TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 47

Chương 47

Cố Thừa Nghiên căn bản không hề hay biết Hi Lạc đã mở ra cho Cảnh Nặc một cánh cửa lớn đến dường nào.

Hôm đó, khi anh đến đón Cảnh Nặc về nhà, thấy hai người quyến luyến nhau, cứ tha thiết trò chuyện như thể muốn ngủ chung một giường. Dáng vẻ đó khiến anh cảm thấy sự xuất hiện của mình dường như rất không đúng lúc.

Cuối cùng, trước ánh mắt mong mỏi của Cảnh Nặc và lời níu kéo của Hi Lạc, anh đành đồng ý để Cảnh Nặc ở lại Hoàng cung một đêm.

Tất nhiên, việc Cảnh Nặc ngủ cùng Hi Lạc là không thể. Cố Thừa Nghiên mặc cho Cảnh Nặc không muốn đến mấy, vẫn túm gáy cậu lôi đi.

Nhưng ở Hoàng cung có một điểm lợi: hôm sau Cố Thừa Nghiên đi làm sớm, Cảnh Nặc chỉ cần bước hai bước là có thể gặp Hi Lạc.

Thế là cậu lại bắt đầu một ngày chạy đua với phim ảnh từ sáng đến tối. Xem mệt thì chơi game, lướt video ngắn, đọc truyện tranh. Cảnh Nặc lần đầu tiên thấy thời gian sao mà trôi nhanh, cậu ước gì mình có mười tám đôi mắt để làm đủ thứ cùng lúc.

Thấy cậu và Hi Lạc hợp ý, có những lúc Cố Thừa Nghiên quá bận không về nhà thì cứ thế giao Cảnh Nặc lại cho Hoàng cung. Anh nhận ra Cảnh Nặc ở bên Hi Lạc hoạt bát hẳn lên, và anh cho rằng đó là do người trẻ tuổi dễ tìm được tiếng nói chung.

Mặc dù trong lòng Cố Thừa Nghiên vẫn thấy hơi khó chịu về điều này.

Ở trường, Cảnh Nặc dường như không thân thiết với ai, người duy nhất hay đi cùng cậu là tên Alpha to xác ngốc nghếch kia. Mặc dù hắn chưa đủ để Cố Thừa Nghiên phải cảm thấy nguy cơ, nhưng dù sao cũng là một Alpha. So với hắn, Cố Thừa Nghiên yên tâm hơn khi Cảnh Nặc ở cạnh Hi Lạc điện hạ.

Sau đó, cho đến khi kỳ nghỉ ngắn kết thúc, Cảnh Nặc hầu như ngày nào cũng dính lấy Hi Lạc. Phòng thí nghiệm mà Cố Thừa Nghiên quyên tặng có một cái phù hợp tuyệt đối với yêu cầu thực nghiệm của Hi Lạc. Sau khi xem xét thực tế, Hi Lạc thấy nó còn cao cấp hơn cả phòng thí nghiệm ở viện nghiên cứu của mình, nên hắn quyết định chuyển phần lớn công việc sang Học Viện Hoàng Gia.

Thế là sau khai giảng, Cảnh Nặc vẫn có thể gặp Hi Lạc ở trường.

Việc Thượng tướng Cố Thừa Nghiên công khai trở thành Quản lý Danh dự của Học Viện Hoàng Gia, và Hoàng hậu lại chuyển nơi làm việc vào trong trường, đã khiến không ít người phải lo lắng và đứng ngồi không yên.

Điều này vừa vặn như ý muốn của Moore và Cố Thừa Nghiên.

Tuy nhiên, Hoàng hậu chẳng bận tâm, điều hắn quan tâm hơn cả là công trình nghiên cứu của mình.

Cảnh Nặc giờ cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất toàn Ngân Hà. Có Hi Lạc, cậu mỗi ngày thức dậy không còn chút nào ngại ngùng đến trường. Ở trường, cậu càng thêm hăng say học tập. Khi trống tiết, cậu hoặc là được các giáo sư kéo đi dạy thêm hoặc là chui vào phòng thí nghiệm của Hi Lạc để được xoa đầu. Tan học lại tay nắm tay cùng Hi Lạc về Hoàng cung tiếp tục xem phim.

Cuộc sống quá đỗi hạnh phúc!

Nếu Cố Thừa Nghiên đừng có lúc đi làm thì ghé trường hôn trộm cậu, và buổi tối cũng đừng bóp mông cậu ở Hoàng cung để nói chuyện đó, thì mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn.


Thí nghiệm của Hi Lạc rất đa dạng và tạp nham, Cảnh Nặc đi vài lần mà vẫn chưa hiểu rốt cuộc hắn nghiên cứu Hóa học hay Sinh vật, chỉ toàn là những thứ lạ lùng, quái dị.

