Chương 06
Cố Thừa Nghiên ấn dập tắt xì gà, giơ tay khẽ vuốt gương mặt Cảnh Nặc.
“Hảo hài tử.”
“Tên là gì?”
“Cảnh, Cảnh Nặc.”
Thượng tướng Cố dường như cũng không để ý câu trả lời của cậu, cầm lấy ly rượu vừa rồi chưa uống hết, một hơi uống cạn.
Bàn tay dời về phía gáy Cảnh Nặc, túm lấy tóc, khiến cậu không thể không đối diện lại với hắn, không chút do dự dán sát vào bờ môi cậu.
Cảnh Nặc không hề phòng bị, đại não đã không thể suy nghĩ, cũng bất chấp mọi thứ, hai tay vô lực vỗ lên ngực đối phương. Thế nhưng Cố Thừa Nghiên không hề tốn sức đã cạy mở miệng cậu, đổ tất cả rượu qua.
Rượu mạnh không thua gì xì gà cay độc lại một lần nữa bao phủ Cảnh Nặc. Cậu muốn đẩy rượu ra, nhưng lại chạm phải chiếc lưỡi thô nóng tiến quân thần tốc hơn, khiến cậu phải mở cổ họng, ngoan ngoãn nuốt xuống rượu đắng. Chỉ có vài giọt không kịp nuốt, chảy dọc khóe môi.
Cậu bị sặc, muốn hô hấp, muốn ho khan, nhưng chỉ có thể hèn mọn giành lấy luồng không khí loãng mà đối phương truyền đến. Sau một lúc, cậu lại bình phục cơn cay độc và cơn ho.
Tất cả đều hóa thành những phản ứng cơ thể nguyên thủy nhất.
Khi môi lưỡi tách ra kéo theo một tia nước bọt, bàn tay Cố Thừa Nghiên đang giữ gáy Cảnh Nặc chậm rãi dời về phía gương mặt cậu, lòng bàn tay dày rộng nâng cằm cậu.
Cảnh Nặc thở hổn hển, chiếc áo nửa chế phục mỏng như cánh ve không hề che giấu sự phập phồng của hô hấp.
Toàn thân cậu đều ửng đỏ, hốc mắt một mảnh hồng nhạt, thấm ra nước mắt. Gương mặt vì bị đè nén mà đỏ bừng, ngay cả cổ cũng nhiễm màu đỏ, càng không nói đến những phần da thịt lộ ra phía dưới. Nhưng đỏ nhất vẫn là đôi môi, hơi hé mở, thấp thoáng còn thấy đầu lưỡi, ẩm ướt trong suốt, vô cùng mê người.
Cố Thừa Nghiên hài lòng nhìn tác phẩm này.
Vừa rồi lúc Cảnh Nặc ngậm xì gà, hắn đã cảm thấy đôi môi ẩm ướt trông rất đẹp.
Quả nhiên không tệ.
Cảnh Nặc kiệt sức đến không rảnh suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy tiếng huýt sáo trêu chọc từ bên cạnh, cậu mới dần hoàn hồn. Kèm theo đó là cảm giác xấu hổ vô tận. Cố tình đầu cậu vẫn bị Thượng tướng Cố kiểm soát, động tác muốn cúi đầu càng giống như muốn dán vào lòng bàn tay đối phương.
Mặt cậu càng đỏ hơn, quả thực đã chín.
Cố Thừa Nghiên nhìn chằm chằm mặt cậu, ý thú trong mắt không hề che giấu. Hắn vung tay về phía bên cạnh, làm động tác xua người đi. Những người khác rất thức thời bước ra ngoài, đi tìm phòng bao khác để vui chơi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Cảnh Nặc bị nâng cằm, nhưng đôi mắt lại cố gắng rũ xuống, hàng mi khép mở, trước sau không dám đối diện với Cố Thừa Nghiên nữa.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, cậu nghe thấy tiếng Bì Khắc Tư nôn nóng đến nơi. Mặc dù ông ta cố gắng kiềm chế âm lượng, vẫn có thể nghe thấy vài câu hoảng loạn.
Cảnh Nặc mơ hồ nghe được câu cuối cùng: “Lão bản Bì Khắc Tư, ông sợ gì chứ, Thượng tướng Cố hiện tại đang hài lòng lắm đấy...”
Ngoài phòng, một người đàn ông cao ráo tùy tay đẩy nhân viên phục vụ đang mon men đến gần, nhăn mày ghét bỏ: “Tránh xa tôi ra một chút, một thân mùi vị.”
