngươi quả thực có chút tài năng. Cơ tuần tra bị ngươi động tay vào làm kỹ sư của ta tốn không ít công sức mới sửa xong.”
Cảnh Nặc không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Nếu Thượng tướng Cố tôn quý liên tiếp ở câu lạc bộ của ngươi bị mất hứng hai lần, hắn sẽ nhìn ngươi và câu lạc bộ Cuồng Sa của ngươi như thế nào?” Giọng cậu rất chậm, biểu cảm cũng rất thản nhiên. Nhưng chính thái độ này lại khiến Bì Khắc Tư trầm mặt ngay lập tức.
Bì Khắc Tư nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu cười âm hiểm: “Ngươi làm sao biết hắn bị mất hứng? Ở Đế quốc Peymans, từ Hoàng đế cho đến thằng nhóc bán báo ngoài đường đều biết, Thượng tướng Cố Thừa Nghiên tàn bạo hiếu sát. Việc đập vỡ đầu nhân viên phục vụ thấy chút máu gì đó, nói không chừng sẽ khiến hắn càng hưng phấn.”
“Phải không? Ngài xác định sao?” Cảnh Nặc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại. Cậu vươn một ngón tay móc áo choàng, làm cổ áo mở ra lớn hơn một chút, đầy ý vị ám chỉ nói: “Nhưng ta cảm thấy không phải nha.”