Cứ chiều đến, khi Cảnh Nặc tìm hắn cùng về Hoàng cung, Hi Lạc lại sắc mặt căng thẳng. Cảnh Nặc dạo này xem phim điệp viên nhiều, cứ nghĩ sẽ có kẻ thù lợi dụng nửa đêm phá hoại hoặc trộm dữ liệu thí nghiệm, nhưng lúc đó Hi Lạc thường kéo cậu trịnh trọng cúi lạy ba lần về hướng nào đó trong phòng thí nghiệm.

Cảnh Nặc lại nổi da gà, thầm nghĩ có phải chỗ này có thứ gì dơ bẩn không.

Sau này Hi Lạc mới giải thích, hướng cúi lạy đó là khay nuôi cấy vi khuẩn, làm vậy là để cầu xin tế bào và vi sinh vật bên trong có thể sống sót qua đêm.

Cảnh Nặc: “……”

“Ngài sao lại mê tín hơn cả tôi thế?”

Hi Lạc thở dài: “Cậu không biết, người làm thí nghiệm thật ra cái gì cũng tin một chút. Không tin không được. Tôi luôn cảm thấy những tế bào gốc và vi sinh vật đó có ý thức riêng. Cậu thậm chí không được nói nó yếu ớt ở bên cạnh, bằng không nó sẽ chết ngay cho cậu xem.”

Nói xong hắn lại thở dài, bảo rằng trước đó vì muốn tính ngày tốt, hắn còn nghiên cứu cả chiêm tinh, mệnh bàn các thứ. Kết quả lỡ tính ra vận mệnh quốc gia có tai ương, làm Moore tức đến phát khóc. Hắn bảo hắn không tập trung vào điểm tốt, Đế quốc Peymans mấy vạn năm không xảy ra chuyện gì, cứ nhất thiết phải xảy ra lúc hắn làm Hoàng đế sao?

Hi Lạc liếc mắt: “Trước kia không thấy hắn yêu nước đến mức đó.”

Cảnh Nặc: “……”

Cậu nhanh chóng chộp lấy trọng điểm, bảo Hi Lạc xem mệnh bàn cho cậu.

Hi Lạc: “Không nhất định chuẩn đâu, tôi còn tính ra vận mệnh quốc gia có tai ương mà.”

Cảnh Nặc hồn nhiên nói: “Nói không chừng thật sự sẽ kết thúc đấy, mặc kệ nó, xem cho tôi, xem cho tôi.”

Thế là Hi Lạc miễn cưỡng xem mệnh bàn giúp cậu. Xem xong, hắn nói cậu là mệnh đại phú đại quý.

Cảnh Nặc vui mừng khôn xiết: “Thật sao, thật sao? Tôi biết ngay một ngày nào đó tôi sẽ đổi đời mà!”

Hi Lạc lo lắng nói: “Nhưng nếu nó thật sự chuẩn thì sao? Giả sử chuẩn, tức là Đế quốc muốn xong đời. Đế quốc xong đời thì mọi người đều thành thường dân, nói không chừng mạng nhỏ cũng mất, thì làm sao đại phú đại quý nữa. Nếu không chuẩn…”

Hắn chưa nói hết, nhưng Cảnh Nặc cũng hiểu ý hắn. Một lúc lâu sau, cậu lúng túng nói: “Vậy ít nhất Đế quốc vẫn được bảo vệ…”

Hi Lạc vỗ vai cậu: “Đều là mê tín phong kiến, đừng tin!”

Cảnh Nặc cụp mặt nhỏ: “À.”


“Cố Thừa Nghiên không cho cậu tiền sao?” Hi Lạc hỏi.

“Có, mười vạn Ngân Hà tệ một tháng đấy, trước đó còn cho một lần 100 vạn.”

Hi Lạc tưởng đó là tiền tiêu vặt, nhíu mày: “Anh ta sao mà nhỏ mọn thế.”

Cảnh Nặc lắc đầu: “So ra thì, lương của tôi rất cao. Quản gia Cố trạch một tháng cũng chỉ lấy được hai vạn Ngân Hà tệ thôi.”

“Tiền lương?” Hi Lạc kinh ngạc nói: “Cố Thừa Nghiên nói đây là tiền lương cho cậu ư? Mối quan hệ giữa hai người là trả lương sao??”

Cảnh Nặc nghĩ một lúc, thấy không cần thiết giấu Hi Lạc, thẳng thắn nói: “Tôi làm việc cho anh ấy mà, ừm… cái đó, trợ lý tư nhân cao cấp?”

“Cái loại không đứng đắn ấy.”

Hi Lạc không ngờ mối quan hệ của họ lại được định vị như vậy. Hắn vẫn luôn nghe Moore nói Cố Thừa Nghiên thích một tiểu Beta, còn năm lần bảy lượt hỏi Moore việc kết hôn có cần phải xin phép quân bộ không.