Người này vừa rồi vẫn luôn một mình uống rượu, không giống ba người còn lại ôm ấp. Hắn ta nâng cằm về phía Bì Khắc Tư: “Lão bản Bì, Thượng tướng Cố e là có việc bận rồi, ông tìm cho chúng tôi ít trò vui khác đi?”
Bì Khắc Tư không rõ thân phận người này, thấy ba người kia cũng nghe theo lời hắn, đành dẫn họ rời đi.
Rất nhanh, trong phòng không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chỉ còn lại tiếng hít thở gần trong gang tấc của hai người. Cảnh Nặc gần như treo trên người Thượng tướng Cố, và đối phương đang nhìn chằm chằm cậu.
Mình còn sống sao?
Vẫn sống.
Nhưng Cảnh Nặc không biết tiếp theo nên làm gì.
Rất nhanh cậu không cần bận tâm nữa.
“Ngươi so với kẻ vừa rồi thức thời hơn một chút.” Cố Thừa Nghiên xoa bóp gương mặt và cằm cậu, giống như đang đánh giá một món hàng. Giây tiếp theo, hắn ôm lấy eo cậu, trực tiếp một tay bế bổng người lên.
Cảnh Nặc kinh hô một tiếng. Vừa rồi Cố Thừa Nghiên vẫn ngồi, cậu không cảm thấy hình thể hai người chênh lệch lớn đến vậy. Nào ngờ người này có thể một tay nhấc cậu khỏi mặt đất.
Dù bị nhấc lên, Cảnh Nặc cũng không cao hơn đối phương là bao.
Cảnh Nặc: “...”
Nếu là ngày thường, cậu chắc chắn phải oán niệm về cái đặc tính thiên tính đáng chết của Alpha. Nhưng giờ phút này, toàn thân cậu chỉ có cánh tay ôm eo là điểm chống đỡ, vạt áo trước ướt sũng áp sát vào ngực Cố Thừa Nghiên.
Cảnh Nặc rất sợ hãi, chỉ có thể hư ôm cổ đối phương.
Cố Thừa Nghiên kiềm cậu đi vào trong. Bên trong phòng bao là một căn hộ suite có phòng ngủ chiếm diện tích hơn 300 mét vuông. Cảnh Nặc còn chưa kịp nhìn rõ nội thất đã bị ném lên giường.
Cậu nảy hai cái trên chiếc giường mềm mại khổng lồ, ổn định cơ thể. Cố Thừa Nghiên cúi đầu nhìn vệt nước trên áo sơ mi mình, “Sách” một tiếng.
Cảnh Nặc rụt cổ, chuyện này đâu thể trách cậu.
“Trên cổ đeo thứ gì.” Cố Thừa Nghiên liếc mắt.
Cảnh Nặc cúi đầu nhìn, chiếc vòng cổ lọ thủy tinh không biết từ lúc nào đã đung đưa ra ngoài, có lẽ đã cộm vào đối phương. Cậu vội vàng nhét nó vào cổ áo, dịch người cuộn tròn vào giữa đầu giường.
Cửa phòng ngủ đã đóng lại, âm thanh bên trong không thể truyền ra, âm thanh bên ngoài không thể lọt vào. Nếu Cố Thừa Nghiên giết cậu ở đây, đừng nói tin tức cậu chết thảm có truyền ra ngoài được không, ngay cả một tiếng hét thảm có lọt qua cánh cửa này được không cũng còn phải bàn.
Hắn sẽ tra tấn mình như thế nào?
Cảnh Nặc trong đầu vô cớ bắt đầu mơ mộng viển vông.
Tại sao hắn chọn mình mà không chọn Omega? Chẳng lẽ có sở thích đặc biệt? Cậu từng nhặt được một cuốn sách viết — có Alpha trời sinh quái đản, làm trái luân thường, yêu sâu sắc Beta, hận không thể xé xác ăn vào bụng?
Xé xác ăn vào bụng?
Chẳng lẽ hắn thích ăn người?!
Cũng không phải là không thể. Dù sao danh tiếng của Thượng tướng Đế Quốc Cố Thừa Nghiên... là một ác danh lan xa.
Nói hắn ăn thịt người, Cảnh Nặc thực sự sẽ tin.