Moore nói cấp bậc của anh tự xin tự phê rồi, rảnh rỗi quá à? Nhưng Cố Thừa Nghiên dường như rất coi trọng quy trình này, còn hỏi có cần ba vòng thẩm duyệt không, cứ như muốn càng nhiều người biết càng tốt. Cuối cùng, chính anh ta lại đưa ra ý định muốn đưa Cảnh Nặc vào Học Viện Hoàng Gia nên mới tạm thời gác lại.

Đang đi học thì đương nhiên không nên kết hôn.

Nhưng những điều này Cảnh Nặc dường như không biết, cậu đơn thuần nghĩ hai người họ chỉ là mối quan hệ giao dịch tiền bạc mười vạn đồng một tháng, chẳng khác gì bán sức lao động.

Nếu cậu là người hám danh hám lợi thì không thể nào không biết mỗi bộ quần áo cậu mặc đều có giá bằng hai ba tháng cái gọi là “tiền lương”. Cậu không biết, Hi Lạc thấy cậu vô tư dùng tay áo lau bàn liền hiểu cậu không biết gì. Cậu chắc chắn nghĩ đó là hàng vỉa hè rẻ tiền. Chuỗi ngọc cổ lỗ sĩ Cố Thừa Nghiên tặng cậu thậm chí có giá bằng một năm “tiền lương” của cậu.

Hi Lạc lại hỏi khéo Cảnh Nặc, lúc này mới biết chuyện đã xảy ra ở câu lạc bộ Cuồng Sa.

Hắn hít một hơi sâu, trong lòng mắng thầm Cố Thừa Nghiên: Người này đúng là đồ ngốc! Sao lại đối xử với vợ mình như vậy? Rõ ràng là vội vàng đi cứu mạng người ta, kết quả lại còn muốn lừa cậu ấy là tới giết cậu ấy. Thích người ta cũng không chịu nói thẳng, cứ qua lại mập mờ như thế.

Cảnh Nặc hiển nhiên chẳng hiểu gì, bằng không đã chẳng coi những thú vui bệnh hoạn kia của anh thành sự áp bức.

Cũng may Cảnh Nặc chẳng hiểu gì hết, chuyện qua rồi liền vứt hết sau đầu. Đổi lại là Beta khác bị hành hạ như vậy thì sớm đã khổ sở đến chết rồi.

Cảnh Nặc nói xong, nhìn sắc mặt Hi Lạc. Trong khoảnh khắc Hi Lạc nhìn qua, cậu nhanh chóng quay đầu đi, buồn bã mà cúi đầu cạy móng tay.

“Kỳ thật tôi cũng không muốn, nhưng anh ấy là Thượng tướng Đế quốc, ngay cả quý tộc còn có thể tùy ý treo cổ, nghiền chết tôi thì như nghiền chết một con kiến thôi. Tôi muốn tìm Hiệp hội Bảo hộ, nhưng họ nói họ chỉ nhận Omega lầm đường lỡ bước.”

Trời ơi, ai nói cậu không khổ sở?

Hi Lạc xót xa, chỉ muốn ôm chặt Cảnh Nặc vào lòng. Cậu đáng yêu như vậy, tại sao lại gặp phải kẻ như Cố Thừa Nghiên chứ.

“Cậu cần tiền sao? Cần bao nhiêu, tôi cho cậu, hãy rời khỏi hắn đi!” Hi Lạc nắm lấy tay Cảnh Nặc, chân thành muốn kéo cậu thoát khỏi bể khổ.

Cảnh Nặc lắc đầu: “Tôi không bận tâm tiền bạc, tôi chỉ bận tâm…”

“Cái gì?” Hi Lạc nghiêng tai lắng nghe.

Cảnh Nặc nói khẽ: “Tôi chỉ bận tâm ngài có ghét bỏ tôi không…”

“Sao lại thế được!” Hi Lạc cảm thấy Cảnh Nặc dường như rất để ý ánh mắt người khác. Đây đã là lần thứ hai cậu hỏi mình câu này: “Cậu không cần tự oán tự trách, những chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu. Cậu mãi mãi là tiểu Nặc thông minh, đẹp trai và dũng cảm!”

Cảnh Nặc lập tức vui vẻ trở lại, lắp bắp hỏi: “Thế còn ngài, ngài có muốn ly hôn với Moore bệ hạ không?”

Sắc mặt Hi Lạc lập tức chùng xuống, như thể gợi lên những suy nghĩ khó xử cho hắn.

Cảnh Nặc lại buồn bã đi. Cậu cố ý bán thảm để Hi Lạc thương hại mình. Hắn có vẻ rất thích mình, còn bảo mình rời khỏi Cố Thừa Nghiên, nhưng hắn lại không muốn rời khỏi Bệ hạ.

Chẳng lẽ mình chỉ có thể làm người thứ ba của Hi Lạc, mối tình ngoài luồng sao?

Cảnh Nặc lại nghĩ, thân phận như Hi Lạc chắc chắn có nhiều nỗi niềm bất đắc dĩ. Cậu không nên dùng thủ đoạn ti tiện này để làm khó hắn, còn làm hắn thương tâm.

Cậu vội vàng nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý…”

Hi Lạc tỉnh táo lại, xua tay: “Cậu xin lỗi cái gì, tôi chỉ là nhớ tới chuyện khác, có chút thẫn thờ. Chuyện của tôi và hắn khá phức tạp, không nói nữa, nhàm chán lắm. Đúng rồi, cậu có từng thử lái Cơ Giáp chưa?”

Cảnh Nặc lắc đầu.

“Vậy có từng học lái xe chưa? Phi thuyền?”

Cảnh Nặc tiếp tục lắc đầu.

Hi Lạc lại thầm mắng Cố Thừa Nghiên, lẽ nào anh ta đối xử tốt với Cảnh Nặc có thể nào tốt đúng chỗ quan trọng một chút không. Kỹ năng cơ bản như thế này cũng chưa để Cảnh Nặc học.

Hắn chợt nhớ tới chuyện trước đây: “Tôi nhớ cậu nói, lần đầu chúng ta gặp nhau rõ ràng trao đổi thông tin liên lạc, nhưng không thêm được?”

“Đúng vậy!” Nhắc đến chuyện này Cảnh Nặc liền tức giận: “Cái quang não đó quá tệ, không biết Cố Thừa Nghiên tìm đâu ra cái đồ bỏ đó, ngay cả chức năng thêm người liên hệ cơ bản nhất cũng không được. May mà bây giờ tôi đã cải tạo nó thành siêu quang não rồi.”

Hi Lạc nói: “Vậy giờ chúng ta thử xem có thêm được không.”

Kết quả vẫn không được.

Cảnh Nặc trừng mắt: “Sao lại như vậy?! Tôi đã biến nó thành quang não tiên tiến nhất rồi mà!”

Hi Lạc lấy lại kiểm tra, phát hiện ra vấn đề: “Vẫn giống lần trước, cái quang não này của cậu bị cài thêm một chương trình. Việc thêm người liên hệ cần phải trải qua xét duyệt, và đầu bên kia xét duyệt chắc chắn là Cố Thừa Nghiên.”

Cảnh Nặc không thể hiểu nổi: “Anh ấy vì sao phải làm vậy?”

Đúng vậy, lần trước gặp lại ở Hoàng cung, cái quang não này chưa được cải tạo nhiều, vẫn chỉ có một chức năng, thậm chí không lên mạng được. Giờ thì những thứ đó đều không còn hạn chế với Cảnh Nặc, tại sao chỉ riêng việc liên lạc lại vẫn bị hạn chế?

Trong lòng Hi Lạc có một phỏng đoán, thấy danh bạ chỉ có mỗi Cố Thừa Nghiên thì càng xác nhận suy nghĩ của mình: Lòng chiếm hữu của Cố Thừa Nghiên thậm chí không muốn Cảnh Nặc liên quan đến người khác.

Nhưng bây giờ anh ta lại cho Cảnh Nặc đi học, không hạn chế giao tiếp của cậu, tại sao vẫn giữ cái xét duyệt này? Ngay cả việc thêm Hi Lạc làm người liên hệ anh ta cũng không chịu thông qua.

Chẳng lẽ là quên rồi sao?

Thật ra, đúng là quên rồi.

Sau khi đưa cho Cảnh Nặc quang não và thiết bị mới, Cố Thừa Nghiên coi quang não cũ như một món đồ chơi của Cảnh Nặc. Anh không ngờ Cảnh Nặc có thể cải tạo thành công. Nếu đã cải tạo thành công thì cứ để cậu muốn dùng cái nào thì dùng. Anh hoàn toàn quên bẵng chuyện hạn chế thêm người liên hệ này.

Hi Lạc vẫn giữ chút thể diện cho Cố Thừa Nghiên, nói: “Có lẽ là sợ cậu kết giao với bạn xấu.”

Hắn không biết, lúc trước khi họ rời đi, Cảnh Nặc suýt bị lừa bởi một nhóm người có ý đồ xấu. Cậu đến giờ vẫn nhớ mãi cái quang não học tập kia. Dù sao cậu có tiền, dùng được, và lúc đó nếu có thêm chút thời gian, cậu nhất định đã lưu lại thông tin liên lạc của những người đó.