Thượng tướng Cố dường như chỉ hỏi cho có lệ, không muốn nghe câu trả lời của cậu, dứt khoát cởi áo sơ mi, tùy tay ném sang một bên. Thân trên trần trụi của hắn đi đi lại lại trong phòng, tìm kiếm thứ gì đó.
Cảnh Nặc dựa vào đầu giường, hai tay ôm đầu gối, căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Thừa Nghiên đi qua đi lại, giống như một con gà con chờ bị làm thịt.
Sự im lặng không lời như vậy quả thực là một loại tra tấn. Dũng khí của Cảnh Nặc đã cạn. Sự phản nghịch và thấy chết không sợ vừa rồi đã vỡ thành từng mảnh vụn ngay khoảnh khắc cậu bị ném lên giường.
Cậu sợ hãi đến đỏ hoe hốc mắt.
Cố Thừa Nghiên tìm thấy thứ hắn muốn trong ngăn kéo đầu giường.
Đó là một gói plastic hình vuông dẹt.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm một lúc lâu, dường như có chút bất mãn.
Cảnh Nặc nhìn rõ sau trừng lớn mắt, đồng tử run rẩy, bất động thanh sắc dịch người sang phía bên kia giường.
Cậu đương nhiên biết đó là cái gì.
Không... Thượng tướng Cố muốn làm gì?!
Cảnh Nặc vẫn luôn lo lắng khó giữ được cái mạng nhỏ này, không ngờ thứ không giữ được trước hết dường như là cái mông?!
Vô lý! Beta đâu phải là bên tiếp nhận . Beta làm sao có thể cùng Alpha làm loại chuyện này!
Từ kỷ nguyên Ngân Hà đến nay, nhân loại có tổng cộng ba giới tính. Quan hệ gia đình thế tục chủ yếu là AO, BO, BB. AO là thái độ bình thường (phổ biến nhất); Beta không có khả năng mang thai, nhưng có thể khiến Omega mang thai; BB kết hợp sẽ không có hậu duệ, họ sống cùng nhau giống như \người cô độc kết bạn.
Quan hệ AB chỉ tồn tại trong những lời đồn đãi hiếm lạ quái đản của các quý tộc thượng lưu, nhưng dù sao đó cũng là số ít, không liên quan nửa Luke (một đơn vị tiền tệ nhỏ) đến dân chúng tầng dưới chót như họ.
Thượng tướng Cố Thừa Nghiên xuất thân tầng dưới chót, chẳng lẽ cũng nhiễm cái quái đản muốn ngủ với Beta?
Sẽ không, sẽ không. Cảnh Nặc an ủi mình, Beta có gì hay mà ....
...Lỡ như hắn thực sự có thì sao?
Khoan đã.
Cảnh Nặc bỗng nhiên nhớ đến lời đánh giá của Hà Phi về cậu.
Bề ngoài cậu trông không giống Beta chút nào. Từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều nhầm cậu là Omega. Nếu cậu không chủ động nói ra, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Có lẽ Thượng tướng Cố cũng hiểu lầm chăng.
Hắn không phải Omega, hắn là Beta!
Nào có Alpha nào nguyện ý "thượng" một Beta. Chỉ cần nói cho hắn sự thật, nói không chừng...
Nói không chừng cái gì?
Hắn có thể sẽ cảm thấy bị lừa gạt, nổi trận lôi đình, cần phải giết cậu mới có thể hả giận?
Nghĩ đến khả năng này, Cảnh Nặc hoảng sợ.
Hay là cứ bị " chơi" đi? Beta bị "chơi" có gì to tát, Beta vốn dĩ chính là...
Là cái rắm!
Cố Thừa Nghiên nhìn chằm chằm miếng plastic nhỏ suy nghĩ rất lâu, biểu cảm có chút cố mà làm. Ánh mắt thoáng nhìn, Cảnh Nặc co rúm lại như một con chim cút, mặt cũng vùi vào giữa hai chân.
Lúc này còn bày đặt giả vờ thuần lương gì nữa.
Cố Thừa Nghiên không có tâm trí chơi trò lạt mềm buộc chặt với đối phương, trực tiếp phóng thích tin tức tố áp chế.
“Ta không phải đầu danh trạng nào cũng nhận.” Cố Thừa Nghiên nhìn cậu, nói một câu không thể hiểu được.
Cảnh Nặc tỏ vẻ mờ mịt, y như việc cậu không hề có phản ứng gì với tin tức tố của Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên suy tư, có thủ đoạn nào khiến họ miễn dịch với tin tức tố sao? Hắn thậm chí không ngửi thấy mùi hương nào từ nhân viên phục vụ nhỏ bé này.