Cũng may lúc đó Cố Thừa Nghiên đã xác nhận Đế tinh hoàn toàn không còn loại quang não nguy hại này nữa mới cho Cảnh Nặc tiền.

Anh còn rất đắc ý, cảm thấy mình đã bảo vệ Cảnh Nặc rất tốt.

Cảnh Nặc cũng đã nghĩ thông suốt. Cậu vốn dĩ đã cảm thấy Cố Thừa Nghiên khắp nơi đề phòng mình, lo cậu tiết lộ bí mật của họ. Giờ thấy quang não bị hạn chế, mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại.

Lúc đó anh ta chắc chắn sợ mình liên hệ với ai đó, như báo chí, paparazzi, phóng viên gì đó. Bây giờ mặc dù giả vờ không quan tâm, nhưng nói không chừng vẫn là để làm mình mất cảnh giác.

Xem ra, họ quả nhiên là mối quan hệ tiền bạc lạnh nhạt.

Cảnh Nặc nói ra suy nghĩ của mình. Hi Lạc kêu lên: “Trời ơi, hắn lại dám nghi ngờ cậu, cậu đáng yêu như vậy, hắn lại dám nghi ngờ cậu! Hắn dám làm vậy sao?!”

Cảnh Nặc: “……” Nếu bỏ câu đáng yêu ở giữa đi, có lẽ mình sẽ vui hơn một chút.

Nhắc đến chuyện Cuồng Sa, Hi Lạc lại nhớ tới một chuyện. Lúc đó Moore cũng đi cùng Cố Thừa Nghiên. Hắn lén lút hỏi Cảnh Nặc: “Lúc đó những người đi cùng có gọi Omega không?”

Cảnh Nặc sửng sốt. Lúc đó cậu chỉ lo căng thẳng, hình như không chú ý lắm. Lúc đó đi cùng hình như chỉ có ba anh em nhà Vệ, trong ấn tượng hình như bên cạnh ai cũng có một hai người phục vụ ngồi cạnh. Cậu tò mò Hi Lạc hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn trả lời trước: “Có lẽ là có, dù không gọi thì Bì Khắc Tư cũng sẽ sắp xếp.”

Mặt Hi Lạc lập tức tối sầm lại.

Cảnh Nặc vẫn đang nghĩ tới chủ đề trước: “Ngài muốn dạy tôi lái xe, lái Cơ Giáp sao?”

Hi Lạc nhìn qua có chút nghiến răng nghiến lợi: “Chờ hai ngày, tôi hiện tại có chút việc cần xử lý.”

Cảnh Nặc tiếc nuối nói: “Vậy được rồi.”


Ngày hôm đó, Hi Lạc một mình về Hoàng cung. Cố Thừa Nghiên tan ca ở quân bộ rồi đến đón Cảnh Nặc tan học. Thấy Cảnh Nặc buồn bã mang cặp sách đứng ở cổng trường, lòng anh mềm nhũn. Anh bước nhanh đến xách cặp cho cậu, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Bài vở gặp khó khăn? Bị giáo sư phê bình?”

Cảnh Nặc lườm anh một cái, cãi lại: “Anh không thể nghĩ tốt về tôi một chút à.”

“Này,” Cố Thừa Nghiên hiếm khi nói: “Nóng tính quá, ai chọc cậu? Tên to xác ngốc nghếch kia? Hay cái giảng sư trẻ tuổi yếu ớt kia?”

“Anh sao cứ hay nghĩ xấu về người ta thế, với lại, Lư An là phó giáo sư.”

Cố Thừa Nghiên liếc cậu: “Hai hôm trước còn là Lư giáo sư, giờ lại thành Lư An, cậu thân thiết với hắn lắm sao?”

Cảnh Nặc im lặng. Cố Thừa Nghiên tiếp tục nói: “Sao tôi chưa từng nghe cậu gọi tên tôi? Trước đây còn gọi hai tiếng Thượng tướng, giờ thì chỉ còn là anh với mày.”

Cảnh Nặc cúi đầu, khẽ nói: “Xin lỗi mà.”

“Ai cần cậu xin lỗi, tôi bảo cậu gọi tên tôi cơ.”

Cảnh Nặc kỳ quái nhìn anh, không hiểu yêu cầu này. Cậu đã từng chỉ gọi tên anh lúc tức muốn ói máu. Nhưng giờ trong tình huống bình thường này, không hề giận dữ cũng không bị tình dục làm cho choáng váng, cậu làm sao có thể gọi ra tên Cố Thừa Nghiên, họ đâu phải mối quan hệ thân mật gì.

Cậu mở miệng vài lần nhưng đều không gọi được, cuối cùng lại lặng thinh.

Cố Thừa Nghiên cũng thất vọng: “Tôi bảo cậu gọi Hoàng hậu là Điện hạ, cậu đều chỉ gọi tên hắn, đến tôi thì không gọi được?”

Không giống nhau mà, Cảnh Nặc nói thầm trong lòng. Dù địa vị cậu và Hi Lạc cũng chênh lệch lớn, nhưng khi ở bên hắn, cậu cảm thấy bình đẳng. Còn cậu và Cố Thừa Nghiên chỉ là mối quan hệ tiền bạc lạnh nhạt, quá thân mật thì rất kỳ quái.

Trong khoảng thời gian này Cảnh Nặc vẫn luôn thấy rất lạ, Cố Thừa Nghiên tốt với cậu quá mức. Nếu nói mình làm anh ấy vui thì thôi, nhưng dạo này họ hầu như không làm chuyện thật.

Nếu không phải Cố Thừa Nghiên thường xuyên lén lút sờ, bóp, xoa cậu, có khi làm việc bên ngoài cũng cố ý vòng qua trường học để đè cậu vào góc tường khu dạy học hôn một cái, thì Cảnh Nặc đã phải nghi ngờ anh mất hứng thú với mình rồi.

Cậu hiện tại không quá vội vã theo đuổi tiền bạc nữa, nhưng thân phận cậu đâu dám chủ động xin nghỉ việc với Cố Thừa Nghiên? Nếu lúc này Cố Thừa Nghiên vừa lúc mất hứng thú với cậu, bảo cậu cầm tiền cút đi thì cũng tốt.

Cậu đã hỏi thăm, viện nghiên cứu của Hi Lạc rất thiếu người, hơn nữa hắn vốn dĩ cũng muốn kéo cậu về.

Nhưng nếu không phải vì cậu lấy lòng anh ta, thì Cố Thừa Nghiên vì sao lại tốt với mình như vậy?

Rõ ràng trước đó vẫn còn đề phòng cậu.

Hai người lặng lẽ bước vào xe. Fran bật chế độ lái tự động. Cảnh Nặc và Cố Thừa Nghiên ngồi ở ghế sau, không khí rất nặng nề.

Cố Thừa Nghiên hơi bồn chồn. Anh dường như thích nghi hơn với trạng thái kéo Cảnh Nặc vào lòng mà say đắm hoan lạc. Lúc đó hai người không cần nói chuyện hay suy nghĩ, chỉ là phát tiết cảm xúc tột độ. Điều này thực kích thích, thực đã, cũng làm anh thực thỏa mãn.

Nhưng một khi thoát khỏi tình dục, họ cứ như không có gì để nói. Đặc biệt, mỗi khi Cố Thừa Nghiên muốn tặng Cảnh Nặc thứ gì, anh lại không biết cậu thích gì, cứ tặng sai ý cậu.

Thoát khỏi sự chìm đắm của tình dục, Cảnh Nặc giống như một con búp bê tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng này không hẳn là hành vi, mà là một loại cảm giác, rất yên ắng… rất xa cách.

Hơn nữa, cậu chỉ như vậy khi ở trước mặt anh. Còn với cái tên to xác ngốc nghếch, với giáo sư kia, và cả trước mặt Hi Lạc, cậu đều hoạt bát hơn rất nhiều so với khi ở bên anh.

“Là vì tôi đối xử với cậu không tốt sao?”

“Hả?” Cảnh Nặc đột ngột ngẩng đầu: “Cái gì?”

“So với họ, tôi đối xử với cậu không tốt sao?”

“Tốt.” Cảnh Nặc nói khẽ.

“Nếu tốt, vậy tại sao trước mặt tôi cậu cứ hay buồn bã?”

Cảnh Nặc nhìn anh, vẻ mặt thuần lương vô tội, còn có vài phần tủi thân. Cố Thừa Nghiên càng thêm bực bội, hận không thể dốc ngược cậu lại mà lắc, xem trong đầu cậu rốt cuộc nghĩ gì.

Đúng lúc này, Cảnh Nặc mở miệng, hơi tủi thân hỏi: “Vì sao hiện tại vẫn còn hạn chế tôi thêm người liên hệ.”

Cố Thừa Nghiên sửng sốt, phản ứng vài giây mới ý thức được cậu đang nói gì.

“……”

“…… Tôi quên mất.”

“Không đúng, sao cậu biết?”

Cảnh Nặc cáo buộc: “Lần đầu tiên gặp Hi Lạc đã không thêm thành công, hôm nay thử vẫn không được! Hi Lạc nói rồi, nhất định phải qua xét duyệt của anh mới thêm được, vậy anh vì sao không cho thông qua?”

Cố Thừa Nghiên ngơ ngẩn, ngạc nhiên nói: “Cậu vì sao không dùng quang não mới, thiết bị đầu cuối cũng được mà. Sao cứ giữ cái quang não cũ nát kia? Lúc đó tôi đưa cái quang não đó cho cậu chỉ là…”

Cảnh Nặc mắt đỏ hoe nhìn anh: “Chỉ là cái gì?”