“Tin tức tố của ngươi rất nhạt sao?” Cố Thừa Nghiên đi đến mép giường, cởi áo khoác đặt lên ghế sofa bên cạnh. Ánh mắt săm soi mang theo cảm giác áp bức không dám nhìn thẳng, hắn lạnh lùng nói: “Nếu không phóng thích ra được, vậy đừng để ta ngửi thấy nửa điểm mùi lạ nào.”
Ngươi thấy chưa! Hắn chính là coi mình là Omega!
Cảnh Nặc chớp mắt ngẩng đầu, môi mấp máy.
“Ta, ta...” Ta không có tin tức tố.
Lời này có thể nói ra không?
Cố Thừa Nghiên nheo mắt, “Vừa rồi không phải rất năng lực sao, giờ giả vờ gì?”
Hắn không định nói chuyện phiếm nữa, dùng răng cắn xé bao bì, đầu gối quỳ lên mép giường.
Thân hình Alpha cao lớn kề sát. Rào chắn tâm lý của Cảnh Nặc hoàn toàn sụp đổ: “Khoan đã!”
Hắn không chấp nhận được, hắn là một Beta...
Đúng rồi, tin đồn hình như có nói Thượng tướng Cố không gần O sắc, nói không chừng hắn không thích Omega mới tàn nhẫn với Viên Băng Thanh như vậy.
Nhưng ta là Beta.
Đúng, ta là Beta mà!
Cảnh Nặc cảm thấy mình đã nắm được trọng điểm, lập tức như được tiêm thuốc trợ tim: “Thượng tướng Cố, khoan đã! Ta thành thật! Ta không phải Omega, ta là Beta, thật đó! Ta không cố ý xông vào, ta sai rồi...” Ta chỉ đến đưa rượu tiện thể che giấu vấn đề trốn thoát thất bại thôi.
Ánh mắt chân thành của cậu thậm chí mang theo ba phần đúng lý hợp tình, tin chắc đối phương nghe thấy sự thật này sẽ bỏ qua cậu.
“Ồ?” Cố Thừa Nghiên dừng động tác trên tay, có chút ngoài dự đoán nhướng mày.
Định thần lại, như thể lặp lại xác nhận, hắn hỏi: “Ngươi là Beta?”
Cảnh Nặc ngậm hai hồ nước mắt gật đầu, thầm nghĩ lần này ngươi nên dẹp bỏ ý niệm đi.
Không ngờ Cố Thừa Nghiên nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên cười một tiếng.
Nụ cười thậm chí có vài phần hưng phấn tàn nhẫn. Bao cao su bị xé nửa trong tay hắn bị ném xuống đất. Hắn khom người lên, bao phủ Cảnh Nặc trong bóng tối.
“Ta đã nói mà,” hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Cảnh Nặc, “Thảo nào ngươi không có phản ứng với tin tức tố.”
Cố Thừa Nghiên cúi đầu, vùi vào cổ Cảnh Nặc nhẹ ngửi, chỉ có chút mùi rượu.
Hắn rất hài lòng: “Cũng không có mùi lạ.”
Cảnh Nặc cứng đờ cả người, ngây ngốc nhìn hắn, rồi nhìn lại bao cao su bị ném xuống đất, không phản ứng kịp.
Sao hắn lại vứt đi?
Dường như nhận ra thắc mắc của cậu, Cố Thừa Nghiên hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Bao cao su hơi nhỏ.”
“Ngươi đã là Beta, thì không cần những biện pháp đó.”
Dù sao sẽ không mang thai.
Huống hồ Quán Sa có nhiều quý tộc ra vào như vậy, Bì Khắc Tư sẽ không mang một kẻ có bệnh đến làm đầu danh trạng (món quà ra mắt).
“Khoan đã...”
Không phải? Không phải??
Cảnh Nặc bị dồn vào góc, lớp vải mỏng manh trên người bị Cố Thừa Nghiên xé thành vải vụn. Trong cơn hoảng loạn, cậu trần truồng chui ra khỏi dưới thân Cố Thừa Nghiên, lại bị bắt lấy cổ chân kéo ngược về.
Khoảnh khắc quay đầu lại, một vật khổng lồ dữ tợn của dã thú đập vào mắt, Cảnh Nặc chịu cú sốc gấp mười lần trăm lần.