Cố Thừa Nghiên thấy cậu đỏ mắt liền tắc nghẽn ngay lập tức.

Cảnh Nặc nói thay anh: “Chỉ là vì lúc đó anh còn đề phòng tôi.”

“Không phải.” Cố Thừa Nghiên phủ nhận nhanh chóng: “Tôi định nói, đó chỉ là kế sách tạm thời, vì tôi muốn chờ đợi phiên bản mới nhất ra mắt.”

“Anh đừng lừa tôi, phiên bản mới bán ra ba tháng trước rồi, tôi thấy trên mạng.”

Ôi, lên mạng rồi, kiến thức rộng rãi, khó lừa.

Cố Thừa Nghiên thực ra, từ khi biết chân tướng và thay đổi tâm lý, đã quyết định chôn vùi mọi sự đề phòng và nghi ngờ trước đây vào tận đáy lòng, không bao giờ nói ra.

Anh mặc định không muốn chuyện này trở thành vết rạn giữa họ.

Nhưng Cảnh Nặc vẫn nhận ra.

Sao cậu lại không nhận ra chứ?

Xuất thân của cậu, những gì cậu trải qua từ nhỏ đến lớn, luôn khiến cậu nhạy cảm hơn với những cảm xúc sắc bén. Huống hồ, trước khi Cố Thừa Nghiên buông bỏ nghi ngờ, anh đúng là không tốt với cậu.

Cố Thừa Nghiên không nhịn được ôm lấy mu bàn tay cậu, nói khẽ: “Tôi xin lỗi cậu.”

Cảnh Nặc kinh ngạc, cậu không ngờ Cố Thừa Nghiên lại có thứ gọi là lời xin lỗi dành cho mình.

“Tôi đúng là đã từng nghi ngờ cậu, đề phòng cậu. Nhưng tôi cũng phải nói cho cậu biết, bây giờ những điều đó không còn nữa. Tôi sớm đã xác định lại mối quan hệ của chúng ta, chỉ là quên báo cho cậu.”

“Cậu không cần phải suy nghĩ lung tung, không cần nghĩ gì hết. Cứ đi học, cứ làm những điều cậu thích là được.”

Cố Thừa Nghiên vẻ mặt nghiêm túc, còn Cảnh Nặc thì ngây thơ mơ hồ. Xác định lại mối quan hệ, là mối quan hệ gì?

Bất quá, cậu đã biết Cố Thừa Nghiên không còn đề phòng mình nữa. Vậy thì bây giờ anh ta tốt với mình chắc là để bồi thường, chứ không phải như cậu nghĩ là làm cậu mất cảnh giác rồi tóm tóc cậu.

Được rồi, vậy họ hiện tại là mối quan hệ tiền bạc ấm áp.

Sắc mặt Cảnh Nặc dãn ra, dường như yên tâm hơn nhiều.

Cố Thừa Nghiên nhìn cậu, lại thấy bực bội. Ngay cả khi thổ lộ thẳng thắn, Cảnh Nặc cũng không hề xích lại gần anh. Thậm chí anh luôn cảm thấy mối quan hệ của họ còn không bằng khoảng thời gian trước.

Có phải vì anh quá mức buông tay không? Rõ ràng lòng chiếm hữu của anh thèm khát nhốt cậu trong nhà, nhưng anh cũng nhịn không được muốn chiêm ngưỡng Cảnh Nặc tỏa sáng trong lĩnh vực thiên phú của mình.

Anh thậm chí muốn đưa cậu lên cao, để mọi người đều thấy cậu rực rỡ.

Là do cậu trưởng thành? Hay do trải nghiệm?

Cố Thừa Nghiên không muốn nghĩ vậy.

Cuối cùng, anh cố gắng quy kết những điều này là do Cảnh Nặc bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình.

Rốt cuộc Moore nói, những bộ phim đó luôn nói xấu một số Alpha, đặc biệt là Alpha có mối quan hệ tình cảm.

Anh vươn tay, Cảnh Nặc tự giác ngồi vào lòng anh. Phản ứng biết nghe lời này lại khiến Cố Thừa Nghiên thấy thỏa mãn hơn vài phần.

Đúng rồi, cứ ngoan ngoãn như vậy, dựa vào lòng tôi, có việc gì thì ỷ lại vào tôi, thật tốt.

Cố Thừa Nghiên đột nhiên nảy ra ý tưởng, hỏi Cảnh Nặc: “Tôi tặng cậu một chiếc xe đi, cậu biết lái xe không?”