Cố Thừa Nghiên bị dáng vẻ ngây ngốc kinh sợ của Cảnh Nặc làm cho thích thú, ngược lại nhìn xuống phía dưới cậu, biểu cảm khựng lại, trầm mặc hai giây, hỏi: “Ngươi thành niên chưa?”
Cảnh Nặc thẹn quá hóa giận, che lấy chim chích: “Đây là kích thước bình thường của một Beta thành niên!”
Cố Thừa Nghiên trông không tin lắm.
“Vậy thật đáng tiếc, ngươi không có cơ hội phát triển.”
Biểu cảm Cảnh Nặc trở nên xấu hổ và giận dữ đan xen.
Cố Thừa Nghiên kéo cậu lại.
“Ta là Beta!” Cảnh Nặc liều mạng la lên, hai chân nhỏ bé giãy giụa loạn xạ: “Ta chưa từng làm loại chuyện này, Beta làm sao có thể cùng Alpha làm loại chuyện này!”
“Bang!”
Ăn một cái tát lên mông, da thịt hiện lên màu đỏ. Tiếng la hét của Cảnh Nặc lập tức biến thành tiếng nức nở.
Tin đồn nói hắn không gần O sắc, sao không nói hắn thích "làm" Beta chứ, biết sớm đã không nói ra ô ô ô.
Beta đều chơi cái kiểu này sao? Vừa rồi trước mặt người khác thì hoa hòe lộng lẫy, bây giờ lại giả vờ non nớt. Cố Thừa Nghiên thấy bộ dạng lúng túng của cậu diễn rất thật.
Ánh mắt dời lên, chỗ nối liền giữa eo và mông bên phải có một vết bầm tím không rõ ràng đập vào mắt. Đôi mắt Cố Thừa Nghiên trầm xuống, thêm vài phần lạnh lẽo.
“Chưa từng làm loại chuyện này?” Hắn cúi người vuốt ve vết bầm đó, dùng sức ấn ấn, hừ lạnh: “Vậy cái này thì sao? Lưu lại trên giường ai?”
Cảnh Nặc nức nở vì đau, đẫm lệ nghiêng người, nhìn thấy vết bầm trên mông mình. Cậu hồi tưởng lại, chắc là do lúc bị Viên Băng Thanh đẩy vào tay vịn cầu thang mà có.
Vị trí đặc biệt, vừa vặn có thể bị quần áo che khuất.
“Không phải, đây là...”
Không đợi cậu giải thích, Cố Thừa Nghiên lại xoay người cậu trở lại, bàn tay lớn phủ lên vị trí đó, vừa vặn khắc vào chỗ xanh tím, tự thêm bằng chứng cho suy đoán của mình, xuy một tiếng: “Xem ra ngươi thích từ phía sau hơn?”
“...”
Hắn làm sao không nghe người ta nói gì cả.
Trên thực tế, sau đó, Cố Thừa Nghiên không chỉ không nghe lời cậu nói, mà còn khiến cậu không thể nói nên lời.
Cảnh Nặc trầm luân trong nửa mộng nửa tỉnh, khóc đến không còn sức lực, chỉ có thể bám vào vai Cố Thừa Nghiên như thú bông mặc hắn đùa nghịch.
Cơn tàn nhẫn bộc phát nhiều nhất cũng chỉ là cắn một miếng lên vai Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên “Đau” một tiếng, bẻ miệng cậu ra, sờ thấy hai chiếc răng nanh nhỏ: “Cắn nữa, ta nhổ răng ngươi.”
Cảnh Nặc há miệng, ô ô không nói nên lời.
Cố Thừa Nghiên buông tay, lưỡi thăm dò liếm láp hai chiếc răng nanh đó. Cảnh Nặc ngửa đầu, đầu răng có cảm giác mạnh mẽ nhưng mềm mại chạm vào, không dám cắn. Nước mắt ủy khuất lặng lẽ rơi xuống.
Điều này lại kích thích tính trí của Cố Thừa Nghiên.
Cảnh Nặc gần như hoảng loạn, chiếc lọ thủy tinh nhỏ đeo trên cổ lặp lại lắc lư, in ra một vệt đỏ khi hai người dán chặt vào nhau. Tuy nhiên, so với những vết hôn và dấu tay do Cố Thừa Nghiên để lại, nó quả thực quá nhỏ bé không thể nhận ra.
Đêm đó cứ thế trôi qua.