Cảnh Nặc lắc đầu nói không biết, ánh mắt lại sáng rực lên trong nháy mắt. Cố Thừa Nghiên thầm nghĩ xem ra lần này nói đúng ý cậu rồi.

“Vậy tôi dạy cậu.”

Cảnh Nặc nói: “Tôi còn muốn học Cơ Giáp.”

Cậu hiếm khi nói ra điều mình muốn, Cố Thừa Nghiên tất nhiên đồng ý ngay: “Học, tôi dạy cậu.”

“Còn muốn gì nữa? Nói với tôi.”

Cảnh Nặc rất dễ thỏa mãn, lắc đầu nói hết rồi.

Cậu không có thứ gì đặc biệt thích, cũng không có sở thích gì. Muốn học lái xe và lái Cơ Giáp là do hôm nay Hi Lạc nhắc đến. Mặc dù cậu muốn Hi Lạc dạy hơn, nhưng lại sợ mình quá vụng về làm Hi Lạc chê cười.

Thôi thì là Cố Thừa Nghiên đi, dù sao làm anh ta chê cười cũng chẳng sao.

Cậu thuận thế tựa vào ngực Cố Thừa Nghiên. Mọi sự bồn chồn và suy nghĩ của Cố Thừa Nghiên tan biến hết, anh vững vàng ôm Cảnh Nặc vào lòng.

Nhân lúc cậu không phòng bị, anh hôn lên tóc cậu một cái.

Qua một lát.

“Khoan đã!” Cảnh Nặc đột nhiên nói.

Cố Thừa Nghiên một bên bất động thanh sắc kéo vạt áo sơ mi của cậu ra, đưa tay vào vuốt ve eo cậu, một bên tích cực đáp lời: “Ừm.”

Cảnh Nặc khó khăn rút tay anh ra khỏi quần áo mình, vội vàng hỏi: “Hôm tôi lần đầu tiên gặp anh ở câu lạc bộ Cuồng Sa, còn có người khác đi cùng không?”

Động tác trên tay Cố Thừa Nghiên dừng lại, cúi đầu nhìn cậu: “Có ý gì?”

Cảnh Nặc càng nghĩ càng thấy không đúng: “Có phải hôm đó trừ anh và ba anh em nhà Vệ ra, còn có người khác không? Đúng không? Tôi cứ cảm thấy lúc đó ngoài anh ra còn có bốn người.”

“Người đó là ai?”

Cố Thừa Nghiên bình thản: “Lúc đó cậu vẫn còn sức chú ý người khác sao?”

Cảnh Nặc nắm vạt áo anh thúc giục.

Cố Thừa Nghiên nói: “Lúc đó Moore Bệ hạ cũng đi, nhưng hắn có hóa trang dịch dung một chút. Cho dù có người từng gặp Bệ hạ cũng không nhận ra hắn.”

Cảnh Nặc hít một hơi khí lạnh, lo lắng hỏi: “Vậy lúc đó hắn có gọi Omega không?”

Cố Thừa Nghiên lạ lùng cậu tò mò chuyện này làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Không có, đương nhiên không có. Hắn vốn dĩ sắp bị vợ bỏ rồi, mặc dù là đi điều tra sự việc, nhưng hắn tuyệt đối không dám tùy tiện ôm Omega bên ngoài.”

Nói như vậy cứ như mình sẽ tùy tiện ôm Omega chơi bời vậy. Cố Thừa Nghiên dừng một chút, lại bổ sung: “Trước đây tôi cũng không chạm vào những thứ đó, chỉ có cậu.”

Ba chữ cuối cùng là trọng điểm, anh nói rất trầm thấp, rất nghiêm túc, như một lời tỏ tình mập mờ.

Đáng tiếc Cảnh Nặc hoàn toàn không hay biết, mặt như trời sập: “Xong rồi, tôi nói với Hi Lạc hôm đó những người đi cùng đều gọi Omega, chẳng trách hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi… Làm sao bây giờ, hai người họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?”

Cố Thừa Nghiên: “……”

Anh an ủi: “Không cần lo lắng, theo kinh nghiệm của tôi, hai người họ đánh nhau thì thông thường là Moore Bệ hạ đơn phương bị đánh.”

Nhưng điều Cảnh Nặc quan tâm không phải là chuyện đó. Hi Lạc đi tìm Moore đối chất, Moore bị vu oan thì nhất định phải tự minh oan. Hắn vừa minh oan, chẳng phải Hi Lạc sẽ biết cậu đang nói dối sao?

Mặc dù cậu thật sự muốn châm ngòi mối quan hệ Đế-Hậu, làm hôn nhân của họ tan vỡ, nhưng lần này hoàn toàn là tự mình hại mình rồi!

Làm sao bây giờ, Hi Lạc sẽ không nghĩ cậu là Beta tâm cơ chứ?

back top